Đế Trụ
-
Chương 50-1: Vương tiểu ngưu đã trải qua (1)
Lưu Lăng đẩy cửa đi vào, cười ha hả nói: - Gà vịt thịt béo đầy mỡ, Lý thần y nói cũng có đạo lý, nhưng thủ hạ của ta đều là những nam tử thô thật, bình thường thô cuồng đã quen, ăn nhiều một chút chắc cũng không có vấn đề gì. Thần y, bổn Vương bán cho ngài một phần nhân tình, ngài thử dàn xếp một chút được không?
Lưu Lăng vừa nói vừa bước vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười bình thản.
Lý Đông Xương nhìn thấy Lưu Lăng, khẩn trương xoay người thi lễ. Vương Tiểu Ngưu vốn đang ngồi ở trên giường lý luận với Lý Đông Xương, vừa thấy Lưu Lăng tiến vào không khỏi ngây ngốc một tích tắc. Sau đó y mới kịp có phản ứng, trở mình khó nhọc tụt xuống giường khấu đầu.
- Vương Tiểu Ngưu khấu kiến Vương gia! Tạ ơn Vương gia cứu mạng!
Thân thể y vẫn còn chưa khỏe hẳn, trở mình leo từ trên giường xuống đã tác động đến miệng vết thương, chỉ có điều trong khoảng khắc nhìn thấy Lưu Lăng, Vương Tiểu Ngưu đã quên tất cả vết thương trên người mình. Tuy rằng bởi vì động tác quá lớn mà tác động miệng vết thương, sự đau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nhưng trong lời nói sùng kính của y không thấy bất kỳ một tia đau đớn nào.
Lưu Lăng đi đến đỡ y lên nói: - Không thể tưởng tượng được ngươi lại là lão binh từ nhiều năm trước của bổn Vương, lần này coi như gặp lại cố nhân. Đứng lên, đứng lên mà nói.
Vương Tiểu Ngưu lại dập đầu nhiều lần, lúc này mới giãy giụa đứng lên. Mấy ngày nay ở trong phủ Thân Vương điều dưỡng, thân thể của y khôi phục rất nhanh. Vốn bị băng bó kín mít như xác ướp thì hiện tại chỉ còn phần bụng ngực là quấn băng dày.
Lưu Lăng vỗ bờ vai của y nói: - Ừ, phục hồi không tệ, không quá vài ngày sẽ lại trở lại là một tiểu tử khí lực như rồng!
Hắn xoay người nói với Lý Đông Xương: - Lý thần y y thuật cao siêu, đa tạ ngài!
Hắn cảm tạ Lý Đông Xương thực sự không phải là lời khách sáo, Vương Tiểu Ngưu có thể bình phục, Lưu Lăng thật sự vui mừng, sự cảm tạ với Lý Đông Xương cũng không hư tình giả ý chút nào. Đối với thuộc hạ đã từng theo mình sát phạt trên chiến trường sinh tử, Lưu Lăng đều có một loại tình cảm đặc thù.
Lý Đông Xương nói: - Vương gia quá khen, đây chỉ là bổn phận của thảo dân mà thôi. Thân là thầy thuốc, đây là chuyện thảo dân nên làm.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: - Lý thần y và lệnh sư Ngô Bản thần y rất giống nhau, đều làm cho người ta khâm phục.
Lý Đông Xương sợ hãi nói: - Vương gia, Đông Xương tuyệt đối không dám đánh đồng với ân sư. Ân sư đạo đức sâu dày, y pháp như thần, Đông Xương chưa từng lĩnh hội được diệu pháp của ân sư, chỉ có bồi dưỡng đạo đức coi như miễn cưỡng không bôi nhọ sư môn.
Lưu Lăng cười nói: - Nếu có cơ hội có thể gặp mặt Ngô thần y một lần thì cuộc đời này sống không uổng rồi. Chỉ đáng tiếc Ngô thần y dạo chơi tứ hải như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sợ rằng bổn Vương vô duyên gặp được.
Lý Đông Xương nói: - Ân sư thường cách một thời gian đều dạo một vòng qua chỗ mấy người đệ tử, mặc dù không có quy luật nhưng cách ba đến năm năm chắc gặp một lần. Nếu Vương gia thật tâm muốn gặp ân sư thì khi ân sư tới Đông Xương nhất định sẽ thông báo.
Lưu Lăng ánh mắt sáng ngời nói: - Như thế thật tốt!
Hắn thực sự rất tôn kính Ngô Bản, đồng thời bởi vì kiếp trước đã được xem qua phim truyền hình Thần Y Đại Đạo Công nên hắn rất muốn nhìn xem Ngô Bản thật này và Ngô Bản do Trịnh Thiếu Thu đóng có gì khác nhau.
Hắn xoay người kéo Vương Tiểu Ngưu nói: - Vương Tiểu Ngưu muốn ăn thịt, không biết ăn một chút có ảnh hưởng gì lớn đến việc trị thương không? Nếu có thể thì kính xin thần y dàn xếp một chút.
Vương Tiểu Ngưu nhìn cảm kích Lưu Lăng, trong lòng tự nhủ Vương gia đối với Vương Tiểu Ngưu ta thật là tốt.
Lý Đông Xương thấy Lưu Lăng đường đường là Thân Vương, vậy mà lại nói chuyện với mình tôn trọng như vậy, trong lòng cũng hết sức thoải mái, y ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ăn ít một chút cũng không sao.
Vương Tiểu Ngưu lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Lý Đông Hưng bất đắc dĩ lắc đầu, cáo từ đi ra ngoài. Không bao lâu, nữ tỳ khiến Lưu Lăng cũng phải e ngại, Phan Kim Liên bưng một khay thức ăn bước vào.
Nàng ta thấy Lưu Lăng không ngờ cũng ở trong này, lập tức hưng phấn. Thân thể to lớn không kìm nổi hơi run rẩy, mà hai luồng đại sát khí trước ngực nàng ta cũng run rẩy theo.
- Nô tì Kim Liên bái kiến Vương gia!
Nàng ta ồm ồm nói, hai chân khẽ cong, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, lần này thật sự rất mạnh, không biết có phải nàng ta không biết đau hay không, Lưu Lăng và Vương Tiểu Ngưu đều cảm thấy mặt đất dường như cũng rung chuyển một cái. Mà hai người đều có ảo giác gian phòng sinh ra từng đợt dư chấn theo sự rung lắc của Phan Kim Liên.
- Đứng lên đi.
Lưu Lăng khoát tay áo nói, hắn phải hết sức khống chế chính mình, làm cho mình gặp nguy không loạn, thấy biến không sợ. Mà Vương Tiểu Ngưu há hốc mồm tưởng như có thể nhét vừa hai cái phao câu gà, vẻ mặt khó có thể tin. Y lần đầu tiên nhìn thấy Phan Kim Liên, thật sự là chết sững.
Nói như thế nào nhỉ, khi nhìn thấy Phan Kim Liên, Vương Tiểu Ngưu có cảm giác muốn cai thịt.
Cánh tay kia so với chân ta còn to hơn, Vương Tiểu Ngưu kinh hãi suy đoán, nhìn đi nhìn lại Phan Kim Liên hoàn toàn có thể bao trọn y vào thân thể.
Trên mâm nàng ta mang tới có một con gà mập, một đĩa xào rau, một chén cơm. Còn có một nồi cháo vô cùng mềm mịn. Không biết vì sao, Vương Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn con gà mập kia, sau đó lại liếc mắt nhìn Phan Kim Liên, chợt cảm thấy rất hòa hợp.
Lưu Lăng ngượng ngùng cười, bỗng nhiên ác ý nghĩ ra một chuyện. Hắn nhìn Vương Tiểu Ngưu đã ngây ngốc cả người, lại nhìn vẻ mặt dại trai đang chớp chớp với mình của Phan Kim Liên, nói: - Ừ... Kim Liên là nha hoàn mới trong Vương phủ, dịu dàng hiền thục, về sau nàng ta sẽ thay Mẫn Tuệ chăm sóc ngươi.
Vương Tiểu Ngưu giật mình sửng sốt, trái tim ngừng đập hơn mười giây.
Phan Kim Liên căn bản không nghe được những gì Lưu Lăng nói, đôi mắt như chuông đồng chỉ chăm chú nhìn Lưu Lăng, dường như trên mặt Lưu Lăng có hoa tươi vậy, xem ra nàng ta hận không thể nhào tới hung hăng cắn một hai phát. Lưu Lăng bị nàng ta nhìn rất sợ hãi, sợ người phụ nữ này nhất thời không kìm nổi thú tính mà xử lý hắn ngay tại chỗ. Sự dũng mãnh của Phan Kim Liên Lưu Lăng đã từng thấy, nếu nàng ta khống chế không nổi dùng chiêu thức bá vương ngạnh thượng cung, Lưu Lăng không biết nếu mình liều chết phản kháng có đem lại hiệu quả hay không.
- Vậy... Kim Liên, ngươi đi ra ngoài trước, ta có việc khác muốn nói với Vương Tiểu Ngưu.
Phan Kim Liên ồ một tiếng, thuận tay giao mâm đồ ăn cho Vương Tiểu Ngưu, đôi mắt hổ cái nhìn Lưu Lăng nháy hai phát, mặt đầy ẩn tình.
Dù Lưu Lăng định lực phi phàm cũng nổi da gà toàn thân. Trong mắt Phan Kim Liên, Lưu Lăng nhìn thấy ham muốn chiếm đoạt, mà hắn, trong mắt Phan Kim Liên chính là một con thỏ trắng bé nhỏ non mềm. Cảm giác này thực sự khó chịu, Lưu Lăng hận không thể ngay lập tức gả Vương Tiểu Ngưu cho nàng ta để tự cứu lấy mình.
Kỳ thật đây cũng là một chiêu trong binh pháp, gọi là bỏ tốt cứu soái.
Lưu Lăng vừa nói vừa bước vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười bình thản.
Lý Đông Xương nhìn thấy Lưu Lăng, khẩn trương xoay người thi lễ. Vương Tiểu Ngưu vốn đang ngồi ở trên giường lý luận với Lý Đông Xương, vừa thấy Lưu Lăng tiến vào không khỏi ngây ngốc một tích tắc. Sau đó y mới kịp có phản ứng, trở mình khó nhọc tụt xuống giường khấu đầu.
- Vương Tiểu Ngưu khấu kiến Vương gia! Tạ ơn Vương gia cứu mạng!
Thân thể y vẫn còn chưa khỏe hẳn, trở mình leo từ trên giường xuống đã tác động đến miệng vết thương, chỉ có điều trong khoảng khắc nhìn thấy Lưu Lăng, Vương Tiểu Ngưu đã quên tất cả vết thương trên người mình. Tuy rằng bởi vì động tác quá lớn mà tác động miệng vết thương, sự đau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng được, nhưng trong lời nói sùng kính của y không thấy bất kỳ một tia đau đớn nào.
Lưu Lăng đi đến đỡ y lên nói: - Không thể tưởng tượng được ngươi lại là lão binh từ nhiều năm trước của bổn Vương, lần này coi như gặp lại cố nhân. Đứng lên, đứng lên mà nói.
Vương Tiểu Ngưu lại dập đầu nhiều lần, lúc này mới giãy giụa đứng lên. Mấy ngày nay ở trong phủ Thân Vương điều dưỡng, thân thể của y khôi phục rất nhanh. Vốn bị băng bó kín mít như xác ướp thì hiện tại chỉ còn phần bụng ngực là quấn băng dày.
Lưu Lăng vỗ bờ vai của y nói: - Ừ, phục hồi không tệ, không quá vài ngày sẽ lại trở lại là một tiểu tử khí lực như rồng!
Hắn xoay người nói với Lý Đông Xương: - Lý thần y y thuật cao siêu, đa tạ ngài!
Hắn cảm tạ Lý Đông Xương thực sự không phải là lời khách sáo, Vương Tiểu Ngưu có thể bình phục, Lưu Lăng thật sự vui mừng, sự cảm tạ với Lý Đông Xương cũng không hư tình giả ý chút nào. Đối với thuộc hạ đã từng theo mình sát phạt trên chiến trường sinh tử, Lưu Lăng đều có một loại tình cảm đặc thù.
Lý Đông Xương nói: - Vương gia quá khen, đây chỉ là bổn phận của thảo dân mà thôi. Thân là thầy thuốc, đây là chuyện thảo dân nên làm.
Lưu Lăng gật gật đầu nói: - Lý thần y và lệnh sư Ngô Bản thần y rất giống nhau, đều làm cho người ta khâm phục.
Lý Đông Xương sợ hãi nói: - Vương gia, Đông Xương tuyệt đối không dám đánh đồng với ân sư. Ân sư đạo đức sâu dày, y pháp như thần, Đông Xương chưa từng lĩnh hội được diệu pháp của ân sư, chỉ có bồi dưỡng đạo đức coi như miễn cưỡng không bôi nhọ sư môn.
Lưu Lăng cười nói: - Nếu có cơ hội có thể gặp mặt Ngô thần y một lần thì cuộc đời này sống không uổng rồi. Chỉ đáng tiếc Ngô thần y dạo chơi tứ hải như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sợ rằng bổn Vương vô duyên gặp được.
Lý Đông Xương nói: - Ân sư thường cách một thời gian đều dạo một vòng qua chỗ mấy người đệ tử, mặc dù không có quy luật nhưng cách ba đến năm năm chắc gặp một lần. Nếu Vương gia thật tâm muốn gặp ân sư thì khi ân sư tới Đông Xương nhất định sẽ thông báo.
Lưu Lăng ánh mắt sáng ngời nói: - Như thế thật tốt!
Hắn thực sự rất tôn kính Ngô Bản, đồng thời bởi vì kiếp trước đã được xem qua phim truyền hình Thần Y Đại Đạo Công nên hắn rất muốn nhìn xem Ngô Bản thật này và Ngô Bản do Trịnh Thiếu Thu đóng có gì khác nhau.
Hắn xoay người kéo Vương Tiểu Ngưu nói: - Vương Tiểu Ngưu muốn ăn thịt, không biết ăn một chút có ảnh hưởng gì lớn đến việc trị thương không? Nếu có thể thì kính xin thần y dàn xếp một chút.
Vương Tiểu Ngưu nhìn cảm kích Lưu Lăng, trong lòng tự nhủ Vương gia đối với Vương Tiểu Ngưu ta thật là tốt.
Lý Đông Xương thấy Lưu Lăng đường đường là Thân Vương, vậy mà lại nói chuyện với mình tôn trọng như vậy, trong lòng cũng hết sức thoải mái, y ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ăn ít một chút cũng không sao.
Vương Tiểu Ngưu lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Lý Đông Hưng bất đắc dĩ lắc đầu, cáo từ đi ra ngoài. Không bao lâu, nữ tỳ khiến Lưu Lăng cũng phải e ngại, Phan Kim Liên bưng một khay thức ăn bước vào.
Nàng ta thấy Lưu Lăng không ngờ cũng ở trong này, lập tức hưng phấn. Thân thể to lớn không kìm nổi hơi run rẩy, mà hai luồng đại sát khí trước ngực nàng ta cũng run rẩy theo.
- Nô tì Kim Liên bái kiến Vương gia!
Nàng ta ồm ồm nói, hai chân khẽ cong, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, lần này thật sự rất mạnh, không biết có phải nàng ta không biết đau hay không, Lưu Lăng và Vương Tiểu Ngưu đều cảm thấy mặt đất dường như cũng rung chuyển một cái. Mà hai người đều có ảo giác gian phòng sinh ra từng đợt dư chấn theo sự rung lắc của Phan Kim Liên.
- Đứng lên đi.
Lưu Lăng khoát tay áo nói, hắn phải hết sức khống chế chính mình, làm cho mình gặp nguy không loạn, thấy biến không sợ. Mà Vương Tiểu Ngưu há hốc mồm tưởng như có thể nhét vừa hai cái phao câu gà, vẻ mặt khó có thể tin. Y lần đầu tiên nhìn thấy Phan Kim Liên, thật sự là chết sững.
Nói như thế nào nhỉ, khi nhìn thấy Phan Kim Liên, Vương Tiểu Ngưu có cảm giác muốn cai thịt.
Cánh tay kia so với chân ta còn to hơn, Vương Tiểu Ngưu kinh hãi suy đoán, nhìn đi nhìn lại Phan Kim Liên hoàn toàn có thể bao trọn y vào thân thể.
Trên mâm nàng ta mang tới có một con gà mập, một đĩa xào rau, một chén cơm. Còn có một nồi cháo vô cùng mềm mịn. Không biết vì sao, Vương Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn con gà mập kia, sau đó lại liếc mắt nhìn Phan Kim Liên, chợt cảm thấy rất hòa hợp.
Lưu Lăng ngượng ngùng cười, bỗng nhiên ác ý nghĩ ra một chuyện. Hắn nhìn Vương Tiểu Ngưu đã ngây ngốc cả người, lại nhìn vẻ mặt dại trai đang chớp chớp với mình của Phan Kim Liên, nói: - Ừ... Kim Liên là nha hoàn mới trong Vương phủ, dịu dàng hiền thục, về sau nàng ta sẽ thay Mẫn Tuệ chăm sóc ngươi.
Vương Tiểu Ngưu giật mình sửng sốt, trái tim ngừng đập hơn mười giây.
Phan Kim Liên căn bản không nghe được những gì Lưu Lăng nói, đôi mắt như chuông đồng chỉ chăm chú nhìn Lưu Lăng, dường như trên mặt Lưu Lăng có hoa tươi vậy, xem ra nàng ta hận không thể nhào tới hung hăng cắn một hai phát. Lưu Lăng bị nàng ta nhìn rất sợ hãi, sợ người phụ nữ này nhất thời không kìm nổi thú tính mà xử lý hắn ngay tại chỗ. Sự dũng mãnh của Phan Kim Liên Lưu Lăng đã từng thấy, nếu nàng ta khống chế không nổi dùng chiêu thức bá vương ngạnh thượng cung, Lưu Lăng không biết nếu mình liều chết phản kháng có đem lại hiệu quả hay không.
- Vậy... Kim Liên, ngươi đi ra ngoài trước, ta có việc khác muốn nói với Vương Tiểu Ngưu.
Phan Kim Liên ồ một tiếng, thuận tay giao mâm đồ ăn cho Vương Tiểu Ngưu, đôi mắt hổ cái nhìn Lưu Lăng nháy hai phát, mặt đầy ẩn tình.
Dù Lưu Lăng định lực phi phàm cũng nổi da gà toàn thân. Trong mắt Phan Kim Liên, Lưu Lăng nhìn thấy ham muốn chiếm đoạt, mà hắn, trong mắt Phan Kim Liên chính là một con thỏ trắng bé nhỏ non mềm. Cảm giác này thực sự khó chịu, Lưu Lăng hận không thể ngay lập tức gả Vương Tiểu Ngưu cho nàng ta để tự cứu lấy mình.
Kỳ thật đây cũng là một chiêu trong binh pháp, gọi là bỏ tốt cứu soái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook