Đế Quốc Cuồng Lan
-
Chương 18: Thống lĩnh thần kỳ
"Bẩm báo! Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng! Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng! !" Mấy kỵ thám mã từ bên ngoài Tuyết Nguyên thành chạy như bay vào trong thành, phóng thẳng hướng về phủ thành chủ, hưng phấn rống lên một tiếng vang vọng toàn bộ không trung Tuyết Nguyên thành. Tới khi bọn hắn vọt tới cửa ra vào phủ thành chủ, bọn hắn đều đã hô khản cả cổ họng, thế nhưng điều này lại không có chút ảnh hưởng đối với tâm tình của bọn hắn! Bọn hắn ngang ngược đẩy vệ binh đứng gác trước cửa, cổ ngẩng cao nhìn bầu trời: "Bẩm báo! Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng ...! ! !"
Tuyết Nguyên thành vừa mới trải qua một lễ tắm máu tươi chỉ đắm chìm trong chốc lát rồi đột nhiên bạo phát tiếng hoan hô: "Thiên uy! Thiên uy. . . . ." Hiện tại toàn bộ binh sĩ Tuyết Nguyên thành cũng biết thống lĩnh mới của bọn hắn là một nhân vật thần kỳ, chỉ phất phất tay một cái là có thể gọi đến đầy trời tia chớp. Đáng tiếc bọn hắn không biết tên của thống lĩnh đại nhân, tạm thời dùng hai chữ 'Thiên uy' để phát tiết hưng phấn trong lòng.
"Ta biết ngay. . . Ta biết ngay. . . ." Một sĩ binh nói năng lộn xộn: "Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy lão nhân gia ông ta, ta biết ngay. . . ."
". . . . . Vậy sao? Lúc ấy ai còn nói với ta là muốn dùng tên bắn lén, bắn chết 'Người nhu nhược' kia hay sao?" Bên cạnh có người chậm rãi phản bác.
"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi *** nói hưu nói vượn!" tên binh sĩ bị người nói rõ chỗ yếu, kích động toàn thân run rẩy: "Ngươi dám khinh miệt ta, ta muốn quyết đấu với ngươi!" Kỳ thật hắn cũng không phải vì xấu hổ mà run rẩy, mà là bởi vì sợ, chung quanh có mười mấy người lính đã nghe được cuộc tranh luận của bọn họ, những đôi con mắt như ác lang chăm chú nhìn vào người mình, hắn sao có thể không sợ hãi!
Trước khi thám mã báo tiệp đi vào phủ thành chủ, Tiền Bất Ly một mực ở trong tâm trạng vô cùng lo lắng bất an cùng đợi chờ. Tuy từ sa bàn, hắn đã nhìn ra tình thế của Lạc Nhật Hạp Cốc, đoán được đó là một nơi vô cùng dễ dàng tạo ra Tuyết Băng, do đó hắn đã định ra chiến thuật vây quanh Tuyết Băng, nhưng trong lòng hắn cũng không có nắm chắc bao nhiêu phần trăm. Trên chiến trường, luôn sẽ xuất hiện đủ loại ngoài ý muốn! Những lời này không phải Tiền Bất Ly nói, mà là một người tên là Wellington nói.
Trong thế giới trước kia của hắn, danh tướng Âu Châu, Wellington, sau khi đánh đại bại Napoléon tại Waterloo, tham gia tiệc rượu chúc mừng thắng lợi trong từng dùng những lời này để đánh giá chiến tranh vừa mới chấm dứt, Wellington thẳng thắn thừa nhận, tài năng quân sự của hắn kém Napoléon. Sở dĩ ông ta giành thắng lợi chỉ là bởi vì vận khí của ông ta tốt hơn rất nhiều so với Napoléon. Người đời đều cho rằng Wellington khiêm tốn, chỉ có các tướng quân đã tham gia cuộc chiến Waterloo mới hiểu được, Wellington đánh giá đúng trọng tâm cỡ nào.
Tiền Bất Ly lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn thậm chí sai người chuẩn bị một chiếc xe trượt tuyết cho mình. Nếu quả thật chuyện xảy ra đến tình trạng đó, vậy thì phải chạy trốn! Thế nhưng chính mình đang ở trên một thế giới chưa quen thuộc, độ khó rất cao, không bằng mang một người đào tẩu, mang ai? Công chúa? Hay là Giả Thiên Tường? Ừ. . . Còn có Kha Lệ, tiểu cô nương kia ta cũng không nỡ bỏ, mặc kệ .... . . .
Ngay khi Tiền Bất Ly đang lâm vào thế khó xử, từ xa xa truyền đến tiếng hô ầm ỹ: Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng? Tiền Bất Ly thở phào một hơi dài, hắn vội vàng chạy đến ghế chủ tọa, ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ yên tĩnh, bình thản. Là một thống soái, tuy trong lòng của hắn cũng rất hưng phấn, hắn phải dùng vẻ tươi cười của mình để nói cho hết thảy mọi người, tất cả cũng không phải ngoài dự liệu, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
"Bẩm báo!" Một viên thiên tướng đẩy cánh cửa ra đi vào trong, quỳ một gối xuống trước mặt Tiền Bất Ly, phía sau hắn chính là Nhiệm Soái, người không kìm được niềm vui mừng, có lẽ đã nghe được tin tức nên cố ý chạy tới: "Bẩm báo! Thống lĩnh đại nhân, Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng! Quân ta thu hoạch toàn thắng!"
"Ừ, ta đã biết." Tiền Bất Ly ngẩng đầu, hờ hững nhìn thiên tướng kia hỏi: "Còn có sự tình khác sao?"
Dáng vẻ bí hiểm khó dò của Tiền Bất Ly thật sự là một biện pháp hù dọa chuẩn mực để hù dọa người khác, viên thiên tướng cúi đầu xuống thấp hơn, nói: "Thống lĩnh đại nhân, trung quân bộ lạc Phi Ưng cũng không lao tới quyết chiến với quân ta, ngược lại thẳng tiến vào trong cốc. Quân ta nhiều nhất chỉ tiêu diệt được một phần ba đội ngũ của chúng, bọn chúng còn có sức chiến đấu, Đỗ Binh tướng quân hy vọng có thể nhận được chỉ thị của đại nhân."
Tiền Bất Ly sững sờ: "Như vậy à? Xem ra ta thật sự đánh giá thấp Trát Mộc Hợp"
Câu nói vô tâm này nói ra lại giống như tiếng sấm nổ tung trong lòng người. Mười mấy viên thiên tướng chạy tới cửa tham gia náo nhiệt, thoáng run rẩy cả người, mà viên thiên tướng báo tin gần như cúi đầu sát tới mặt đất, mà ngay cả trong lòng Nhiệm Soái cũng lật lên động trời sóng biển. Trát Mộc Hợp là người nào? Tung hoành thảo nguyên rất ít khi thua trận, đánh cho thượng tướng Úy Trì Phong Vân của Cơ Chu quốc chỉ dám đóng cửa tử thủ, chẳng lẽ một danh tướng như vậy mà thống lĩnh đại nhân cũng không để ở trong mắt sao? Dùng binh lực rơi vào hoàn cảnh xấu đối kháng Trát Mộc Hợp, lại vẫn dám đánh giá thấp đối phương. . . . Trời! ! !
Từ bên cửa hông đột nhiên vang lên tiếng cười như chuông bạc: "Bất Ly, chúng ta đánh thắng, chúng ta đánh thắng!" thân ảnh Cơ Thắng Tình vọt vào như gió, nàng còn vui mừng xoay tròn mấy vòng, váy dài tung bay chỗ lộ ra bắp chân trắng như ngọc.
"Khục. . Khục. . ." Nhiệm Soái vội vàng ho khan vài tiếng.
Lúc này Cơ Thắng Tình mới phát hiện, trong phòng có nhiều hơn mười mấy người. Gương mặt phấn chấn của nàng thoáng cái đỏ bừng, nàng ngây người nhìn Tiền Bất Ly, không biết nói cái gì cho phải.
“Gâu gâu” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng chó sủa. Không trách có người nói con chó nhà thông minh, chúng cũng thích gom góp vào cuộc vui.
Cơ Thắng Tình rốt cuộc tìm được lối thoát: "Con chó từ đâu ra vậy?"
". . . . ." Tiền Bất Ly ngẩn ngơ. Hắn không thể nói là chính mình chuẩn bị dùng xe trượt tuyết chạy trốn.
Một hộ vệ của công chúa đứng ra nói: “Là thống lĩnh đại nhân cho người ta chuẩn bị cho mình."
"Bất Ly, ngươi muốn xe trượt tuyết làm cái gì?" Rốt cuộc vẫn là công chúa, vừa hỏi đã hỏi tới điểm mấu chốt.
"Ta muốn tới sông băng Khai Thiên quan sát tình hình, thuận tiện ngắm phong cảnh." Tiền Bất Ly mỉm cười duỗi tay mình ra, nói: "Có thể mời điện hạ cùng đi không?"
"Đương nhiên có thể." Cơ Thắng Tình mỉm cười bắt tay Tiền Bất Ly.
Tâm tình cùng nét mặt của Tiền Bất Ly hoàn toàn trái ngược với nhau. Sao người trên thế giới này đều ưa thích lắm miệng? Xem ra có lẽ cần phải bồi dưỡng một ít thân tín!
Cơ Thắng Tình cùng Tiền Bất Ly mỉm cười đối mặt nhau, trong đại sảnh an tĩnh trở lại, không người nào dám phá hư tình thú của thống lĩnh đại nhân cùng công chúa điện hạ. Thế nhưng điều này lại làm khổ viên thiên tướng còn đang đợi chỉ thị của Tiền Bất Ly, hắn ngây người một lúc lâu rồi sợ hãi hỏi: "Thống. . . Thống lĩnh đại nhân, Đỗ tướng quân vẫn còn đợi chỉ thị của ngài, chúng ta nên làm những gì?"
"Bọn chúng nhất định phải đi vào thì chúng ta không xen vào, nhưng bọn chúng muốn ra thì nhất định không được!" Tiền Bất Ly nhìn về phía Nhiệm Soái: "Hãy đưa cho Đỗ Binh một ít quân bị phẩm, để cho hắn hạ trại ngay tại chỗ! Cho dù không thể làm bọn chúng chết đói, ta cũng muốn bọn chúng chết cóng!"
Tuyết Nguyên thành vừa mới trải qua một lễ tắm máu tươi chỉ đắm chìm trong chốc lát rồi đột nhiên bạo phát tiếng hoan hô: "Thiên uy! Thiên uy. . . . ." Hiện tại toàn bộ binh sĩ Tuyết Nguyên thành cũng biết thống lĩnh mới của bọn hắn là một nhân vật thần kỳ, chỉ phất phất tay một cái là có thể gọi đến đầy trời tia chớp. Đáng tiếc bọn hắn không biết tên của thống lĩnh đại nhân, tạm thời dùng hai chữ 'Thiên uy' để phát tiết hưng phấn trong lòng.
"Ta biết ngay. . . Ta biết ngay. . . ." Một sĩ binh nói năng lộn xộn: "Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy lão nhân gia ông ta, ta biết ngay. . . ."
". . . . . Vậy sao? Lúc ấy ai còn nói với ta là muốn dùng tên bắn lén, bắn chết 'Người nhu nhược' kia hay sao?" Bên cạnh có người chậm rãi phản bác.
"Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi *** nói hưu nói vượn!" tên binh sĩ bị người nói rõ chỗ yếu, kích động toàn thân run rẩy: "Ngươi dám khinh miệt ta, ta muốn quyết đấu với ngươi!" Kỳ thật hắn cũng không phải vì xấu hổ mà run rẩy, mà là bởi vì sợ, chung quanh có mười mấy người lính đã nghe được cuộc tranh luận của bọn họ, những đôi con mắt như ác lang chăm chú nhìn vào người mình, hắn sao có thể không sợ hãi!
Trước khi thám mã báo tiệp đi vào phủ thành chủ, Tiền Bất Ly một mực ở trong tâm trạng vô cùng lo lắng bất an cùng đợi chờ. Tuy từ sa bàn, hắn đã nhìn ra tình thế của Lạc Nhật Hạp Cốc, đoán được đó là một nơi vô cùng dễ dàng tạo ra Tuyết Băng, do đó hắn đã định ra chiến thuật vây quanh Tuyết Băng, nhưng trong lòng hắn cũng không có nắm chắc bao nhiêu phần trăm. Trên chiến trường, luôn sẽ xuất hiện đủ loại ngoài ý muốn! Những lời này không phải Tiền Bất Ly nói, mà là một người tên là Wellington nói.
Trong thế giới trước kia của hắn, danh tướng Âu Châu, Wellington, sau khi đánh đại bại Napoléon tại Waterloo, tham gia tiệc rượu chúc mừng thắng lợi trong từng dùng những lời này để đánh giá chiến tranh vừa mới chấm dứt, Wellington thẳng thắn thừa nhận, tài năng quân sự của hắn kém Napoléon. Sở dĩ ông ta giành thắng lợi chỉ là bởi vì vận khí của ông ta tốt hơn rất nhiều so với Napoléon. Người đời đều cho rằng Wellington khiêm tốn, chỉ có các tướng quân đã tham gia cuộc chiến Waterloo mới hiểu được, Wellington đánh giá đúng trọng tâm cỡ nào.
Tiền Bất Ly lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn thậm chí sai người chuẩn bị một chiếc xe trượt tuyết cho mình. Nếu quả thật chuyện xảy ra đến tình trạng đó, vậy thì phải chạy trốn! Thế nhưng chính mình đang ở trên một thế giới chưa quen thuộc, độ khó rất cao, không bằng mang một người đào tẩu, mang ai? Công chúa? Hay là Giả Thiên Tường? Ừ. . . Còn có Kha Lệ, tiểu cô nương kia ta cũng không nỡ bỏ, mặc kệ .... . . .
Ngay khi Tiền Bất Ly đang lâm vào thế khó xử, từ xa xa truyền đến tiếng hô ầm ỹ: Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng? Tiền Bất Ly thở phào một hơi dài, hắn vội vàng chạy đến ghế chủ tọa, ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ yên tĩnh, bình thản. Là một thống soái, tuy trong lòng của hắn cũng rất hưng phấn, hắn phải dùng vẻ tươi cười của mình để nói cho hết thảy mọi người, tất cả cũng không phải ngoài dự liệu, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
"Bẩm báo!" Một viên thiên tướng đẩy cánh cửa ra đi vào trong, quỳ một gối xuống trước mặt Tiền Bất Ly, phía sau hắn chính là Nhiệm Soái, người không kìm được niềm vui mừng, có lẽ đã nghe được tin tức nên cố ý chạy tới: "Bẩm báo! Thống lĩnh đại nhân, Lạc Nhật Hạp Cốc đại thắng! Quân ta thu hoạch toàn thắng!"
"Ừ, ta đã biết." Tiền Bất Ly ngẩng đầu, hờ hững nhìn thiên tướng kia hỏi: "Còn có sự tình khác sao?"
Dáng vẻ bí hiểm khó dò của Tiền Bất Ly thật sự là một biện pháp hù dọa chuẩn mực để hù dọa người khác, viên thiên tướng cúi đầu xuống thấp hơn, nói: "Thống lĩnh đại nhân, trung quân bộ lạc Phi Ưng cũng không lao tới quyết chiến với quân ta, ngược lại thẳng tiến vào trong cốc. Quân ta nhiều nhất chỉ tiêu diệt được một phần ba đội ngũ của chúng, bọn chúng còn có sức chiến đấu, Đỗ Binh tướng quân hy vọng có thể nhận được chỉ thị của đại nhân."
Tiền Bất Ly sững sờ: "Như vậy à? Xem ra ta thật sự đánh giá thấp Trát Mộc Hợp"
Câu nói vô tâm này nói ra lại giống như tiếng sấm nổ tung trong lòng người. Mười mấy viên thiên tướng chạy tới cửa tham gia náo nhiệt, thoáng run rẩy cả người, mà viên thiên tướng báo tin gần như cúi đầu sát tới mặt đất, mà ngay cả trong lòng Nhiệm Soái cũng lật lên động trời sóng biển. Trát Mộc Hợp là người nào? Tung hoành thảo nguyên rất ít khi thua trận, đánh cho thượng tướng Úy Trì Phong Vân của Cơ Chu quốc chỉ dám đóng cửa tử thủ, chẳng lẽ một danh tướng như vậy mà thống lĩnh đại nhân cũng không để ở trong mắt sao? Dùng binh lực rơi vào hoàn cảnh xấu đối kháng Trát Mộc Hợp, lại vẫn dám đánh giá thấp đối phương. . . . Trời! ! !
Từ bên cửa hông đột nhiên vang lên tiếng cười như chuông bạc: "Bất Ly, chúng ta đánh thắng, chúng ta đánh thắng!" thân ảnh Cơ Thắng Tình vọt vào như gió, nàng còn vui mừng xoay tròn mấy vòng, váy dài tung bay chỗ lộ ra bắp chân trắng như ngọc.
"Khục. . Khục. . ." Nhiệm Soái vội vàng ho khan vài tiếng.
Lúc này Cơ Thắng Tình mới phát hiện, trong phòng có nhiều hơn mười mấy người. Gương mặt phấn chấn của nàng thoáng cái đỏ bừng, nàng ngây người nhìn Tiền Bất Ly, không biết nói cái gì cho phải.
“Gâu gâu” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng chó sủa. Không trách có người nói con chó nhà thông minh, chúng cũng thích gom góp vào cuộc vui.
Cơ Thắng Tình rốt cuộc tìm được lối thoát: "Con chó từ đâu ra vậy?"
". . . . ." Tiền Bất Ly ngẩn ngơ. Hắn không thể nói là chính mình chuẩn bị dùng xe trượt tuyết chạy trốn.
Một hộ vệ của công chúa đứng ra nói: “Là thống lĩnh đại nhân cho người ta chuẩn bị cho mình."
"Bất Ly, ngươi muốn xe trượt tuyết làm cái gì?" Rốt cuộc vẫn là công chúa, vừa hỏi đã hỏi tới điểm mấu chốt.
"Ta muốn tới sông băng Khai Thiên quan sát tình hình, thuận tiện ngắm phong cảnh." Tiền Bất Ly mỉm cười duỗi tay mình ra, nói: "Có thể mời điện hạ cùng đi không?"
"Đương nhiên có thể." Cơ Thắng Tình mỉm cười bắt tay Tiền Bất Ly.
Tâm tình cùng nét mặt của Tiền Bất Ly hoàn toàn trái ngược với nhau. Sao người trên thế giới này đều ưa thích lắm miệng? Xem ra có lẽ cần phải bồi dưỡng một ít thân tín!
Cơ Thắng Tình cùng Tiền Bất Ly mỉm cười đối mặt nhau, trong đại sảnh an tĩnh trở lại, không người nào dám phá hư tình thú của thống lĩnh đại nhân cùng công chúa điện hạ. Thế nhưng điều này lại làm khổ viên thiên tướng còn đang đợi chỉ thị của Tiền Bất Ly, hắn ngây người một lúc lâu rồi sợ hãi hỏi: "Thống. . . Thống lĩnh đại nhân, Đỗ tướng quân vẫn còn đợi chỉ thị của ngài, chúng ta nên làm những gì?"
"Bọn chúng nhất định phải đi vào thì chúng ta không xen vào, nhưng bọn chúng muốn ra thì nhất định không được!" Tiền Bất Ly nhìn về phía Nhiệm Soái: "Hãy đưa cho Đỗ Binh một ít quân bị phẩm, để cho hắn hạ trại ngay tại chỗ! Cho dù không thể làm bọn chúng chết đói, ta cũng muốn bọn chúng chết cóng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook