Đế Quốc Bóng Tối
-
Chương 26
“Tốt lắm.” Đầu ngón tay Akinobu níu lấy cò khẩu súng lục, vòng một vòng, “Hiện giờ cậu có thể chỉ định cho tôi một mục tiêu.”
Shinichi cười cười, cũng không có quay đầu lại, chỉ là dùng ngón tay chỉ về hướng sau lưng, “Bóng đèn của cột đèn hàng thứ nhất, tuỳ cậu bắn trúng gì thì bắn, đằng nào cậu có dư tiền, vỡ thì cậu đền.”
“Đạn súng lục tốc độ ban đầu không bằng súng khương tuyến, từ khoảng 25-30m viên đạn sẽ không thể đi theo đường thẳng tắp.”
“Đúng rồi.” Shinichi nhún vai, “Sao hửm, bộ không tự tin à?”
Lời vừa thoát hết khỏi môi, cánh tay Akinobu đã nhấc, viên đạn bất thình lình xoẹt qua không một lời báo trước trên đỉnh đầu Shinichi, đành rằng đã đứng cách nhau tương đối xa rồi nhưng luồng khí còn dư bám vẫn khiến cho từng đợt sợ hãi dấy lên trong lòng cậu. Ầm ầm một tiếng, tiếng nát vụn truyền đến từ xa xa. Shinichi ngoái lại, thật lâu sau mới ép nổi ra một nụ cười, “Ngại ghê, cái bóng đèn mà cậu bắn trúng là ở hàng hai.”
Dù là thế Shinichi vẫn vạn phần kinh ngạc. Cậu biết, không cần kính ngắm, cũng không cần đến tốc độ cao lúc mới đầu của súng trường ngắm mà vẫn có thể dùng súng lục bắn trúng bóng đèn cách xa trên 30m là chuyện không tưởng biết bao nhiêu. Sự nhận định của góc độ yêu cầu lẫn quỹ tích viên đạn sẽ rơi xuống, thậm chí còn cả tính toán đến ảnh hưởng của sức gió… Đã nhiều năm qua đi như vậy, Saionji vẫn thật làm cho người ta mãi như trước kia… áp lực không ngớt.
“Tôi thua, cậu có yêu cầu gì?” Akinobu bước tới, hạ nòng súng xuống, đưa qua trước mặt Shinichi.
“Bảo vệ Eva, chí ít cũng đừng để cô ấy phải gặp cảnh giống như ba cô ấy.” Hai mắt Shinichi dõi thẳng vào Akinobu.
“Được.”
Vươn tay nhận lấy khẩu súng, ngón tay Akinobu mát lạnh hơi hớt qua lòng bàn tay Shinichi, tựa như dấu tích của xúc cảm ấy lại hoá thành dòng máu chảy dồn.
“Cậu chắc không đến nỗi lại bảo tôi bắn đèn đấy chớ?” Shinichi mỉm cười ném ánh mắt qua Akinobu, đối phương lại chỉ khẽ thụt lùi ra sau vài bước, yên lặng không nói gì.
Đầu Shinichi nghiêng nghiêng, “Ê, thực chất bắn trúng được hàng đèn đó cũng không phải chuyện dễ dàng đâu, cậu… vầy là rất giỏi rồi. Nói đi, mục tiêu cậu định cho tôi rốt cuộc là ở đâu hở?”
“Tôi.”
“Gì?” Mày Shinichi khẽ nhíu, “Đâu cơ?”
“Tôi.”
“Trò đùa này nhạt nhẽo quá đấy.” Vành môi Shinichi giật giật, hai bên thái dương bắt đầu âm ỉ đau, cậu biết, Akinobu không có tính nói đùa.
“Do tôi đứng xa quá cậu không bắn trúng được ư?” Akinobu dợm bước thêm về trước hai bước.
“Thôi ngay đi! Cậu lại động rồ khỉ gì thế hả?” Shinichi nhào tới, túm chặt lấy áo Akinobu, “Nếu mà muốn tự tử á, cậu tự đi mà bóp cò vào đầu cậu ấy, đừng có đi dớ dẩn sang cả phần tôi!”
Akinobu dửng dưng cầm cổ tay Shinichi mà rằng, “Chúng ta chỉ định mục tiêu lẫn nhau, đây là quy tắc.”
“Cậu tưởng tôi không dám bắn cậu hay sao?” Shinichi hất tay Akinobu khỏi, đột ngột hung hãn đấm về phía y, thế nhưng y lại vẫn ung dung mà né được.
“Thế thì nổ súng cho tôi xem đi. Hay là đúng ra cậu lại chẳng dám vậy?”
“TÔI HIỂU RỒI… TÔI HIỂU RỒI… Cậu chính là muốn tôi nhận thua!” Shinichi phẫn hận chĩa súng vào Akinobu, sắc mặt đối phương từ đầu tới cuối vẫn không mảy may đổi sắc, cứ như hệt thứ cậu đang cầm chỉ là món đồ chơi vặt vãnh.
Nửa phút lặng bay qua, Akinobu vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng, ánh mắt y nhìn Shinichi không hề dao động dù chỉ là chút ít.
Còn Shinichi cuối cùng cũng đành chịu thua bỏ tay xuống, “Nói đi, cậu muốn tôi làm gì.”
“Bắt đầu từ ngày mai, tám giờ tối từ thứ hai đến thứ sáu, ở phòng 304 tầng ba cao ốc Montero sẽ có người huấn luyện cho cậu. Nếu cậu không đi, vậy thì tôi cũng không tất yếu phải tuân thủ hứa hẹn với cậu.”
“Huấn luyện? Huấn luyện cái gì?” Shinichi lấy làm thắc mắc.
Akinobu bước tới, giương tay vuốt mềm chùm tóc bên tai Shinichi khiến cho phản ứng bản năng của cậu bất giác chợt trỗi, thế nhưng cạnh sườn khuôn mặt Akinobu dưới rạng đèn rọi toả lại nhuốm vẻ bí ẩn, Shinichi ngẩn ngơ.
Từng sợi tóc len qua giữa những kẽ ngón tay Akinobu, ngón trỏ y lướt hờ qua hai má cậu, “Huấn luyện cậu cách giữ mạng.”
Tay y trượt theo bả vai Shinichi xuống tới cánh tay, lùa vào giữa cổ tay, cử động khéo léo, khẩu súng trong tay cậu đã bị Akinobu cầm đi rồi.
Cậu đành thở dài, bản thân hình như lại bị người ấy dắt mũi thì phải.
Những ngày huấn luyện trước sau vẫn như một, giơ súng, điều chỉnh, ngắm, bóp cò, song lại có gì đó khang khác.
Shuusuke bước tới cạnh Shinichi, níu lấy súng cậu, nhẹ giọng khuyên, “Hôm nay nghỉ đi con ạ.”
“Bố…” Shinichi ngoảnh sang, cậu biết hôm nay mình đã thất thần suốt, “Con…”
“Bắn súng không giống những môn khác đâu, tâm lý ổn định là cực kỳ quan trọng, tâm lý con bắt buộc phải bình lặng không dao động dù là trong bất luận trường hợp gì, chẳng sợ cả ngày tận thế sẽ đến trong ngay giây tiếp theo, trong một giây ấy con vẫn có thể bình tĩnh bắn trúng mục tiêu con đã định trước. Nếu hôm nay con không tập trung tinh thần được, chi bằng cứ khuây khoả đầu óc một chút đi.”
“Bố…” Shinichi nhoẻn cười.
Cậu biết, gần đây cậu ôm hơi bị nhiều mối phiền lo trong lòng, nào là Eva, nào là cái buổi “huấn luyện” lạ lùng tối nay.
Xách túi súng lên, Shinichi dự định rời khỏi sân bắn.
Lúc đi ngang qua phòng bắn sát cạnh, dầu cho cửa đã đóng kín rồi, vẫn có thể nghe rõ mồn một lời quở trách vọng ra của huấn luyện viên.
“Elle! Elle! Tột cùng em có tập trung hay không đấy hả? Ba mươi sáu phát mà chỉ có chín phát trúng trên vòng mười, thành tích kiểu này thì ngay cả dự tuyển thi đấu em cũng chẳng qua nổi đâu!”
Vốn dĩ Shinichi hoàn toàn không muốn hóng hớt chuyện nhà người ta, chỉ là cậu có chút thông cảm với tuyển thủ tên gọi Elle đó, thực tế, một khi huấn luyện viên phải dùng khẩu khí hết thuốc chữa để dạy vận động viên bắn súng, đơn giản mà nói chính là một nhát đánh dữ dội lên tinh thần người phải nghe.
Cửa mở, huấn luyện viên nọ chớm thấy Shinichi liền hơi lúng túng thừ người, “Ra là cậu Kobayakawa, nếu vận động viên bắn nào cũng có thể giống em thì huấn luyện viên bọn tôi sẽ đỡ lo hơn nhiều.”
Shinichi chỉ cười xoà, kỳ thực cậu cũng nào phải ổn định vậy đâu.
Thầy huấn luyện viên cầm bản ghi chép rời khỏi đó, Shinichi thoáng ngó vô phòng, cô bé tên Elle trông xinh xắn hơn cậu tưởng, áng chừng cũng mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi, đang cúi lưng dỡ súng, xem ra cô bé là một tuyển thủ súng trường.
Cô bé ngước mắt, ánh mắt lia qua chỗ cửa Shinichi đứng, thân mình hơi khựng lại.
“Hi…” Shinichi đành vẫy tay, có phần vụng về mà nhướn nhướn lông mày.
Thế mà không ngờ, cô bé con lại trần ra thần sắc phấn khởi lắm, “A, anh là anh Kobayakawa quán quân liên thanh? Em là Elle, Elle Svenson.” Quên luôn khẩu súng trường mới chỉ tháo dở một nửa, nhanh nhẹn chạy tới chỗ cậu luôn.
“Ah, chào em. Em không cần gọi anh là anh Kobayakawa đâu, gọi Shinichi là được rồi.”
“Shinichi?” Phát âm của Elle nghe quái quái, cũng chả còn cách nào khác, ngay cả Eva quen cậu phải hơn nửa năm mới có thể lưu loát gọi chuẩn xác tên tiếng Nhật của cậu cơ mà.
“Có vẻ em đang gặp rắc rối, nếu anh xem em bắn thì em có phiền không?”
“Tất nhiên là không ạ! Huấn luyện viên của em bảo động tác của em chuẩn rồi, mỗi tội tiết tấu không tốt, nhưng mà cái thứ tiết tấu đó đó… Ehm…” Elle bất đắc dĩ thở dài, lắp lại khẩu súng trường đã tháo một nửa, tiến đến vị trí bắn, thế rồi quay đầu, hít một hơi, “Sao giờ ạ? Anh xem đó, em hồi hộp quá đi thôi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook