Nửa tháng sau, Shinichi xách hành lý cùng Shuusuke bước qua cửa hải quan.

Đến tiễn cậu chính là Mizushima.

Bạn bè bên câu lạc bộ kiếm đạo đều đang ở hội trường trận trung kết giải đấu kiếm đạo cao trung khu vực Tokyo hết cả.

Shinichi hít vào một hơi thật sâu, len lỏi chút ít cô độc.

Ngoái đầu thì thấy Mizushima đang chụp ảnh cậu. Cậu biết, tên kia đang dùng máy ảnh để che giấu đi cặp mắt đỏ lựng lên rồi.

Đúng lúc ấy, di động trong túi Mizushima réo, bên trong dậy ra tiếng hoan hô vang dội. Mizushima bèn đưa di động cho Shinichi, tiếng gào chứa niềm phấn kích tột độ của Hasegawa đánh rung màng nhĩ, “Haaaaaa —— chúng ta cuối cùng cũng trở thành quán quân khu vực Tokyo rồiiiiiii!!!!!!”

Bên trong điện thoại cực kỳ ồn ào, tất cả thành viên câu lạc bộ đều từng người một giật lấy điện thoại rú rít với Shinichi. Cả hội trưởng lẫn hội phó cũng chúc cậu sang Mỹ rồi hãy cố gắng. Hasegawa còn doạ nếu Shinichi không đạt được thành tích tốt thì sẽ cầm kiếm gỗ phang rụng đầu cậu, Katou thì lại nhắc nhở Shinichi phải cẩn trọng với mỹ nữ nước ngoài, điện thoại chuyền tay được một vòng, Shinichi rõ, đã đến chỗ của người kia.

“… Nè Saionji-kun… Cậu cũng nói gì đó với Kobayakawa đi này.”

Lại nghe thấy cái tên ấy, trái tim Shinichi bất chợt co rút lại, “Ơ… Nếu cậu ta không muốn nói…”

“Bốn năm nữa gặp lại.” Thanh âm Akinobu vọng dội, chất cảm vẫn lạnh lẽo thế, bình lặng lang thang.

Nhưng mà Shinichi lại cảm thấy y vừa chắp cánh cho dây thần kinh não cậu rồi lại hời hợt buông bỏ. Tựa thể cưỡi mây bay lướt khắp trời cao cả một vòng, cho tới khi đã chạm đất, trái tim vẫn còn đang treo lơ lửng tại không trung.

“Tốt thôi, chờ đó.” Shinichi bật cười ném điện thoại lại về tay cho Mizushima.

Kéo sụp vành mũ xuống thấp, hai đầu mày Shinichi nhíu lại.

Tôi là Kobayakawa Shinichi, tôi tự đi trên con đường của chính tôi.

Không ai có khả năng chi phối tôi, bao gồm cả cậu, Saionji Akinobu à.

Nửa năm qua đi kể từ ngày ấy, cái tên Kobayakawa Shinichi đã trở thành tiêu điểm của giới bắn.

Giải đấu vô địch bắn súng quốc tế diễn ra ở thủ đô Zagreb[1] thuộc Cộng hoà Croatia[2], thiếu niên mười bảy tuổi lần đầu tiên tham gia giải đấu thế giới đã ẵm trọn chức quán quân liên thanh súng lục nam 25m khỏi tay xạ thủ trứ danh Ralph Schuuman người Đức. Có người đã hỏi Ralph rằng việc không thể bảo vệ ngôi vị vô địch liệu có làm anh ta tiêu tan nhuệ khí hay không. Ralph lúc đó đã trả lời, “Tất nhiên tôi rất chán nản, cậu nhóc kia mỗi phát súng đều trúng thẳng tắp vào vòng mười, nếu không phải do thần may mắn thiên vị cậu nhóc thì súng của cậu ta thực tình quá đáng gờm, mà tôi quả thật còn kém xa cậu nhóc ấy lắm.”

Lại tới tám tháng sau, World Cup bắn súng được tổ chức tại Hàn Quốc, thiếu niên nọ lại một lần nữa chúng minh thực lực của cậu hoàn toàn không bởi do may mắn, ngôi quán quân của liên thanh súng lục nam lại tiếp tục bị cậu thu vào trong túi.

Hai năm kế tiếp, Kobayakawa Shinichi đã là mục tiêu cho mọi tuyển thủ khác đuổi kịp và vượt qua. Trước bia ngắm cậu luôn luôn giữ một tinh thần bình tĩnh nhất định, mọi tuyển thủ ngoài đều không còn thuộc phạm vi thế giới của cậu nữa, cậu không cần tiếng súng của bọn họ, thứ duy nhất hiện hữu trong mắt cậu chỉ là mục tiêu cách 25m mà thôi.

Sinh nhật hai mươi tuổi của cậu, vừa vặn là trước khi Olympic Sydney[3] bắt đầu một tháng.

Ngày ấy, cậu đồng ý trả lời buổi phỏng vấn của đài NHK[4] Nhật Bản.

Người dẫn chương trình có tên Tanaka Rino là một người tháo vát có đầu óc thực tế nổi tiếng. Shinichi lần đầu tiên được ngồi trong trường quay, bên ngoài những cánh cửa sổ sát sàn là cảnh đêm Tokyo đẹp như sao như ngọc.

Giống như một vực đen thăm thẳm, thoạt trông thì đầy vầng màu nhấp nhánh, thế mà lại mang một sức hút ồ ạt như cuốn phăng tất cả mọi tình tự suy nghĩ bay biến đi.

Tanaka Rino cùng Shinichi nói chuyện hàn huyên một hồi, đề tài xoay chung quanh những thành tích xuất sắc cũ và tình hình huấn luyện, thế rồi lại chuyển chủ đề đến Thế vận hội sắp tới.

“Kobayakawa-kun, cậu đã chiến thắng rất nhiều cuộc thi giải đấu lớn nhỏ, có người còn bảo cậu chỉ thiếu có mỗi huy chương vàng của Olympic nữa thôi.”

Shinichi liền phì cười, “Đại hội Olympic và những giải đấu vô địch khác không có gì khác nhau cả.”

“Ồ, ý cậu là cậu cũng sẽ đoạt được huy chương vàng của sự kiện thể thao này?”

“Không, không…” Shinichi xua tay lia lịa, “Ý tôi là bất luận hình thức trận đấu ra sao, những việc cần làm đối với một vận động viên bắn súng như tôi cũng giống nhau thôi à… Đều là giơ súng, ngắm, và bắn.”

“Ahaha, không ít quốc dân đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu đâu đó. Có điều Kobayakawa-kun thực sự không giống người thường. Chúng tôi được biết thi đấu liên thanh có cho phép giơ súng lần thứ hai, thế nhưng có người đã từng thống kê lại xác suất giơ súng lần thứ hai của cậu, là thấp nhất trong số tất cả mọi vận động viên bắn súng.”

“Á? Có người nghiên cứu cả việc đó nữa cơ à?” Shinichi trợn lớn mắt về phía Tanaka, vẻ đẹp trai lại vấy cả chút ít biểu cảm ngây ngô khiến cho nữ dẫn chương trình bất ngờ bị đỏ mặt.

“Đúng thế, xác suất chỉ có 2%. Nói cách khác một trăm lần cậu tham gia thi đấu thì chỉ có hai lần phải giơ súng lần thứ hai mà thôi. Cậu có thể bật mí cho tôi biết là nhờ điều gì mà cậu đạt được thành tích như vậy hay không?”

“Nhờ gì à…” Shinichi chau hàng lông mày, ánh mắt vô thức đảo qua khoảng không thành phố đã bị màn đêm trùm phủ, “Nếu như có đủ tự tin với chính bản thân mình thì cũng sẽ không cần phải lãng phí thời gian để xác định mục tiêu ngay từ ban đầu đã muốn nhắm đến…”

Một khắc ấy, người nọ tưởng chừng cậu đã quên đi, trong giây lát lại hiện ra trong trí óc cậu.

Hình ảnh Saionji Akinobu cầm cổ tay cậu bắn trúng ba đồng tiền xu tựa như một thước phim tái hiện trở về.

Shinichi không nén được mà cười khẩy.

Rất nhiều chuyện, nếu có thể quên được thì sẽ nhẹ lòng biết bao nhiêu.

“Kobayakawa-kun, nghe cậu nói vậy rồi, tôi cho rằng lại càng có nhiều người mong đợi nhiều hơn vào cậu đó.” Tanaka Rino bỗng dưng lộ ra biểu tình bí hiểm, “Còn giờ chi bằng kể cho chúng tôi nghe đôi chút về nữ tuyển thủ bắn súng nổi tiếng người Ukraine Eva Woolf đi. Các cậu có vẻ thân thiết lắm à nha, thường xuyên bắt gặp cảnh lúc Eva thi đấu thì cách đó không xa cậu đều đang quan sát cô ấy…”

“A ——” Shinichi dài âm đuôi, “Quan hệ giữa tôi với Eva không phải như mọi người nghĩ đâu. Hai đứa tôi là ‘chiến hữu’. Cả tôi với Eva đều cùng thuộc một club bắn súng, tất cả lịch trình trận đấu đều là do chú Andre sắp xếp cho nên bọn tôi thường xuyên chạm mặt nhau sau khi tập luyện. Vả lại lần nào thi đấu Eva cũng đều bị hồi hộp, là bạn cô ấy thì tôi tất nhiên phải đến tận nơi để cổ vũ mà thôi.”

“Nhưng mà rất nhiều người lại tin rằng danh xưng ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ của các cậu không chỉ đơn giản là tên gọi thôi đâu.”

“Oh —— tính tình Eva giống một thằng bé con lắm, gọi là ‘huynh đệ’ thì hợp hơn ấy.”

Bấy giờ, ở khách sạn Pennsylvania[5] thuộc Đại lộ Số Bảy[6] của Manhatta[7], một thanh niên đứng trước bệ rửa mặt trong một phòng tắm xa hoa, đối diện với gương mà xé chòm râu và lớp da nhân tạo dán trên khoé mắt xuống, gương mặt nguyên bản bình thường chẳng có gì đặc sắc thoáng chốc đã trở nên tràn đầy vẻ mê nhã trắng tựa ánh trăng.

Trong phòng khách, một phụ nữ quần áo bó đen nằm trên chiếc giường King Size, mái tóc gợn sóng dày màu nâu phô tán ra, cảnh tượng hấp dẫn chọc người không khỏi phải hít mạnh. Bên tay cô ta lắc nhẹ một lọ thuỷ tinh xinh xảo, thứ chất lỏng hồng hồng trong lọ dưới ánh đèn chùm thuỷ tinh lại càng nổi bật lên ánh quang kỳ dị lóng lánh.

“Ares, thật tình chả hiểu nổi cậu, rõ ràng là mỹ nam tử trời sinh, không nên suốt ngày cải trang mình thành mấy thằng xấu xí như vậy.” Người phụ nữ khẽ chếch tầm mặt, nhìn người thanh niên có tên Ares đang thong thả bước đến.

“Tại là trong thần thoại, Ares vốn rất xấu mà.” Thanh niên đi tới trước bàn, nhấc lên cái mở nắp chai, không nhanh không chậm cạy mở một chai vang đỏ, “Mà cả chị đó, Medea, cũng trời sinh mỹ nữ, chẳng phải vẫn đeo mặt tàn nhang rồi niềng răng giả bộ làm phụ nữ xấu đó thôi?”

Medea cười không nói, vươn tay nhận lấy ly rượu đỏ Ares đưa qua, uống một hớp, “Ngón tay cậu đẹp đẽ nhất không phải là thời điểm nâng ly, mà là một giây lên đạn súng khương tuyến[8]. Làm cho chị chả dằn được mà muốn được ngắm nhìn thêm nữa.”

“Có thể giúp chị vui vẻ là vinh hạnh của ta, thưa Queen of poison.”

“Mồm miệng cậu mới là độc dược chân chính thì có.” Medea đặt chén rượu xuống đầu giường, “Mục tiêu kế tiếp của chị ở Sydney, còn cậu?”

“Xem ra chúng ta lại có cùng đích đến rồi.” Ares nhún vai trái, “Kresha cũng giao nhiệm vụ cho ta ở Sydney. Có vẻ như chị đã có được chứng chỉ cán bộ nhân viên Thế vận hội Olympic Sydney rồi nhỉ.”

“Thế thì sao?”

“Ừm, ta đang suy nghĩ liệu chị cũng có thể kiếm cho ta được một suất hay không.”

“Ồ —— đối tượng ám sát của cậu cũng tham gia xem Olympic hả? Chính khách quốc gia nào vậy?”

Khoé môi Ares vẽ cao lên, hai mắt dõi thẳng về chất lỏng đỏ tươi như máu trong ly nhỏ, nói nhẹ nhàng, “Cuộc sống chẳng thú vị gì hết, nên tự tìm lấy thú vui.”

. / .

Chú thích:

1 + 2. Croatia và thủ đô Zagreb

Cộng hoà Croatia (tiếng Croatia: Republika Hrvatska) là một quốc gia ở Đông Nam Âu, tại ngã tư đường giữa Đồng bằng Pannonian, Balkan, và Biển Địa Trung Hải. Croatia giáp biên giới với Slovenia và Hungary ở phía bắc, Bosnia và Herzegovina ở phía đông nam và Serbia và Montenegro ở phía đông.

Croatia là một quốc gia có thu nhập cao cũng như là một thành viên của Liên hiệp quốc, Hội đồng châu Âu, Tổ chức An ninh và Hợp tác châu Âu, NATO, Tổ chức Thương mại Thế giới, CEFTA, và là một thành viên được bầu của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc cho nhiệm kỳ năm 2008–09. Nước này cũng là một ứng cử viên trở thành thành viên của Liên minh châu Âu, và là một thành viên sáng lập của Liên minh Địa Trung Hải khi nó được thành lập năm 2008.



Croatia và Zagreb:

Zagreb là thủ đô và đồng thời là thành phố lớn nhất Croatia. Đây cũng là trung tâm văn hóa, kinh tế và hành chánh nước Cộng hòa Croatia. Dân số thành phố tính đến năm 2006 là 784.000 (khoảng 1 triệu mốt kể cả vùng phụ cận). Zagreb nằm bên hai bờ nam bắc sông Sava và triền nam núi Medvednica ở cao độ 122m. Với địa thế góc tây nam đồng bằng Pannonia, Zagreb là nút lưu thông quan trọng giữa vùng Trung Âu và biển Adriatic.

3. Thế vận hội Olympic Sydney (hay Thế vận hội Mùa hè 2000, hoặc Thế vận hội Mùa hè XXVII) là thế vận hội Mùa hè lần 27, diễn ra tại Sydney, Úc ngày 15/09, kết thúc ngày 01/10/2000. Thế Vận hội Sydney 2000 được coi là Olympic tốt nhất từ trước tới nay.

4. NHK là hãng phát thanh-truyền hình công cộng duy nhất tại Nhật Bản, bắt đầu dịch vụ phát thanh từ năm 1925. Kinh phí hoạt động của NHK là tiền phí xem truyền hình, thu của các hộ gia đình có máy thu hình. Bằng cách đó, NHK có khả năng cung cấp các chương trình một cách khách quan, không chịu ảnh hưởng của chính phủ và các tổ chức tư nhân, và đặt lợi ích của khán, thính giả lên trên hết.

NHK hiện có 4 kênh truyền hình và 3 kênh phát thanh trong nước. Hai kênh truyền hình mặt đất, gồm kênh truyền hình Tổng hợp và kênh truyền hình Giáo dục, cùng với 3 kênh phát thanh trong nước, hàng ngày cung cấp các chương trình thời sự, giáo dục và giải trí gia đình v.v… Hai kênh truyền hình vệ tinh sản xuất nhiều chương trình phong phú, đáp ứng nhiều mối quan tâm khác nhau. Đài quốc tế NHK WORLD thực hiện hoạt động phát thanh-truyền hình quốc tế.



5 + 6 + 7. Manhattan, Đại lộ Số Bảy và khách sạn Pennsylvania

Mahattan là 1 trong 5 quận của thành phố New York, chủ yếu nằm trên phần cửa sông Hudson, có số dân đông thứ 3 trong 5 khu của New York, nhưng diện tích lại nhỏ nhất. Bao gồm đảo Manhattan và một vài đảo nhỏ: đảo Roosevelt, đảo Randall’s, Ward’s, đảo Governors, đảo Liberty, một phần của đảo Ellis, và đảo U Thant; ngoài ra còn bao gồm Marble Hill, một phần nhỏ của Bronx.

Manhattan là khu có màu vàng:



Toàn cảnh Manhattan:

Đại lộ Số Bảy là một con đường thuộc rìa Tây của Manhattan hay còn được gọi là Adam Clayton Powell Jr. Boulevard nằm phía Nam của Central Park, kết thúc ở cầu Macombs Dam dẫn qua sông Harlem nơi mà Đại lộ Jerome bắt đầu ở Bronx.

Khách sạn Pennsylvania ở số 401 Đại lộ Số Bảy (Manhattan) được xây dựng bởi Pennsylvania Railroad và điều hành bởi Ellsworth Statler, bắt đầu mở cửa từ 25/01/1919, thiết kế bởi công ty của McKim, Mead & White.

8. Súng có khương tuyến là súng có nòng xẻ rãnh xoắn khiến cho viên đạn xoáy tròn khi bắn ra, tỷ lệ trúng sẽ cao hơn nhiều.

Nòng rãnh khương tuyến:



Các kiểu nòng rãnh khương tuyến:

Còn đây là 1 số kiểu súng như vậy, cho mn dễ hình dung hình ảnh lúc làm việc của anh Ares :))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương