Đế Quốc Bóng Tối
-
Chương 47
Shinichi mở lớn hai mắt, gắt gao nhìn cô bé.
Mà khi Elle chạm phải tầm mắt Shinichi, cũng ngây dại.
Bước chân thoáng lần chần, thế rồi vẫn đi vượt qua cậu. Nháy mắt đi sượt qua bên người, cậu túm lấy tay cô bé, song ngay lúc đám vệ sĩ đảo hướng nhìn lại đây, Shinichi lại nhanh chóng buông tay thả.
Cúi gằm, sắc mặt Elle ân ẩn kích động, hai tay đút chặt trong túi áo bỏ đi.
Shinichi mù mờ quay đầu lại, liền thấy Akinobu đứng bên ngoài tấm cửa quay bằng kính, đứng im lìm, ánh mắt vẫn không dao động. Con ngươi Shinichi ướt chút cay xót, vô thức chuyển chân về phía y, đối phương không nói lời nào, cậu chỉ lẳng lặng đi theo sau Akinobu, nhìn Elle biến mất giữa dòng người ồ ạt.
Cả Eva lẫn Amanda cùng những nhân vật nổi tiếng khác bị đưa đến Cục cảnh sát, tường trình xong là có thể về nhà. Shinichi và Akinobu có đến muộn hơn mà thực ra vấn đề cảnh sát xét hỏi tới tới lui lui cũng vỏn vẹn chỉ mỗi mấy câu như vậy.
Ra khỏi cổng lớn của cảnh cục, một ngày vốn đầy nắng đẹp tươi giờ cũng đã xâm xẩm ráng chiều.
Shinichi chợt nhiên không muốn trở về, do đó cậu cứ thế lang thang dọc theo con phố, một chiếc xe trờ đến bên cạnh cậu, bóng nắng nghiêng nghiêng kéo những cái bóng in trên mặt đường ra rất dài rất dài, tưởng chừng đứt gãy.
Cúi đầu lơ đãng nhìn cái bóng trước nay vẫn song song cùng mình, cậu chầm chậm quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt mãi mãi không biến đổi của Akinobu.
“Đang tự hỏi bản thân để cho đứa bé gái kia chạy là đúng hay sai à?”
Shinichi đăm đắm dừng đường nhìn trên Akinobu, vành môi động đậy, “Tôi thật ngưỡng mộ cậu, trong thế giới của cậu đúng sai không phải chuyện quan trọng như này.”
“Trong thế giới của cậu cũng thế thôi.” Akinobu bước về phía cậu, tại khoảng cách chưa đến 1m thì ngừng, “Thực ra lòng cậu cũng hiểu, đúng và sai chưa bao giờ chỉ đơn giản như đen và trắng, cậu biết rất rõ rằng, bất luận là Eva hay là những người khác nữa, một khi muốn đòi lại công bằng từ Lucrne vĩnh viễn không thể dùng thước đo ‘đúng và sai’ cho được.”
Shinichi thấp đầu, miệng mấp máy.
“Tên cô bé là Elle, ngay cả lúc cầm súng thi đấu, vai cô bé cũng bị run rẩy, tôi kiểu gì vẫn không lường nổi súng của cô bé có thể giết người.”
“Về đi.” Giọng nói Akinobu vút lên giữa không trung rồi lại chậm rãi rơi xuống, một chiếc xe màu xám đỗ cạnh bên người y, lái xe không ai khác chính là Aso.
“Ừ.” Shinichi gật gật, giơ tay vẫy một chiếc taxi về.
Ban đêm, kẹt một tiếng, một bóng người nhỏ nhắn chui vào buồng vệ sinh của một tầng lầu nào đó, giẫm lên nắp bồn cầu, leo lên két nước, vừa toan chạm lên trần nhà thì trước mắt lóa lên, đèn đột ngột bị bật sáng.
Người đàn ông đứng bên cửa trong tay còn cầm một thanh kim loại dài, ánh mắt toát ra sức mạnh như thể thấu đáo hết thảy.
Cô nhóc đang lửng lơ trên két nước lung lay sắp đổ nhìn thấy y, hít một hơi thật mạnh, động tác nguyên bản chuẩn bị đẩy cửa thông gió trên trần nhà ra liền bị cứng ngắc tại chỗ.
“Cô đang tìm đoạn nòng này phải không? Elle Svenson.” Người đàn ông cất lời, tiếng giọng lạnh rét khiến cô nhóc nuốt nuốt nước bọt.
“Anh… là ai?” Cô nhóc trèo xuống két nước, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
“Cô lắp lại khẩu súng hơi của cô, chẳng những ráp thêm nòng và kính ngắm mà còn điều chỉnh chốt lò xo, gia tăng tốc độ ban đầu khi bắn ra của viên đạn, từ một khẩu lục tầm bắn chỉ đạt được 50m đã có thể trở thành một khẩu súng trường bắn tỉa với tầm bắn 100m.”
“Anh muốn gì?” Lòng dạ Elle trĩu xuống, cô bé đã nghĩ dù có thất bại, chỉ cần cô bé tháo súng ra thì chẳng còn sợ khẩu súng hơi của mình sẽ trở thành vật chứng, nguyên sơ khẩu súng hơi này tầm bắn cũng có chạm đến Lucerne nổi đâu mà.
“Cô thật am hiểu về lắp ráp súng ống và nguyên lý cơ học.” Người đàn ông đưa nòng súng đến trước mặt Elle, “Cuối tuần này cô còn buổi phỏng vấn tuyển sinh của Massachusetts[1], cô rất có thiên phú ở môn toán học và vật lý.”
“Anh muốn nói cái gì.” Ngón tay Elle sờ đến nòng súng cũng không dám nhận lấy.
“Nếu cô muốn báo thù, một súng bắn chết lão ta cũng không phải phương pháp tốt nhất, lại còn liên lụy chính mình.”
Ngón tay Elle giữ chặt lấy nòng súng, nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc anh có ý gì đây?”
“Lucerne là ông trùm trong lĩnh vực vận chuyển vũ khí.”
“Thì sao?”
“Nếu cô có thể cải tạo vũ khí, thiết kế ra tên lửa với giá thành rẻ, tính toán chống tên lửa[2], giảm thấp phí tổn phát sinh của vũ khí hạng nhẹ, vậy là đã đủ để giáng đòn liên tiếp vào đầu lão. Lão đã dồn đẩy cha cô đến bước đường cùng trong giới tài chính, cô cũng có thể đánh tan lão ta ngay trong lĩnh vực vận chuyển vũ khí này.”
“Nói như thể chỉ cần hợp tác cùng anh là tôi đã có thể hạ gục lão đó rồi.” Elle ép ra nụ cười gượng gạo.
“Cô cũng có thể giải thích thành như vậy.” Câu trả lời của người đàn ông trước sau vẫn một mực điềm đạm từ từ, vẻ chừng cũng chẳng cần để ý đáp án quá.
“Rốt cuộc anh là ai?” Đôi mày của Elle đã không còn kiềm chế được nữa mà nhíu chặt.
“Saionji Akinobu.” Dứt lời, người đàn ông xoay người bỏ đi, bước chân thong thả tiến dần vào trong hành lang mìn mịt hun hút, tựa như một bậc đế vương ẩn mình vào trong bóng tối.
“Vì sao lại giúp tôi?” Elle hét với vào trong khoảng không dày đặc đen kịt không thể trông thấy rõ bất kỳ điều gì.
“Bởi vì có người lo lắng cho cô.”
Peter bị phái đến biển Tây cuối cùng cũng trở về New York, giúp cho Shinichi cuối cùng cũng có cơ hội được diện kiến chân dung vị “anh hùng” này.
Thời điểm cả ba người cùng nhau ngồi ăn cơm một bàn, Shinichi có chút cảm khái, tự hỏi đám phóng viên mà nhìn thấy cái cảnh này không biết sẽ múa bút thành lời lẽ gì đây?
Cơm nước xong xuôi, Shinichi tự giác ngoáy ngoáy chìa khóa đi ra ngoài, trả lại thời gian riêng tư cho Eva và Peter.
Xe vừa mới lái khỏi khu chung cư chưa được xa, bên vỉa hè đã bắt gặp một cô gái nhỏ.
“Elle?” Cậu thoáng kinh ngạc, cô nhóc này có mặt ở đây làm gì?
“Em lên xe được không anh?”
Shinichi không đáp, chỉ là vươn tay mở cửa xe hộ.
Elle ngồi xuống rồi, có chút băn khoăn, tựa hồ không biết phải nói gì cho phải.
“Muốn đi đâu?” Sau cùng vẫn là Shinichi lên tiếng hỏi trước.
“Trường bắn ạ.”
Hai người cậu không có đến phòng huấn luyện riêng mà là đến một trường bắn công cộng, âm thanh đạn bắn vang lên nối tiếp nhau không ngừng, Shinichi ngoảnh mặt lại một bên nhìn Elle, cô nhóc này im lặng tới độ khiến người ta thấy ngột ngạt quá.
Đến cuối sau ba mươi sáu phát súng, cả hai vào phòng nghỉ cùng uống café.
“Em thần tượng anh lắm.” Chót cùng Elle cũng chịu mở miệng nói chuyện, “Nếu súng của em cũng có thể ổn định giống anh thì lão Lucerne giờ đã được nằm trong phòng khám nghiệm tử thi rồi.”
“Elle…”
“Có điều Elle Svenson không bao giờ là Kobayakawa Shinichi được, thế nên em đành phải đổi cách khác mà thôi.” Đoạn, Elle đứng dậy, “Cám ơn anh, anh Kobayakawa, anh biết là em làm nhưng đã không vạch trần em, cám ơn.”
Shinichi đờ mặt ra, dõi nhìn theo dáng người bé nhỏ, di động trong túi đúng lúc này lại réo.
“Ơi? Eva? Giờ không phải em vẫn còn đang hẹn hò đấy hả?”
“Shinichi… Shinichi…” Tiếng Eva run lên cầm cập, cậu biết, cô đang khóc, từ hồi ba cô mất, cô chưa từng chảy nước mắt thêm một lần nữa.
“Làm sao thế?” Shinichi chộp lấy chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài bãi đỗ.
“Em là một con ngu, ngu từ đầu tới cuối…”
“Rốt cuộc bị làm sao?”
“Peter… Peter…”
Shinichi phóng ôtô với vận tốc nhanh nhất trở về biệt thự, vừa chạy lên phòng ngủ trên tầng hai, thấy cửa khép hờ, một đống giấy tờ bày la liệt, cậu ngồi xổm xuống lật lật qua loa, toàn bộ đều là bản ghi chép tài vụ[3] mấy tháng gần đây của Jefferson.
.
. / .
Chú thích:
1. Học viện Công nghệ Massachusetts (tiếng Anh là Massachusetts Institute of Technology, viết tắt là MIT) là học viện nghiên cứu và giáo dục ở thành phố Cambridge, Massachusetts, Hoa Kỳ.
MIT trở thành nổi tiếng trong khoa học công nghệ, cũng như là các lĩnh vực khác, trong đó có quản lý, kinh tế, ngôn ngữ, khoa học chính trị và triết học. Trong các lĩnh vực tiềm năng nhất và trường đào tạo là Lincoln Laboratory, và phòng thực hành trí tuệ nhân tạo và khoa học vi tính, phòng thực hành truyền thông MIT, học viện Whitehead và trường quản lý Sloan của MIT.
.
Thuật ngữ “tên lửa chống tên lửa đạn đạo” mô tả bất kỳ các hệ thống tên lửa nào được thiết kế để chặn những tên lửa đạn đạo. Tuy nhiên thuật ngữ này phổ biến hơn là sự đề cập đến các hệ thống tên lửa chống tên lửa đạn đạo (ABM) đựoc thiết kế để chặn, phá hủy các tên lửa đạn đạo liên lục địa tầm dài mang đầu đạn hạt nhân (ICBM).
3. Tài vụ: những công việc quản lý hoặc kinh doanh tài sản; thu chi, bảo quản, tính toán tiền nong trong các đơn vị như cơ quan, xí nghiệp, đoàn thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook