Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư
-
Chương 76
"Ngao ô! Ngao ô ngao ô!......"
"Oa oa oa, đừng cào! Mặt tôi!......"
"Ngao ô, ngao ô!......"
"Tránh ra tránh ra mau tránh ra! Mau gọi người hỗ trợ a!"
"Bảo vệ, bảo vệ, bảo vệ đâu!......"
"Tích tích tích! Tích tích tích! Phòng kiểm tra B-13 có thú cưng nổi loạn...... Tích tích tích! Tích tích tích!"
Tiếng mèo kêu, tiếng người cầu cứu, tiếng người máy báo nguy, còn có tiếng kêu hỗn loạn của mấy anh chó chị mèo đang kiểm tra bên cạnh, toàn bộ trong phòng kiểm tra nháy mắt đã loạn thành một đoàn. Diệp Văn Nhã sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, mèo đen đã linh hoạt nhào về hướng vị bác sĩ trẻ, cào lên trên má đối phương mấy vết máu, đầu tóc rối bời giống cái ổ gà, người khác muốn tới bắt nó, Tiểu Hắc liền giống như một con cá chạch linh hoạt, tránh trái tránh phải, bảy tám người đàn ông cao to vậy mà ngay cả cọng lông mèo cũng không vớt được!
Cuối cùng, mèo đen nho nhỏ càng linh hoạt lẻn đến trên cái đèn chụp treo trên trần nhà, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm mọi người, mặt lộ vẻ khinh thường vẫy vẫy chi trước.
Bộ dáng thiếu đánh như muốn nói: các ngươi có bản lĩnh thì lên đây bắt ta, không có bản lĩnh ta liền cào các ngươi đầy mặt nở hoa.
Nhìn trong phòng kiểm tra trước mắt hỗn độn, máy móc ghế dựa đều rơi rụng đầy đất, Diệp Văn Nhã xoa xoa giữa mày phát đau, tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con mèo đen nửa ngồi xổm trên đèn chụp, "Tiểu Hắc, mau xuống đây! Đừng náo loạn."
"Ngao ô ~! Ngao ô ~" tiểu hắc kêu to ngao ô, nhưng vẫn không chịu nhảy từ trên đèn chụp xuống, trên gương mặt mèo tràn ngập tức giận.
Biểu tình kia dường như cực kỳ bất mãn với chuyện Diệp Văn Nhã mang nó tới bệnh viện làm giải phẫu tuyệt dục.
"Tiểu Hắc, mau xuống dưới! Chúng ta không làm giải phẫu tuyệt dục là được." Diệp Văn Nhã tiếp tục khuyên dỗ.
Tiểu Hắc là một con mèo cực kỳ hiểu ý người, lúc nãy náo loạn cho cả phòng kiểm tra đều gà bay chó sủa khẳng định là vì nghe hiểu lời nói của vị bác sĩ trẻ kia.
Tận đáy lòng Diệp Văn Nhã có chút buồn cười, nhưng càng nhiều hơn lại là bất đắc dĩ.
Sao con mèo của cô lại không tin tưởng cô đến vậy chứ?
Cô trước nay rất tôn trọng tự nhiên, khi nuôi thú cưng cũng hiển nhiên sẽ không làm những hành vi thay đổi thuộc tính tự nhiên của nó, càng sẽ không động thủ làm Tiểu Hắc tuyệt dục.
Cho dù tương lai Tiểu Hắc cùng một con mèo cái khác có sinh ra một đống mèo con làm cô phải hỗ trợ nuôi nấng, cô cũng không có khả năng làm chuyện như vậy.
"Meo ô?......" Mèo đen nghiêng đầu, do dự, nhỏ giọng meo ô một tiếng.
Hai con mắt vừa to vừa tròn gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Diệp Văn Nhã.
Phảng phất như đang phán đoán từ biểu cảm trên mặt cô xem những lời này là thật hay giả.
"Mau xuống đây, chị tuyệt đối sẽ không để những người khác làm giải phẫu tuyệt dục cho em đâu, em yên tâm đi." Diệp Văn Nhã vẫn giữ nguyên cánh tay giơ lên hơi mỏi, ý bảo Tiểu Hắc mau chóng nhảy từ trên đèn chụp xuống.
Cũng may lúc này mèo đen không chần chờ nữa, trực tiếp từ trên cái đèn chụp trên trần nhà nhảy xuống, phanh một tiếng trầm vang, đâm vào trong lòng ngực ấm áp của Diệp Văn Nhã, chỉ là khi thò đầu ra, ghé vào cánh tay Diệp Văn Nhã, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người bác sĩ trẻ kia vẫn cực kỳ không tốt.
Thú cưng gây chuyện trong bệnh viện, Diệp Văn Nhã là chủ nhân tất nhiên phải đến thu thập cục diện rối rắm, máy móc trong phòng cũng chưa hư hao gì, chỉ có bị thương nghiêm trọng nhất hẳn là vị bác sĩ trẻ kia.
Rõ ràng là một bác sĩ trẻ đẹp trai như vậy, mặt mũi trắng nõn sạch sẽ, giờ phút này trên má lại ngang dọc đan xen bị cào ra mấy đường, vừa đỏ vừa sưng, còn chảy ra tơ máu.
"Bình thuốc trị liệu này mong ngày nhận cho, quay về cứ bôi vào miệng vết thương, chỉ cần một lát, miệng vết thương là có thể lập tức khép lại." Diệp Văn Nhã lấy bình thuốc trị liệu từ trong ba lô ra đưa cho đối phương, đầy mặt áy náy nói: "Ngài yên tâm, miệng vết thương trên mặt ngài dùng loại thuốc này xong, tuyệt đối sẽ không lưu sẹo."
Khuôn mặt cô gái tinh xảo như chạm ngọc, cánh môi đỏ thắm như cánh hoa kiều diễm ngày xuân, lông mi mảnh dài cong lên tuyệt đẹp, hơn nữa đôi mắt long lanh linh động kia còn không ngừng nhìn chằm chằm khuôn mặt mình.
Vị bác sĩ trẻ vốn dĩ trong lòng đang nổi lửa vì con mèo đen nháy mắt tiêu tán cơn giận hơn phân nửa, thậm chí ngay cả trên cá cũng bắt đầu nổi lên hơi ửng hồng ngượng ngùng.
"Tôi không có việc gì, mấy vết thương mèo cào thế này, trong bệnh viện thú cưng chúng tôi thường xuyên gặp được không ít, cho nên cô hoàn toàn không cần để ở trong lòng." Vị bác sĩ trẻ ngây ngô cười ha hả, chỉ vào vết cào trên mặt, không hề tiết tháo nói.
Quần chúng bên cạnh vây xem thiếu chút nữa bị lời của vị đồng sự này làm cho kinh trợn mắt há hốc mồm, ai mới vừa rồi bị mèo cào la hét kêu rên cứu mạng tán loạn vậy? Lúc đó ngươi cũng đâu có nói thế này!
Tiền bồi thường và phí kiểm tra bệnh viện tổng cộng tốn 6800 đồng.
Khi Diệp Văn Nhã mang Tiểu Hắc ra cửa, vị bác sĩ trẻ kia còn đặc biệt ra tiễn, nhiệt tình với cô dị thường.
Nhưng mà, Diệp Văn Nhã cảm thấy hôm nay Tiểu Hắc gây ra hoạ lớn như vậy, quậy đến toàn bộ bệnh viện thú cưng không được an bình, về sau cô cũng không dám tới cái bệnh viện này nữa, miễn cho đi trên đường thình lình bị người trùm bao tải, hoặc là kéo tên vào sổ đen, vậy thật sự quá mất mặt.
Quậy một trận ở bệnh viện xong, chờ khi Diệp Văn Nhã mang Tiểu Hắc trở lại ký túc xá, mèo đen cũng không còn heo héo giống như lúc trước nữa, ngược lại nó liền vung vẩy cái đuôi, nhảy lên trên ngăn tủ trên cao, ngồi xổm xuống, lấy tư thế cao cao tại thượng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Văn Nhã.
Vẻ mặt xú xú như muốn nói: lần sau lại mang ông đây đi bệnh viện thú cưng, ông liền rời nhà trốn đi.
Diệp Văn Nhã:......
Vật nhỏ này thật đúng là tổ tông sống mà, trên mạng Tinh Võng đều nói chuyện tuyệt dục đối với mèo cũng có chỗ lợi, cho dù cô có cái ý tưởng đó đi nữa, vật nhỏ này cũng không cần tức giận như vậy chứ.
Bởi vì chuyện này, thời gian bé mèo đen tức giận lại còn dài hơn so với hai ngày trước, ước chừng kéo đến 5 ngày.
Mãi đến cái hôm phải dùng bình thuốc khai thông tinh thần lực thứ ba, mèo đen lúc này mới bớt giận, buổi tối nó không ngủ ở trên cửa sổ nữa mà lại quay trở về ngủ tới bên gối đầu của cô.
"Xem bộ dáng của em kìa, có phải còn muốn uống thêm một phần thuốc khai thông tinh thần lực không, ngoan quá." Diệp Văn Nhã đút bé mèo đen ăn xong, liễn duỗi tay sờ sờ cái đầu lông xù xù của bé mèo đen.
Mấy ngày gần đây được ăn ngon, lông của Tiểu Hắc ngày càng trở nên mềm mịn bóng lưỡng như bôi dầu, xúc cảm cũng càng thêm dễ chịu hơn trước, chỉ là phần thịt đệm dưới tứ chi vẫn thô ráp như cũ do nó thường xuyên chạy loạn loạn.
"Meo ~!"
Hai ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái vuốt ve lên phá lệ thoải mái, mèo đen theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay của cô, chờ đến khi nó phản ứng lại, toàn bộ con mèo có chút cứng đờ, nhưng ngay sau đó nó lại làm bộ dường như không sao cả mà tiếp tục cọ cọ một chút, còn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra mà hơi hơi quơ quơ cái đuôi.
Mấy ngày nay, Tiêu Thần đã rõ ràng cảm giác được tinh thần lực của mình khôi phục được hơn chín phần rồi, chỉ có chút ít tinh thần lực có hơi không chịu khống chế, thỉnh thoảng chạy tới chạy lui, ảnh hưởng hành động của hắn.
Tiêu Thần vô cùng may mắn rằng hình thú của hắn không giống như của người thường.
Nếu là thú nhân thức tỉnh bình thường, hiện tại khẳng định sớm đã bại lộ. Thú nhân bình thường khi tinh thần lực bị thương nặng, chỉ có thể bảo trì hình người, dù có hoá thành hình thú được thì cũng không có khả năng xuất hiện tình trạng thoái hoá trở về thành hình ấu thú, càng không có chuyện chỉ có thể bảo trì được trạng thái ấu thú nho nhỏ này như hắn.
"Chờ sau 10 ngày nữa, mình dùng xong bình khai thông tinh thần lực cuối cùng, chỉ sợ sẽ không bao giờ có thể ở chỗ này nữa......" Trong lòng Tiêu Thần thầm đánh giá, chờ khi tinh thần lực của mình hoàn toàn khôi phục, hình thú của hắn chỉ sợ lập tức liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một con Bạch Hổ thành niên với hai cánh dài thật sự quá chênh lệch với hình ảnh con mèo đen nho nhỏ hiện tại, cho dù có đem hai cái hình thú đặt cùng nhau đi nữa, khẳng định cũng sẽ không ai tin tưởng hai hình tượng này là cùng một con thú.
Nếu đến lúc đó tiếp tục ở chỗ này, chỉ có thể mang đến tai nạn cho Diệp Văn Nhã.
Quan trọng nhất chính là......
Thời gian dài như vậy, mình cũng nên trở về, còn nhiều sự tình chờ hắn về xử lý.
Tưởng tượng đến có thể chỉ còn ở chung được thêm 10 ngày ngắn ngủn nữa thôi......
Mèo đen lại lần nữa cọ một chút lòng bàn tay Diệp Văn Nhã.
"Ô, cái đứa vô lương tâm em này hôm nay thật nhiệt tình nha." Diệp Văn Nhã cười tủm tỉm cào cào cằm bé mèo, từ trước đến nay cái cái tên nhóc này không bao giờ chủ động thân cận mình, mỗi lần đều là một bộ cao lãnh.
"Meo ô ~!"
Đáp lại Diệp Văn Nhã là một tiếng mèo kêu mềm mại.
Dùng xong thuốc khai thông tinh thần lực vào ban đêm, mèo đen tiếp tục ngủ bên cạnh gối đầu của Diệp Văn Nhã.
Ban đêm, tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng với tiếng khò khè của con mèo đen khi ngủ đan xen vào nhau như một âm thanh yên bình vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nhưng không biết sao lại thế này......
Ngủ ngủ, Tiêu Thần chỉ cảm thấy trong biển tinh thần lực tựa hồ có một cục lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, toàn bộ thân thể tại một khắc này đều có chút không chịu khống chế.
Muốn mở hai mắt, nhưng lại cảm thấy hai mắt giống như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không có biện pháp mở ra.
Từng dòng nhiệt nóng tán loạn trong cơ thể.
Một loại cảm giác quen thuộc nhưng rồi lại khó có thể miêu tả bỗng nhiên từ trên người hắn truyền đến, chảy ra khắp người.
Trong căn phòng tối tăm.
Thân thể bé nhỏ của con đen bỗng nhiên biến hóa, dài ra......
Chi trước lông xù xù mềm mụp nhỏ xinh biến thành cánh tay thon dài rắn chắc của người đàn ông, cái đầu mèo lông xù xù biến thành một khuôn mặt ngũ quan tinh xảo như chạm khắc ra, mái tóc đen tuấn lãng, một người đàn ông tuấn tú cao chừng trên dưới một mét chín xuất hiện ngay bên gối Diệp Văn Nhã, chiếm cứ vị trí vốn dĩ thuộc về con mèo đen!
Làm cái giường nhỏ của Diệp Văn Nhã bị trầm xuống hơn phân nửa.
"Ưm......" Cô gái trẻ tựa hồ bị động tĩnh làm cho sắp thức dậy, phát ra một tiếng rầm rì bất mãn.
"Oa oa oa, đừng cào! Mặt tôi!......"
"Ngao ô, ngao ô!......"
"Tránh ra tránh ra mau tránh ra! Mau gọi người hỗ trợ a!"
"Bảo vệ, bảo vệ, bảo vệ đâu!......"
"Tích tích tích! Tích tích tích! Phòng kiểm tra B-13 có thú cưng nổi loạn...... Tích tích tích! Tích tích tích!"
Tiếng mèo kêu, tiếng người cầu cứu, tiếng người máy báo nguy, còn có tiếng kêu hỗn loạn của mấy anh chó chị mèo đang kiểm tra bên cạnh, toàn bộ trong phòng kiểm tra nháy mắt đã loạn thành một đoàn. Diệp Văn Nhã sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng, mèo đen đã linh hoạt nhào về hướng vị bác sĩ trẻ, cào lên trên má đối phương mấy vết máu, đầu tóc rối bời giống cái ổ gà, người khác muốn tới bắt nó, Tiểu Hắc liền giống như một con cá chạch linh hoạt, tránh trái tránh phải, bảy tám người đàn ông cao to vậy mà ngay cả cọng lông mèo cũng không vớt được!
Cuối cùng, mèo đen nho nhỏ càng linh hoạt lẻn đến trên cái đèn chụp treo trên trần nhà, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm mọi người, mặt lộ vẻ khinh thường vẫy vẫy chi trước.
Bộ dáng thiếu đánh như muốn nói: các ngươi có bản lĩnh thì lên đây bắt ta, không có bản lĩnh ta liền cào các ngươi đầy mặt nở hoa.
Nhìn trong phòng kiểm tra trước mắt hỗn độn, máy móc ghế dựa đều rơi rụng đầy đất, Diệp Văn Nhã xoa xoa giữa mày phát đau, tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con mèo đen nửa ngồi xổm trên đèn chụp, "Tiểu Hắc, mau xuống đây! Đừng náo loạn."
"Ngao ô ~! Ngao ô ~" tiểu hắc kêu to ngao ô, nhưng vẫn không chịu nhảy từ trên đèn chụp xuống, trên gương mặt mèo tràn ngập tức giận.
Biểu tình kia dường như cực kỳ bất mãn với chuyện Diệp Văn Nhã mang nó tới bệnh viện làm giải phẫu tuyệt dục.
"Tiểu Hắc, mau xuống dưới! Chúng ta không làm giải phẫu tuyệt dục là được." Diệp Văn Nhã tiếp tục khuyên dỗ.
Tiểu Hắc là một con mèo cực kỳ hiểu ý người, lúc nãy náo loạn cho cả phòng kiểm tra đều gà bay chó sủa khẳng định là vì nghe hiểu lời nói của vị bác sĩ trẻ kia.
Tận đáy lòng Diệp Văn Nhã có chút buồn cười, nhưng càng nhiều hơn lại là bất đắc dĩ.
Sao con mèo của cô lại không tin tưởng cô đến vậy chứ?
Cô trước nay rất tôn trọng tự nhiên, khi nuôi thú cưng cũng hiển nhiên sẽ không làm những hành vi thay đổi thuộc tính tự nhiên của nó, càng sẽ không động thủ làm Tiểu Hắc tuyệt dục.
Cho dù tương lai Tiểu Hắc cùng một con mèo cái khác có sinh ra một đống mèo con làm cô phải hỗ trợ nuôi nấng, cô cũng không có khả năng làm chuyện như vậy.
"Meo ô?......" Mèo đen nghiêng đầu, do dự, nhỏ giọng meo ô một tiếng.
Hai con mắt vừa to vừa tròn gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Diệp Văn Nhã.
Phảng phất như đang phán đoán từ biểu cảm trên mặt cô xem những lời này là thật hay giả.
"Mau xuống đây, chị tuyệt đối sẽ không để những người khác làm giải phẫu tuyệt dục cho em đâu, em yên tâm đi." Diệp Văn Nhã vẫn giữ nguyên cánh tay giơ lên hơi mỏi, ý bảo Tiểu Hắc mau chóng nhảy từ trên đèn chụp xuống.
Cũng may lúc này mèo đen không chần chờ nữa, trực tiếp từ trên cái đèn chụp trên trần nhà nhảy xuống, phanh một tiếng trầm vang, đâm vào trong lòng ngực ấm áp của Diệp Văn Nhã, chỉ là khi thò đầu ra, ghé vào cánh tay Diệp Văn Nhã, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người bác sĩ trẻ kia vẫn cực kỳ không tốt.
Thú cưng gây chuyện trong bệnh viện, Diệp Văn Nhã là chủ nhân tất nhiên phải đến thu thập cục diện rối rắm, máy móc trong phòng cũng chưa hư hao gì, chỉ có bị thương nghiêm trọng nhất hẳn là vị bác sĩ trẻ kia.
Rõ ràng là một bác sĩ trẻ đẹp trai như vậy, mặt mũi trắng nõn sạch sẽ, giờ phút này trên má lại ngang dọc đan xen bị cào ra mấy đường, vừa đỏ vừa sưng, còn chảy ra tơ máu.
"Bình thuốc trị liệu này mong ngày nhận cho, quay về cứ bôi vào miệng vết thương, chỉ cần một lát, miệng vết thương là có thể lập tức khép lại." Diệp Văn Nhã lấy bình thuốc trị liệu từ trong ba lô ra đưa cho đối phương, đầy mặt áy náy nói: "Ngài yên tâm, miệng vết thương trên mặt ngài dùng loại thuốc này xong, tuyệt đối sẽ không lưu sẹo."
Khuôn mặt cô gái tinh xảo như chạm ngọc, cánh môi đỏ thắm như cánh hoa kiều diễm ngày xuân, lông mi mảnh dài cong lên tuyệt đẹp, hơn nữa đôi mắt long lanh linh động kia còn không ngừng nhìn chằm chằm khuôn mặt mình.
Vị bác sĩ trẻ vốn dĩ trong lòng đang nổi lửa vì con mèo đen nháy mắt tiêu tán cơn giận hơn phân nửa, thậm chí ngay cả trên cá cũng bắt đầu nổi lên hơi ửng hồng ngượng ngùng.
"Tôi không có việc gì, mấy vết thương mèo cào thế này, trong bệnh viện thú cưng chúng tôi thường xuyên gặp được không ít, cho nên cô hoàn toàn không cần để ở trong lòng." Vị bác sĩ trẻ ngây ngô cười ha hả, chỉ vào vết cào trên mặt, không hề tiết tháo nói.
Quần chúng bên cạnh vây xem thiếu chút nữa bị lời của vị đồng sự này làm cho kinh trợn mắt há hốc mồm, ai mới vừa rồi bị mèo cào la hét kêu rên cứu mạng tán loạn vậy? Lúc đó ngươi cũng đâu có nói thế này!
Tiền bồi thường và phí kiểm tra bệnh viện tổng cộng tốn 6800 đồng.
Khi Diệp Văn Nhã mang Tiểu Hắc ra cửa, vị bác sĩ trẻ kia còn đặc biệt ra tiễn, nhiệt tình với cô dị thường.
Nhưng mà, Diệp Văn Nhã cảm thấy hôm nay Tiểu Hắc gây ra hoạ lớn như vậy, quậy đến toàn bộ bệnh viện thú cưng không được an bình, về sau cô cũng không dám tới cái bệnh viện này nữa, miễn cho đi trên đường thình lình bị người trùm bao tải, hoặc là kéo tên vào sổ đen, vậy thật sự quá mất mặt.
Quậy một trận ở bệnh viện xong, chờ khi Diệp Văn Nhã mang Tiểu Hắc trở lại ký túc xá, mèo đen cũng không còn heo héo giống như lúc trước nữa, ngược lại nó liền vung vẩy cái đuôi, nhảy lên trên ngăn tủ trên cao, ngồi xổm xuống, lấy tư thế cao cao tại thượng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Văn Nhã.
Vẻ mặt xú xú như muốn nói: lần sau lại mang ông đây đi bệnh viện thú cưng, ông liền rời nhà trốn đi.
Diệp Văn Nhã:......
Vật nhỏ này thật đúng là tổ tông sống mà, trên mạng Tinh Võng đều nói chuyện tuyệt dục đối với mèo cũng có chỗ lợi, cho dù cô có cái ý tưởng đó đi nữa, vật nhỏ này cũng không cần tức giận như vậy chứ.
Bởi vì chuyện này, thời gian bé mèo đen tức giận lại còn dài hơn so với hai ngày trước, ước chừng kéo đến 5 ngày.
Mãi đến cái hôm phải dùng bình thuốc khai thông tinh thần lực thứ ba, mèo đen lúc này mới bớt giận, buổi tối nó không ngủ ở trên cửa sổ nữa mà lại quay trở về ngủ tới bên gối đầu của cô.
"Xem bộ dáng của em kìa, có phải còn muốn uống thêm một phần thuốc khai thông tinh thần lực không, ngoan quá." Diệp Văn Nhã đút bé mèo đen ăn xong, liễn duỗi tay sờ sờ cái đầu lông xù xù của bé mèo đen.
Mấy ngày gần đây được ăn ngon, lông của Tiểu Hắc ngày càng trở nên mềm mịn bóng lưỡng như bôi dầu, xúc cảm cũng càng thêm dễ chịu hơn trước, chỉ là phần thịt đệm dưới tứ chi vẫn thô ráp như cũ do nó thường xuyên chạy loạn loạn.
"Meo ~!"
Hai ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái vuốt ve lên phá lệ thoải mái, mèo đen theo bản năng cọ cọ lòng bàn tay của cô, chờ đến khi nó phản ứng lại, toàn bộ con mèo có chút cứng đờ, nhưng ngay sau đó nó lại làm bộ dường như không sao cả mà tiếp tục cọ cọ một chút, còn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra mà hơi hơi quơ quơ cái đuôi.
Mấy ngày nay, Tiêu Thần đã rõ ràng cảm giác được tinh thần lực của mình khôi phục được hơn chín phần rồi, chỉ có chút ít tinh thần lực có hơi không chịu khống chế, thỉnh thoảng chạy tới chạy lui, ảnh hưởng hành động của hắn.
Tiêu Thần vô cùng may mắn rằng hình thú của hắn không giống như của người thường.
Nếu là thú nhân thức tỉnh bình thường, hiện tại khẳng định sớm đã bại lộ. Thú nhân bình thường khi tinh thần lực bị thương nặng, chỉ có thể bảo trì hình người, dù có hoá thành hình thú được thì cũng không có khả năng xuất hiện tình trạng thoái hoá trở về thành hình ấu thú, càng không có chuyện chỉ có thể bảo trì được trạng thái ấu thú nho nhỏ này như hắn.
"Chờ sau 10 ngày nữa, mình dùng xong bình khai thông tinh thần lực cuối cùng, chỉ sợ sẽ không bao giờ có thể ở chỗ này nữa......" Trong lòng Tiêu Thần thầm đánh giá, chờ khi tinh thần lực của mình hoàn toàn khôi phục, hình thú của hắn chỉ sợ lập tức liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một con Bạch Hổ thành niên với hai cánh dài thật sự quá chênh lệch với hình ảnh con mèo đen nho nhỏ hiện tại, cho dù có đem hai cái hình thú đặt cùng nhau đi nữa, khẳng định cũng sẽ không ai tin tưởng hai hình tượng này là cùng một con thú.
Nếu đến lúc đó tiếp tục ở chỗ này, chỉ có thể mang đến tai nạn cho Diệp Văn Nhã.
Quan trọng nhất chính là......
Thời gian dài như vậy, mình cũng nên trở về, còn nhiều sự tình chờ hắn về xử lý.
Tưởng tượng đến có thể chỉ còn ở chung được thêm 10 ngày ngắn ngủn nữa thôi......
Mèo đen lại lần nữa cọ một chút lòng bàn tay Diệp Văn Nhã.
"Ô, cái đứa vô lương tâm em này hôm nay thật nhiệt tình nha." Diệp Văn Nhã cười tủm tỉm cào cào cằm bé mèo, từ trước đến nay cái cái tên nhóc này không bao giờ chủ động thân cận mình, mỗi lần đều là một bộ cao lãnh.
"Meo ô ~!"
Đáp lại Diệp Văn Nhã là một tiếng mèo kêu mềm mại.
Dùng xong thuốc khai thông tinh thần lực vào ban đêm, mèo đen tiếp tục ngủ bên cạnh gối đầu của Diệp Văn Nhã.
Ban đêm, tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng với tiếng khò khè của con mèo đen khi ngủ đan xen vào nhau như một âm thanh yên bình vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nhưng không biết sao lại thế này......
Ngủ ngủ, Tiêu Thần chỉ cảm thấy trong biển tinh thần lực tựa hồ có một cục lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, toàn bộ thân thể tại một khắc này đều có chút không chịu khống chế.
Muốn mở hai mắt, nhưng lại cảm thấy hai mắt giống như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không có biện pháp mở ra.
Từng dòng nhiệt nóng tán loạn trong cơ thể.
Một loại cảm giác quen thuộc nhưng rồi lại khó có thể miêu tả bỗng nhiên từ trên người hắn truyền đến, chảy ra khắp người.
Trong căn phòng tối tăm.
Thân thể bé nhỏ của con đen bỗng nhiên biến hóa, dài ra......
Chi trước lông xù xù mềm mụp nhỏ xinh biến thành cánh tay thon dài rắn chắc của người đàn ông, cái đầu mèo lông xù xù biến thành một khuôn mặt ngũ quan tinh xảo như chạm khắc ra, mái tóc đen tuấn lãng, một người đàn ông tuấn tú cao chừng trên dưới một mét chín xuất hiện ngay bên gối Diệp Văn Nhã, chiếm cứ vị trí vốn dĩ thuộc về con mèo đen!
Làm cái giường nhỏ của Diệp Văn Nhã bị trầm xuống hơn phân nửa.
"Ưm......" Cô gái trẻ tựa hồ bị động tĩnh làm cho sắp thức dậy, phát ra một tiếng rầm rì bất mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook