Cậu biết bản thân cậu nếu cứ thế mà rời đi có lẽ tốt biết mấy, cậu vẫn luôn tự hiểu được, Saionji Akinobu tựa như đóa anh túc nở rộ giữa hờ hững đêm đen, sức hấp dẫn lan tản đó bấy lâu Shinichi đã thuyết phục chính mình phải chống cự, có lẽ là một năm có lẽ là mười năm, nhưng có lẽ được cả đời hay không, cậu không biết.

Mà chống cự cho tới bây giờ vẫn luôn là một quá trình sao mà mỏi mệt.

Cậu cất điện thoại vào túi, tư duy vô pháp kiểm soát được hành động nữa rồi, đến khi cậu nhận thức lại thì cậu đã cùng mặt đối mặt với Akinobu ngay trước cánh cổng.

Akinobu dường như mới về nhà, nút cravat Windsor thắt dưới cổ áo, sơmi trắng tinh không lấm bẩn, quần kiểu Tây càng khiến đôi chân y trông càng thêm dài đến phát ghen đi được.

Shinichi đứng đằng trước, vớ tay túm lấy áo y, đối phương có lẽ không lường được hoặc có lẽ căn bản không có ý định phản kháng, cứ để mặc kệ cậu kéo y qua như vậy.

Nghiêng đầu, môi Shinichi chạm lên, vụng về tiếp xúc với môi đối phương, có thể bởi dùng sức không thỏa đáng mà vành môi mềm của Akinobu bị răng làm sứt, mùi săn sắt của máu khẽ tràn.

Tốc độ dứt ra cũng rất chóng vánh, thần trí Shinichi trống rỗng, cậu đần độn nhìn Akinobu, ánh mắt đối phương lại cơ hồ thẳng thừng xuyên thấu qua cậu.

“Xin lỗi…” Tay Shinichi thả lỏng, vết máu rướm trên môi đối phương cứ như hút hết sạch tim gan của cậu đi rồi, cậu biết rằng lúc này cậu nên rời khỏi đây thôi, song nháy mắt cổ tay bị giữ chặt, cả người lại bị lôi đến.

Hai cánh tay ôm lấy cậu chặt chẽ, cằm y gác trên hõm cổ cậu, tiếng giọng lạnh rét lại dịu dàng tựa thể ru cậu bay theo cơn mơ, “Shinichi, nói tôi biết, làm sao vậy?”

“Không không… Tôi phải về.” Shinichi muốn đi, nhưng mà cậu rõ, trừ phi đối phương tự nguyện thả ra trước, còn không cậu mãi mãi không có cách nào giãy ra.

“Shinichi, cho dù cậu không có tự mồm nói cho tôi biết, tôi vẫn có thể biết được cậu đã xảy ra chuyện gì.” Bên má Akinobu dán sít cạnh sườn mặt cậu, hơi thở khi nói chuyện phun cạnh tai, “Cậu thấy tôi phái người điều tra thì tốt? Hay là cậu trực tiếp nói tôi nghe thì tốt hơn nào?”

Shinichi nhắm mắt, mím miệng, gồng mình để thứ chất lỏng lẩn khuất trong khóe mắt đừng tuôn rơi.

“Lần này, không phải bởi Eva nhỉ.”

Cười phì, lòng Shinichi thầm nghĩ, trên thế giới này chắc Eva là người giống cậu nhất, mà Akinobu lại là người dễ dàng thấu đáo được tâm tình của cậu nhất, trước mặt y cậu luôn không có chỗ nào có thể che giấu.

“Cách đây năm năm, tôi rời Tokyo, quyết tâm trở thành một vận động viên bắn súng.”

“Ừm.”

“Hơn cả bởi tôi đã xác nhận được ước mơ của mình là bởi mong muốn ông ấy có thể tự hào vì tôi.”

“Ừm.”

“Nếu một ngày ông ấy ra đi, trên sân bắn sẽ không còn ai ngắm nhìn chăm chú đến tôi nữa.”

“Ừm.”

Giọng Akinobu rất nhẹ, y từng bước từng bước chầm chậm lùi về sau, dẫn đường cho Shinichi theo y đi tới cửa.

“Ngày nào đó cậu cũng giống ông ấy, sẽ dời chuyển ánh nhìn khỏi tôi thôi.”

“Shinichi, tôi nghĩ cậu sai rồi.” Bàn tay Akinobu dọc theo phiến lưng cậu trượt lên cổ, vòng ra đằng trước, ngón cái lẩn quẩn sau tai Shinichi, nhìn cậu, khóe miệng rách ra một độ cung bất đắc dĩ, “Luôn là cậu có được tôi, mà tôi thì không thể trọn vẹn có được cậu. Thế nên ánh mắt tôi vẫn luôn thuộc về cậu, còn cậu thì chưa chắc đã thuộc về tôi.”

Trái tim trong nháy mắt bị thủy triều lấp chìm, Shinichi dúi người về trước, cánh cửa hờ khép mới cạch một chút mở ra, cậu liền đẩy mạnh đối phương xuống, lại hoặc là cậu bị đối phương kéo ngã cùng.

Bọn cậu ngã trên sàn nhà gỗ bách, hai tay Shinichi theo phản xạ chống tại hai bên đầu Akinobu, cố gắng hạn chế thể trọng chính mình sẽ khiến đối phương bị nặng.

Cậu trông sợi tóc Akinobu thấp thoáng bù xòa tản ra, vầng trán tinh khôi hiển lộ, nét mặt y giờ phút này không hề giấu giếm, đó là sự mời gọi đầy ngập cám dỗ.

Shinichi nuốt nuốt nước bọt, vừa chực nhổm dậy, Akinobu lại ngẩng đầu, đôi môi ngậm lấy cằm Shinichi, đất trời đảo ngược, đến khi Shinichi tỉnh táo lại thì bản thân đã bị Akinobu đè ở dưới.

“Trước năm mười hai tuổi, tôi đều sống cùng mẹ, ông bố Shougo mỗi tháng chỉ đến thăm chúng tôi duy nhất một lần. Ông ấy bảo vệ hai mẹ con tôi rất chặt chẽ, dẫu chúng tôi chưa từng lần nào được đứng bên cạnh ông nhưng ai nấy cũng biết rõ Saionji Shougo chăm lo cho người phụ nữ và đứa con của ông ta biết chừng nào.”

Lần đầu tiên nghe Akinobu kể chuyện về y, thế mà không hiểu sao lại khiến cho cảm xúc của Shinichi trầm lắng hẳn xuống.

“Những ngày sống cùng mẹ tôi thật hạnh phúc, đồng thời cũng rất trân trọng đôi chút dịu dàng thoáng qua của cha. Thế nhưng sự bảo vệ quá mức của cha lại báo cho tất cả mọi người đều biết tôi và mẹ chính là nhược điểm lớn nhất của ông ấy.”

Ngón tay Shinichi bất giác khép chặt, trong khi ánh mắt Akinobu vẫn bình tĩnh không ngờ, song ánh mắt như vậy lại như thể rứt trái tim cậu ra tung tóe.

“Sát thủ Hatoko phái tới bắn chúng tôi cả thảy sáu phát đạn, tất cả đều trúng vào trên lưng mẹ tôi, tôi được người phụ nữ nhường lại mạng sống cho tôi khít khao ôm trong ngực, cảm thụ lực ôm cùng bước chân sinh mệnh của bà trôi đi.”

“Akinobu à…”

“Shinichi, mười hai năm bà bên tôi cho tới bây giờ tôi vẫn không cảm thấy nó sao mà ngắn ngủi. Bởi vì mỗi một ngày của mười hai năm, họ đều thực lòng yêu tôi.”

Gắt gao bặm miệng, Shinichi cảm thấy cậu thật ích kỷ làm sao, hòng được an ủi mà cậu đã bới khoét ra điều mà bấy lâu Akinobu đã chôn sâu trong nội tâm suốt.

“Đối với cậu, tôi không quan trọng chuyện cậu có thể yêu tôi bao lâu, mà là cho đến cuối cùng của cuối cùng, cậu có thể yêu tôi hay không…” Câu nói của Akinobu bị chôn lấp nửa chừng tại giữa bờ môi Shinichi.

Khi cậu chạm lên môi Akinobu, lực chạm rất nhỏ, mà trước khi cậu rời đi đối phương bắt đầu cuồng nhiệt.

Lưỡi Akinobu mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng Shinichi, đảo qua hai khoảng bên lưỡi cậu, dịu dàng tới độ như đang hướng dẫn thần kinh Shinichi nới lỏng dần dà.

Shinichi tự nói với cậu, cậu đã chống cự Akinobu tự lâu lắm, có lẽ thực chất sự phản kháng của cậu cũng chỉ là dành cho chính cậu mà thôi.

Buông kệ ngày mai sẽ ra sao, hôm nay cậu có thể tạm thời bỏ qua được không nhỉ? Đành rằng chỉ là tự cho mình một lần chiều chuộng?

Cậu đưa tay bắt lấy cravat Akinobu, định bụng muốn cởi, song cái nút thắt phức tạp đó khiến cậu loay hoay mãi vẫn không xong.

Akinobu từ từ rời khỏi, hai tay chống hai bên sườn Shinichi, cúi xuống, mái tóc dài mượt thả lơi hai bên má Shinichi như thể một tấm rèm sân khấu cách trở toàn bộ những quấy rầy của thế giới bên ngoài kia, đôi mắt đong đầy quyến luyến nhìn đến hàng mày căng thẳng nhíu chặt của cậu, khe khẽ bật cười, “Ngón tay cậu hợp bóp cò súng hơn.”

Shinichi cắn môi dưới, cậu bị tiếng cười sẽ sàng kia chọc cho có chút hối hận.

“Chỉ tôi mới được cắn môi cậu thôi.” Akinobu lại hạ thân mình xuống, đầu lưỡi tiến đến giữa khe miệng Shinichi, liếm nhẹ cái nơi vừa rồi cậu cắn, “Còn cậu không được cắn thương chính cậu.”

Shinichi ngơ ra nhìn theo đối phương, nụ cười của Akinobu mê hoặc chết đi được.

“Nút Windsor phải cởi như này.” Tay trái y nhấc, ngón trỏ luồn lỏi trong cravat hơi hơi chuyển động, nút cravat liền được gỡ ra, hô hấp của Shinichi bị động tác của y lôi đi thật sự rất dài rất dài.

Ngón tay y hệt như ngón tay nhà ảo thuật, âm thanh cọ xát từ chất liệu tơ mềm của cravat phát ra khiến cho thần kinh cậu đột nhiên mẫn cảm hẳn, không tự chủ được mà lưng liền cứng ngắc.

Akinobu nâng tay phải Shinichi lên, chạm lên dải cravat, kéo một cái, dây cravat liền tuột theo gáy Akinobu rơi xuống bên tai cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương