Đế Quốc Mỹ Nữ
-
Chương 297: Phan Ninh Ninh
- Cô có biết tại vì sao mà lúc chiều tôi có cơ hội giết cô nhưng tôi lại bỏ qua cho cô hay không?
Trương Dương mặc kệ lời uy hiếp của Đường Thất Thất, liền hỏi lại cô ngay.
- Bỏ qua cho ta?
Đường Thất Thất cười lạnh mà nói.
- Ngươi không cần tốn công dùng võ mồm nhiều như thế đâu. Ta biết là ngươi muốn lợi dụng ta để tìm được tăm tích của tổ chức Bát Hắc đào mà thôi.
- Ách...
Trương Dương nhìn chằm chằm Đường Thất Thất, vẻ mặt ngoài thì thực bình tĩnh nhưng trong lòng hắn giờ thì như bị kim châm. Chết tiệt! Cái tiểu xảo như vậy mà rõ ràng thế nào lại có thể bị cô nàng này nhìn ra được? Suy nghĩ một hồi, tốt nhất vẫn là nên chọn cách không kích thích đến giọng điệu của cô nàng này, cho nên hắn ra vẻ thần bí mà mở miệng nói lại.
- Không sai, đấy chính là một điểm. Chỉ có điều là còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nhiều nữa.
- Nguyên nhân gì nữa?
Quả nhiên là Đường Thất Thất vẫn có chút tò mò, chủ động mở miệng hỏi lại.
- Rất đơn giản. Tôi cùng chị gái song sinh của cô có quen biết, tôi không thể nào mà tự tay giết chết em gái của cô ấy được.
Trương Dương thêm vào một chút nói dối cho vào cái đoạn mở đầu, bởi nếu không thì đằng sau hắn không biết cách nào sử dụng cho được.
Nhưng Đường Thất Thất vẫn chỉ cười lạnh mà nói.
- Đồ thần kinh! Đường Thất Thất ta một thân một mình từ nhỏ, chỗ nào lại sinh ra chị gái cơ chứ? Phiền ngươi muốn biên soạn một lời nói dối thì cũng nên soạn ra cái chuyện nào hay ho hơn một chút đi có được không?
Trương Dương nhìn bộ dáng cô nàng tuy là phát bực, nhưng trên thực tế dường như đã có chút dao động, trên mặt hắn vẫn giữ vẻ tươi cười như trước mà tiếp tục nói.
- Tôi chẳng nhất thiết phải lừa cô làm gì. Chị của cô tên là Phan Ninh Ninh, còn cô tên là Đường Thất Thất, nhưng hai người các cô vốn là một cặp chị em song sinh. Ước chừng lúc ba tuổi đã bị nhận nuôi bởi hai người độc lập là Đường lão gia tử Đường Đoan và trung tá Phan thuộc quân khu Minh Châu.
Trương Dương dừng lại một chút lấy hơi, hai con mắt hắn nhìn chằm chằm từng nét biểu cảm của Đường Thất Thất.
- Sau đó thì cô bị Đường lão đưa đi học tại đại học Michigan Hoa Kỳ, còn chị gái của cô thì lại theo học Học viện quân sự Nam Kinh. Xa cách nhiều năm, hai người các cô hiện tại một người trở thành sát thủ, còn một người lại trở thành điệp viên… Tôi nói không có sai chứ?
Đường Thất Thất nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt mới có phần thay đổi. Bởi vì những điều mà Trương Dương nói, về phần đời sống của cô thì thực sự là không có sai chút nào. Nhưng mà chuyện cô có một người chị gái song sinh thì cô thực sự không biết một chút gì cả. Cô chỉ loáng thoáng nhớ được rằng cha nuôi cô cũng đã có lần nói qua, nhưng mà thời gian đã qua lâu lắm rồi, không ai còn nhắc đến cái chuyện đó nữa.
- Vậy thì sao, dù cho chuyện ngươi nói có là sự thật đi nữa thì ta nhất định phải giết chết ngươi.
Hai mắt Đường Thất Thất liền trở lại trạng thái lạnh lùng, cái súng trong tay hơi hơi nhấc lên ngang tầm ngắm.
- Ta nghĩ đám nữ nhân bên cạnh ngươi một khi nhìn thấy bộ dạng ngươi bị bắn xuyên đầu (headshot) chắc chắn là sẽ rất đau lòng đấy nhỉ.
Khốn nạn! Ả đàn bà xấu xa này, trong lòng Trương Dương không khỏi nguyền rủa cô nàng một trận, ngươi tốt nhất đừng có để rơi vào trong tay ta. Nếu ngộ nhỡ hôm nay ta còn có thể bảo toàn mạng sống nhất định sẽ có ngày lột sạch quần áo của ngươi, không thể không hiếp chết ngươi.
- Này, cái cô gì gì này, cô còn có nhân tính hay không vậy? Cô không có biết hắn là ai hay sao? Hắn là Trương Dương người phát minh ra Nam Tinh số 1 đấy, cô có biết thuốc mà hắn phát minh ra đó có thể cứu sống bao nhiêu sinh mạng người bị bệnh ung thư hay không? Có biết nó có thể cứu vớt bao nhiêu gia đình bên bờ sụp đổ hay không? Cô giết hắn, tương đương với giết chết hy vọng của loài người, cô có hiểu hay không? Có bản lĩnh thì hướng về phía tôi mà bắn…
Nãy giờ chỉ lẳng lặng mà đứng nghe và nhìn, Tề Tiểu Tiểu sau khi nhìn thấy Đường Thất Thất kia nâng cao họng súng hướng về Trương Dương thì lập tức bước lên một bước, ưỡn cao bộ ngực cao ngất của cô chắn ngang trước người Trương Dương, dùng lời hay ý đẹp mà răn dạy Đường Thất Thất.
Trương Dương nghe vậy, ngẩn ngơ, tiểu nha đầu này… Tinh thần chính nghĩa của cô có phần hơi thái quá rồi đấy. Cô gái kia chính là sát thủ chuyên nghiệp có biết không? Cô ta mà nghe vào những lời hay ý đẹp như thế thì còn có thể gọi là sát thủ nữa hay không?
Quả nhiên, bên kia Đường Thất Thất sau khi ngẩn ngơ một chút, khuôn mặt nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đôi mắt đẹp tràn đầy sát khí chuyển động…
Trương Dương thầm nghĩ mọi chuyện đã sắp hỏng bét hết rồi. Quả nhiên là những lời hay ý đẹp của Tề Tiểu Tiểu sau khi Đường Thất Thất ngấm hết được thì Đường Thất Thất ấy cũng không hề có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ cô nàng có chút mềm lòng cả. Ngược lại trên mặt cô tỏ ra vẻ lo lắng thấy rõ, lập tức nâng họng súng lên nhắm thẳng vào Tề Tiểu Tiểu rồi cười lạnh mà nói.
- Được, các ngươi cao thượng, các ngươi lấy việc cứu vớt thiên hạ là nhiệm vụ của mình. Chỉ có điều ta thực phải xin lỗi, thân làm sát thủ chúng ta lại lấy việc giết người là nhiệm vụ của mình. Nếu ngươi đã nguyện ý chết thay cho người này thì ta liền đáp ứng cho ngươi.
- Đường Thất Thất…
Trương Dương nắm lấy khuỷu tay Tề Tiểu Tiểu, dùng sức mà kéo cô qua một bên, khiến cô lại trở thành người đứng sau lưng hắn, đưa mắt nhìn chằm chằm Đường Thất Thất rồi lại nhìn cánh tay be bét máu của chính mình, hít lấy một hơi, nói rằng.
- Tôi đã xem qua tư liệu của cô. Tuy là cô có giết người thực nhưng đều là những người có tội ác chồng chất. Còn cô ấy…
Trương Dương vươn cánh tay trái còn lành lặn của mình ra chỉ chỉ vào Tề Tiểu Tiểu.
- Còn cô gái này chỉ là một cảnh sát giao thông mới nhậm chức có hơn một năm, cũng không có đắc tội gì với cô, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì thất đức, hơn nữa cô gái này lại là con gái duy nhất của cha cô ta, năm nay cũng mới 23 tuổi, cô giết cô ấy thì có lợi ích gì? Mục tiêu của cô là tôi, tôi hiện tại cũng không có phản kháng gì, cô thả cho cô ấy đi, được không?
- Thả cô ta?
Trong tròng mắt Đường Thất Thất lộ ra một vẻ không kiên nhẫn thấy rõ.
- Trong đầu ngươi suy nghĩ cái quái gì thế nhỉ? Cô ấy là cảnh sát, ta thả cho cô ấy đi thì có khác nào là ta tự mua dây buộc mình?
Cô nói xong, hoàn toàn không có chút lưu tình nào trực tiếp nâng họng súng lên…
- Đường Thất Thất…
Cô còn chưa kịp khởi động cò súng thì một thanh âm cơ hồ giống với cô như đúc vang lên cách đó không xa.
Đường Thất Thất theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, cô tức khắc ngẩn người, bởi vì chính mắt cô đang nhìn thấy một tuyệt sắc mỹ nữ so với cô như đúc từ cùng một khuôn mẫu đang đứng khoảng cách phía trước chừng hai mươi mét hơn, trong tay còn giữ một khẩu súng ngắm…
Đột nhiên nhìn thấy một người có bộ dạng giống với mình như đúc như vậy, Đường Thất Thất không thể nào không ngây người ra được.
- Bang!
Một tiếng súng thanh thúy vang lên xé tan không gian trầm lắng.
Khẩu súng trong tay Đường Thất Thất nháy mắt bị thổi bay sang một nơi khác chính là bởi vì Phan Ninh Ninh vừa tới đã bắn ra một phát súng nhắm thẳng vào khẩu súng lục trong tay Đường Thất Thất. Một lực thực lớn va vào khiến cho cả người Đường Thất Thất mất đà mà ngã xuống từ trên chiếc xe có mui, thân mình giáng xuống nền đất thật mạnh.
Trương Dương còn chưa kịp nhìn kỹ chỉ thấy Đường Thất Thất kia bỗng nhiên giống như một cái bao cát từ trên xe ngã lăn xuống. Trong cõi lòng hắn tự dưng thấy lạnh băng, có lẽ nào Phan Ninh Ninh kia lại thản nhiên như không mà dùng một phát súng bắn chết em gái ruột của mình? Quá độc ác rồi!
Nếu Đường Thất Thất kia là người thường thì Trương Dương sẽ chẳng có bận tâm gì chuyện sống chết của cô, nhưng vấn đề chính là cô nàng lại là mục tiêu nhiệm vụ mà hắn phải làm cho nên vẫn là theo bản năng mà chạy đến chỗ cô.
Đường Thất Thất bị lực đánh ngã không hề nhẹ, hơn nữa cánh tay cầm súng của cô xem ra cũng bị bong gân luôn rồi, cả người phủ phục trên mặt đất, từng giọt mồ hôi như hạt đậu lớn không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng thoạt nhìn rất đau đớn.
Trương Dương cũng không có lập tức đi kiểm tra cô, chỉ có điều sau khi nhìn thấy khẩu súng lục trong tay cô lúc trước nay đã biến thành một khối sắt vụn thì hắn mới biết Phan Ninh Ninh kia vẫn là “thủ hạ lưu tình”, chỉ là muốn thổi bay khẩu súng trong tay em gái mình mà thôi. Chỉ có điều, Trương Dương vẫn là có chút không dám trực tiếp giám định cô nàng, chỉ là đi tới duỗi chân xoay thân mình cô hướng lên trên trời.
Đường Thất Thất với tình trạng hiện giờ chẳng thể nào có bất luận hành động phản kháng nào, chỉ là vô lực nâng đỡ cánh tay thuận mà ban nãy cầm súng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Dương biểu lộ vẻ tuyệt vọng.
Là tuyệt vọng! Đúng vậy, tuyệt nhiên không còn có chút thù hằn nào.
Trương Dương khẽ thở dài, mẹ kiếp, chính hắn lại là cái loại người dễ mềm lòng trước đàn bà con gái, lại gặp cái bộ dáng của cô như thế này trong nháy mắt cõi lòng hắn như mềm nhũn, tuy thế nhưng nghĩ lại mới vừa rồi cô ta còn kiêu ngạo hống hách như thế thì hắn vẫn lấy cái giọng điệu lạnh lùng mà nói.
- Thế nào rồi đây? Có còn muốn giết người nữa hay không?
Đường Thất Thất không nói gì, chỉ lẳng lặng quay mặt qua chỗ khác.
- Không có việc gì chứ?
Phan Ninh Ninh nhanh chóng đi đến bên cạnh, đứng cách Trương Dương một sải tay rồi đưa mắt nhìn nhìn Đường Thất Thất trên mặt đất. Tất nhiên người mà cô hỏi thăm chính là Trương Dương chứ không phải Đường Thất Thất kia…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook