Chương 28: Sơn tặc (1)

“Ngũ gia, vậy ngài nói cho chúng ta đi, vì sao gọi là đưa, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”

“Đúng, đúng, nói một chút đi.”

Gã râu xồm nhìn bọn họ một cái, lúc này mới đằng hắng cổ họng.

“Các ngươi đã muốn nghe, vậy ông đây liền nói cho các ngươi một chút.”

Đám sơn tặc cũng đều vểnh tai.

“Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đó chính là ở lúc người ta cần hỗ trợ nhất, ngươi đưa tay kéo người ta một phen.”

Gã râu xồm giải thích: “Đợi lát nữa Tạ lão tài tới bắt Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên khẳng định sẽ bị chặn, đến lúc đó lên trời không lối xuống đất không cửa.”

“Chúng ta lúc này đi ra ngoài đánh đuổi người của Tạ lão tài, cứu bọn họ, vậy chúng ta chính là ân nhân của Trương Vân Xuyên rồi.”

“Đã là ân nhân, vậy chúng ta mời hắn lên núi, vậy hắn quả quyết sẽ không từ chối.”

Một tên sơn tặc gãi gãi đầu nói: “Nhưng vì sao chúng ta không trực tiếp đi mời hắn lên núi nhập bọn?”

Gã râu xồm tức giận đến mức trực tiếp tung một cước.

“Người ta lại không quen với ngươi, dựa vào gì theo ngươi lên núi.”

“Thấy ngu chưa?”

 “Cha!”

“Cha!”

“Tạ lão tài dẫn người đến rồi!”

Trương Võ lão đại nhà Tam thúc vội vã chạy vào trong sân, lớn tiếng hô lên.

Trương Vân Xuyên nghe vậy, đứng bật dậy.

Hắn chạy vội tới cửa sân nhìn bên ngoài một cái.

Chỉ thấy hơn mười hán tử vây quanh một ông lão, đang đi về phía bọn họ bên này.

Tạ lão tài là một thổ tài chủ phụ cận, gần nửa đất đai trong sơn thôn cùng núi rừng chung quanh đều là của nhà hắn.

Hắn sau khi biết được nghi phạm Trương Vân Xuyên nha môn đuổi bắt thế mà chạy tới bên này, hắn cũng vui mừng quá đỗi.

Hắn ngay lập tức triệu tập hai gia đinh cùng đứa ở trong nhà, chạy tới bắt bọn Trương Vân Xuyên.

“A Võ, con mau dẫn bọn Vân Xuyên đến trên núi phía sau trốn đi!”

Tam thúc nhìn thấy Tạ lão tài dẫn người đến, trên mặt cũng có chút khó coi.

Hắn vội vàng bảo con trai lớn nhất Trương Võ dẫn bọn Trương Vân Xuyên đi ra ngoài tránh né.

“Vân Xuyên, các cháu mau vào núi, ta đến ứng phó bọn họ.”

Bọn Trương Vân Xuyên cũng không chần chờ, sau đó xách hành lý liền từ cửa sau sân nhà chạy vào trong núi rừng.

Nhà của Tam thúc ở trên sườn núi, phía sau chính là một mảng lớn rừng cây xanh um tươi tốt, trái lại cũng là chỗ tốt để giấu người.

Bọn Trương Vân Xuyên chân trước mới vừa đi, đám người Tạ lão tài đã thở hồng hộc đến ngoài sân nhà.

“Tạ lão gia, ngài sao lại đến đây?”

Tam thúc cũng chủ động đi ra ngoài đón.

Tạ lão tài nhìn thoáng qua Tam thúc, thở hổn hển nói: “Trương lão tam, nghi phạm giết người Trương Vân Xuyên kia có phải trốn ở nhà các ngươi hay không?”

Đáy mắt Tam thúc hiện lên một mảng bối rối, lập tức xua tay nói: “Không có, không có.”

“Hừ, không có?”

Tạ lão tài lập tức nói với gia đinh cùng đứa ở phía sau: “Lục soát!”

“Tạ lão gia, thật sự không giấu người.”

Tam thúc muốn ngăn bọn họ ở bên ngoài, để kéo dài thời gian.

“Cút ngay!”

Tạ lão tài một tay đẩy Tam thúc ra.

Gia đinh cùng đứa ở cũng tràn vào, xông vào trong sân nhà.

Tam thẩm đang bận thu dọn bát đũa, nhìn thấy các gia đinh cùng đứa ở kia xông vào trong sân nhà, cũng bị dọa không biết làm sao.

Gia đinh cùng đứa ở lục soát hết mấy gian phòng một lần, nhưng lại chưa có bất cứ phát hiện nào.

“Lão gia, không có người.” Gia đinh bẩm báo với Tạ lão tài.

Tạ lão tài chủ nghe vậy cũng nhíu mày.

Không đúng nha.

Có người nói cho mình có mấy người chạy đến nhà Trương lão tam bên này, còn có một tiểu cô nương.

Bây giờ người đâu?

Ánh mắt hắn đột nhiên liếc đến bát đũa cùng xương gà trên bàn.

“Trương lão tam, hôm nay lại không phải lễ tết gì cả, các ngươi ăn ngon quá nha?” Tạ lão tài chủ nhìn chằm chằm Tam thúc, nhíu mày.

“Ăn, ăn tươi một bữa thôi mà.” Tam thúc lắp bắp giải thích.

Tạ lão tài chủ nghe vậy, lập tức giơ chân cho Tam thúc một cước.

“Trương lão tam, ngươi lừa quỷ à!”

“Các ngươi ngày thường cơm cũng không nỡ ăn, bây giờ nỡ giết gà ăn tươi?” Tạ lão tài chủ túm áo Tam thúc nói: “Nói, người giấu ở chỗ nào!”

“Thực, thực không có ai.” Tam thúc vẫn như cũ cắn chặt không nhả.

“Được lắm, xem ra ngươi hôm nay chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Tạ lão tài chủ lập tức nói với gia đinh cùng đứa ở: “Đánh cho ta!”

“Không nói thì đánh chết!”

Đứa ở cùng gia đinh lập tức cho Tam thúc một trận quyền đấm cước đá.

“Tạ lão gia, Tạ lão gia, van ngài đó, đừng đánh nữa.” Tam thẩm cũng vội vàng đi qua cầu xin tha thứ ngăn trở.

Nhưng đám gia đinh cùng đứa ở kia lại không phải loại hiền lành gì, đối với Tam thẩm cũng bắt đầu quyền đấm cước đá.

Đám gia đinh cùng đứa ở kia đều là một ít hán tử trẻ tuổi khỏe mạnh.

Tam thúc cùng Tam thẩm nhất thời bị đánh ngã xuống đất, kêu rên liên tục.

Bọn Trương Vân Xuyên đang chạy về núi rừng phía sau, nghe được trong sân nhà nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cũng đều ùn ùn dừng bước.

“Vân Nhi, muội trốn đi trước.”

Trương Vân Xuyên sau khi dàn xếp xong Trương Vân Nhi, bảo cô bé trông hành lý, hắn và Đại Hùng, Trương Võ liền đi vòng trở về.

Khi bọn họ mò đến bên ngoài nhà sân, nhìn thấy Tam thúc Tam thẩm đang bị người Tạ lão tài chủ mang đến đánh đau, Trương Vân Xuyên cũng nổi trận lôi đình.

Tam thúc Tam thẩm chiêu đãi hắn đồ ăn ngon lành, hắn rất cảm kích.

Nay nhìn thấy Tam thúc Tam thẩm bởi vì hắn mà bị đánh đau, tự nhiên sẽ không đứng nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương