Đế Trụ
-
Chương 8: Mỹ nhân hầu tắm
– Vương gia, ngài đã về rồi.
Trước cửa Vương phủ Đại tướng quân, một lão bộc già yếu tiếp nhận dây cương từ tay Lưu Lăng, dắt con ngựa Hồng Sư Tử vào trong nhà. Lão bộc này vốn là một binh sĩ già được Lưu Lăng thu nhận, do đã có tuổi lại không nơi nương tựa, nên được hắn đưa về ở trong Vương phủ.
Lúc Lưu Lăng về đến Vương phủ cũng là ngày thứ ba Nhị Hoàng tử Lưu Trác đăng cơ, vất vả mấy ngày nay khiến Lưu Lăng cảm thấy có chút mệt mỏi. Lưu Trác lên ngôi khi vẫn đang bị thương, hết thảy công việc sau đại lễ đều do Lưu Lăng một tay thu xếp. Nào là bố trí nhân sự bên Lục bộ Cửu khanh, chỉnh đốn lại Cấm quân, cả việc điều động đại doanh Kinh Kỳ… tất cả đều cần hắn giải quyết.
Lết thân xác mỏi mệt, liên tiếp ba ngày ba đêm chưa được chợp mắt, hiện tại Lưu Lăng chỉ muốn được ngủ một giấc yên ổn.
Diện tích Vương phủ của Lưu Lăng cũng không rộng, chỉ có hai gian nhà trước sau tổng cộng chưa tới hai mươi phòng. Căn nhà này so với thân phận của Lưu Lăng mà nói quả thực có chút đơn sơ. Khoan nói đến hắn là Hoàng tử, Đại Tướng Quân Vương, đến một viên quan Tam phẩm nhỏ bé trong triều thì ngôi nhà cũng đã rộng lớn nguy nga hơn Vương phủ của hắn.
Lưu Lăng không về thẳng phòng ngủ, mà sau khi đi rửa mặt liền bước vào thư phòng. Thư phòng của hắn vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giá sách làm bằng gỗ lim, một chiếc bàn và một chiếc ghế. Trong thư phòng cũng không bày biện đồ vật đắt tiền nào, chỉ có một bức tranh rất đặc biệt treo trên vách tường cạnh chiếc bàn.
Đây là một bức họa vốn không thể xuất hiện ở thời đại này. Mặc dù là dùng bút than vẽ nhưng bút pháp vô cùng tinh tế. Bức họa vẽ một người đàn ông trung niên với dáng vẻ hiền lành khôi ngô đang ôm một vị phu nhân vô cùng xinh đẹp ngồi trên chiếc sô pha, nét mặt hai người đều hiện lên nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.
Mặc dù chất liệu giấy và bút của bức họa này khiến cho hiệu quả không được thể hiện một cách hoàn hảo nhất, nhưng từ mỗi nét bút đều có thể thấy, người vẽ bức họa này nhất định đã vẽ bằng cả trái tim. Mà người vẽ nó lại chính là Lưu Lăng. Hai người trong bức họa chính là cha mẹ trong kiếp trước của hắn.
Đến thời đại này đã được chín năm rồi, Lưu Lăng mặc dù đã thích nghi với thế giới này, cũng đã học được cách sinh tồn ở đây, nhưng vẫn không thể quên được cha mẹ mình, không quên được gia đình tuy không giàu có nhưng lại tràn ngập tình cảm ấm áp đó.
Lưu Lăng đứng trước bức tranh, để lộ ra nụ cười dịu dàng với cha mẹ trong tranh.
– Cha, mẹ, con đã về rồi.
Hắn nói.
– Cha, mẹ, chắc hai người không ngờ tới, mấy hôm nay con lại giết người rồi, thậm chí còn giết không ít. Đám người bên Lục bộ Cửu khanh tự cho mình là đúng kia con đã một hơi cho trảm chín tên, Cấm quân từ chức Thiên phu trưởng trở lên con cũng trảm sáu tên, quan lại từ Tam phẩm trở xuống trảm mười bảy tên. Ba ngày nay con giết người nhiều đến độ chai lì rồi.
Lưu Lăng thở dài nói:
– Cha, mẹ, con đến thế giới này đã gần mười năm rồi, cha mẹ vẫn khỏe chứ?
– Ở cái thế giới này, dù con là Hoàng tử, nhưng trong Hoàng thất lại không thể cảm nhận được một chút ấm áp giống như cha mẹ. Cái thế giới này lạnh lẽo vô cùng, nếu con không đủ tàn nhẫn để giết người, thì có muốn sống yên ổn cũng không được. Đây là thời đại loạn lạc,nếu con không nhầm thì chính là thời Ngũ Đại Thập Quốc hỗn loạn trong lịch sử.
– Cha, mẹ, con không có dã tâm gì lớn, chỉ muốn bình yên sống sót. Nhưng trong cái xã hội người ăn thịt người này, nếu con không độc ác thì chỉ còn con đường chết không toàn thây. Hiện giờ tay con vấy đầy máu tanh, cha mẹ có trách con không?
Lưu Lăng ngồi trên ghế, nhìn bức tranh suy nghĩ thất thần.
– Cha, mẹ, ở thế giới này chỉ có Nhị ca Lưu Trác là đối tốt với con. Chỉ có duy nhất mình huynh ấy. Vì vậy con đã tặng huynh ấy một món quà, con đã giúp huynh ấy lên ngôi Hoàng đế. Sau này có huynh ấy con sẽ không cần phải sống cuộc sống tranh giành đấu đá khẩu thị tâm phi này nữa. Ngày mai con sẽ đệ một bức đơn xin từ quan, Nhị ca phong cho con làm Tịnh Kiên Vương, con không cần cái danh hiệu này.Con chỉ muốn sống yên ổn, vì vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ làm một vị Vương gia du thủ du thực ăn không ngồi rồi.
– Con không thể quay về nữa rồi, vậy nên con chỉ còn cách sống thật tốt, đây cũng là điều cha mẹ mong muốn, đúng không?
Lưu Lăng tự lẩm bẩm một mình, ánh mắt ôn hòa.
Đúng lúc này, có người khẽ gõ cửa thư phòng.
– Vương gia, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước tắm cho ngài, bây giờ nô tỳ sẽ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo được chứ?
Một giọng nói dịu dàng êm tai vang lên, chính là tiểu nha hoàn Liễu Mi Nhi trong Vương phủ. Nàng vốn là một thị nữ trong cung, sau lại đắc tội đại thái giám Quách Dĩ mà bị trục xuất khỏi hoàng cung. Quách Dĩ sai người giữa đường bắt cóc nàng bán cho lầu xanh, đúng lúc Lưu Lăng đi ngang qua cứu được, từ đó nàng trở thành một thị nữ trong vương phủ Đại tướng quân Lưu Lăng.
Liễu Mi Nhi vừa tròn mười bảy, diện mạo vô cùng xinh đẹp. Xét theo tiêu chuẩn xã hội hiện đại, nàng cao tầm một mét năm sáu, ở thời cổ đại đã được coi là cao lắm rồi. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia thứ khiến người ta mê mẩn nhất chính là đôi mắt long lanh, tựa hồ như biết nói. Dáng người nàng vô cùng đẹp, nhất là chiếc eo thon duyên dáng, càng khiến cho người ta nhìn một lần là phải lưu luyến mãi.
Người hầu trong phủ Lưu Lăng không nhiều, chỉ có ba thị nữ, ba kẻ sai vặt, hai lão bộc, một đầu bếp, một người chăn ngựa. Việc này so với thân phận Vương gia của hắn mà nói quả là không được hợp lý cho lắm, chính vì vậy càng khiến cho Lưu Lăng mang vẻ rất không phù hợp. Trong mắt người khác hắn chính là một kẻ lập dị, khắp triều văn võ bá quan đối với cuộc sống giản dị của hắn lời ra tiếng vào không ít.
Nói hắn khiên tốn, nói hắn cố làm ra vẻ, nói hắn thương nước thương dân, nói hắn giả vờ lấy lòng… nơi nơi đều có. Nhưng Lưu Lăng đều cười trừ.
Lưu Lăng cười, đúng là đến lúc tắm sạch sẽ một cái rồi.
– Vào đi.
Lưu Lăng hạ giọng nói.
Cánh cửa thư phòng két một tiếng mở ra nhẹ nhàng, Liễu Mi Nhi duyên dáng bước vào, đầu tiên cung kính thi lễ với Lưu Lăng, vẻ mặt dịu dàng kêu một tiếng.
– Vương gia.
– Ừ.
Lưu Lăng đáp lại một tiếng.
Hai gia nhân khiêng một chiếc thùng gỗ lớn vào trong thư phòng, sau đó khom người cáo lui. Chiếc thùng gỗ hơi nóng bốc lên hôi hổi,trên mặt nước còn nổi lơ lửng vài đóa hoa nhài thơm ngát. Lưu Lăng vừa nhìn thấy số hoa thả trên mặt nước liền bất đắc dĩ cười, Liễu Mi Nhi này toàn thích làm mấy việc như vậy. Hắn đường đường là một đại nam nhân, mỗi lần tắm đều phải thả vài cánh hoa vào.
– Vương gia, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.
Liễu Mi Nhi đỏ mặt nói.
Khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào, cái trán sáng sủa, hai bên má là hai đám mây hồng nhạt, tựa như đóa hoa đào nở rộ khiến cho lòng người trìu mến. Chiếc váy vàng nhạt mặc trên người nàng, khiến cho thân hình hoàn mỹ đến cực điểm của nàng được phác họa một cách tinh tế nhuần nhuyễn. Đôi chân thẳng tắp thon dài như ẩn như hiện đằng sau lớp váy mỏng manh. Nàng đứng đó thật giống như một đóa phù dung nổi trên mặt nước làm rung động lòng người.
Lưu Lăng phảng phất nhớ ra khi hắn vừa mới thu nhận Liễu Mi Nhi, nàng mới chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi. Khi đó ánh mắt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, mặc dù khiến cho người ta trìu mến nhưng quả thực có phần ngây ngô. Mà hiện giờ bốn năm đã trôi qua, tiểu nha đầu năm nào giờ đã xinh đẹp động lòng người rồi. Nếu năm xưa Hoàng đế Lưu Nghiệp nhìn thấy bộ dạng Liễu Mi Nhi bây giờ, chỉ e đã sớm nhận nàng vào hậu cung rồi.
Lưu Lăng đứng lên bước tới thùng gỗ, Liễu Mi Nhi đỏ mặt giúp Lưu Lăng cởi đồ. Chỉ chốc lát sau, y phục trên người Lưu Lăng đã được đôi tay nhanh nhẹn của nàng lột sạch. Việc để người khác hầu hạ tắm rửa cởi đồ, phải mất một năm Lưu Lăng mới thích nghi được. Một người mặc dù tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, tư tưởng cởi mở hơn rất nhiều so với người thời xưa, khi đối diện với thói quen sinh hoạt này cũng khó tránh khỏi kháng cự.
Đợi Lưu Lăng bước vào trong thùng gỗ rồi, Liễu Mi Nhi mới không khỏi lén thở phào một hơi. Lưu Lăng cao hơn một mét tám, bởi vì mấy năm chinh chiến nên một thân da thịt hiện lên màu lúa mạch khỏe mạnh. Thân hình của hắn vô cùng đẹp, vai rộng eo thon, trước ngực hai múi cơ hiện rõ, cơ bụng sáu múi rõ ràng có thể thấy được. Mà những thứ này đối với Liễu Mi Nhi mà nói, vẫn không gây đả kích bằng con quái vật lớn dưới khố Lưu Lăng.
Tuy rằng Liễu Mi Nhi theo hầu Lưu Lăng đã được bốn năm, nhưng mỗi lần hầu Lưu Lăng tắm ngửi thấy mùi hương nam tính trên người hắn đều khiến cho Liễu Mi Nhi tim đập rộn ràng.
Liễu Mi Nhi chậm rãi tháo búi tóc của Lưu Lăng, gỡ mái tóc dài đen nhánh của hắn. Nàng lén cúi xuống ngửi mùi hương trên tóc hắn, mặc dù mùi mồ hôi không dễ ngửi, nhưng Liễu Mi Nhi tựa hồ rất hưởng thụ nó. Ngửi một lúc nàng lè lưỡi, có chút đắc ý.
– Mi Nhi.
Lưu Lăng nhắm mắt lại hưởng thụ đôi tay mềm mại của Liễu Mi Nhi đang di chuyển trên cơ thể hắn, cảm giác mềm mại ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái. Khi thân thể mệt mỏi, được ngâm mình trong nước nóng quả là một hạnh phúc. Mà khi tắm lại còn được một mỹ nữ dịu dàng giúp mình kỳ cọ, thì quả là một hạnh phúc trời cho.
– Vương gia, có chuyện gì vậy? Có phải nước nguội rồi không, để nô tỳ gọi người cho thêm nước nóng!
– Không cần.
Lưu Lăng kéo tay Liễu Mi Nhi ngăn nàng đi gọi người, Liễu Mi Nhi nhất thời mặt đỏ bừng kiều diễm như hoa.
– Ta muốn hỏi ngươi một câu.
Tay của Liễu Mi Nhi vẫn bị Lưu Lăng nắm lấy, không rõ là hắn cố ý hay là quên mất. Liễu Mi Nhi đỏ mặt để mặc Lưu Lăng nắm tay,nàng cúi đầu khẽ nói:
– Nô tỳ chẳng qua chỉ là một hạ nhân, Vương gia có chuyện gì cứ trực tiếp chỉ bảo là được.
Lưu Lăng cười cười nói:
– Nha đầu ngốc, hiện giờ bên cạnh ta người có thể nói chuyện chỉ có ngươi và bọn lão Ngô. Hai thị nữ mà Thái tử và Tứ ca gửi tới chỉ là trinh thám tới theo dõi ta. Cả cái Vương phủ này chỉ có ngươi là hiểu được tâm ý của ta thôi.
Liễu Mi Nhi trong lòng ấm áp, không kìm lòng nổi mà nắm chặt tay Lưu Lăng.
– Vương gia ngài đừng nói như vậy, tính mạng của nô tỳ là do ngài cứu được. Nô tỳ kiếp này sống làm người của Vương gia, kiếp sau vẫn nguyện theo hầu ngài.
Lưu Lăng cười:
– Ngươi vẫn còn tin vào cái gọi là đầu thai chuyển thế sao?
Hỏi xong Lưu Lăng ngây người ra, cười khổ, bản thân mình có được coi là một loại đầu thai chuyển thế không?
– Vương gia?
Liễu Mi Nhi nhìn thấy mặt Lưu Lăng biến sắc, liền ân cần gọi một câu.
– À, không có gì, ta muốn hỏi ngươi, ngươi nói xem ta làm một Đại tướng quân vương chinh chiến sa trường bách chiến bách thắng tốt,hay là làm một vị Vương gia ăn không ngồi rồi du thủ du thực tốt?
Liễu Mi Nhi nghiêm túc nghĩ một lát nói:
– Nếu là nô tỳ, tất nhiên sẽ mong Vương gia có một cuộc sống an nhàn tự tại. Nô tỳ không mong ngài ngày đêm chém giết. Mặc dù ngài là Đại tướng quân vương bách chiến bách thắng, nhưng nói đi nói lại vẫn là quá nguy hiểm, còn không bằng ở nhà yên ổn. Có điều, nô tỳ cũng biết, Đại Hán này không thể thiếu Vương gia, giang sơn xã tắc này vẫn cần ngài bảo vệ, lê dân bách tính vẫn cần ngài chăm lo. Vậy nên nô tỳ nghĩ, cho dù ngài có muốn sống một cuộc sống an nhàn tự tại chỉ e Hoàng đế cũng sẽ không cho phép ngài.
Liễu Mi Nhi vừa dùng một tay giúp Lưu Lăng kỳ ngực vừa nhẹ nhàng nói.
Đợi một lúc không thấy Lưu Lăng nói chuyện, Liễu Mi Nhi cúi xuống nhìn mới phát hiện ra, Lưu Lăng đã ngủ từ lúc nào rồi.
Trước cửa Vương phủ Đại tướng quân, một lão bộc già yếu tiếp nhận dây cương từ tay Lưu Lăng, dắt con ngựa Hồng Sư Tử vào trong nhà. Lão bộc này vốn là một binh sĩ già được Lưu Lăng thu nhận, do đã có tuổi lại không nơi nương tựa, nên được hắn đưa về ở trong Vương phủ.
Lúc Lưu Lăng về đến Vương phủ cũng là ngày thứ ba Nhị Hoàng tử Lưu Trác đăng cơ, vất vả mấy ngày nay khiến Lưu Lăng cảm thấy có chút mệt mỏi. Lưu Trác lên ngôi khi vẫn đang bị thương, hết thảy công việc sau đại lễ đều do Lưu Lăng một tay thu xếp. Nào là bố trí nhân sự bên Lục bộ Cửu khanh, chỉnh đốn lại Cấm quân, cả việc điều động đại doanh Kinh Kỳ… tất cả đều cần hắn giải quyết.
Lết thân xác mỏi mệt, liên tiếp ba ngày ba đêm chưa được chợp mắt, hiện tại Lưu Lăng chỉ muốn được ngủ một giấc yên ổn.
Diện tích Vương phủ của Lưu Lăng cũng không rộng, chỉ có hai gian nhà trước sau tổng cộng chưa tới hai mươi phòng. Căn nhà này so với thân phận của Lưu Lăng mà nói quả thực có chút đơn sơ. Khoan nói đến hắn là Hoàng tử, Đại Tướng Quân Vương, đến một viên quan Tam phẩm nhỏ bé trong triều thì ngôi nhà cũng đã rộng lớn nguy nga hơn Vương phủ của hắn.
Lưu Lăng không về thẳng phòng ngủ, mà sau khi đi rửa mặt liền bước vào thư phòng. Thư phòng của hắn vô cùng đơn sơ, chỉ có một cái giá sách làm bằng gỗ lim, một chiếc bàn và một chiếc ghế. Trong thư phòng cũng không bày biện đồ vật đắt tiền nào, chỉ có một bức tranh rất đặc biệt treo trên vách tường cạnh chiếc bàn.
Đây là một bức họa vốn không thể xuất hiện ở thời đại này. Mặc dù là dùng bút than vẽ nhưng bút pháp vô cùng tinh tế. Bức họa vẽ một người đàn ông trung niên với dáng vẻ hiền lành khôi ngô đang ôm một vị phu nhân vô cùng xinh đẹp ngồi trên chiếc sô pha, nét mặt hai người đều hiện lên nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.
Mặc dù chất liệu giấy và bút của bức họa này khiến cho hiệu quả không được thể hiện một cách hoàn hảo nhất, nhưng từ mỗi nét bút đều có thể thấy, người vẽ bức họa này nhất định đã vẽ bằng cả trái tim. Mà người vẽ nó lại chính là Lưu Lăng. Hai người trong bức họa chính là cha mẹ trong kiếp trước của hắn.
Đến thời đại này đã được chín năm rồi, Lưu Lăng mặc dù đã thích nghi với thế giới này, cũng đã học được cách sinh tồn ở đây, nhưng vẫn không thể quên được cha mẹ mình, không quên được gia đình tuy không giàu có nhưng lại tràn ngập tình cảm ấm áp đó.
Lưu Lăng đứng trước bức tranh, để lộ ra nụ cười dịu dàng với cha mẹ trong tranh.
– Cha, mẹ, con đã về rồi.
Hắn nói.
– Cha, mẹ, chắc hai người không ngờ tới, mấy hôm nay con lại giết người rồi, thậm chí còn giết không ít. Đám người bên Lục bộ Cửu khanh tự cho mình là đúng kia con đã một hơi cho trảm chín tên, Cấm quân từ chức Thiên phu trưởng trở lên con cũng trảm sáu tên, quan lại từ Tam phẩm trở xuống trảm mười bảy tên. Ba ngày nay con giết người nhiều đến độ chai lì rồi.
Lưu Lăng thở dài nói:
– Cha, mẹ, con đến thế giới này đã gần mười năm rồi, cha mẹ vẫn khỏe chứ?
– Ở cái thế giới này, dù con là Hoàng tử, nhưng trong Hoàng thất lại không thể cảm nhận được một chút ấm áp giống như cha mẹ. Cái thế giới này lạnh lẽo vô cùng, nếu con không đủ tàn nhẫn để giết người, thì có muốn sống yên ổn cũng không được. Đây là thời đại loạn lạc,nếu con không nhầm thì chính là thời Ngũ Đại Thập Quốc hỗn loạn trong lịch sử.
– Cha, mẹ, con không có dã tâm gì lớn, chỉ muốn bình yên sống sót. Nhưng trong cái xã hội người ăn thịt người này, nếu con không độc ác thì chỉ còn con đường chết không toàn thây. Hiện giờ tay con vấy đầy máu tanh, cha mẹ có trách con không?
Lưu Lăng ngồi trên ghế, nhìn bức tranh suy nghĩ thất thần.
– Cha, mẹ, ở thế giới này chỉ có Nhị ca Lưu Trác là đối tốt với con. Chỉ có duy nhất mình huynh ấy. Vì vậy con đã tặng huynh ấy một món quà, con đã giúp huynh ấy lên ngôi Hoàng đế. Sau này có huynh ấy con sẽ không cần phải sống cuộc sống tranh giành đấu đá khẩu thị tâm phi này nữa. Ngày mai con sẽ đệ một bức đơn xin từ quan, Nhị ca phong cho con làm Tịnh Kiên Vương, con không cần cái danh hiệu này.Con chỉ muốn sống yên ổn, vì vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ làm một vị Vương gia du thủ du thực ăn không ngồi rồi.
– Con không thể quay về nữa rồi, vậy nên con chỉ còn cách sống thật tốt, đây cũng là điều cha mẹ mong muốn, đúng không?
Lưu Lăng tự lẩm bẩm một mình, ánh mắt ôn hòa.
Đúng lúc này, có người khẽ gõ cửa thư phòng.
– Vương gia, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước tắm cho ngài, bây giờ nô tỳ sẽ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo được chứ?
Một giọng nói dịu dàng êm tai vang lên, chính là tiểu nha hoàn Liễu Mi Nhi trong Vương phủ. Nàng vốn là một thị nữ trong cung, sau lại đắc tội đại thái giám Quách Dĩ mà bị trục xuất khỏi hoàng cung. Quách Dĩ sai người giữa đường bắt cóc nàng bán cho lầu xanh, đúng lúc Lưu Lăng đi ngang qua cứu được, từ đó nàng trở thành một thị nữ trong vương phủ Đại tướng quân Lưu Lăng.
Liễu Mi Nhi vừa tròn mười bảy, diện mạo vô cùng xinh đẹp. Xét theo tiêu chuẩn xã hội hiện đại, nàng cao tầm một mét năm sáu, ở thời cổ đại đã được coi là cao lắm rồi. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia thứ khiến người ta mê mẩn nhất chính là đôi mắt long lanh, tựa hồ như biết nói. Dáng người nàng vô cùng đẹp, nhất là chiếc eo thon duyên dáng, càng khiến cho người ta nhìn một lần là phải lưu luyến mãi.
Người hầu trong phủ Lưu Lăng không nhiều, chỉ có ba thị nữ, ba kẻ sai vặt, hai lão bộc, một đầu bếp, một người chăn ngựa. Việc này so với thân phận Vương gia của hắn mà nói quả là không được hợp lý cho lắm, chính vì vậy càng khiến cho Lưu Lăng mang vẻ rất không phù hợp. Trong mắt người khác hắn chính là một kẻ lập dị, khắp triều văn võ bá quan đối với cuộc sống giản dị của hắn lời ra tiếng vào không ít.
Nói hắn khiên tốn, nói hắn cố làm ra vẻ, nói hắn thương nước thương dân, nói hắn giả vờ lấy lòng… nơi nơi đều có. Nhưng Lưu Lăng đều cười trừ.
Lưu Lăng cười, đúng là đến lúc tắm sạch sẽ một cái rồi.
– Vào đi.
Lưu Lăng hạ giọng nói.
Cánh cửa thư phòng két một tiếng mở ra nhẹ nhàng, Liễu Mi Nhi duyên dáng bước vào, đầu tiên cung kính thi lễ với Lưu Lăng, vẻ mặt dịu dàng kêu một tiếng.
– Vương gia.
– Ừ.
Lưu Lăng đáp lại một tiếng.
Hai gia nhân khiêng một chiếc thùng gỗ lớn vào trong thư phòng, sau đó khom người cáo lui. Chiếc thùng gỗ hơi nóng bốc lên hôi hổi,trên mặt nước còn nổi lơ lửng vài đóa hoa nhài thơm ngát. Lưu Lăng vừa nhìn thấy số hoa thả trên mặt nước liền bất đắc dĩ cười, Liễu Mi Nhi này toàn thích làm mấy việc như vậy. Hắn đường đường là một đại nam nhân, mỗi lần tắm đều phải thả vài cánh hoa vào.
– Vương gia, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.
Liễu Mi Nhi đỏ mặt nói.
Khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào, cái trán sáng sủa, hai bên má là hai đám mây hồng nhạt, tựa như đóa hoa đào nở rộ khiến cho lòng người trìu mến. Chiếc váy vàng nhạt mặc trên người nàng, khiến cho thân hình hoàn mỹ đến cực điểm của nàng được phác họa một cách tinh tế nhuần nhuyễn. Đôi chân thẳng tắp thon dài như ẩn như hiện đằng sau lớp váy mỏng manh. Nàng đứng đó thật giống như một đóa phù dung nổi trên mặt nước làm rung động lòng người.
Lưu Lăng phảng phất nhớ ra khi hắn vừa mới thu nhận Liễu Mi Nhi, nàng mới chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi. Khi đó ánh mắt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, mặc dù khiến cho người ta trìu mến nhưng quả thực có phần ngây ngô. Mà hiện giờ bốn năm đã trôi qua, tiểu nha đầu năm nào giờ đã xinh đẹp động lòng người rồi. Nếu năm xưa Hoàng đế Lưu Nghiệp nhìn thấy bộ dạng Liễu Mi Nhi bây giờ, chỉ e đã sớm nhận nàng vào hậu cung rồi.
Lưu Lăng đứng lên bước tới thùng gỗ, Liễu Mi Nhi đỏ mặt giúp Lưu Lăng cởi đồ. Chỉ chốc lát sau, y phục trên người Lưu Lăng đã được đôi tay nhanh nhẹn của nàng lột sạch. Việc để người khác hầu hạ tắm rửa cởi đồ, phải mất một năm Lưu Lăng mới thích nghi được. Một người mặc dù tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, tư tưởng cởi mở hơn rất nhiều so với người thời xưa, khi đối diện với thói quen sinh hoạt này cũng khó tránh khỏi kháng cự.
Đợi Lưu Lăng bước vào trong thùng gỗ rồi, Liễu Mi Nhi mới không khỏi lén thở phào một hơi. Lưu Lăng cao hơn một mét tám, bởi vì mấy năm chinh chiến nên một thân da thịt hiện lên màu lúa mạch khỏe mạnh. Thân hình của hắn vô cùng đẹp, vai rộng eo thon, trước ngực hai múi cơ hiện rõ, cơ bụng sáu múi rõ ràng có thể thấy được. Mà những thứ này đối với Liễu Mi Nhi mà nói, vẫn không gây đả kích bằng con quái vật lớn dưới khố Lưu Lăng.
Tuy rằng Liễu Mi Nhi theo hầu Lưu Lăng đã được bốn năm, nhưng mỗi lần hầu Lưu Lăng tắm ngửi thấy mùi hương nam tính trên người hắn đều khiến cho Liễu Mi Nhi tim đập rộn ràng.
Liễu Mi Nhi chậm rãi tháo búi tóc của Lưu Lăng, gỡ mái tóc dài đen nhánh của hắn. Nàng lén cúi xuống ngửi mùi hương trên tóc hắn, mặc dù mùi mồ hôi không dễ ngửi, nhưng Liễu Mi Nhi tựa hồ rất hưởng thụ nó. Ngửi một lúc nàng lè lưỡi, có chút đắc ý.
– Mi Nhi.
Lưu Lăng nhắm mắt lại hưởng thụ đôi tay mềm mại của Liễu Mi Nhi đang di chuyển trên cơ thể hắn, cảm giác mềm mại ấy khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái. Khi thân thể mệt mỏi, được ngâm mình trong nước nóng quả là một hạnh phúc. Mà khi tắm lại còn được một mỹ nữ dịu dàng giúp mình kỳ cọ, thì quả là một hạnh phúc trời cho.
– Vương gia, có chuyện gì vậy? Có phải nước nguội rồi không, để nô tỳ gọi người cho thêm nước nóng!
– Không cần.
Lưu Lăng kéo tay Liễu Mi Nhi ngăn nàng đi gọi người, Liễu Mi Nhi nhất thời mặt đỏ bừng kiều diễm như hoa.
– Ta muốn hỏi ngươi một câu.
Tay của Liễu Mi Nhi vẫn bị Lưu Lăng nắm lấy, không rõ là hắn cố ý hay là quên mất. Liễu Mi Nhi đỏ mặt để mặc Lưu Lăng nắm tay,nàng cúi đầu khẽ nói:
– Nô tỳ chẳng qua chỉ là một hạ nhân, Vương gia có chuyện gì cứ trực tiếp chỉ bảo là được.
Lưu Lăng cười cười nói:
– Nha đầu ngốc, hiện giờ bên cạnh ta người có thể nói chuyện chỉ có ngươi và bọn lão Ngô. Hai thị nữ mà Thái tử và Tứ ca gửi tới chỉ là trinh thám tới theo dõi ta. Cả cái Vương phủ này chỉ có ngươi là hiểu được tâm ý của ta thôi.
Liễu Mi Nhi trong lòng ấm áp, không kìm lòng nổi mà nắm chặt tay Lưu Lăng.
– Vương gia ngài đừng nói như vậy, tính mạng của nô tỳ là do ngài cứu được. Nô tỳ kiếp này sống làm người của Vương gia, kiếp sau vẫn nguyện theo hầu ngài.
Lưu Lăng cười:
– Ngươi vẫn còn tin vào cái gọi là đầu thai chuyển thế sao?
Hỏi xong Lưu Lăng ngây người ra, cười khổ, bản thân mình có được coi là một loại đầu thai chuyển thế không?
– Vương gia?
Liễu Mi Nhi nhìn thấy mặt Lưu Lăng biến sắc, liền ân cần gọi một câu.
– À, không có gì, ta muốn hỏi ngươi, ngươi nói xem ta làm một Đại tướng quân vương chinh chiến sa trường bách chiến bách thắng tốt,hay là làm một vị Vương gia ăn không ngồi rồi du thủ du thực tốt?
Liễu Mi Nhi nghiêm túc nghĩ một lát nói:
– Nếu là nô tỳ, tất nhiên sẽ mong Vương gia có một cuộc sống an nhàn tự tại. Nô tỳ không mong ngài ngày đêm chém giết. Mặc dù ngài là Đại tướng quân vương bách chiến bách thắng, nhưng nói đi nói lại vẫn là quá nguy hiểm, còn không bằng ở nhà yên ổn. Có điều, nô tỳ cũng biết, Đại Hán này không thể thiếu Vương gia, giang sơn xã tắc này vẫn cần ngài bảo vệ, lê dân bách tính vẫn cần ngài chăm lo. Vậy nên nô tỳ nghĩ, cho dù ngài có muốn sống một cuộc sống an nhàn tự tại chỉ e Hoàng đế cũng sẽ không cho phép ngài.
Liễu Mi Nhi vừa dùng một tay giúp Lưu Lăng kỳ ngực vừa nhẹ nhàng nói.
Đợi một lúc không thấy Lưu Lăng nói chuyện, Liễu Mi Nhi cúi xuống nhìn mới phát hiện ra, Lưu Lăng đã ngủ từ lúc nào rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook