Đề Tiếu Giai Phi
-
Chương 4
Hàng Châu.
“Hạt châu này làm sao bây giờ?” Thượng Quan Chiêu Nhiên cầm lấy hạt châu đã mất đi ánh sáng hỏi ta. Dạo gần đây tà giáo đã không còn truy giết, hạt châu này đã tan hết hào quang, đối bọn họ cũng không còn tác dụng.
“Còn làm thế nào? Vứt đi thôi.” Ta cầm lấy hạt châu từ tay hắn, tiện tay ném đi, quăng nó vào mặt hồ gợn sóng.
“Như vậy là tốt rồi, chúng ta không cần lại vất vả đối phó sát thủ nữa.”
“Không phải “chúng ta vất vả”.” Hắn tà liếc ta: “Đối phó sát thủ là ta, vất vả cũng là ta, không phải ngươi. Ta xem ngươi thoải mái cao hứng lắm thôi.” Hắn lạnh lạnh châm chọc.
“Ha hả ~” Ta cười gượng, không đường cãi lại.
“Thung Dung, ta trước đưa ngươi về nhà, chờ bái phỏng mộ Dung Yến xong lại đến tìm ngươi?” Hắn hỏi, biểu tình có chút thương cảm.
“Mục đích của ta cũng là Mộ Dung gia.” Ta vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ.
“Nga? Đúng rồi, ngươi hình như là Mộ Dung gia thế giao.”
Hai người không hiểu sao đi rất chậm, một đường trầm mặc, rốt cục vẫn tới trước cửa nhà Mộ Dung gia.
Ta đang muốn bước lên đẩy cửa, Thượng Quan Chiêu Nhiên giữ chặt tay ta nhíu mày nói: “Thung Dung, cho dù ngươi là bằng hữu Mộ Dung gia cũng không nên vô lễ như vậy, phải gõ cửa.” Nói xong, hắn tiến lên gõ cửa.
Thật sự là hài tử ngoan hiểu lễ phép a ~
Không bao lâu, có một nha hoàn mở cửa.
“Xin hỏi công tử tìm ai?”
Thượng Quan Chiêu Nhiên chắp tay nói: “Tại hạ Thượng Quan Chiêu Nhiên, muốn tìm Mộ Dung Tứ công tử Mộ Dung Yến chỉ giáo võ nghệ.”
Nha hoàn kia nói: “Nguyên lai là Thượng Quan gia công tử, thực xin lỗi, Tứ công tử hắn… Nha! Công tử! Ngươi đã trở lại!” Nàng xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến ta lập tức mặt mày hớn hở chạy đến “Tứ công tử! Ngươi đã trở lại a, Tiểu Hoa mỗi ngày trên chui dưới lủi tìm ngươi a! Ta cùng Cúc Hồng bị nó làm cho nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên!”
Ta thở dài, ta còn chưa kịp cùng nàng nháy mắt đâu, thật đúng là khóc không ra nước mắt.
“Cúc Lục, ngươi trước cùng đại ca nói, Tiểu Yến đã về rồi, chính thức vì diệt Nhụ Viêm tà giáo phục mệnh. Hơn nữa hạt châu kia cũng đã giải quyết.” Ta đối Cúc Lục phân phó.
Cúc Lục khom người nói: “Vâng, Tứ công tử.” Bỗng nhiên lại gần đây lặng lẽ nói: “Ai nha, công tử a, hiếm thấy ngươi cùng người khác thân cận như vậy đâu, Thượng Quan công tử kia là sao vậy nha?”
Ta liếc mắt trừng nàng một cái “Bị ngươi hại chết!”
Khi ta quay đầu tìm Thượng Quan Chiêu Nhiên lại ngạc nhiên phát hiện phía sau không một bóng người.
Cư nhiên đi rồi ta cũng không phát hiện? Là hắn khinh công cao hơn ta sao? Điều này.. tựa hồ không có khả năng đi. Chẳng lẽ… ở chung với hắn hơn một tháng, độ cảnh giác của ta… hạ thấp sao?
Ai… hiện tại chậm một bước, ta có tìm cũng chưa chắc tìm được. Trong lòng cư nhiên có chút mất mác, đây là điều… chưa bao giờ có.
Ba ngày sau.
“Tứ công tử, có người bái phỏng, là Thượng Quan gia Tam công tử.” Cúc Lục tiến vào báo.
Ta vui mừng đứng lên, đến rồi! Ta đoán hắn sẽ đến, bất luận là hắn muốn cùng Mộ Dung Yến giao thủ vẫn là cùng Yến Thung Dung ước định, hắn chắc chắn sẽ đến.
Ta khiển lui tả hữu, một mình đi vào hoa viên.
Thượng Quan Chiêu Nhiên đứng ở trong vườn quay lưng về phía ta, dính một thân bông tuyết.
“Tiểu Chiêu!” Ta muốn đi kéo tay hắn, biểu tình của hắn dường như sợ ta như rắn rết phất khai tay ta: “Đừng đụng vào ta! Mộ, Dung, Yến!” Hắn tựa hồ cảm thấy được chính mình kích động, lập tức khôi phục lại nhất quán lạnh lùng, “Mộ Dung Tứ công tử, ta là đến thỉnh giáo võ nghệ.”
Ta vẫn như trước bình tĩnh nhìn hắn.
Thượng Quan Chiêu Nhiên cùng ta bất đồng, hắn thập phần thẳng thắn, hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt, ta như vậy bình tĩnh nhìn hắn, bất quá mới nửa nén hương thời gian hắn liền chịu không nổi, cả giận nói: “Mộ Dung Yến! Ngươi lừa ta!”
“Ta không có lừa ngươi.”
“Ngươi nói ngươi gọi Yến Thung Dung!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ta híp mắt, cười rộ lên: “Lúc trước ngươi hỏi ta danh cùng tự, ta họ Mộ Dung danh Yến tự Thung Dung. Ta không có lừa ngươi.”
Hắn ngẩn người, lập tức tiếp tục chỉ trích: “Nhưng khi ta nói đến Mộ Dung Yến tại sao ngươi không nói chính là ngươi.”
“Ta cũng chưa nói ta không phải, lúc ngươi hỏi về Mộ Dung Yến ta trả lời chưa từng có một chữ “hắn”.”
Thượng Quan Chiêu Nhiên lại sửng sốt, bắt đầu có chút hổn hển: “Ngươi nói ngươi không biết võ công! Ngươi nếu là Mộ Dung Yến vì cái gì còn muốn ta đến bảo vệ?! Muốn ta làm bảo tiêu cho ngươi?! Ngươi đùa giỡn ta!”
“Ta cũng không nói ta không biết võ công a.” Ta thực vô tội, mọi người có thể xem lại đoạn trước, ta chưa từng nói qua ta không biết võ công. “Ta cũng không có nói muốn ngươi làm bảo tiêu a. Ta chỉ muốn đi cùng ngươi đoạn đường, là ngươi tự nguyện làm bảo tiêu cho ta, hơn nữa ngươi không nghe thấy thiên hạ nói Mộ Dung gia Tứ công tử lười hiếm thấy sao?”
“Nhưng là ngươi, ngươi, ngươi rõ ràng là một bộ mười bảy, mười tám tuổi a! Mộ Dung Yến trong truyền thuyết đã hai mươi bốn tuổi!”
“Không phải hai mươi bốn, là hai mươi ba. Diện mạo của ta trưởng thành như vậy, biết kêu ai đây? Hơn nữa ngươi nhìn xem hai mươi ba, hai mươi bốn chẳng phải chỉ có mười chín? Mấy thứ như bộ dáng căn bản là không đáng tin thôi ~”
“Ngươi~” Hắn tựa hồ buông tha cùng ta lý luận, rút đao ra nói: “Quên đi, hôm nay ta đến không phải cùng ngươi nói mấy chuyện này, đến luận võ! Xuất ra song kiếm của ngươi đi!”
Ta thở dài, ta còn chưa nói xong mà. Ta tiện tay bẻ một nhánh cây. Còn chưa kịp bẻ nhánh thứ hai, bên kia Thượng Quan Chiêu Nhiên đã giận dữ kêu lên: “Mộ Dung Yến! Ngươi xem thường ta có phải không? Ngay cả so chiêu với ta cũng không muốn so?”
Ta nhíu mày, “Ta đang lấy vũ khí a.” Nói xong, lại bẻ một cành.
“Nhánh cây? Mộ Dung gia không phải dùng song kiếm sao?”
“Song kiếm? Đúng vậy. Nhưng mà kiếm quá nặng, mang theo rất phiền toái, ta từ trước tới giờ đều là bẻ hai cành cây làm vũ khí, ngươi cứ hỏi bất kỳ người nào trong Mộ Dung gia, Tứ công tử chưa bao giờ dùng song kiếm, chỉ dùng cành lá.”
Bộ dạng hắn như sắp hộc máu, giận dữ trừng ta, “Nguyên lai lần đầu tiên gặp ngươi… Ngươi không phải không biết mặt sau có sát thủ, mà là muốn lấy vũ khí…! Ách! Ta sao lại ngốc như vậy chứ!”
Ta gật gật đầu. Lần đầu tiên là hắn vọt lại muốn bảo vệ ta, tốc độ mau đến mức ta tránh cũng không thoát, lại tự cho là ta không biết võ công, xem ra do thói quen lười mang kiếm khiến hắn hiểu lầm.
Thượng Quan Chiêu Nhiên đao pháp tuy rằng sắc bén, nội lực tốt hơn ta nhiều, nhưng dù sao khuyết thiếu kinh nghiệm giao thủ, biến chiêu không đủ linh hoạt. Hơn nữa, theo như lời hắn thì đao pháp rất thật, thân pháp không nhẹ nhàng bằng ta, thật không phải đối thủ của ta, nhưng ta cũng phải phí một nén hương thời gian mới đem đao hắn đánh rớt trên mặt đất.
Dùng nhánh cây trên tay ta, đem hắn đao đánh rớt.
Thượng Quan Chiêu Nhiên bị ta chấn ngã trên đất, hắn có chút suy sụp, không nói được lời nào. Ta áp lên, chống hai tay bên người hắn, tóc dài của ta rơi xuống, bầu trời có chút bông tuyết từ từ rơi, hắn lẳng lặng nhìn ta, ta thu liễm vẻ cà lơ phất phơ cùng che dấu đạm mạc ngày thường.
“Tiểu Chiêu, trước mặt ngươi, ta tới bây giờ vẫn luôn là tên Yến Thung Dung đáng ăn đòn kia.” Ta thật tình cười rộ lên: “Tươi cười của ta trước mặt ngươi đều là chân thực.”
“Tiểu Chiêu, ngươi thật sự là người đầu tiên nói phải bảo vệ ta. Từ khi ta sinh ra đến nay, mọi người đều nói cho ta biết, Mộ Dung gia, là thứ mà ta phải liều mạng để bảo vệ, chưa ai từng nói muốn bảo vệ ta, thật đấy.”
“Tiểu Chiêu, ta không phải công tử nhà giàu. So với ngươi ta rõ ràng nếm trải nhiều hơn tinh phong huyết vũ. Ta cũng không cần ngươi bảo vệ, nhưng lúc ngươi nói như vậy, ta thực vui vẻ.”
“Tiểu Chiêu, khi đó ngươi hỏi ta có muốn cùng ngươi lưu lạc giang hồ không, ta đã nói muốn, hiện tại, đáp án như cũ không thay đổi. Còn ngươi?”
“Tiểu Chiêu, ta đối với ngươi có một loại cảm tình, nhưng ta lại không biết là cái gì, chưa ai dạy cho ta… Loại cảm tình này khiến ta nghĩ muốn…” Chậm rãi cúi đầu, hôn hắn.
Thượng Quan Chiêu Nhiên nãy giờ không nói gì, thần sắc trên mặt bắt đầu tan rã, cho đến khi ta hôn hắn, hắn vẫn không phản ứng chút nào.
Ta ảm đạm cười, hiểu lầm rồi sao? Ta che giấu nỗi cô đơn của mình, đứng lên: “Thượng Quan công tử, thực xin lỗi, ta thất thố.”
“Đúng rồi, Tiểu Chiêu, đồ ăn nhà Mộ Dung gia cũng ngon lắm! Đến đến đến ~ chúng ta đi ăn đi ~ lúc đó ăn của ngươi nhiều bạc như vậy, hiện tại đến mời ngươi ăn cơm ~ muốn ăn gì cứ việc mở miệng nha ~~~ không cần hẹp hòi như vậy thôi ~~” Ta khôi phục giọng điệu cùng hành xử như bình thường, giống trước kia đi kéo kéo tay áo hắn.
Hắn vẫn là không nói lời nào mặc ta kéo vài bước, đột nhiên tay kia của hắn nắm lấy cổ tay ta, kéo về phía sau. Thượng Quan Chiêu Nhiên khí lực ta nào bì kịp, huống chi còn rót vào nội lực. Ta bị kéo lảo đảo một chút, ngã về phía sau, còn chưa kịp phản ứng gì, một đôi môi nóng rực đã áp lên. Ta mở to hai mắt nhìn, thật sự không dám tin.
Nụ hôn kết thúc. Hắn đem ta vây trên tường trong vòng tay hắn, gương mặt ngăm đen ửng đỏ.
“Mộ Dung Yến, ngươi muốn cứ như vậy xem như chưa nói gì? Nằm mơ đi!”
Có ý gì? Ta nhìn hắn.
Hắn thở dài: “Đáp án của ta cũng không thay đổi… cùng ngươi, cùng nhau, tiếp tục hành tẩu giang hồ…”
“… Thích ta sao?” Ta trừng mắt nhìn, có chút chờ mong.
“Không phải thích…” Hắn cúi đầu hôn ta, “Là yêu… Ta yêu ngươi, bắt đầu từ ngày vọt qua kéo ngươi thoát khỏi lưỡi đao kia.”
Nói xong, hắn tiếp tục hôn ta.
“Nếu không, cũng sẽ không… chịu được ngươi cố tình gây sự nhiều như vậy… Ta yêu ngươi, bất luận ngươi là Mộ Dung Yến hay Yến Thung Dung.”
~~~~~~~~~ Hoàn ~~~~~~~~~
“Hạt châu này làm sao bây giờ?” Thượng Quan Chiêu Nhiên cầm lấy hạt châu đã mất đi ánh sáng hỏi ta. Dạo gần đây tà giáo đã không còn truy giết, hạt châu này đã tan hết hào quang, đối bọn họ cũng không còn tác dụng.
“Còn làm thế nào? Vứt đi thôi.” Ta cầm lấy hạt châu từ tay hắn, tiện tay ném đi, quăng nó vào mặt hồ gợn sóng.
“Như vậy là tốt rồi, chúng ta không cần lại vất vả đối phó sát thủ nữa.”
“Không phải “chúng ta vất vả”.” Hắn tà liếc ta: “Đối phó sát thủ là ta, vất vả cũng là ta, không phải ngươi. Ta xem ngươi thoải mái cao hứng lắm thôi.” Hắn lạnh lạnh châm chọc.
“Ha hả ~” Ta cười gượng, không đường cãi lại.
“Thung Dung, ta trước đưa ngươi về nhà, chờ bái phỏng mộ Dung Yến xong lại đến tìm ngươi?” Hắn hỏi, biểu tình có chút thương cảm.
“Mục đích của ta cũng là Mộ Dung gia.” Ta vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ.
“Nga? Đúng rồi, ngươi hình như là Mộ Dung gia thế giao.”
Hai người không hiểu sao đi rất chậm, một đường trầm mặc, rốt cục vẫn tới trước cửa nhà Mộ Dung gia.
Ta đang muốn bước lên đẩy cửa, Thượng Quan Chiêu Nhiên giữ chặt tay ta nhíu mày nói: “Thung Dung, cho dù ngươi là bằng hữu Mộ Dung gia cũng không nên vô lễ như vậy, phải gõ cửa.” Nói xong, hắn tiến lên gõ cửa.
Thật sự là hài tử ngoan hiểu lễ phép a ~
Không bao lâu, có một nha hoàn mở cửa.
“Xin hỏi công tử tìm ai?”
Thượng Quan Chiêu Nhiên chắp tay nói: “Tại hạ Thượng Quan Chiêu Nhiên, muốn tìm Mộ Dung Tứ công tử Mộ Dung Yến chỉ giáo võ nghệ.”
Nha hoàn kia nói: “Nguyên lai là Thượng Quan gia công tử, thực xin lỗi, Tứ công tử hắn… Nha! Công tử! Ngươi đã trở lại!” Nàng xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến ta lập tức mặt mày hớn hở chạy đến “Tứ công tử! Ngươi đã trở lại a, Tiểu Hoa mỗi ngày trên chui dưới lủi tìm ngươi a! Ta cùng Cúc Hồng bị nó làm cho nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên!”
Ta thở dài, ta còn chưa kịp cùng nàng nháy mắt đâu, thật đúng là khóc không ra nước mắt.
“Cúc Lục, ngươi trước cùng đại ca nói, Tiểu Yến đã về rồi, chính thức vì diệt Nhụ Viêm tà giáo phục mệnh. Hơn nữa hạt châu kia cũng đã giải quyết.” Ta đối Cúc Lục phân phó.
Cúc Lục khom người nói: “Vâng, Tứ công tử.” Bỗng nhiên lại gần đây lặng lẽ nói: “Ai nha, công tử a, hiếm thấy ngươi cùng người khác thân cận như vậy đâu, Thượng Quan công tử kia là sao vậy nha?”
Ta liếc mắt trừng nàng một cái “Bị ngươi hại chết!”
Khi ta quay đầu tìm Thượng Quan Chiêu Nhiên lại ngạc nhiên phát hiện phía sau không một bóng người.
Cư nhiên đi rồi ta cũng không phát hiện? Là hắn khinh công cao hơn ta sao? Điều này.. tựa hồ không có khả năng đi. Chẳng lẽ… ở chung với hắn hơn một tháng, độ cảnh giác của ta… hạ thấp sao?
Ai… hiện tại chậm một bước, ta có tìm cũng chưa chắc tìm được. Trong lòng cư nhiên có chút mất mác, đây là điều… chưa bao giờ có.
Ba ngày sau.
“Tứ công tử, có người bái phỏng, là Thượng Quan gia Tam công tử.” Cúc Lục tiến vào báo.
Ta vui mừng đứng lên, đến rồi! Ta đoán hắn sẽ đến, bất luận là hắn muốn cùng Mộ Dung Yến giao thủ vẫn là cùng Yến Thung Dung ước định, hắn chắc chắn sẽ đến.
Ta khiển lui tả hữu, một mình đi vào hoa viên.
Thượng Quan Chiêu Nhiên đứng ở trong vườn quay lưng về phía ta, dính một thân bông tuyết.
“Tiểu Chiêu!” Ta muốn đi kéo tay hắn, biểu tình của hắn dường như sợ ta như rắn rết phất khai tay ta: “Đừng đụng vào ta! Mộ, Dung, Yến!” Hắn tựa hồ cảm thấy được chính mình kích động, lập tức khôi phục lại nhất quán lạnh lùng, “Mộ Dung Tứ công tử, ta là đến thỉnh giáo võ nghệ.”
Ta vẫn như trước bình tĩnh nhìn hắn.
Thượng Quan Chiêu Nhiên cùng ta bất đồng, hắn thập phần thẳng thắn, hỉ nộ ái ố đều viết trên mặt, ta như vậy bình tĩnh nhìn hắn, bất quá mới nửa nén hương thời gian hắn liền chịu không nổi, cả giận nói: “Mộ Dung Yến! Ngươi lừa ta!”
“Ta không có lừa ngươi.”
“Ngươi nói ngươi gọi Yến Thung Dung!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ta híp mắt, cười rộ lên: “Lúc trước ngươi hỏi ta danh cùng tự, ta họ Mộ Dung danh Yến tự Thung Dung. Ta không có lừa ngươi.”
Hắn ngẩn người, lập tức tiếp tục chỉ trích: “Nhưng khi ta nói đến Mộ Dung Yến tại sao ngươi không nói chính là ngươi.”
“Ta cũng chưa nói ta không phải, lúc ngươi hỏi về Mộ Dung Yến ta trả lời chưa từng có một chữ “hắn”.”
Thượng Quan Chiêu Nhiên lại sửng sốt, bắt đầu có chút hổn hển: “Ngươi nói ngươi không biết võ công! Ngươi nếu là Mộ Dung Yến vì cái gì còn muốn ta đến bảo vệ?! Muốn ta làm bảo tiêu cho ngươi?! Ngươi đùa giỡn ta!”
“Ta cũng không nói ta không biết võ công a.” Ta thực vô tội, mọi người có thể xem lại đoạn trước, ta chưa từng nói qua ta không biết võ công. “Ta cũng không có nói muốn ngươi làm bảo tiêu a. Ta chỉ muốn đi cùng ngươi đoạn đường, là ngươi tự nguyện làm bảo tiêu cho ta, hơn nữa ngươi không nghe thấy thiên hạ nói Mộ Dung gia Tứ công tử lười hiếm thấy sao?”
“Nhưng là ngươi, ngươi, ngươi rõ ràng là một bộ mười bảy, mười tám tuổi a! Mộ Dung Yến trong truyền thuyết đã hai mươi bốn tuổi!”
“Không phải hai mươi bốn, là hai mươi ba. Diện mạo của ta trưởng thành như vậy, biết kêu ai đây? Hơn nữa ngươi nhìn xem hai mươi ba, hai mươi bốn chẳng phải chỉ có mười chín? Mấy thứ như bộ dáng căn bản là không đáng tin thôi ~”
“Ngươi~” Hắn tựa hồ buông tha cùng ta lý luận, rút đao ra nói: “Quên đi, hôm nay ta đến không phải cùng ngươi nói mấy chuyện này, đến luận võ! Xuất ra song kiếm của ngươi đi!”
Ta thở dài, ta còn chưa nói xong mà. Ta tiện tay bẻ một nhánh cây. Còn chưa kịp bẻ nhánh thứ hai, bên kia Thượng Quan Chiêu Nhiên đã giận dữ kêu lên: “Mộ Dung Yến! Ngươi xem thường ta có phải không? Ngay cả so chiêu với ta cũng không muốn so?”
Ta nhíu mày, “Ta đang lấy vũ khí a.” Nói xong, lại bẻ một cành.
“Nhánh cây? Mộ Dung gia không phải dùng song kiếm sao?”
“Song kiếm? Đúng vậy. Nhưng mà kiếm quá nặng, mang theo rất phiền toái, ta từ trước tới giờ đều là bẻ hai cành cây làm vũ khí, ngươi cứ hỏi bất kỳ người nào trong Mộ Dung gia, Tứ công tử chưa bao giờ dùng song kiếm, chỉ dùng cành lá.”
Bộ dạng hắn như sắp hộc máu, giận dữ trừng ta, “Nguyên lai lần đầu tiên gặp ngươi… Ngươi không phải không biết mặt sau có sát thủ, mà là muốn lấy vũ khí…! Ách! Ta sao lại ngốc như vậy chứ!”
Ta gật gật đầu. Lần đầu tiên là hắn vọt lại muốn bảo vệ ta, tốc độ mau đến mức ta tránh cũng không thoát, lại tự cho là ta không biết võ công, xem ra do thói quen lười mang kiếm khiến hắn hiểu lầm.
Thượng Quan Chiêu Nhiên đao pháp tuy rằng sắc bén, nội lực tốt hơn ta nhiều, nhưng dù sao khuyết thiếu kinh nghiệm giao thủ, biến chiêu không đủ linh hoạt. Hơn nữa, theo như lời hắn thì đao pháp rất thật, thân pháp không nhẹ nhàng bằng ta, thật không phải đối thủ của ta, nhưng ta cũng phải phí một nén hương thời gian mới đem đao hắn đánh rớt trên mặt đất.
Dùng nhánh cây trên tay ta, đem hắn đao đánh rớt.
Thượng Quan Chiêu Nhiên bị ta chấn ngã trên đất, hắn có chút suy sụp, không nói được lời nào. Ta áp lên, chống hai tay bên người hắn, tóc dài của ta rơi xuống, bầu trời có chút bông tuyết từ từ rơi, hắn lẳng lặng nhìn ta, ta thu liễm vẻ cà lơ phất phơ cùng che dấu đạm mạc ngày thường.
“Tiểu Chiêu, trước mặt ngươi, ta tới bây giờ vẫn luôn là tên Yến Thung Dung đáng ăn đòn kia.” Ta thật tình cười rộ lên: “Tươi cười của ta trước mặt ngươi đều là chân thực.”
“Tiểu Chiêu, ngươi thật sự là người đầu tiên nói phải bảo vệ ta. Từ khi ta sinh ra đến nay, mọi người đều nói cho ta biết, Mộ Dung gia, là thứ mà ta phải liều mạng để bảo vệ, chưa ai từng nói muốn bảo vệ ta, thật đấy.”
“Tiểu Chiêu, ta không phải công tử nhà giàu. So với ngươi ta rõ ràng nếm trải nhiều hơn tinh phong huyết vũ. Ta cũng không cần ngươi bảo vệ, nhưng lúc ngươi nói như vậy, ta thực vui vẻ.”
“Tiểu Chiêu, khi đó ngươi hỏi ta có muốn cùng ngươi lưu lạc giang hồ không, ta đã nói muốn, hiện tại, đáp án như cũ không thay đổi. Còn ngươi?”
“Tiểu Chiêu, ta đối với ngươi có một loại cảm tình, nhưng ta lại không biết là cái gì, chưa ai dạy cho ta… Loại cảm tình này khiến ta nghĩ muốn…” Chậm rãi cúi đầu, hôn hắn.
Thượng Quan Chiêu Nhiên nãy giờ không nói gì, thần sắc trên mặt bắt đầu tan rã, cho đến khi ta hôn hắn, hắn vẫn không phản ứng chút nào.
Ta ảm đạm cười, hiểu lầm rồi sao? Ta che giấu nỗi cô đơn của mình, đứng lên: “Thượng Quan công tử, thực xin lỗi, ta thất thố.”
“Đúng rồi, Tiểu Chiêu, đồ ăn nhà Mộ Dung gia cũng ngon lắm! Đến đến đến ~ chúng ta đi ăn đi ~ lúc đó ăn của ngươi nhiều bạc như vậy, hiện tại đến mời ngươi ăn cơm ~ muốn ăn gì cứ việc mở miệng nha ~~~ không cần hẹp hòi như vậy thôi ~~” Ta khôi phục giọng điệu cùng hành xử như bình thường, giống trước kia đi kéo kéo tay áo hắn.
Hắn vẫn là không nói lời nào mặc ta kéo vài bước, đột nhiên tay kia của hắn nắm lấy cổ tay ta, kéo về phía sau. Thượng Quan Chiêu Nhiên khí lực ta nào bì kịp, huống chi còn rót vào nội lực. Ta bị kéo lảo đảo một chút, ngã về phía sau, còn chưa kịp phản ứng gì, một đôi môi nóng rực đã áp lên. Ta mở to hai mắt nhìn, thật sự không dám tin.
Nụ hôn kết thúc. Hắn đem ta vây trên tường trong vòng tay hắn, gương mặt ngăm đen ửng đỏ.
“Mộ Dung Yến, ngươi muốn cứ như vậy xem như chưa nói gì? Nằm mơ đi!”
Có ý gì? Ta nhìn hắn.
Hắn thở dài: “Đáp án của ta cũng không thay đổi… cùng ngươi, cùng nhau, tiếp tục hành tẩu giang hồ…”
“… Thích ta sao?” Ta trừng mắt nhìn, có chút chờ mong.
“Không phải thích…” Hắn cúi đầu hôn ta, “Là yêu… Ta yêu ngươi, bắt đầu từ ngày vọt qua kéo ngươi thoát khỏi lưỡi đao kia.”
Nói xong, hắn tiếp tục hôn ta.
“Nếu không, cũng sẽ không… chịu được ngươi cố tình gây sự nhiều như vậy… Ta yêu ngươi, bất luận ngươi là Mộ Dung Yến hay Yến Thung Dung.”
~~~~~~~~~ Hoàn ~~~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook