Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
-
Chương 32: Được yêu mà sợ (2)
Chương 32: Được yêu mà sợ (2)
Mọi người cũng đều ùn ùn chắp tay hành lễ.
Trấn Sơn Hổ cũng bước lên một bước, hướng về mọi người chắp tay, xem như chào hỏi.
Đại đương gia này vốn tên Lý Kim Điền, người giang hồ tặng danh hiệu Trấn Sơn Hổ, cho nên ngược lại rất ít ai gọi tên ban đầu của hắn.
Một đám lưu dân mới nhập bọn nhìn Trấn Sơn Hổ uy phong lẫm liệt kia, đã có hâm mộ, cũng có sợ hãi.
Hung danh Trấn Sơn Hổ sớm đã truyền khắp các huyện của Ninh Dương phủ, đó là kẻ giết người không chớp mắt.
Trương Vân Xuyên tự nhiên cũng từng nghe nói một ít lời đồn về Trấn Sơn Hổ.
Giờ phút này nhìn thấy gã mặt mày dữ tợn, mắt lộ hung quang, quả thực không giống loại lương thiện.
Gã râu xồm Bàng Bưu lại lần lượt giới thiệu vài người bên cạnh Trấn Sơn Hổ, đó đều là mấy thủ lãnh đứng đầu Cửu Phong sơn.
Trải qua gã râu xồm giới thiệu một phen, Trương Vân Xuyên cũng tiến một bước hiểu biết tình huống Cửu Phong sơn.
Trừ vị đại đương gia mọi người gọi Hổ gia này, còn có bảy vị đầu lĩnh, gã râu xồm là xếp thứ năm, người ta gọi Ngũ gia.
“Các vị huynh đệ đến Cửu Phong sơn chúng ta, vậy đã là huynh đệ ăn cơm trong cùng một cái nồi rồi.”
“Trấn Sơn Hổ ta có miếng ăn, cũng tuyệt đối không để các ngươi đói!”
Sau một phen giới thiệu, Trấn Sơn Hổ cũng bưng lên một chén rượu, bắt đầu nói chuyện.
“Đương nhiên, đã bưng bát cơm Cửu Phong sơn ta, vậy tự nhiên cũng phải vâng theo quy củ trong trại chúng ta!”
“Nếu ai không nghe hiệu lệnh, hết ăn lại nằm, vậy dựa theo quy củ giang hồ xử trí!”
“Nhẹ thì trục xuất sơn trại, nặng thì ba đao sáu lỗ...”
Thanh âm Trấn Sơn Hổ vang dội mạnh mẽ, khiến một đám lưu dân mới nhập bọn cũng đều nghe rất rõ ràng.
“Được rồi, ta chỉ nói nhiều như vậy!”
“Quay đầu ta sẽ để lão ngũ nói quy củ trong trại cho các ngươi.”
Trấn Sơn Hổ sau khi nói vài câu đơn giản, lộ mặt một lần, liền không nói thêm nữa.
“Hôm nay mọi người ăn uống ngon lành nhé!”
“Bắt đầu bữa tiệc!”
Mọi người sau khi nghe vậy, sớm đã không nhịn nổi, bọn họ cầm đũa lên liền ra sức ăn.
Ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn, trong trại nhất thời trở nên náo nhiệt.
Khi bọn Trương Vân Xuyên đang ra sức ăn, gã râu xồm Bàng Bưu dẫn dắt Trấn Sơn Hổ vị đại đương gia này đi tới.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy bọn họ đi về phía một bàn này của mình, cũng buông đũa xuống, đứng lên.
“Ra mắt Hổ gia, ra mắt các vị đầu lĩnh.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy bọn họ, cũng ôm quyền hành lễ.
Người khác của một bàn này cũng đều luống cuống tay chân đứng dậy, rất nhiều người má phồng lên, tỏ ra có chút hỗn độn.
“Hổ gia, vị này chính là Trương Vân Xuyên Trương huynh đệ ta nói cho ngài.” Gã râu xồm Bàng Bưu nhiệt tình giới thiệu: “Mấy ngày trước hắn ở huyện Tam Hà giết cẩu huyện úy.”
Trấn Sơn Hổ sau khi đánh giá cao thấp Trương Vân Xuyên một phen, cũng khẽ gật đầu.
“Oai hùng bất phàm, không hổ là hảo hán giết cẩu quan.” Trấn Sơn Hổ không còn sự lãnh khốc lúc trước nữa, ngược lại lộ ra nụ cười hòa ái.
“Hổ gia quá khen rồi.” Trương Vân Xuyên lập tức khiêm tốn nói: “Ta giết cẩu quan cũng là may mắn mà thôi.”
“Trương huynh đệ không cần khiêm tốn, ngươi giết cẩu quan, gan dạ sáng suốt hơn người, trong trại chúng ta kính trọng chính là hảo hán như ngươi.”
“Cửu Phong sơn ta bây giờ có Trương huynh đệ gia nhập, quả nhiên là như hổ thêm cánh!”
Đối mặt Trấn Sơn Hổ khích lệ một phen, ngược lại khiến Trương Vân Xuyên cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Trấn Sơn Hổ sau khi hỏi Trương Vân Xuyên mấy câu đơn giản, liền nói ngay: “Về sau ngươi đi theo lão ngũ, thế nào?”
“Ta tất cả nghe Hổ gia sắp xếp.”
Trấn Sơn Hổ gật gật đầu, quay đầu nói với gã râu xồm Bàng Bưu: “Về sau hắn sẽ đi theo ngươi, từ trong người mới chọn một trăm người cho hắn dẫn dắt, học hỏi kinh nghiệm.”
Gã râu xồm Bàng Bưu cũng có chút ngẩn ra, không biết trong hồ lô của đại đương gia bán thuốc gì.
Thế mà để một người mới vào sơn trại dẫn một đội nhân mã? ?
“Vâng.”
Bàng Bưu tuy khó hiểu, nhưng vẫn đáp ứng.
Trương Vân Xuyên nghe nói muốn cho mình dẫn dắt một đội nhân mã, cũng có chút được yêu mà sợ.
Mình tài gì đức gì, thế mà vừa tới đã thành một gã tiểu đầu mục.
“Hổ gia, ta tài sơ học thiển, lại mới đến, dẫn dắt một đội người chỉ sợ có chút không thích hợp.” Hắn lập tức uyển chuyển từ chối, nói: “Tiểu tử cả gan xin Hổ gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Không có gì không thích hợp.” Trấn Sơn Hổ cười cười nói: “Cửu Phong sơn ta thiếu chính là ngươi hảo hán có đảm có thức như vậy, ta rất coi trọng ngươi, làm cho tốt.”
Trấn Sơn Hổ sau khi vỗ vỗ bả vai Trương Vân Xuyên, cũng không nán lại thêm. Hắn đã lộ mặt, cho nên rất nhanh liền dẫn theo một đám đầu lĩnh quay trở về hậu trại.
Các đầu lĩnh theo đại đương gia Trấn Sơn Hổ về hậu trại, Trương Vân Xuyên ngược lại trong lòng nói thầm.
Mình tuy giết huyện úy huyện Tam Hà, coi như là có chút danh tiếng.
Nhưng mới đến đã để mình đảm nhiệm một tiểu đầu mục, điều này thực sự làm hắn có chút bất ngờ cùng được yêu mà sợ.
Cửu Phong sơn này bổ nhiệm đều là tùy ý như vậy sao?
Cũng không kiểm tra năng lực của mình một chút sao?
“Ca, ca cũng ăn đi.”
Trương Vân Nhi cũng ăn tới mức miệng đầy mỡ, nắm lên một cái xương sườn đưa cho Trương Vân Xuyên: “Ca, thịt này ngon.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook