Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
Chương 22: Diệt môn (1)

Chương 22: Diệt môn (1)

“Bọn họ đặt chân địa ở nơi nào?” Trương Vân Xuyên túm áo hắn, trừng mắt lên hỏi.

“Ngươi cứu ta ra ngoài, ta nói cho ngươi.”

Vương Lăng Vân bây giờ cũng là ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa.

Hắn cũng không biết người của mình thật sự bắt được muội muội của Trương Vân Xuyên hay không, cho nên chỉ có thể cược một phen.

“Đệch!”

“Đám người muội muội ta nếu có gì không hay xảy ra, ta chém sống ngươi!” Trương Vân Xuyên sau khi lại cho Vương Lăng Vân một cú đấm vào mặt, lúc này mới túm gã dậy chuẩn bị chạy.

Vương Lăng Vân cũng không tức giận, ngược lại trong lòng kích động không thôi.

Bởi vì gia đinh của hắn đều chạy rồi.

Chỉ cần Trương Vân Xuyên chịu cứu mình, mình liền có cơ hội sống sót.

“Ta trẹo chân rồi, đi không nổi.” Vương Lăng Vân khập khiễng nói.

“Phiền toái!”

Trương Vân Xuyên sau khi trừng mắt nhìn Vương Lăng Vân một cái, trực tiếp vác gã ở trên người, chạy về phía bờ sông.

“Bọn hắn ở nơi nào!”

“Đuổi theo!”

Người của Tuần bộ doanh chia ra một bộ phận đuổi theo gia đinh chạy tứ tán, người khác thì lao về phía bọn Trương Vân Xuyên.

Mũi tên ‘Vù vù’ không ngừng từ bên cạnh bọn họ xẹt qua.

Vương Lăng Vân chỉ cảm giác trên mông mình đột nhiên chợt lạnh, một mũi tên đâm vào mông hắn.

“Ta trúng tên rồi, trúng tên rồi.”

Vương Lăng Vân hoảng sợ kêu lên.

“Không chết được!”

Trương Vân Xuyên cũng không để ý tới Vương Lăng Vân la lên, khiêng gã trực tiếp chạy tới bờ sông, trực tiếp nhảy xuống sông.

“Ta không biết bơi...”

“Phốc!”

Bọt nước văng khắp nơi.

Đường Dương trấn, Vương gia đại viện.

Hàng trăm đệ tử bang phái cùng hơn trăm binh sĩ Tuần bộ doanh đã bao vây nhiều vòng xung quanh Vương gia đại viện.

Trên lầu quan sát của Vương gia đại viện, cũng có gia đinh Vương gia trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Hai bên giương cung bạt kiếm.

Một bộ đầu cùng vài tên bộ khoái đứng ở trước nhất.

“Vương lão gia tử!”

“Các ngươi cấu kết sơn tặc, ám sát huyện úy đại nhân, tội không thể tha!”

“Huyện tôn đại nhân đã hạ lệnh, bản bộ đầu phụng mệnh tróc nã các ngươi quy án!”

“Mời các ngươi mở cửa ra, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, đừng để ta khó xử.”

Tiếng của bộ đầu xa xa truyền ra.

Mọi người trong Vương gia đại viện vẻ mặt cũng đều có chút khẩn trương.

“Quả thực chính là toàn nói bậy!”

“Vương gia ta đời đời trung với triều đình, sao có thể cấu kết sơn tặc giết hại huyện úy đại nhân.”

“Đây đều là các ngươi ác ý vu oan hãm hại!”

Vương lão gia tử tóc hoa râm đứng ở trên lầu quan sát, lớn tiếng giận dữ mắng.

“Vương lão gia tử, ngươi nếu cảm thấy bị oan uổng, đến nha môn kể rõ ra tất cả, tự nhiên có huyện tôn đại nhân thay các ngươi làm chủ, trả lại các ngươi trong sạch.” Bộ đầu lớn tiếng nói.

“Chỉ là bây giờ các ngươi từ chối không ra, cố ý đối kháng với quan phủ, hậu quả đó là rất nghiêm trọng.”

Vương lão gia tử cũng hừ lạnh một tiếng.

“Các ngươi trở về nói cho huyện lệnh đại nhân, lão hủ thân thể không khoẻ, không tiện đi nha môn.”

“Về phần nói chuyện Vương gia ta cấu kết sơn tặc giết hại huyện úy đại nhân, hoàn toàn chính là giả dối hư ảo.”

Người Vương gia cũng không ngờ huyện lệnh thế mà sẽ mượn cơ hội sinh sự, muốn xử lý Vương gia bọn họ.

Bọn họ ở cùng lúc chấn động, cũng biết bọn họ không thể đối kháng với nha môn.

Bây giờ điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là kéo dài thời gian, chờ đợi phương diện Giang Châu ra mặt quay vần.

Dù sao bọn họ làm thế lực phụ thuộc Giang Châu Lưu gia, bây giờ gặp nhằm vào chèn ép, Lưu gia đúng lý nên đứng ra giúp đỡ bọn họ.

Bộ đầu thấy người Vương gia cố ý không ra ngoài, sắc mặt hắn cũng âm trầm xuống.

“Nói như vậy, các ngươi đây là muốn chống lại lệnh bắt?” Bộ đầu lãnh khốc hỏi.

“Người vô tội, lấy đâu ra cái gọi là chống lại lệnh bắt?”

“Các ngươi đã không biết điều, vậy đừng trách ta không khách khí!”

Bộ đầu quay đầu lớn tiếng nói: “Vương gia cấu kết sơn tặc, mưu đồ gây rối, hôm nay lại đối kháng nha môn chống lại lệnh bắt, tội không thể tha!”

“Xông vào bắt người, có ai dám phản kháng, đều giết không tha!”

Vương gia lão gia tử sau khi nghe được lời của bộ đầu, cũng tức giận đến mức thân thể phát run.

Lão không ngờ huyện lệnh thế mà không biết xấu hổ như thế.

Vì đối phó Vương gia bọn họ, thế mà muốn đại khai sát giới.

“Ai dám xông vào Vương gia ta, tự gánh lấy hậu quả!” Vương lão gia tử cũng trừng mắt gầm lên.

“Còn thất thần làm gì, xông vào bắt người!”

Bộ đầu dùng ánh mắt ra hiệu đối với đám người bang chủ Mã bang, bang chủ Tam Hà bang.

Mấy đại lão bang phái một lần này tụ tập nhân thủ đến bên này, trên thực tế cũng là bất đắc dĩ.

Đứng sau lưng Vương gia là Giang Châu Lưu gia, bọn họ cũng biết.

Lúc này nếu xử Vương gia, bọn họ cũng sẽ hoàn toàn đắc tội Giang Châu Lưu gia.

Nhưng huyện lệnh bây giờ ép bọn họ chọn phe, bọn họ cũng không có cách nào cả.

Dù sao thế lực Giang Châu Lưu gia ở trong quân tuy rất mạnh, nhưng dù sao cũng là xa không cứu được lửa gần.

Bọn họ bây giờ nếu chống lại huyện lệnh, một cái tội danh cấu kết sơn tặc chụp xuống, bọn họ cũng sẽ gặp kết cục giống với Vương gia.

Hôm nay Tuần bộ doanh võ trang hạng nặng ở ngay một bên như hổ rình mồi, bọn họ chỉ có thể kiên trì xông lên.

“Lên!”

“Xông vào bắt người!”

Mấy đại lão bang phái cũng hạ đạt mệnh lệnh đối với người của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương