Đế Trụ
-
Chương 17: Ẩn giấu thiên ảnh vệ
Lưu Lăng bảo Tư Mã Luật đưa xe chở phạm nhân về Hình Bộ, ngoài Vương Tiểu Ngưu thì tất cả phạm nhân đều phải xác minh thân phận một lần nữa, nhân tiện cách chức bách phu trưởng dẫn đầu kỵ binh làm binh lính bình thường. Gã bách phu trưởng với vẻ mặt buồn bực,vốn tưởng rằng gặp được chuyện lập công lớn, nhưng ai biết đó hoá ra lại là một hố lửa.
Lưu Lăng dẫn theo đám người Hoa Tam Lang đi về hướng Vương phủ. Nhạc Kỳ Lân bảo nha dịch của Bát Môn tuần sát ti về nha môn,tâm trạng xúc động đi sau lưng Lưu Lăng. Hai năm không gặp, Lưu Lăng muốn gã đến Vương phủ uống rượu ôn chuyện, điều này chắc chắn khiến Nhạc Kỳ Lân vui mừng khôn xiết rồi.
Dân chúng thấy không có gì náo nhiệt thì cũng lập tức giải tán, đây cũng là thói quen thông thường của dân chúng, tuyệt đối sẽ không vì bị ăn roi mà không dấy lên lòng hiếu kỳ. Lần sau có gì náo nhiệt vẫn muốn đi xem, cho dù roi có đánh lên người đau đến mức nào cũng giống như chú gà con, nhớ ăn chứ không nhớ đòn.
Lưu Lăng đi ở phía trước, vừa đi ra không được bao xa thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài. Lập tức nghe thấy có người nói với giọng bất bình:
– Vốn là một bản án lớn lại trở thành một vở hài kịch. Ai cũng nói Trung Thân Vương anh minh thần võ nhưng chẳng qua cũng chỉ là mãng phu rút dây động rừng mà thôi, thật ra Tư Mã Luật kia mới cao hơn một bậc.
Lưu Lăng nghe thấy tiếng bước chân thì ngay lập tức liếc mắt về phía có tiếng nói đó, thì thấy một văn nhân bên đường ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn lập tức cười, ra hiệu cho Hoa Tam Lang đang muốn lên trước bắt người, ra hiệu cho y đừng để ý, hắn khẽ cười lắc đầu rồi tiếp tục đi về trước. Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đều nhìn chằm chằm văn nhân kia, hận một nỗi không thể lên đánh y một trận cho hết giận.Ánh mắt của hai người sắc bén vô cùng, không ngờ văn nhân kia làm ra vẻ như không nhìn thấy, người đó vẫn thổn thức không ngớt ở đó.
Hoa Tam Lang nói:
– Vương gia, người này rất vô lễ, hẳn là phải bắt trị hắn tội bất kính!
Triệu Nhị cũng nói:
– Loại văn nhân cổ hủ này đúng là muốn ăn đòn, bộ dạng tự cho là đúng khiến người ta căm tức. Loại này chỉ e dao cũng không cầm lên được, nếu như cho lên sa trường thì chỉ e sẽ bị doạ cho tè ra quần, vì vậy giết cũng không sao.
Liễu Mi Nhi thường ngày luôn là người hấp tấp nhất trong việc bảo vệ Lưu Lăng nhưng hôm nay cũng không nóng vội gì, chỉ là thoáng chút suy nghĩ quay đầu lại nhìn văn nhân đó, hai hàng lông mày chau lại, nhẹ giọng mắng một câu ‘Ngu ngốc’. Nàng quay đầu lại nhìn văn nhân liếc mắt một cái, đúng lúc văn nhân đó cũng đang nhìn nàng. Thấy Liễu Mi Nhi hướng mắt lại, văn nhân kia đỏ mặt không dám nhìn nữa.
Lưu Lăng khoát tay áo cười nói:
– Các ngươi tức giận như vậy nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ giống văn nhân đó, đúng không?
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang lập tức biến sắc, vội nói:
– Vương gia, chúng tiểu nhân không dám!
Lưu Lăng cười ha hả, đi ra ngoài trước. Nhạc Kỳ Lân đi sau cùng, thấy Lưu Lăng không quay đầu lại thì lập tức cười hì hì rồi lại xoay người chạy. Gã chạy một mạch lại tìm thư sinh kia. Thư sinh đó lôi từ trong túi ra hai đồng tiền muốn mua cháo ăn. Y vừa bưng bát cháo lên miệng thì Nhạc Kỳ Lân đi lên đánh một cái vào đầu y. Thư sinh kia bị đánh lén, thân người lảo đảo, đến cả bát cháo cũng đổ xuống.
– Ai vô cớ đánh ta vậy?
Thư sinh kia quay người lại hỏi. Y vẫn chưa nhìn kỹ là ai thì Nhạc Kỳ Lân lên trước đánh tới tấp đến, đánh đến mức thư sinh quần áo nhàu nát tóc tai rối bù. trên mặt cảnh xuân rạng rỡ trăm hoa đua nở, một mắt bị đánh sưng phồng lên, mí mắt cũng không nhấc lên nổi. Người này vừa bị đánh mà vừa kêu la:
– Quân tử dùng miệng chứ không dùng chân tay. Dùng chân tay tức không phải là quân tử mà là tiểu nhân. Ta là quân tử, kẻ tiểu nhân như ngươi sao lại đánh ta?
Nhạc Kỳ Lân vừa đánh vừa nói:
– Quân tử mẹ ngươi ý! Ta đánh chính là đánh tên nguỵ quân tử như ngươi đấy!
Thư sinh kia dùng hai tay che mặt, nghe thấy những lời thô tục thốt ra từ miệng Nhạc Kỳ Lân mà lửa giận trong lòng dâng lên. Y đặt hai tay xuống, tức giận nói với Nhạc Kỳ Lân:
– Nhà ngươi nói chuyện đúng là không có đạo lý! Mẹ của ta làm sao là quân tử được! Bà ấy dù sao vẫn là đàn bà, ta mới chính là quân tử thật sự, tuyệt đối không phải là nguỵ quân tử như ngươi nói đâu!
Nhạc Kỳ Lân không kìm nổi, bật cười, nói:
– Mẹ ngươi là đàn bà quả không sai, nếu bà ấy không phải đàn bà thì làm sao sinh ra ngươi được?
Vừa nói, Nhạc Kỳ Lân vừa đánh không thương tiếc, không ngờ gã nhấc một tay thư sinh kia lên, nói:
– Ông đây không quan tâm ngươi là quân tử gì, ngươi nhục mạ Vương gia nhà ta thì đáng đánh.
Gã đánh mấy cái vào miệng thư sinh kia, đánh đến mức mặt thư sinh như dệt hoa…
Thư sinh kia kêu lên:
– Hoá ra là tên Trung Thân Vương đạo đức giả kia phái ngươi đến đánh ta, vì ban nãy ta nói châm chọc hắn sao? Mặc dù danh khí người này lớn nhưng cũng chỉ là tên mãng phu, ta mắng hắn thì có làm sao?
Nhạc Kỳ Lân bị hắn chọc tức, lại là một bạt tai được rút ra:
– Không sao à? Ngươi mắng là việc của ngươi, ta đánh là việc của ta, chúng ta không ai thiệt gì!
Thư sinh một bên bị đánh một bên chỉ tay vào Nhạc Kỳ Lân ngang nhiên nói:
– Tên mãng phu nhà ngươi ở trước học trò của thánh nhân như ta mà không biết lợi hại gì cả!
Nhạc Kỳ Lân một tay đánh y ngã trên đất, dùng sức giẫm lên bàn tay thư sinh đó, trận đánh này làm lửa giận trong lòng gã vơi đi không ít,Nhạc Kỳ Lân cười hì hì rồi xoay người rời đi. Thư sinh đó bị giẫm lên tay, đau đớn kêu lên một tiếng:
– Sao ngươi có thể giẫm lên tay ta như vậy? Ta là văn nhân phải dựa vào tay này để viết chữ, ngươi giẫm nát rồi có đền được không?
Nhạc Kỳ Lân vốn đã đi ra ngoài nhưng nghe thấy y nói mấy lời này nên tức giận lại quay lại.
– Giẫm lên tay ngươi là ta sai, ông đây phải giẫm lên mồm ngươi mới đúng.
Nhạc Kỳ Lân giơ chân lớn lên, một chân giẫm lên mồm thư sinh đó.
Trận đánh này khiến quần áo thư sinh gần như dính đầy cháo và bụi đất, bẩn vô cùng. Nhưng nếu như so với mặt của y thì quần áo hắn cũng coi như còn sạch…
Nhạc Kỳ Lân đánh xong người, chạy một mạch đuổi theo đám người Lưu Lăng, lúc này đã chạy đến trước cửa Vương phủ. Lưu Lăng xoay người nhìn thấy Nhạc Kỳ Lân thở hồng hộc chạy tới, liền hỏi:
– Lão Nhạc! Ngươi làm gì vậy?
Nhạc Kỳ Lân trong lòng có chút lúng túng, ngượng ngùng cười nói:
– Nửa đường mót quá nên ti chức tìm nơi để đi tiểu, xin Vương gia chớ trách!
Gã nói những lời thô lỗ này nhưng quên mất Liễu Mi Nhi vẫn đang ở cùng chỗ. Đợi khi Liễu Mi Nhi trừng mắt nhìn gã, đến cả Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đều nhìn gã với con mắt khác thì lúc này gã mới tỉnh ngộ. Khuôn mặt gã còn đỏ hơn mông khỉ, gã há miệng định giải thích, Liễu Mi Nhi hừ một tiếng đi về phía trước cửa phủ, chỉ để lại làn gió thơm.
Nhạc Kỳ Lân há miệng thở dốc, thấy Lưu Lăng giống như cười mà không phải cười nhìn gã thì gã lập tức cúi đầu xuống.
– Tam Lang! Ngươi sắp xếp chỗ cho Vương Tiểu Ngưu, mời đại phu tốt đến chữa bệnh cho hắn.
Lưu Lăng dặn dò Hoa Tam Lang, Hoa Tam Lang đáp lại một tiếng rồi ôm Vương Tiểu Ngưu vào cửa phủ trước. Sau khi Lưu Lăng nói xong thì nói với Nhạc Kỳ Lân:
– Lão Nhạc! Còn có một chuyện ngươi hãy đi một chuyến! Đón tên thư sinh kia đến phủ, ta có chuyện muốn hỏi hắn, đừng để ai nhìn thấy,hãy vào từ cửa sau nhé!
– Á?
Nhạc Kỳ Lân sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
– Sao thế? Khó khăn lắm sao?
Lưu Lăng hỏi.
Nhạc Kỳ Lân vẻ mặt đau khổ, vội khoát tay nói:
– Không khó! Không khó! Vương gia dặn dò lão Nhạc sẽ làm theo, lập tức sẽ đi làm ngay!
Gã đứng đó, trong lòng rối như tơ vò. Nếu như để Trung Thân Vương nhìn thấy tên thư sinh kia bị mình đánh như khổng tước xòe đuôi thì mình biết giải thích thế nào? Gã vẫn đang do dự thì Lưu Lăng nói:
– Còn không mau đi?
Nhạc Kỳ Lân vội vàng nói:
– Thưa vâng! Xin Vương gia đợi chút!
Nhạc Kỳ Lân xoay người chạy, vừa chạy vừa suy nghĩ trong lòng, không biết trong thành Thái Nguyên này có thần y diệu thủ hồi xuân không? Nếu như có tiên nhân biết pháp thuật thì tốt biết mấy, biến tên thư sinh kia về ban đầu không thương tổn gì, nếu không ta sẽ ăn nói thế nào đây? Gã vừa chạy vừa sầu não nhưng chuyện mà Lưu Lăng giao cho không được chậm trễ.
Lưu Lăng thấy gã đi rồi thì nhẹ giọng cười nói:
– Triệu Nhị! Ngươi đi cùng với Hoa Tam Lang đến gặp đại phu đi, nói cho đại phu mang thêm nhiều chút thuốc dưỡng thương bên ngoài.
Triệu Nhị đáp lời rồi đi cùng Hoa Tam Lang. Hắn tính tình ngay thẳng nên cũng không nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Lưu Lăng.
Lưu Lăng bước vào cửa phủ, trở lại thư phòng ngồi xuống. Khuôn mặt vốn còn vương nụ cười, ngay lập tức trầm xuống. Hắn chau mày, ra vẻ tuỳ ý vẫy tay.
Một dáng người giống như hư không xuất hiện trong phòng Lưu Lăng, cũng không biết y đến bằng cách nào. Người này mặc áo đen, mặt trắng nõn, ánh mắt bình tĩnh.
– Triệu Đại khấu kiến Vương gia!
Người này đúng là Triệu Đại, người mà sau khi khỏi bệnh thì không thấy tung tích đâu. Sau khi Lưu Lăng tìm được y thì vẫn luôn bí mật giấu ở sau phủ dưỡng thương, tuyên bố ra bên ngoài là Triệu Đại đã chết. Thâm ý trong đó chỉ có hai người là Lưu Lăng và Triệu Đại mới biết được, ngay đến Triệu Nhị cũng không biết tại sao Lưu Lăng lại làm như vậy, Triệu Đại cũng chưa từng nói với đệ đệ của y.
– Đứng lên đi, đã khoẻ hẳn chưa?
Lưu Lăng mở miệng hỏi.
Triệu Đại khom người cung kính nói:
– Đã khỏi rồi ạ, tạ ơn Vương gia quan tâm!
Lưu Lăng nói:
– Mấy ngày này không có việc gì bảo ngươi làm, vì vậy cũng không hỏi chuyện của ngươi tiến triển đến đâu rồi? Hiện giờ có một vụ án rất phức tạp, vừa may có thể cho ngươi đi rèn luyện một chút.
Triệu Đại nói:
– Vương gia! Thuộc hạ đã chọn được hai trăm người tài giỏi từ trong đại doanh Kinh Kỳ và quân đội khác rồi, những người này đều rất trung thành với Vương gia, hơn nữa võ công rất cừ. Thuộc hạ đã bí mật tìm ra bọn họ, trong quân đội không biết chuyện này, ngoài ra còn chọn ra mười mấy người từ chốn giang hồ. Những người này võ công rất cao cường, hơn nữa cũng rất đáng tin cậy. Mặc dù vừa mới tụ hợp lại vẫn chưa đủ quen thuộc ăn ý nhưng họ đều có năng lực, Vương gia có chuyện gì cứ việc dặn dò.
Lưu Lăng gật đầu nói:
– Binh tinh nhuệ không ở việc đông nhiều, mặc dù hai trăm người không nhiều nhưng ứng phó với chuyện hiện giờ của thành Thái Nguyên cũng đủ rồi.
Lưu Lăng cầm bút viết mấy cái tên trên giấy rồi đưa cho Triệu Đại nói:
– Điều tra kỹ cho ta mấy người này! Bất luận là phương diện gì, kể cả là ăn cơm gì, một ngay đi mấy lần vệ sinh ta đều muốn biết. Có làm được không?
Triệu Đại giơ hai tay nhận lấy tờ giấy kia, nhìn nói:
– Vương gia muốn tra rõ Hình Bộ sao?
Lưu Lăng giương mắt nhìn Triệu Đại, Triệu Đại lập tức sợ đến mức tim đập mạnh, vội khom người nói:
– Thuộc hạ biết sai rồi! Xin chuộc tội với Vương gia!
Lưu Lăng đứng lên vỗ vai Triệu Đại, nói:
– Triệu Đại à, ngươi nên biết dụng ý mà ta giấu ngươi đi, cũng nên biết chuyện ta sai ngươi làm đối với ta mà nói vô cùng quan trọng. Hiện giờ cục diện triều đình bất ổn, thiên hạ đại loạn, nếu như không nắm bắt được tình hình mới nhất về các phương diện thì sẽ thành người mù kẻ điếc, chỉ e sẽ bị người nắm mũi dẫn đi. Chuyện này giao cho ngươi đi làm là vì ta tin ngươi, nếu như ngươi đã hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lưu Lăng dừng một chút nói:
– Đúng vậy! Ta muốn điều tra rõ Hình Bộ!
Triệu Đại ngã quỵ xuống đất cúi đầu nói:
– Vương gia, Triệu Đại biết sai rồi, nếu về sau Triệu Đại còn tái phạm thì sẽ tự cắt đầu lưỡi mình.
Lưu Lăng đỡ Triệu Đại dậy và nói:
– Không cần như vậy, Triệu Đại, ngươi phải nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc ta sai ngươi làm việc thì Triệu Đại ngươi chính là tai mắt của ta rồi.Ngươi đối với ta mà nói cũng chính là một bộ phận của cơ thể ta, ngươi biết không?
Triệu Đại nói:
– Thuộc hạ nhớ rõ rồi, về sau Triệu Đại chính là tai mắt của Vương gia, bất luận có gì thay đổi thì Triệu Đại bảo đảm sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lưu Lăng vỗ Triệu Đại nói:
– Nếu đã giao việc cho ngươi thì ta hoàn toàn tin tưởng năng lực của ngươi. Đi đi! Cố gắng làm nhé!
Triệu Đại xoay người cúi đầu, mở một kệ sách trong thư phòng của Lưu Lăng, tiến vào đường hầm đen ngòm, biến mất không thấy gì nữa.Lưu Lăng nhìn Triệu Đại rời đi, không kìm nổi có chút tự giễu cười. Trong lòng tự nhủ ‘Cẩm Y Vệ của triều Minh, Đình Uý của triều Hán tai mắt khắp thiên hạ, bất luận là phố phường hay trong triều, bất cứ động tĩnh gì cũng không thể giấu được bọn chúng. Hôm nay Lưu Lăng ta tạo ra ảnh vệ như này xem có áp đảo được sự nổi trội của hai tổ chức kia không?
Lưu Lăng dẫn theo đám người Hoa Tam Lang đi về hướng Vương phủ. Nhạc Kỳ Lân bảo nha dịch của Bát Môn tuần sát ti về nha môn,tâm trạng xúc động đi sau lưng Lưu Lăng. Hai năm không gặp, Lưu Lăng muốn gã đến Vương phủ uống rượu ôn chuyện, điều này chắc chắn khiến Nhạc Kỳ Lân vui mừng khôn xiết rồi.
Dân chúng thấy không có gì náo nhiệt thì cũng lập tức giải tán, đây cũng là thói quen thông thường của dân chúng, tuyệt đối sẽ không vì bị ăn roi mà không dấy lên lòng hiếu kỳ. Lần sau có gì náo nhiệt vẫn muốn đi xem, cho dù roi có đánh lên người đau đến mức nào cũng giống như chú gà con, nhớ ăn chứ không nhớ đòn.
Lưu Lăng đi ở phía trước, vừa đi ra không được bao xa thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài. Lập tức nghe thấy có người nói với giọng bất bình:
– Vốn là một bản án lớn lại trở thành một vở hài kịch. Ai cũng nói Trung Thân Vương anh minh thần võ nhưng chẳng qua cũng chỉ là mãng phu rút dây động rừng mà thôi, thật ra Tư Mã Luật kia mới cao hơn một bậc.
Lưu Lăng nghe thấy tiếng bước chân thì ngay lập tức liếc mắt về phía có tiếng nói đó, thì thấy một văn nhân bên đường ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn lập tức cười, ra hiệu cho Hoa Tam Lang đang muốn lên trước bắt người, ra hiệu cho y đừng để ý, hắn khẽ cười lắc đầu rồi tiếp tục đi về trước. Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đều nhìn chằm chằm văn nhân kia, hận một nỗi không thể lên đánh y một trận cho hết giận.Ánh mắt của hai người sắc bén vô cùng, không ngờ văn nhân kia làm ra vẻ như không nhìn thấy, người đó vẫn thổn thức không ngớt ở đó.
Hoa Tam Lang nói:
– Vương gia, người này rất vô lễ, hẳn là phải bắt trị hắn tội bất kính!
Triệu Nhị cũng nói:
– Loại văn nhân cổ hủ này đúng là muốn ăn đòn, bộ dạng tự cho là đúng khiến người ta căm tức. Loại này chỉ e dao cũng không cầm lên được, nếu như cho lên sa trường thì chỉ e sẽ bị doạ cho tè ra quần, vì vậy giết cũng không sao.
Liễu Mi Nhi thường ngày luôn là người hấp tấp nhất trong việc bảo vệ Lưu Lăng nhưng hôm nay cũng không nóng vội gì, chỉ là thoáng chút suy nghĩ quay đầu lại nhìn văn nhân đó, hai hàng lông mày chau lại, nhẹ giọng mắng một câu ‘Ngu ngốc’. Nàng quay đầu lại nhìn văn nhân liếc mắt một cái, đúng lúc văn nhân đó cũng đang nhìn nàng. Thấy Liễu Mi Nhi hướng mắt lại, văn nhân kia đỏ mặt không dám nhìn nữa.
Lưu Lăng khoát tay áo cười nói:
– Các ngươi tức giận như vậy nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ giống văn nhân đó, đúng không?
Triệu Nhị và Hoa Tam Lang lập tức biến sắc, vội nói:
– Vương gia, chúng tiểu nhân không dám!
Lưu Lăng cười ha hả, đi ra ngoài trước. Nhạc Kỳ Lân đi sau cùng, thấy Lưu Lăng không quay đầu lại thì lập tức cười hì hì rồi lại xoay người chạy. Gã chạy một mạch lại tìm thư sinh kia. Thư sinh đó lôi từ trong túi ra hai đồng tiền muốn mua cháo ăn. Y vừa bưng bát cháo lên miệng thì Nhạc Kỳ Lân đi lên đánh một cái vào đầu y. Thư sinh kia bị đánh lén, thân người lảo đảo, đến cả bát cháo cũng đổ xuống.
– Ai vô cớ đánh ta vậy?
Thư sinh kia quay người lại hỏi. Y vẫn chưa nhìn kỹ là ai thì Nhạc Kỳ Lân lên trước đánh tới tấp đến, đánh đến mức thư sinh quần áo nhàu nát tóc tai rối bù. trên mặt cảnh xuân rạng rỡ trăm hoa đua nở, một mắt bị đánh sưng phồng lên, mí mắt cũng không nhấc lên nổi. Người này vừa bị đánh mà vừa kêu la:
– Quân tử dùng miệng chứ không dùng chân tay. Dùng chân tay tức không phải là quân tử mà là tiểu nhân. Ta là quân tử, kẻ tiểu nhân như ngươi sao lại đánh ta?
Nhạc Kỳ Lân vừa đánh vừa nói:
– Quân tử mẹ ngươi ý! Ta đánh chính là đánh tên nguỵ quân tử như ngươi đấy!
Thư sinh kia dùng hai tay che mặt, nghe thấy những lời thô tục thốt ra từ miệng Nhạc Kỳ Lân mà lửa giận trong lòng dâng lên. Y đặt hai tay xuống, tức giận nói với Nhạc Kỳ Lân:
– Nhà ngươi nói chuyện đúng là không có đạo lý! Mẹ của ta làm sao là quân tử được! Bà ấy dù sao vẫn là đàn bà, ta mới chính là quân tử thật sự, tuyệt đối không phải là nguỵ quân tử như ngươi nói đâu!
Nhạc Kỳ Lân không kìm nổi, bật cười, nói:
– Mẹ ngươi là đàn bà quả không sai, nếu bà ấy không phải đàn bà thì làm sao sinh ra ngươi được?
Vừa nói, Nhạc Kỳ Lân vừa đánh không thương tiếc, không ngờ gã nhấc một tay thư sinh kia lên, nói:
– Ông đây không quan tâm ngươi là quân tử gì, ngươi nhục mạ Vương gia nhà ta thì đáng đánh.
Gã đánh mấy cái vào miệng thư sinh kia, đánh đến mức mặt thư sinh như dệt hoa…
Thư sinh kia kêu lên:
– Hoá ra là tên Trung Thân Vương đạo đức giả kia phái ngươi đến đánh ta, vì ban nãy ta nói châm chọc hắn sao? Mặc dù danh khí người này lớn nhưng cũng chỉ là tên mãng phu, ta mắng hắn thì có làm sao?
Nhạc Kỳ Lân bị hắn chọc tức, lại là một bạt tai được rút ra:
– Không sao à? Ngươi mắng là việc của ngươi, ta đánh là việc của ta, chúng ta không ai thiệt gì!
Thư sinh một bên bị đánh một bên chỉ tay vào Nhạc Kỳ Lân ngang nhiên nói:
– Tên mãng phu nhà ngươi ở trước học trò của thánh nhân như ta mà không biết lợi hại gì cả!
Nhạc Kỳ Lân một tay đánh y ngã trên đất, dùng sức giẫm lên bàn tay thư sinh đó, trận đánh này làm lửa giận trong lòng gã vơi đi không ít,Nhạc Kỳ Lân cười hì hì rồi xoay người rời đi. Thư sinh đó bị giẫm lên tay, đau đớn kêu lên một tiếng:
– Sao ngươi có thể giẫm lên tay ta như vậy? Ta là văn nhân phải dựa vào tay này để viết chữ, ngươi giẫm nát rồi có đền được không?
Nhạc Kỳ Lân vốn đã đi ra ngoài nhưng nghe thấy y nói mấy lời này nên tức giận lại quay lại.
– Giẫm lên tay ngươi là ta sai, ông đây phải giẫm lên mồm ngươi mới đúng.
Nhạc Kỳ Lân giơ chân lớn lên, một chân giẫm lên mồm thư sinh đó.
Trận đánh này khiến quần áo thư sinh gần như dính đầy cháo và bụi đất, bẩn vô cùng. Nhưng nếu như so với mặt của y thì quần áo hắn cũng coi như còn sạch…
Nhạc Kỳ Lân đánh xong người, chạy một mạch đuổi theo đám người Lưu Lăng, lúc này đã chạy đến trước cửa Vương phủ. Lưu Lăng xoay người nhìn thấy Nhạc Kỳ Lân thở hồng hộc chạy tới, liền hỏi:
– Lão Nhạc! Ngươi làm gì vậy?
Nhạc Kỳ Lân trong lòng có chút lúng túng, ngượng ngùng cười nói:
– Nửa đường mót quá nên ti chức tìm nơi để đi tiểu, xin Vương gia chớ trách!
Gã nói những lời thô lỗ này nhưng quên mất Liễu Mi Nhi vẫn đang ở cùng chỗ. Đợi khi Liễu Mi Nhi trừng mắt nhìn gã, đến cả Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đều nhìn gã với con mắt khác thì lúc này gã mới tỉnh ngộ. Khuôn mặt gã còn đỏ hơn mông khỉ, gã há miệng định giải thích, Liễu Mi Nhi hừ một tiếng đi về phía trước cửa phủ, chỉ để lại làn gió thơm.
Nhạc Kỳ Lân há miệng thở dốc, thấy Lưu Lăng giống như cười mà không phải cười nhìn gã thì gã lập tức cúi đầu xuống.
– Tam Lang! Ngươi sắp xếp chỗ cho Vương Tiểu Ngưu, mời đại phu tốt đến chữa bệnh cho hắn.
Lưu Lăng dặn dò Hoa Tam Lang, Hoa Tam Lang đáp lại một tiếng rồi ôm Vương Tiểu Ngưu vào cửa phủ trước. Sau khi Lưu Lăng nói xong thì nói với Nhạc Kỳ Lân:
– Lão Nhạc! Còn có một chuyện ngươi hãy đi một chuyến! Đón tên thư sinh kia đến phủ, ta có chuyện muốn hỏi hắn, đừng để ai nhìn thấy,hãy vào từ cửa sau nhé!
– Á?
Nhạc Kỳ Lân sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
– Sao thế? Khó khăn lắm sao?
Lưu Lăng hỏi.
Nhạc Kỳ Lân vẻ mặt đau khổ, vội khoát tay nói:
– Không khó! Không khó! Vương gia dặn dò lão Nhạc sẽ làm theo, lập tức sẽ đi làm ngay!
Gã đứng đó, trong lòng rối như tơ vò. Nếu như để Trung Thân Vương nhìn thấy tên thư sinh kia bị mình đánh như khổng tước xòe đuôi thì mình biết giải thích thế nào? Gã vẫn đang do dự thì Lưu Lăng nói:
– Còn không mau đi?
Nhạc Kỳ Lân vội vàng nói:
– Thưa vâng! Xin Vương gia đợi chút!
Nhạc Kỳ Lân xoay người chạy, vừa chạy vừa suy nghĩ trong lòng, không biết trong thành Thái Nguyên này có thần y diệu thủ hồi xuân không? Nếu như có tiên nhân biết pháp thuật thì tốt biết mấy, biến tên thư sinh kia về ban đầu không thương tổn gì, nếu không ta sẽ ăn nói thế nào đây? Gã vừa chạy vừa sầu não nhưng chuyện mà Lưu Lăng giao cho không được chậm trễ.
Lưu Lăng thấy gã đi rồi thì nhẹ giọng cười nói:
– Triệu Nhị! Ngươi đi cùng với Hoa Tam Lang đến gặp đại phu đi, nói cho đại phu mang thêm nhiều chút thuốc dưỡng thương bên ngoài.
Triệu Nhị đáp lời rồi đi cùng Hoa Tam Lang. Hắn tính tình ngay thẳng nên cũng không nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Lưu Lăng.
Lưu Lăng bước vào cửa phủ, trở lại thư phòng ngồi xuống. Khuôn mặt vốn còn vương nụ cười, ngay lập tức trầm xuống. Hắn chau mày, ra vẻ tuỳ ý vẫy tay.
Một dáng người giống như hư không xuất hiện trong phòng Lưu Lăng, cũng không biết y đến bằng cách nào. Người này mặc áo đen, mặt trắng nõn, ánh mắt bình tĩnh.
– Triệu Đại khấu kiến Vương gia!
Người này đúng là Triệu Đại, người mà sau khi khỏi bệnh thì không thấy tung tích đâu. Sau khi Lưu Lăng tìm được y thì vẫn luôn bí mật giấu ở sau phủ dưỡng thương, tuyên bố ra bên ngoài là Triệu Đại đã chết. Thâm ý trong đó chỉ có hai người là Lưu Lăng và Triệu Đại mới biết được, ngay đến Triệu Nhị cũng không biết tại sao Lưu Lăng lại làm như vậy, Triệu Đại cũng chưa từng nói với đệ đệ của y.
– Đứng lên đi, đã khoẻ hẳn chưa?
Lưu Lăng mở miệng hỏi.
Triệu Đại khom người cung kính nói:
– Đã khỏi rồi ạ, tạ ơn Vương gia quan tâm!
Lưu Lăng nói:
– Mấy ngày này không có việc gì bảo ngươi làm, vì vậy cũng không hỏi chuyện của ngươi tiến triển đến đâu rồi? Hiện giờ có một vụ án rất phức tạp, vừa may có thể cho ngươi đi rèn luyện một chút.
Triệu Đại nói:
– Vương gia! Thuộc hạ đã chọn được hai trăm người tài giỏi từ trong đại doanh Kinh Kỳ và quân đội khác rồi, những người này đều rất trung thành với Vương gia, hơn nữa võ công rất cừ. Thuộc hạ đã bí mật tìm ra bọn họ, trong quân đội không biết chuyện này, ngoài ra còn chọn ra mười mấy người từ chốn giang hồ. Những người này võ công rất cao cường, hơn nữa cũng rất đáng tin cậy. Mặc dù vừa mới tụ hợp lại vẫn chưa đủ quen thuộc ăn ý nhưng họ đều có năng lực, Vương gia có chuyện gì cứ việc dặn dò.
Lưu Lăng gật đầu nói:
– Binh tinh nhuệ không ở việc đông nhiều, mặc dù hai trăm người không nhiều nhưng ứng phó với chuyện hiện giờ của thành Thái Nguyên cũng đủ rồi.
Lưu Lăng cầm bút viết mấy cái tên trên giấy rồi đưa cho Triệu Đại nói:
– Điều tra kỹ cho ta mấy người này! Bất luận là phương diện gì, kể cả là ăn cơm gì, một ngay đi mấy lần vệ sinh ta đều muốn biết. Có làm được không?
Triệu Đại giơ hai tay nhận lấy tờ giấy kia, nhìn nói:
– Vương gia muốn tra rõ Hình Bộ sao?
Lưu Lăng giương mắt nhìn Triệu Đại, Triệu Đại lập tức sợ đến mức tim đập mạnh, vội khom người nói:
– Thuộc hạ biết sai rồi! Xin chuộc tội với Vương gia!
Lưu Lăng đứng lên vỗ vai Triệu Đại, nói:
– Triệu Đại à, ngươi nên biết dụng ý mà ta giấu ngươi đi, cũng nên biết chuyện ta sai ngươi làm đối với ta mà nói vô cùng quan trọng. Hiện giờ cục diện triều đình bất ổn, thiên hạ đại loạn, nếu như không nắm bắt được tình hình mới nhất về các phương diện thì sẽ thành người mù kẻ điếc, chỉ e sẽ bị người nắm mũi dẫn đi. Chuyện này giao cho ngươi đi làm là vì ta tin ngươi, nếu như ngươi đã hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lưu Lăng dừng một chút nói:
– Đúng vậy! Ta muốn điều tra rõ Hình Bộ!
Triệu Đại ngã quỵ xuống đất cúi đầu nói:
– Vương gia, Triệu Đại biết sai rồi, nếu về sau Triệu Đại còn tái phạm thì sẽ tự cắt đầu lưỡi mình.
Lưu Lăng đỡ Triệu Đại dậy và nói:
– Không cần như vậy, Triệu Đại, ngươi phải nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc ta sai ngươi làm việc thì Triệu Đại ngươi chính là tai mắt của ta rồi.Ngươi đối với ta mà nói cũng chính là một bộ phận của cơ thể ta, ngươi biết không?
Triệu Đại nói:
– Thuộc hạ nhớ rõ rồi, về sau Triệu Đại chính là tai mắt của Vương gia, bất luận có gì thay đổi thì Triệu Đại bảo đảm sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lưu Lăng vỗ Triệu Đại nói:
– Nếu đã giao việc cho ngươi thì ta hoàn toàn tin tưởng năng lực của ngươi. Đi đi! Cố gắng làm nhé!
Triệu Đại xoay người cúi đầu, mở một kệ sách trong thư phòng của Lưu Lăng, tiến vào đường hầm đen ngòm, biến mất không thấy gì nữa.Lưu Lăng nhìn Triệu Đại rời đi, không kìm nổi có chút tự giễu cười. Trong lòng tự nhủ ‘Cẩm Y Vệ của triều Minh, Đình Uý của triều Hán tai mắt khắp thiên hạ, bất luận là phố phường hay trong triều, bất cứ động tĩnh gì cũng không thể giấu được bọn chúng. Hôm nay Lưu Lăng ta tạo ra ảnh vệ như này xem có áp đảo được sự nổi trội của hai tổ chức kia không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook