Cả sảnh đường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, còn mang theo vài phần tử khí.

Cái âm thanh này…

Sắc mặt Tả tướng đột nhiên biến đổi, trước kia tràn đầy hồng quang tự tin, nhất thời trở nên thâm ảo khó lường, thậm chí còn là sắc mặt tái xanh không một tia huyết sắc: “Ai? Ai ở đây giả thần giả quỷ! Xuất hiện mau —— “

Lời của hắn còn chưa dứt, đại môn đã bị mạnh mẽ đá bay, mà dung mạo của người đang chậm rãi bước vào cũng theo ngọn đèn bập bùng ánh vào trong mắt mọi người.

Đồng tử của Tả tướng co rút cực độ.

Bởi vì người trước mặt chính là Khương Trạch!

Trong đầu của hắn lập tức hiện lên tất cả những việc đã phát sinh trong mấy ngày ngay, tức lúc tin tức Khương Trạch bị thích khách sát hại truyền về, sau đó là cấp báo trong quân chứng thực, tiếp theo là xu hướng trong triều những ngày sau đó… Hầu như trong nháy mắt Tả tướng đã hiểu rõ. Hắn hoàn toàn thua rồi!

Gương mặt Tả tướng gân xanh nổi lên trận trận, sống chết trừng mắt nhìn Khương Trạch, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cả người cũng đổ mồ hôi lạnh ướt sũng.

Bá quan tự nhiên cũng thấy rõ bóng dáng người bước vào, vẻ mặt cũng là cực kỳ kinh hãi.

—— không phải nói tiền tuyến truyền đến tin tức Khương Trạch bị thích sát băng hà rồi sao? Không phải nói di thể qua mấy ngày nữa sẽ đưa về kinh đô sao? Vậy bây giờ kẻ trước mặt rốt cục là người hay quỷ? Mọi người nghĩ đến đây sắc mặt cũng trở nên kinh hoảng, thậm chí có kẻ nhát gan còn ngã ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Khương Trạch hoàn toàn không để ý đến những kẻ này.

Y đã chạy vội suốt mấy ngày đường, cả người phong trần mệt mỏi, nét mặt cũng lộ ra một chút uể oải, chỉ là như vậy cũng không tổn hại khí thế phong mang của y, thậm chí lúc này khi y dõi mắt nhìn quanh, thần sắc càng thêm mấy phần lợi hại bức bách.

Khương Trạch trao đổi một ánh mắt với Gia Cát Du, người sau rất hiểu tình thế mà lập tức đứng tại chỗ hành đại lễ: “Cung nghênh bệ hạ trở về!”

Có một người dẫn đầu, bá quan đầu óc trống rỗng bên cạnh cũng không kịp tự hỏi đây rốt cục là có chuyện gì, đều noi theo Gia Cát Du quỳ xuống hành lễ. Đến cuối cùng, ngoại trừ Tả tướng cùng với ba người sắc mặt tái mét bên cạnh hắn, toàn bộ đều đã quỳ xuống đất, thần phục Thiên tử.

Chỉ một động tác này liền khiến ưu thế mà Tả tướng phí hết tâm tư giành được đều hôi phi yên diệt.

Thiên tử, chính là hài tử của thượng thiên, cũng là bầu trời của quan lại trong triều. Chỉ một thân phận như thế đã là hồng câu mà Tả tướng vô pháp vượt qua.

Khương Trạch nhìn Tả tướng mặt đầy căm hận thì bật cười một tiếng.

Trương Di ở bên cạnh liền lấy một bộ bôi cụ sạch sẽ đến, bắt đầu chuyền ly hâm rượu, đến khi hoàn thành liền dâng một chén đến trước mặt Khương Trạch. Khương Trạch liền tiếp nhận, một hơi uống cạn.

Lạc thành trước kia là một thành lớn của Tùy quốc, bất quá so với đô thành trước đây của Khương quốc thì bốn mùa phân chia rõ rệt hơn, khí hậu cũng hợp lòng người. Thế nhưng hôm nay vừa lúc là đêm rét đậm của tháng một, cũng là thời tiết tứ cửu hàn thiên, tự nhiên cực kỳ lạnh lẽo.

Uống một chén rượu nóng xong, Khương Trạch liền cảm thấy có một dòng ấm áp chảy từ yết hầu xuống dạ dày, nhiệt lượng cũng từ đó lan tỏa khắp cả người. Khương Trạch thở phào một hơi, lại nhìn thấy hơi thở của mình bị ngưng kết thành một đoàn sương trắng cách đó không xa thì khẽ mỉm cười: “Đứng lên thôi.”

“Đêm nay đã khuya, những người cần lưu lại thì lưu lại, chư khanh muốn về cũng cứ trở về thôi. Về phần ngày mai, thưởng cũng có thưởng, mà phạt —— nhất định phạt.”

Một câu nói này hạ xuống, đại đa số quan lại đang quỳ trước mặt y nhất thời cả người run rẩy như cầy sấy. Khương Trạch cũng lười liếc nhìn bọn họ nhiều thêm một chút, chỉ phất tay lệnh cho Đình úy đem dư đảng của Tả tướng trói lại.

Về phần những người vừa rồi lâm thời phản chiến hay vẫn như trước lắc lư bất định, Khương Trạch cũng không có dự định trừng phạt bọn họ nghiêm khắc. Dù sao việc này còn rất nhiều chi tiết lo lắng không chu toàn, ngay cả y cũng vì phòng ngừa Khương Hy gặp chuyện không may mà vội vàng sai người truyền tin tức băng hà về triều, Hữu tướng lại ốm đau không dậy nổi, có người bắt đầu ngả về phía duy trì Tả tướng cũng là thái độ bình thường.

Bất quá tội chết có thể miễn, còn cơ hội thăng quan tiến tước ngày mai lại không có phần của bọn họ.

Đám người Tả tướng rất nhanh đã bị lôi đi rồi, hắn bị trói cực kỳ nghiêm mật thế nhưng vẫn ngoài mạnh trong yếu chống chọi gầm lên: “Lẽ nào bệ hạ không lo lắng cho Thái tử sao?! “

Khương Trạch nở nụ cười: “Ngươi không nhận rõ Thái tử, thế nhưng mắt trẫm vẫn chưa kém đến mức ngay cả con trai của mình cũng nhận thức không được.”

Khương Trạch nói xong câu này cũng lười tiếp tục nhiều lời, sai người lôi đám người đã cầu xin tha thứ đến khàn giọng kia mang xuống, còn y thì xoa xoa thái dương một chút rồi đứng dậy đi tìm Khương Tố.

Sau khi ngựa không dừng vó trở về Lạc thành, y liền cùng Khương Tố chia ra hai đường. Y xử lý việc Tả tướng mưu nghịch, còn Khương Tố lại đến phủ Hữu tướng thăm ngoại công cùng với đón Khương Hy trở về. Đây cũng là do Khương Trạch an bài, dù sao Hữu tướng cũng là vì bọn họ mà ngã bệnh, Khương Tố tất nhiên sẽ tự trách.

Về tình về lý, y thế nào cũng phải để cho Khương Tố quay về nhìn một chuyến.

Lúc Khương Trạch đến thì Hữu tướng đã tỉnh, lão đã có thể ngồi tựa vào giường thoải mái trò chuyện với Khương Tố, tinh thần thoạt nhìn không quá tệ.

Vị lão nhân đến tuổi nhi nhĩ thuận đã trải qua một kiếp, mái tóc trước kia bạc chưa quá nửa đến giờ đã trắng xóa phất phơ. Cũng không biết Khương Tố đã nói những gì với lão, lúc gặp Khương Trạch, trong mắt lão ngoại trừ có chút hoảng hốt thì toàn bộ đề phòng cùng thù hận đều đã tan thành mây khói, thậm chí còn muốn đứng lên hành lễ.

Khương Trạch ngăn động tác của lão lại, còn gởi cho Khương Tố một cái mỉm cười.

Hơn nữa cũng còn mang theo ôn nhu ẩn tình.

Đợi đến khi xác định thân thể của Hữu tướng đã không còn đáng ngại, Khương Trạch liền cùng Khương Tố đi đón Khương Tiểu Viên, mang theo cả Lý ngự y hồi cung. Trước đây cũng nhờ Tả tướng lo lắng Lý ngự y sẽ vạch trần thân phận của Thái tử giả, vì vậy vẫn luôn để lão ở lại trong phủ Hữu tướng, ngoại trừ chịu chút lo lắng vất vả thì còn lại đều bình yên vô sự.

Khương Tiểu Viên lúc này vừa mới ăn no, nên đang rất buồn ngủ. Có lẽ tiểu hài tử đã có được một chút ký ức, biết Khương Trạch và Khương Tố là người chí thân với mình, vừa thấy bọn họ thì hai mắt mở to phát sáng, hết sức thân mật lao người về phía đó.

Khương Trạch nhìn bộ dạng thiên chân không chút hiểu thế sự kia, một đường lo lắng bất an đều lập tức tiêu tán.

Lúc trước Khương Tố đã lệnh thân vệ dưới trướng đem toàn bộ loạn đảng trong cung đều tróc nã hết, vì thế lúc này cả hoàng cung đều đã quay về sự yên bình cố hữu. Hai người vội vàng dùng bữa tối, lúc thay y phục tắm rửa Khương Trạch vẫn ôm chặt Khương Tiểu Viên đã tròn trịa không khác gì một chú heo nhỏ trong lòng, cả hai đều mơ màng chìm trong cái ôm của Khương Tố, tùy ý để người kia giúp mình lau khô mái tóc đen dài.

Đen như màn đêm, hương lưu đầu ngón.

Rất nhiều năm trước lúc Khương Tố bắt đầu chiếu cố Khương Trạch thì đã thay y xử lý mái tóc này.

Đợi đến khi tóc đã hoàn toàn khô ráo, Khương Trạch cũng có dấu hiệu tỉnh lại, Khương Tố liền ôm lấy y mang về giường ngủ. Giúp Khương Tiểu Viên điều chỉnh tư thế xong, hắn lại cúi xuống hôn lên trán Khương Trạch, lại dùng đầu ngón tay vuốt ve quầng thâm dưới mắt do mệt mỏi rã rời tạo ra, khe khẽ thở dài: “Ngủ đi.”

Một đêm say giấc.

Sáng sớm hôm sau khi sắc trời chưa sáng hẳn, Khương Trạch và Khương Tố đều bị Khương Tiểu Viên đánh thức rồi.

Tiểu hài tử này không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi vừa tỉnh dậy thì mùi vị trên người cực kỳ thoải mái, mà hai người bé yêu thích nhất cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh! Đầu tiên bé khoái trá dùng ngón tay đâm đâm vào gò má Khương Tố đến khi đánh thức người dậy, tiếp đó lại nắm lấy mái tóc của Khương Trạch, y y nha nha đòi ra ngoài chơi đùa. Chỉ là Khương Trạch thực sự đã quá mệt mỏi, chỉ có thể chống đỡ mở to đôi mát cười cười với Khương Tiểu Viên, sau đó lại lần nữa chui vào lòng Khương Tố tiếp tục ngủ say.

Khương Tố vươn tay ôm Khương Trạch, thấy sắc mặt của y cũng không phải quá tốt liền gọi Trương Di tới, ôm Khương Tiểu Viên ra ngoài chơi đùa. Sau đó lại lần nữa điều chỉnh tư thế, ôm chặt Khương Trạch vào lòng thoải mái tiếp tục ngủ bù.

Về phần đám người trắng đêm khó ngủ hiện tại đang thấp thỏm chờ đợi trong đại điện thiết triều? Hừ, ai thèm để ý chứ.

Không có Khương Tiểu Viên quấy rối, Khương Trạch lần này rốt cục cũng có thể ngủ thẳng tới lúc tự mình tỉnh dậy.

Khi y mở mắt ra thì vị trí bên cạnh đã trống không, đợi lúc hắn vừa duỗi người xong thì Khương Tố giống như có thần giao cách cảm vậy, ôm Khương Tiểu Viên đẩy cửa vào phòng.

Khương Trạch cùng tiểu hài tử ngồi trên giường chơi trong chốc lát rồi mới đứng dậy rửa mặt, chờ dùng cơm trưa xong mới chuẩn bị vào triều xử lý chính vụ.

Cũng như lần trước chỉnh hợp hai nước Khương Tùy hừng hực khí thế, lần này bọn họ vừa phải loại trừ đảng phái mưu nghịch của Tả tướng, vừa phải chỉnh hợp Hàn quốc. Về phần Mỵ Cận, chờ xử lý xong những thứ lộn xộn này mới trở về giằng co cùng hắn cũng không muộn.

………………..

Đại điển tế thiên thống nhất quốc gia.

Khương Tố vẫy lui mọi người, tự mình giúp Khương Trạch đội lên ngọc quan. Mười hai chuỗi ngọc lắc lư va chạm có chút cản trở tầm nhìn, Khương Tố đưa tay ra trước mặt y: “Đi thôi.”

Khương Trạch liền đặt tay vào lòng bàn tay đối phương, từng chút từng chút, cùng người tương thủ.

Nhân sinh như một con đường, vừa xa xôi vừa cách trở.

Chỉ cần tìm được ng

———– Chính văn hoàn ———–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương