Đế Quốc Bóng Tối
-
Chương 66
“Cậu định giải thích với Kobayakawa như thế nào đây?” Kenwa nhìn bạn, vẻ chừng rất hiếu kỳ muốn biết y sẽ quyết định ra sao.
“Nói thẳng nói thật.” Akinobu ngồi vào xe, chuẩn bị rồ máy thì Kenwa lại gõ cùm cụp vào cửa kính.
“Nếu không thì… Báo với Pabill huỷ giao dịch lần này đi cũng được?”
“Chả lẽ cậu còn chưa hiểu Pabill? Huỷ giao dịch lần này, từ nay về sau chúng ta sẽ chẳng yên thân nổi đâu.” Akinobu chẳng một lần chớp mắt, lái xe đi thẳng.
Shinichi ngồi trong phòng, càng ngẫm càng ngờ ngợ hình như Eva đã có chuyện gì rồi, nhất là khi cậu vừa gọi thử mấy cuộc điện thoại đều không thấy ai nghe. Đúng lúc ấy, Akinobu đỗ xe trước biệt thự Eva, đây là lần đầu tiên y có mặt ở nơi này.
Sự ghé thăm của y càng làm Shinichi thêm chột dạ, Eva chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Đơn giản minh bạch luôn là tác phong của Akinobu. Nhận lấy tách café Shinichi đưa tới, y vào thẳng luôn vấn đề, “Eva bị bắt cóc.”
“Cái gì ——” Shinichi bàng hoàng, tách café rơi xuống văng tung toé ra chung quanh… Hơn mấy giây sau, cậu cau mày nhìn sang đối phương, “Có phải là do liên quan đến những giao dịch ‘đen tối’ của các cậu không?”
Akinobu gật đầu.
“Lucerne… Lại là do lão vô lại đó làm phải không?”
“Nghe này Shinichi, tôi biết cậu lo cho Eva, nhưng cậu tuyệt đối không được đi tìm Lucerne, căn bản lão ta sẽ không cho cậu đáp án nào hết.” Akinobu giữ chặt lấy cổ tay cậu, xoáy ánh nhìn váo cậu, muốn xác định rằng cậu không bị kích động.
“Akinobu, tôi đâu phải thằng trẻ con mười tuổi… Hormone của tôi đầy đủ cơ mà, tôi chỉ cần cậu nói cho tôi biết, chúng bắt cóc Eva là muốn đe doạ Jefferson hay là đe doạ cậu?” Nội tâm Shinichi tràn đầy kinh sợ, bản thân cậu cũng đã từng bị Kresha của Shadow ép buộc dẫn đi, cậu hiểu nỗi sợ khi bị trói lắm chứ, huống hồ Eva… Cô ấy còn là phụ nữ cơ mà.
“Là tôi.” Akinobu thoáng ngừng lại, “Hai ngày tới tôi có một cuộc giao dịch vũ khí rất quan trọng, bọn bắt cóc uy hiếp tôi phải từ bỏ mối giao dịch này, bằng không tôi sẽ không còn được gặp Eva nữa.”
“Vậy, cậu có từ bỏ mối giao dịch đó không?” Shinichi nâng tầm mắt lên, buông giọng hỏi.
Akinobu không trả lời cậu, chỉ lắc.
“Vì cậu không thể từ bỏ đợt giao dịch này.”
“Ừ.” Câu đáp lại của Akinobu rất nhẹ.
“Thế còn Eva? Tôi hiểu là tôi không thể báo cảnh sát, không thể đi tìm Lucerne, tôi thậm chí còn không biết ai đã bắt cóc cô ấy, tôi không thể để mất Eva được. Trên thế giới này, người mà tôi quý trọng không còn nhiều đâu… Akinobu.”
“Shinichi, cậu có tin tôi không?” Akinobu chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi.
Shinichi ngỡ ngàng, trong khi Akinobu vẫn ngồi nguyên tư thế cũ nhìn cậu, tựa thể đang chờ đợi một đáp án trọng đại bậc nhất.
“Tôi còn nhớ, năm năm trước trong cái kho hàng kia…” Ánh mắt Shinichi trở nên trôi xa hơn theo ánh mắt Akinobu, “Thời điểm Kresha chấp thuận thả Senka, tôi cảm thấy thật may mắn quá đỗi. Ít nhất tôi cũng đã không liên luỵ đến người khác. Có điều tôi cũng hiểu, nếu cậu không xuất hiện, vận mệnh của tôi sẽ không phải là như này nữa. Tại giây phút cuối cùng của bố tôi… tôi cũng không thể ở bên ông ấy được… Mỗi một lần tôi bóp cò súng, chiến thắng cũng sẽ không còn vinh quang… Tôi sẽ không có cơ hội được gặp một người bạn chân thành như Eva. Nếu cậu hỏi tôi liệu có tin cậu… Phải, đã bắt đầu rất lâu rất lâu từ trước, thâm tâm tôi luôn sợ cậu, bởi vì từng lời nói của cậu đều làm cho tôi… tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Akinobu không nói gì thêm nữa, chỉ là vươn tay gạt thoáng tóc mái trên trán Shinichi ra, đưa mặt cậu chầm chậm tới gần mình, hơi cúi xuống, dừng một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi cậu, khoảnh khắc rời đi còn luyến lưu không nỡ rời, lại hôn thêm lần thứ hai nữa.
Tin tức Eva Woolf bị bắt cóc không trở thành thời sự. Akinobu đã phái người tới thông báo cho thư ký của Eva, bảo rằng cô có một hợp đồng quan trọng phải trao đổi với mình khoảng hai, ba ngày.
Ngay hôm sau, Akinobu lại đến chỗ kho hàng nhốt Takaomi, hòm sắt giam nó có một lỗ hổng giống như một khung cửa sổ nho nhỏ, có thể tuồn thức ăn nước uống vào được, song người bị nhốt bên trong tuyệt nhiên chỉ có thể đứng thẳng, thậm chí còn không thể ngồi xuống.
Sắc mặt hiện sau lỗ cửa nhỏ của Takaomi nhuốm đầy mệt mỏi, khi nó thấy Akinobu ngồi xuống phía đối diện cái hòm, nét hy vọng không khỏi hiển lộ rõ rệt.
“Ngài Saionji, chỉ cần ngài từ bỏ cuộc giao dịch kia…”
“Hình như cậu đang nhầm lẫn rồi, Takaomi Reading. Ta đến để hỏi Eva đang ở đâu.” Akinobu không gợn chút biểu cảm thừa thãi nào.
“Chỉ cần ngài từ bỏ…” Lời Takaomi nói còn chưa dứt, Akinobu đã đứng dậy bỏ đi.
“Cậu đã không muốn nói, ta cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian trong này.”
Lỗ cửa hòm sắt quay vào bên trong kho hàng, do đó Takaomi vô pháp trông được bóng dáng Akinobu, nó chỉ có thể hét rống, “Ngài Saionji! Lẽ nào đối với ngài, chị Eva còn không quan trọng bằng cái cuộc giao dịch đó hay sao!”
Đáng tiếc, bất luận nó có kêu gào thảm thiết độ nào cũng không có một ai trả lời nó cả.
Một ngày trôi qua, Shinichi vẫn không mảy may có được tin tức gì về Eva, lòng cậu rối bời vì lo lắng.
Eva còn đang bụng mang dạ chửa, lúc bị trói không biết có đau không, không biết có sợ không? Sớm biết thế này thì ngày đó mình nên tập xong sơm sớm một chút để cùng đi với cô ấy còn hơn.
Nghĩ đến đây, cậu thật muốn đập toang đầu mình.
Chỉ là, giờ hối hận thì có ích chi nữa?
Hiện tại những điều cậu cần làm là tin tưởng, tin tưởng Akinobu nhất định sẽ đem được Eva trở về.
Thế mà lòng vẫn ngột ngạt lắm, Shinichi bèn lái ôtô đến một quán bar thanh tĩnh.
Đèn bar này ảm tối nhưng hiền hoà. Nhạc cũng không đinh tai nhức óc như những bar khác mà lại dịu êm như suối.
Cậu gọi một ly Gimlet[1], ngồi một chỗ sát cửa sổ, uống liên tiếp mấy hớp liền.
Một cô gái ăn vận thanh lịch bước tới, Shinichi thoáng thấy nhịp chân của cô là rành rẽ, dễ khi cô gái này là người mẫu.
Tuy rằng đàn ông chẳng bao giờ từ chối một cô gái xinh đẹp tới bên cạnh mình, có điều giờ phút này cậu thật sự chẳng còn cảm xúc để mà làm một anh chàng lịch thiệp cho được nữa.
“Kobayakawa… Shinichi?” Cô gái cười cười gọi tên cậu.
“Cô quen tôi à?”
“Haha, Lydia.” Cô gái chìa tay ra với cậu, “Là bạn của Abel Kerenann, dĩ nhiên, là ‘bạn gái’.”
“A, chào cô.” Shinichi nghĩ thầm trong bụng, khí chất của Lydia và Kerenann quả là xứng đôi thật đấy.
“Ừm, Kerenann cũng kể rồi, anh Kobayakawa chẳng những bắn súng thần sầu mà cưỡi ngựa cũng rất tuyệt.”
“Thế mà tôi còn thua dưới tay anh ấy cơ đấy.”
“Không đâu, rất hiếm ai có thể thắng được Kerenann, từ hồi cấp II anh ấy đã ước mơ được trở thành một vận động viên đua ngựa mà. Thế rồi cuối cùng anh ấy vẫn trình diễn trên sàn T.”
“Nhưng mà sàn T thì hợp với anh ấy nhất còn… gì…” Đang nói bất chợt thấy đầu óc choáng váng, tầm nhìn mờ mịt, hình ảnh Lydia xinh đẹp trước mắt trở nên nhoè nhoẹt như những sóng nước.
“Anh Kobayakawa? Kobayakawa? Anh say ư?” Giọng gọi của Lydia lẩn quẩn quanh màng nhĩ, sau đó dần dần hoá thành xa xôi, cậu nhắm nghiền mắt lại, gục xuống phía dưới.
Lydia nhìn nhìn Shinichi nằm gục trên bàn, khoé miệng nhướn lên, cô ta thong thong thả thả rút điện thoại, gọi vào một số, “Kerenann thân yêu à, ta có một món quà muốn tặng cậu nè. Nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở khách sạn Hoàng gia nhé ~”
Nửa tiếng sau, trên hành lang tầng hai của khách sạn Hoàng gia, một thanh niên đeo kính râm, dáng dấp đẹp mắt gõ nhẹ cửa một căn phòng, chớm thấy cô gái duyên dáng ra mở cửa, người thanh niên cất lời đùa trêu, “Queen of poison thân yêu của ta, món quà chị tặng ta, sao ta cứ cảm giác nhất định mình sẽ bị sởn gai ốc lên thế nhỉ.”
Lydia, mà không, giờ hẳn phải gọi là Medea mới đúng, khoé môi cong lên một độ cung ám muội, “Chị đảm bảo món quà này sẽ không làm cậu sởn gai ốc đâu, mà là phun máu mũi hẳn hoi đó.”
Nói đoạn, Medea khiêu khích kéo áo Kerenann xuống, “Ares yêu dấu của chị, đời người ngắn ngủi, nếu đã muốn có thứ gì thì cứ trực tiếp giữ chặt trong tay là được rồi, được nhìn mà không được đụng, chị chả tin cậu Thánh nhân như thế được đâu à ~”
Dứt câu, Medea đi thẳng ra thang máy.
Không ai có thể lường được rằng, thân phận thật sự của người mẫu đình đám thế giới Abel Kerenann lại chính là sát thủ cấp S Ares Helsing. Chẳng qua hai thân phận này cũng không quá đối lập, đúng là nhờ thân phận Kerenann thường xuyên đi diễn khắp mọi nơi trên thế giới che chắn cho thế nên Ares mới có thể thần không biết quỷ không hay lọt được vào khu vực con mồi của hắn.
Ares nghiêng người vào phòng, trên chiếc giường đôi đang nằm một chàng trai. Bờ vai cậu phơi trần ra bên ngoài, đường cong đầy dẻo dai mang một lực hấp dẫn bức người ta trỗi lên một cơn ham muốn được xé rách cậu ta.
Nhẹ nhàng chạm ngón tay lên bờ vai đó, khoé miệng Ares gợi thành một ý cuời, “Lại lơ là với phụ nữ rồi phải không? Em phải nhớ phụ nữ chính là loài vật nguy hiểm nhất trên đời này chứ.”
Tiếc thay đối tượng mà hắn đang nói chuyện dường như không cảm nhận được gì, hô hấp đều đặn, tóc mái rủ xuống, lặng yên đến độ ngay cả thời gian cũng phải ngừng trôi.
Ares ngồi xuống bên giường, ngón tay móc lấy cravat trước ngực, nhoài thân xuống phủ lên môi Shinichi, đầu lưỡi len theo kẽ hở đẩy vảo, đảo qua phần thịt mềm của hàm trên, từ tốn mút mát. Bàn tay không nhịn được lướt dọc theo đường cong bả vai dời xuống, yêu thương xoa xoa, Ares buồn cười cắn chóp mũi Shinichi, tay cũng đã chuyển tới sau mông cậu.
Cắn vành tai cậu, Ares thì thầm, “Hôm ấy nhìn em cưỡi ngựa… Anh không sao dừng lại được tưởng tượng, nếu có thể lập tức xâm phạm em, nhìn em bày ra vẻ không cam lòng, hẳn sẽ tuyệt vời biết bao.”
Ngón tay chèn vào giữa khe mông khiến người ta mất hồn, ghẹo chọc lỗ nhỏ thít chặt nọ, buồn nỗi cái người đang bị khiêu khích tựa hồ một phản ứng nhỏ nhoi nhất cũng đều không có.
Ares thở dài một hơi, rút tay về, ngắm nhìn Shinichi vẫn đang im lìm như cũ, “Medea ơi ~ Đừng nói là chị cho ta biết tay đấy chứ? Như này với làm cùng xác chết nào có khác gì đâu? Có điều~ nếu được nghe thử âm thanh nổi bão từ đối thủ của chúng ta thì thôi cũng coi như chấp nhận được.”
Vẻ chừng ưng ý với ý định của mình lắm, Ares ra chỗ mớ quần áo bị Medea cởi ra, lục lục lọi lọi, tìm được điện thoại Shinichi. Kéo lên kéo xuống danh bạ thế mà sao dãy số hắn muốn tìm mãi mà vẫn không thấy.
“Lucky, tối thiểu cũng có số của Kenwa nè ~” Ares ngồi lại xuống giường, vỗ khẽ thắt lưng Shinichi, chốc chốc lại vân vê hai hạt nhô xinh xắn trước khuôn ngực cậu, “À lố ô~ là anh Ogata đấy phải không nhỉ?” Lúc này, giọng điệu Ares bỗng dưng trở nên khác lạ hoàn toàn so với Kerenann, thanh điệu cùng âm sắc lịch lãm quý phái giờ đậm đặc bất cần và ngả ngớn.
Mà Kenwa bấy giờ đang đứng cạnh Akinobu ở kho hàng truy vấn xong vấn đề lần thứ ba với Takaomi.
. / .
1. Gimlet là loại cocktail được làm từ rượu Gin và chanh tươi căng mọng, Gimlet có mùi thơm kỳ lạ hơn tất cả các loại rượu mạnh khác. Nhờ vào mùi thơm quyến rũ của chanh, Gimlet có vị chua ngọt hòa lẫn thích hợp cho cả nam và nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook