Đêm đã rất sâu.

Khương Trạch tựa bên cửa sổ lẳng lặng nghe thanh âm tuyết rơi. Y không điểm đèn, trong bóng tối trên mặt y cũng không hề lộ ra bất cứ biểu tình gì, lông mi thật dài rũ xuống hứng lấy từng đợt gió tuyết thổi vào gương mặt y, thế nhưng cũng vô pháp che giấu đôi mắt lạnh như băng của chủ nhân.

Vẫn là gương mặt hoa đào như trước, thế nhưng khí thế lúc này của y tuyệt nhiên bất đồng. Khương Trạch mười tám tuổi ước chừng có thể tùy ý biếng nhác, thế nhưng Khương Trạch đã đến bất hoặc chi niên4 lại dư thừa âm lãnh áp bách, vả lại năm đó còn là do chính tay y thực thi cực hình với Cơ Minh, trong dân gian đều đồn đại y là kẻ hung thần ác sát, hầu như giống hệt những tên bạo quân trong lịch sử.

“Đừng có nằm mộng…” Khương Trạch bỗng nhiên cong cong khóe môi tự lẩm bẩm, có lẽ vì đã trầm mặc một lúc lâu thế nên thanh âm của y cũng khàn đặc dị thường, “Đương nhiên, phản kháng… cũng là một loại lạc thú.”

Nói xong liền tiện tay cầm lấy ấm trà đưa đến trước mặt, sau đó đột ngột buông tay, tùy ý để rơi xuống.

Trong lúc mọi vật xung quanh đều im lìm, thanh âm đồ sứ vỡ vụng giống như vang lên ngay cạnh bên tay, Khương Tố lấp tức trở mình ngồi dậy.

Động tĩnh là từ sát vách truyền tới, lúc Khương Tố bước qua thì cửa đã bị nội thị mở ra, đợi đến khi đám người kia thắp đèn lên, ánh sáng lan tỏa đủ để nhìn thấy tình hình trong phòng thì hắn lại hít sâu một hơi.

Ấm trà vỡ vụn trên mặt đất, Khương Trạch chân trầm ngơ ngác đứng ở một bên, trong lòng bàn tay phải một mảnh đỏ sẫm.

Khương Tố bước nhanh đến bên cạnh người kia, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay phải của y, cẩn thận gỡ những mảnh sứ đối phương vẫn đang cầm trên tay xuống, lửa giận khó thể khắc chế: “Đệ đang làm gì? !”

Khương Trạch chợt trở nên thanh tỉnh.

Đôi mắt mờ mịt của y lần nữa có ánh sáng lưu động, ánh nhìn dừng lại trên người Khương Tố, cẩn cẩn dực dực trả lời “Đệ muốn uống nước”, nói xong còn đáng thương run rẩy một chút.

Khương Tố đem người ôm vào trong lòng, cảm nhận được đối phương vô thức nhoài người ra ngoài một chút, trong lòng có một loại tình cảm khó diễn tả được dâng lên, cơn giận vốn đã được nén xuống lại bị đốt lên lần nữa. Hắn siết chặt Khương Trạch vào trong ngực, sau đó ôm ngang người lên, hướng về phía đám nội thị đang run lẩy bẩy bên cạnh cửa quát một câu “Còn không mau đi tìm ngự y”, sau đó mới nén lại tâm tình ôm người về phòng mình.

Thái y rất nhanh đã đến, lão thuần thục giúp Khương Trạch rửa sạch vết thương, bôi thuốc, quấn băng, còn dặn dò mấy câu kiêng cử như không được cầm vật nặng, không được chạm nước… rồi mới thi lễ cáo lui.

Đám nội thị vừa rồi cũng bị Khương Trạch gọi người lôi xuống chờ đợi trách phạt.

Mà hai người bọn họ, lại lần nữa cùng nhau quay về cái giường này.

Một trận ầm ĩ như vậy qua đi, nhất thời Khương Tố chỉ cảm thấy vô cùng uể oải, cho dù trong lòng của hắn có nảy sinh ý nghĩ nhơ nhớp như thế nào cũng không nên nóng ruột như vậy, thậm chí hắn đã quên đệ đệ của mình từ nhỏ đã có bản lĩnh khiến cho sinh hoạt bình thường hàng ngày trở nên đặc biệt rối loạn, nếu không có hắn che chở, sợ rằng Khương Trạch đã sớm hại chết chính mình rồi.

Khương Tố nghĩ như vậy thì lại càng siết chặt Khương Trạch đang trầm mặc trong lòng, một tay cầm lấy cổ tay phải của y, phòng ngừa lúc y ngủ sẽ lộn xộn khiến vết thương vỡ ra, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của người trong lòng, không tiếng động thở dài: “… Vì sao lại cứ khiến người lo lắng như vậy?”

Mà thôi, mà thôi. Dù sao sắp tới bọn họ cũng không còn cơ hội ôm nhau ngủ như vậy nữa, hà tất ngay cả ba tháng cũng không đợi kịp chứ?

Khương Tố hủy bỏ kế hoạch xuất cung ra ở biệt việt, hắn cảm giác được Khương Trạch đang nằm trong lòng cũng giống như đã bỏ qua chuyện này mà lần nữa vùi vào hõm vai của mình, sau đó ôn nhu dỗ dành một câu “Ngủ đi”, mà bản thân cũng theo đó từ từ thiếp đi.

Hắn đương nhiên không thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của người đang nằm trong lòng mình.

———————————

1/ Đi lấy nước: Thời cổ người ta rất kiêng kỵ hỏa hoạn, cho rằng nếu nói từ đó ra cũng sẽ bị lây họa nên thay bằng từ đi lấy nước, nhất là trong các gia đình quyền quý càng thích kiêng kỵ.

2/ Nhập tịch: Tịch là trong hộ tịch, giống như một loại hộ khẩu, ngày xưa không có chứng minh hay căn cước, người ta quản lý nhân khẩu bằng hộ tịch.

3/ Phong hỏa hý chư hầu: Đây là một điển tích lưu lại từ thời Tây chu, khi đó TQ vẫn theo chế độ chư hầu, đứng đầu là thiên tử. Phong hỏa đài là một loại căn cứ quân sự dùng để truyền tin tức thời cổ, theo giao ước giữa thiên tử và chư hầu thì phong hỏa đài là tín hiệu khi thiên tử gặp nguy hiểm cần người cứu giá, chư hầu thấy phong hỏa đài được đốt lên phải lập tức mang binh đến cứu viện.

Chu U Vương là một vị vua chìm đắm trong tửu sắc, có một lần chư hầu nước Bao là Bao Tượng lên tiếng khuyên ngăn nhưng lại làm mất lòng vua và bị hạ ngục, sau đó người nhà vì muốn cứu Bao Tượng đã đi khắp nơi tìm mỹ nữ về dâng cho U Vương, người con gái đó là Bao Tự. Bao Tự có sắc đẹp tuyệt luân, U Vương vừa nhìn thấy đã say mê liền phong làm vương hậu, chỉ là Bao Tự rất ít cười U Vương dò hỏi mãi mới biết nàng thích nghe tiếng xé lụa, vì thế ra lệnh cho bảo khố của triều đình mỗi ngày phải mang đến một trăm thớt lụa, phái cung nữ xé cho nàng xem, thế nhưng cho dù lụa là trong kho đã cạn sạch Bao Tự cũng chỉ tươi tắn hơn một chút chứ không chịu cười. U Vương bèn treo thưởng ai có thể khiến vương hậu cười sẽ được thưởng ngàn vàng.

Sau đó có một viên quan tên Quách Thạch Phủ hiến kế để U Vương dẫn Bao Tự lên Ly sơn thăm thú, đến nửa đêm lại đốt phong hỏa đài lừa chư hầu đến hộ giá, Bao Tự nhìn thấy từng đoàn người căng thẳng chạy đến lại biết mình mắc lừa mà ủ rũ ngơ ngác trở về thì kềm không được mà bật cười. Sau này U Vương phế bỏ trưởng tử Nghi Cữu và nguyên phối Thân hoàng hậu, Thân hầu là cha của hoàng hậu thấy vậy bèn nổi giận cấu kết với quân Khuyển Nhung đánh vào Chu cung. Lúc này U Vương lại cử Quách Thạch Phủ đi Ly sơn đốt phong hỏa đài nhưng chư hầu sợ lại mắc lừa nên không ai dám ứng cứu, U Vương và thái tử Bá Phục con trai Bao Tự bị giết trên đường trốn chạy, Bao Tự bị quân Khuyển Nhung mang đi không rõ về sau.

Sau này chư hầu hay tin mới cử binh cứu giá, lập tiền thái tử Nghi Cữu làm vương, lấy hiệu Chu Bình Vương, đến năm 770 lấy lý do hoàng thành Cảo kinh từng bị xâm phạm mà dời đô về Lạc ấp, lập ra vương triều Đông chu.

Với câu chuyện này, người đời sau đã rút ra rất nhiều điển tích gồm:

Phong hỏa hý chư hầu: Chỉ việc dùng một sự kiện trọng đại để lừa dối người khác với mục đích tầm thường.

Tiếng cười xé lụa: Thật ra nhân vật chính của điển tích này đôi khi được đổi thành Muội Hỷ và vua Kiệt, vị vua cùng của nhà Hạ. Hàm ý của điển tích gần giống với hồng nhan họa thủy, chỉ nữ nhân xinh đẹp sẽ gây họa cho nam nhân.

Nhất tiếu thiên kim (nụ cười ngàn vàng): Chỉ việc U Vương dùng ngàn vàng làm giải thưởng cho người khiến Bao Tự cười. Người đời sau dùng điển tích này với ngụ ý miêu tả người con gái đẹp, ít mang châm biếm và chua chát như điển trên.



Theo Mèo thấy thì cái vị mỹ nhân Bao Tự này hẵn là loại dung mạo giống như Lưu Diệc Phi, khi im lặng và mang vẻ mặt buồn buồn, rơi lệ thì cực kỳ xinh đẹp, cười mỉm đủ làm xiêu lòng người, thế nhưng chỉ cần cười rộ lên là hóa khỉ ngay. Vì thế nàng mới dứt khoát không cười với U Vương, chẳng ngờ U Vương lại làm ra việc hoang đường như vậy, mà sau khi U Vương thấy nàng cười xong thì sau này cũng chẳng nghe ông dùng ngàn vàng khiến nàng cười thêm lần nữa, như vậy đã đủ thấy rõ sức sát thương của nụ cười kia rồi.

Điển tích trên còn một đoạn đầu mang màu sắc huyền huyễn và khá dài dòng nên mình không viết ra, nhưng nếu các bạn muốn tham khảo thì có thể vào http://hiephoitranhviet.com/3190I928/tin-tuc/nu-cuoi-dat-gia-nhat-trong-lich-su-trung-hoa.aspx

4/ Bất hoặc chi niên: La khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, nguồn gốc của câu này là từ một bài nói chuyện của Khổng tử. Ông nói “Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên-mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, và thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ”

Có thể phân chia như sau

1- Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học: Có nghĩa là khi tới 15 tuổi, ta mới có thể tự mình chuyên-tâm vào việc học. Con người khi tới mười lăm tuổi thì tâm trí mới bắt đầu chính chắn, biết suy nghĩ, biết việc gì là quan trọng.

2- Tam thập nhi lập: Có nghĩa là khi người ta tới 30 tuổi thì sức tự lập mới có thể chắc chắn và vững vàng. Đây cũng là độ tuổi rực rỡ nhất của người đàn ông, bề ngoài thành thục, kiến thức vững chải, tinh lực sung túc, là độ tuổi lý tưởng để lập nghiệp, độc lập về mọi mặt.

3- Tứ thập nhi bất hoặc: Có nghĩa là khi người ta tới 40 tuổi mới có thể hiểu thấu mọi sự lý trong thiên hạ, phân biệt được việc phải hay trái cũng như hiểu được ai là người tốt hay xấu và biết được cái gì nên làm hay không.

4- Ngũ thập nhi tri thiên-mệnh: Có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông-suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh của trời.

5- Lục thập nhi nhĩ thuận: Có nghĩa là khi người ta tới 60 tuổi thì mới đạt đến mức độ hoànhảo về mặt tri hành, kiến văn, và kinh nghiệm về cuộc sống. Nhờ đó, người ta có thể nhận xét và phán đoán được ngay tức-khắc và chính xác về các sự kiện và nhân vật trong thiên-hạ. Khi nhìn hay nghe thấy điều gì, người ta không những không cảm thấy chướng ngại mà còn hiểu thấu ngay mọi lẽ. Cũng có thuyết cho rằng ‘nhi nhĩ thuận’ là chỉ sự thông suốt về tính hai mặt của cuộc sống nên nghe người khác nói gì cũng cảm thấy có phần đúng, bởi vì không có việc gì hoàn toàn sai cũng như hoàn toàn đúng, người ở tuổi này có thể nhìn ra được cả hai mặt đúng sai của một sự vật.

6- Thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ: Có nghĩa là tới 70 tuổi, con người sẽ đạt đến tình trạng rất hoàn hảo về cách xử sự và xử thế. Nhờ đó mà mỗi khi người ta định nói điều gì hay làm việc gì thì t nhiên thể hiện đúng với chủ tâm của lòng mình, muốn sao được vậy, và không bao giờ vượt ra khỏi khuôn khổ của đạo lý hay lẽ thường. Chỉ tiếc còn một câu ‘Thất thập cổ lai hy’ có nghĩa rằng trước giờ đến tuổi bảy mươi vốn khá hiếm, cho dù ở hiện đại cũng vậy, tuy rằng tuổi thọ con người đã được kéo dài, thế nhưng qua tuổi bảy mươi sự yếu nhược của cơ thể, và bệnh tật đã ùa đến, con người làm gì còn đủ minh mẫn như Khổng tử dã nói đâu.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương