Khuất đứng trong một góc không ai thảnh mắt tới, dõi nhìn bóng Shinichi chạy ào vào trong đám đông, Akinobu khe khẽ thở ra một hơi dài.

Shinichi chẳng suy nghĩ gì nhiều nhặn, đẩy đoàn nam nữ đang bu xu lộn xộn ra, hướng đến phòng nghỉ của Eva chạy thẳng tới.

Mới chớm đến, đã bắt gặp Eva lẫn ông Beruili cũng đang đồng thời mở cửa, dáng vẻ hoảng hốt tựa chừng cũng muốn thấu đáo đã xảy ra chuyện gì.

Shinichi đứng trước mặt họ, như trút được gánh nặng mà thở hắt, “May quá không phải em.”

Eva thoáng ngỡ ngàng, rồi khóe môi liền nở một nụ cười nhoẻn, chủ động cầm lấy bàn tay cậu, “Yên tâm, không phải em.”

Ông Beruili thì lại sượt chút ngượng ngùng, “Ta biết bạn trai cháu quan tâm đến cháu lắm, nhưng hiện tại chúng ta nên được biết tột cùng đã có chuyện gì xảy ra thì hơn đấy… Tiếng động vừa rồi tuyệt đối không phải là tiếng bật nút Champagne đâu.”

Xem xem lại bị hiểu lầm rồi nè ~ Ánh mắt Eva ném sang Shinichi ý nói như vậy.

Mà cách đó không xa, truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập của bồi bàn, “Ngài Smith! Thưa ngài Smith! Bên trong có chuyện gì không ạ? Xin ngài hãy mở cửa?”

Eva dường như vỡ vạc được bản chất, sắc mặt tức thời đổi thay, “Shinichi… Nếu như ngài Smith chết rồi, Lucerne sẽ vung tiền thu mua số cổ phần của ông ấy, tháng trước lão ta mới mua lại 12% cổ phần thuộc một cổ đông khác, giờ mà cộng thêm cả cổ phần công ty trong tay ngài Smith thì số cổ phần mà lão ta nắm giữ ắt sẽ vượt em và sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Jefferson!”

Nghe xong cô nói vậy, Shinichi bèn rảo bước nhanh đến cửa căn phòng nghỉ kia, mà từ đằng sau, Saionji Akinobu cũng đang bước tới gần đó.

Shinichi chẳng thèm để tâm đến y nữa, chỉ chăm chăm nhìn bồi bàn móc một chùm chìa khóa ra để mở cửa, chìa khóa chọc vào vòng vòng xoay xoay mấy bận, bồi bàn lộ ra thần sắc bối rối, “Hình như khóa trái bên trong rồi, chìa khóa không mở được.”

Khách khứa liên tục đổ dồn lại đây, vẻ chừng ai ai cũng muốn được biết cho rõ đã phát sinh sự tình gì, những nhân viên cảnh vệ phụ trách bảo vệ hội trường cũng đã hay tin chạy tới.

“Tránh ra.” Akinobu bước đến trước mặt bồi bàn, trầm giọng.

Tức khắc, trước mặt toàn thể, Akinobu giơ chân nhoáng cái đã đá văng cánh cửa đi, nhóm cảnh vệ liền nhanh chóng tiến vào, những âm thanh nguyên bản rất huyên náo đến thời khắc này đều đồng loạt thinh lặng.

Trên sofa đang ngồi là ngài Smith, cánh tay trái buông thõng, ly rượu đổ ứa nơi đó, máu và Champagne hòa quyện vào nhau. Tay phải ông ta còn hững hờ khẩu súng lục, ngón trỏ móc trong cò.

“Phong tỏa toàn bộ lối ra, ngay lập tức!” Akinobu hét về phía nhóm cảnh vệ, bọn họ hình như đều phục hồi lại tinh thần, đưa ngay bộ đàm lên miệng thông báo phong bế tòa nhà.

Akinobu đi đến trước mặt Smith, giữa trán ông ta có dấu đạn bị đạn xuyên thủng. Shinichi hít vào thật sâu một hơi, theo sau Akinobu nhưng lại tận lực giữ một khoảng cách nhất định.

“Có vẻ khoảng 9mm đường kính.” Shinichi chau mày, ánh mắt chuyển qua khẩu súng mà Smith đang cầm trong tay, “Tư thế cầm súng của ông ấy… Không giống tự sát lắm thì phải… Nhưng mà khi chúng ta đến thì cửa đã bị khóa từ bên trong…”

Hai người ngẩng đầu nhìn sang phía cửa sổ, đóng chặt.

“Nếu có ai đó rắp tâm giết ông ta, chắc chắn sẽ chọn súng giản thanh.” Akinobu cất giọng lạnh lẽo, “Hơn nữa ngay tại thời điểm tôi đá văng cửa, hung thủ có lẽ cũng đã tẩu thoát rồi.”

Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ ngay trong bữa tiệc thì tên sát thủ đó ắt hẳn sẽ sử dụng súng giản thanh, dễ có khi hắn đã mặc quần áo của cảnh vệ, nhờ thế để ngài Smith thả lỏng cảnh giác với hắn, rồi một khi hắn đã vào được phòng thì cũng đều có thể có cơ hội để ra tay giết chết Smith bất cứ lúc nào, chỉ tội vận may hắn ta chắc điều không tốt, bị ngài Smith phát hiện ra, thế là Smith đã nổ súng tự vệ, tiếc thay động tác của sát thủ lại nhanh hơn ông ấy nhiều. Tiếng súng của Smith đã kinh động đến tất cả khách khứa, do đó hắn chỉ đành nấp ở sau cửa, đến khi Akinobu đá bật cánh cửa ra, hắn liền lẩn ngay vào trong đám đông rời khỏi hiện trường trót lọt.

Trong nháy mắt Shinichi tường tận được ý Akinobu, cậu xô đoàn người đương tụ dồn lại nơi cửa, lướt mắt qua toàn bộ sảnh tiệc, đoạn trông thấy một nam giới mặc trang phục cảnh vệ đi về lối cửa ra.

Một khắc đấy, giác mạc Shinichi tái hiện trở lại dáng dấp gã sát thủ có tên Ares tháng trước đeo túi súng nện chân trên mặt đường, độ cao ấy, tạng vóc ấy, Shinichi tức thì cắn chặt răng.

Eva đi đến bên cạnh cậu, mặt mũi ỉu xìu khôn cùng, “Ngài Smith chết rồi phải không? Một khi tin tức này mà bị công bố… Shinichi, anh làm sao vậy?”

“Em có mang súng không?” Shinichi đè thấp giọng hỏi.

“Có. Từ hồi ba em…”

“Đưa cho anh.”

Eva nhìn đến hàng mày nhíu chặt của Shinichi, không hỏi han nhiều, lanh lẹ rút ra một khẩu lục từ trong túi xách. Shinichi cũng chẳng nói đến lời thứ hai, vớ ngay lấy khẩu súng đuổi theo hướng tên cảnh vệ ban nãy vừa rời khỏi.

Áng chừng phong phanh được đã có người phát giác thân phận hắn, tên cảnh vệ mới ngoặt vào cửa lối thoát hiểm xong là đã mất tăm bóng dáng rồi.

Shinichi chạy vào, tiến đến chỗ cầu thang, từ trên xuống dưới không hề mảy may dấu hiệu rằng đã có người băng qua đó, chớp nhoáng Shinichi thấu hiểu, xoay người chĩa súng về một cánh cửa phía bên phải lối an toàn, đáng tiếc đã quá chậm.

Một bóng đen nháng lên trước mắt, động tác tên kia nhanh tới độ khiến nhịp tim người đập cũng phải tạm ngưng.

Shinichi cảm giác bàn tay giữ súng của mình bị đối phương đè lại, ngón cái lẫn ngón trỏ cùng lúc bị bóp đau, bàn tay bất thần rệu rã, khẩu súng quay tròn một vòng quanh ngón cái cậu thế rồi bị đối phương cướp mất, trong khi lòng bàn tay cậu thì nhức nhối đến run rẩy.

Shinichi ngơ ra, nhìn đối phương dùng chính súng của Eva chỉ vào mình.

“Lâu không được gặp em rồi, Kobayakawa.”

Khuôn mặt hiện ra là một khuôn mặt xa lạ, ngoại trừ ánh mắt thì từ độ cong cằm đến độ cao sống mũi cũng đều hoàn toàn khác biệt.

“Lần nào đi làm việc ngươi cũng đều phải hóa trang ư? Ares Helsing.” Shinichi lạnh nhạt trừng hắn, nơi này là một chỗ tương đối lánh hẻo, chỉ e trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể có ai phát hiện ra bọn cậu.

“Chu choa~ Khó tin à nha~ Em biết tên anh rồi cơ đấy~” Ares tựa mình vào cánh cửa thoát hiểm, khoái chí cười cười.

Tay phải Shinichi thử nắm lại, song cái nơi vừa bị Ares bóp đã tê liệt cả năm ngón tay cậu, không tài nào khép tròn nổi bàn tay, “Ngươi chạy không thoát đâu, cả tòa nhà đã bị phong bế rồi.”

Ares xoáy nhìn vào hai mắt Shinichi, thờ ơ bảo, “Thế đã có thằng nào kiểm tra đến cửa này chưa? Lũ chúng nó hành xử còn lề mề hơn cả sên bò ấy.”

Vừa dứt lời, Shinichi đã bị lôi lại, Ares túm chặt đầu Shinichi, bàn tay che kín miệng cậu, hung hăng ghìm chặt cậu đằng sau cánh cửa, “Nếu em phát ra bất kỳ tiếng động nào, anh sẽ bắn toang hoác ngay cái đứa đầu tiên được em gọi tới.”

Shinichi hít mạnh, cậu đã bẵng quên, kẻ này là Ares cơ mà, súng của hắn vốn dĩ nhanh đến không tưởng.

Có một cảnh vệ đi tới, Shinichi vô thức nuốt nước bọt, bàn tay đang bịt miệng cậu của Ares tựa hồ có thể cảm giác được hành động rất nhỏ bé này. Như là đùa cợt, hắn vươn lưỡi, quét đảo qua vành tai Shinichi.

Chỉ là tất thảy tâm trí Shinichi đều đã tập trung trên người viên cảnh vệ kia rồi, anh ta ngó nghiêng nhìn thử, nhận thấy cầu thang không có dấu vết đã có người đi qua, thế là liền đóng cửa lại.

Shinichi thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngược lại Ares đang ghìm cậu thì lại khùng khục bật cười, ” Anh thấy giờ em nên lo cho chính mình thì tốt hơn đấy.” Khuỷu tay Shinichi thúc mạnh về phía sau, mà Ares sớm đã né được, còn nhân tiện kéo cả Shinichi qua cùng, bằng không nếu khớp khuỷu tay Shinichi mà đập phải tường, hậu quả nảy sinh nhất định sẽ “giật gân” phải biết.

“Chẳng phải em muốn biết anh sẽ trốn thoát như thế nào sao?” Nụ cười của Ares bí ẩn đến rùng rợn, nòng súng đen ngòm bên cạnh đầu cậu huơ huơ, “Nào đi, đi về phía trước.”

Shinichi bị Ares dùng súng đe dọa, chỉ có thể đi thẳng, rốt cuộc cũng lên tới tận tầng trên cùng.

Nguyên cả tầng này là khu nghiên cứu Brandon chuyên phát triển các phần mềm chuyên dụng, rất nhiều các tập đoàn công nghiệp điện tử đều đầu tư cổ phiếu tại đây.

Ares mỉm cười, lôi trong túi ra một tấm card, vừa toan đi quẹt, Shinichi đã đâm sầm người qua định bụng chặt lên bên tay đang nắm súng của hắn, hiềm nỗi đối phương lại cứ như đã phòng bị từ trước rồi, nghiêng người đi lại còn thuận thế ôm luôn cả Shinichi vào trong ngực, tay cầm thẻ linh hoạt trượt thẻ, cánh cửa ốp kính cường lực[1] “Xoạch ——” một phát, mở ra luôn.

Shinichi chếch tầm đầu trưng lên vẻ mặt chán nản, mấy món võ mà cậu có hình như chẳng bõ dính răng tẹo nào.

Ánh mắt Ares y chang đọc được hết suy nghĩ cậu, chỉ hời hợt nói, “Nếu thân thủ của em cũng được như anh thì một đống đứa kiểu nghề anh trên thế giới này có mà thất nghiệp cả lũ.”

Tinh tường cảm nhận được ngón tay Ares bấu trên cột sống phần eo mình, Shinichi không hề ngờ vực, chỉ cần những đầu ngón tay đó mạnh bạo thêm thôi là bản thân cậu dễ khi tàn phế cả đời được mất, “Biết không hửm, giết người lắm lúc chả cần phải rớ đến súng đâu.”

Từng chữ này, thoáng giây lát gợi cho Shinichi nhớ tới lời cảnh cáo cho cậu từ Akinobu.

Xét tột cùng thì, mình là đã quá khinh suất hay là đã quá tự phụ?

Bất giác một tiếng “Cạch” vang lên, cổ tay trái Shinichi đã bị một chiếc còng cố định ở chân một cái bàn thí nghiệm mạch điện, bộ còng này thực chất là đồ chuyên dụng của cảnh vệ. Shinichi thử cục cựa tay, thật rầu, chiếc bàn này hình như được thiết kế nối dính luôn với cả nền đất.

Ares khéo léo nhảy lên trên mặt bàn, gắn trên bức tường cao cao là một hàng bảng nhập mật mã, vẫn là tấm card nọ, quẹt khẽ một đường, Ares rút từ bên trong ra một cây nỏ.

Hắn xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống Shinichi, khóe miệng vẽ ra một ý cười nghiền ngẫm.

“Em biết không? Kỳ thật giết chết Smith chỉ là chuyện vặt vãnh, trước khi lão già moi được khẩu súng của lão ra thì mạng lão sớm đã đi tong từ đời tám hoánh rồi.”

“Hừm, vậy lý do gì ngươi lại để cho ông ấy có cơ hội nổ súng?”

“Bởi rằng là anh nghĩ, giả dụ em biết anh đang ở ngay tại nơi này, em liệu có thể tìm thấy anh hay không.”

“Ngươi thấy trò chơi đấy thú vị lắm chắc?” Shinichi ngoảnh mặt nhìn qua, trong mắt tràn trề là miệt thị.

“Hay mà~ đơn cử như bây giờ em đang chăm chú ngắm nhìn anh đây này~ Khắp thế giới bao la vô vàn tuấn nam mỹ nữ, thế mà trong mắt em lại chỉ tồn tại độc mỗi hình ảnh anh mà thôi~” Ares nhún vai, nhẹ nhàng nhảy từ trên bàn xuống, đầu ngón tay nhấn nhấn mũi Shinichi.

“Vì ta căm ghét ngươi.” Ngươi đã giết ba của Eva.

Ares chẳng lấy làm để bụng, đi tới cạnh cửa sổ, hắn lấy ra một cái đèn pin, loe lóe.

Mà mẫu lâu của trung tâm triển lãm quốc tế Fair bên đối diện cũng đáp trả lại ánh sáng loe lóe.

“Ngươi còn đồng bọn ư?”

“Em chớ có nghĩ bọn anh đi làm việc không bao giờ có hợp tác mà chỉ toàn là độc lại độc vãng thôi đấy nhớ?” Ares nhìn Shinichi như đang nhìn trẻ con, tiếp theo kẹp cây nỏ tại trước mắt, tư thế thật ưu nhã bình thản mà đã âm ỉ sức mạnh tích góp chỉ chực chờ phút giây phát động.

. / .

Chú thích:

1. Kính cường lực là loại kính an toàn được sản xuất trên công nghệ xử lý nhiệt nhằm tạo nên tính chịu lực cao và bền vững.

Kính cường lực có tính chịu lực cao gấp nhiều lần so với kính nổi thường cùng loại và cùng độ dày. Kính cường lực có độ bền này là do ứng suất lên bề mặt kính được ép lại làm cho các mạch liên kết cực nhỏ kết hợp với nhau tạo thành liên kết vững chắc hơn, giúp cho kính cường lực chịu được rung chấn, sức gió lớn và va đập mạnh.

Kính cường lực khi vỡ sẽ tạo ra các mảnh vỡ nhỏ, đều, không sắc cạnh do đó giảm thiểu khả năng gây sát thương cho con người. Ngoài ra, kính cường lực còn có tính năng thoát hiểm trong các toà nhà khi xảy ra hỏa hoạn (Kính cường lực có khả năng chịu nhiệt cao và không bị biến dạng trong điều kiện nhiệt độ lên đến 295°C).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương