Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
-
Chương 5: Mặt người dạ thú (1)
Chương 5: Mặt người dạ thú (1)
Ở trong phòng khách một gian tiểu viện, vài quý nhân quần áo bất phàm đang nâng chén ăn uống, không khí tương đối hòa hợp.
Ngồi ở vị trí đứng đầu là một người trung niên khuôn mặt lộ ra sự uy nghiêm, hắn chính là huyện úy huyện Tam Hà Lưu Năng.
Huyện úy ở Đại Chu vương triều là cửu phẩm mệnh quan cấp thấp nhất, phụ trách truy bắt đạo tặc, duy trì trị an địa phương.
Huyện úy chỉ là một chức quan cửu phẩm nhỏ bé nhất, ở kinh đô không coi là cái gì.
Nhưng ở khu vực một huyện núi cao hoàng đế xa, hắn lại là là nhân vật số ba chỉ đứng dưới huyện lệnh, huyện thừa.
Triệu lão tứ người cầm quyền phía sau màn Di Hồng lâu uống tới mức mặt đỏ bừng hướng con trai mình phân phó: “Hổ Tử, còn không kính huyện úy đại nhân một chén?”
“Huyện úy đại nhân, ta kính ngài một chén.”
Hổ Tử hiểu ý, lập tức bưng lên chén rượu, cung kính hướng về phía huyện úy Lưu Năng kính rượu.
“Ừm.”
Huyện úy bưng chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Huyện úy đại nhân, nghe nói đội tuần bổ trong huyện một lần này có không ít khuyết chức, khuyển tử cùng vài đứa hậu bối con cháu trong tộc bất tài, cũng muốn thay trong huyện góp một phần sức.”
Triệu lão tứ đứng lên tự mình rót cho huyện úy Lưu Năng một chén rượu nữa, cười mỉm mở miệng.
“Đã nói rồi nha.”
Huyện úy cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn, bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, lại không nhiều lời nữa.
Triệu lão tứ cũng hiểu chuyện, từ trong lòng lấy ra hai tờ ngân phiếu, đẩy tới trước mặt huyện úy.
“Huyện úy đại nhân, khuyển tử bọn nó không hiểu quy củ, về sau vào đội tuần bổ, có chỗ nào làm không đúng, còn xin ngài tha thứ nhiều hơn.”
Huyện úy buông đũa, cầm lên hai tờ ngân phiếu, nhìn thấy vậy mà là hai trăm lượng bạc trắng, nét mặt cũng đã có ý cười.
“Lão Triệu, chúng ta đều là người quen cũ, ngươi như vậy tỏ ra xa cách quá.” Huyện úy giả ý khách khí nói.
Triệu lão tứ cười nói: “Huyện úy đại nhân, giao tình thì giao tình, nhưng những lễ tiết này không thể bỏ nha.”
Huyện úy cười nâng tay gõ gõ Triệu lão tứ, sau đó không biểu lộ gì cả nhận lấy ngân phiếu.
“Lão Triệu à, ta quay về tìm huyện lệnh đại nhân nói một chút, bọn Hổ Nhi vào đội tuần bổ, hẳn là không thành vấn đề.” Huyện úy làm bộ làm tịch nói.
“Các ngươi còn không mau đa tạ huyện úy đại nhân?”
Triệu lão tứ cũng lập tức nháy mắt ra hiệu cho con mình cùng mấy đứa hậu bối con cháu trong gia tộc.
“Đa tạ huyện úy đại nhân.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, tiến hành một phen khen tặng nói lời cảm tạ đối với huyện úy.
“Uống rượu, uống rượu.”
Huyện úy thu hai trăm lượng bạc, cho nên bữa rượu này cũng uống rất vui vẻ.
Rượu qua ba tuần, đồ ăn qua năm vị, mấy người thanh niên đều bị Triệu lão tứ đuổi đi.
Trong nhã gian, Triệu lão tứ ghé đến trước mặt huyện úy nói: “Huyện úy đại nhân, ngài nếu không hôm nay cứ nghỉ tạm ở Di Hồng lâu chúng ta?”
“Thế này không tốt đâu nhỉ.” Huyện úy có chút do dự.
“Di Hồng lâu chúng ta hôm nay có một tiểu cô nương tới, tính tình có chút hoang dã, muốn mời huyện úy đại nhân hỗ trợ dạy dỗ một chút.”
Huyện úy nhìn Triệu lão tứ khuôn mặt đầy nụ cười một cái, trong lòng cũng vui vẻ.
Mình trừ yêu bạc, đối với tiểu cô nương mềm mại cũng rất để tâm.
Triệu lão tứ này lúc trước tặng mấy tiểu cô nương hầu hạ, bây giờ dư vị vẫn còn chưa hết đây.
Hôm nay lại kiếm được người mới hiếu kính mình, biết làm người như thế, khó trách Di Hồng lâu này hắn có thể làm ăn náo nhiệt như thế.
Trong lòng hắn kích động, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, duy trì khắc chế.
“Lão Triệu, ta đây không có công không nhận lộc nha.” Huyện úy bưng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ.
“Còn có chuyện gì cần ta hỗ trợ? Nói đi!”
“Huyện úy đại nhân, ngài xem ngài nói kia, ta có thể có chuyện gì, ngài là quan phụ mẫu huyện Tam Hà chúng ta, đến Di Hồng lâu ta, dù sao cũng phải để ta tận tình địa chủ chứ.”
“Lão Triệu, ngươi nếu là nói như vậy, vậy ta đi đây.”
“Hề hề, cũng không có chuyện khác.” Triệu lão tứ khó xử nói: “Khuyển tử cứ ồn ào muốn làm bộ đầu đội tuần bổ, ta cũng thật sự là không có cách nào cả.”
Địa vị của bộ khoái cũng chỉ cao hơn một chút so với sai dịch tầm thường mà thôi, nhưng bộ đầu lại là thủ lãnh của bộ khoái, địa vị cao hơn một mảng lớn.
“Chuyện này có chút khó xử lý nha.”
Huyện úy buông chén rượu xuống, vẻ mặt chần chờ nói: “Ngươi cũng biết, một lần này huyện lệnh đại nhân nhìn chằm chằm việc này đó.”
“Huyện úy đại nhân, còn làm phiền ngài ở huyện lệnh đại nhân bên kia nói tốt vài câu.”
Triệu lão tứ nói chuyện, đồng thời lại lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đẩy tới trước mặt huyện úy.
“Ài, lão Triệu.” Huyện úy nhìn thấy hai tờ ngân phiếu trăm lượng kia, cũng vỗ vỗ bả vai Triệu lão tứ: “Nếu là người khác, ta nhất định mặc kệ chuyện này.”
“Mấy ngày nay rất nhiều người vì vào đội tuần bổ, kéo quan hệ cầu tinh làm bậc cửa phủ đệ của ta cũng sắp bị đạp hỏng rồi, ta đều không nhả ra.”
Hắn đổi giọng nói: “Nhưng ngươi đã nhắc tới chuyện này, ta tự nhiên sẽ không mặc kệ, cho dù là bỏ qua cái mặt già này của mình đi cầu huyện lệnh đại nhân, cũng phải kiếm một cái chức quan bộ đầu cho hiền chất Hổ Tử.”
“Huyện úy đại nhân, Lưu gia ta cảm kích đại ân đại đức của ngài, ta kính ngài một chén nữa.”
Triệu lão tứ cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức kích động lại muốn kính rượu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook