Bàn tay Akinobu từ khuôn mặt Shinichi trượt xuống cánh tay cậu, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay, “Kresha, ta nhận tiền cược của bà. Hãy nhớ kỹ lời hứa hẹn, nếu ta làm được, bà mãi mãi không được tìm cậu ấy gây phiền toái nữa.”

“Không thành vấn đề.” Ngón tay Kresha giữ ba đồng tiền xu, ưu nhã búng lên.

Shinichi nghĩ rằng mình sẽ nhắm mắt lại, thế nhưng cậu lại phát hiện ánh mắt mình hoàn toàn đeo đuổi theo cánh tay nâng lên trong nháy mắt của Akinobu, cả nhịp mạch đập cả hô hấp của cậu đều như bị ngừng bặt trong một khắc ấy —— viên đạn bắn ra mang theo tia lửa, và cả ngón tay Akinobu cầm vững vàng cổ tay mình, tất cả đều cực kỳ rõ nét.

Ba tiếng súng nọ vang nhanh tựa thể một tiếng, vỹ âm rền dài vọng dội thảng trong kho hàng.

Shinichi ngơ ngẩn nghiêng mặt qua, nhìn về phía Akinobu, “Cậu… Sao cậu làm được?”

“Chờ đến khi cậu cũng đủ tự tin y như vậy với chính bản thân cậu, cậu cũng sẽ làm được.” Akinobu đưa tầm nhìn sang hướng Kresha, “Ta thắng.”

“Phải phải phải, cậu thắng.” Kresha rảo bước đến trước mặt Shinichi, ngón trỏ muốn nâng cằm cậu, lại bị Akinobu gạt đi, “Con nên nhớ, sau Saionji Akinobu, con là đứa duy nhất khi bị kiểm tra cầm súng mà tay không hề run.”

Sau cùng Kresha chầm chậm bước đến bên cạnh Berg, nhắm ngay đầu hắn chính là một khẩu súng.

Akinobu dường như đã sớm đoán được, vươn tay che kín đôi mắt Shinichi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mụ ta giết thủ hạ của mụ.” Akinobu thản nhiên trả lời.

Kresha có chút đăm chiêu quay đầu lại, cười với Akinobu, “Cậu bảo vệ nó quá mức rồi đấy, chớ quên thế giới này vốn rất xấu xí. Kể cả giờ phút này nó không nhìn, thì về sau nó cũng sẽ phải nhìn thôi.”

Shinichi đờ người, ngón tay Akinobu kín bưng không một kẽ hở, nhưng bộ não cậu cũng không tự chủ được mà tưởng tượng ra hình ảnh đầu tên Berg bung máu, chuyện này không phải là nước sốt cà chua trên phim, tất cả chuyện này đều là sự thật.

“Đừng có trách ta tàn nhẫn, hắn đã phạm phải sai lầm quá mức nghiêm trọng. Đáng nhẽ lúc ta vứt di động Kobayakawa đi thì Berg cũng phải biết đường vứt di động của cả con bé đó. Hắn không nên để lại bên người chúng ta bất cứ thứ gì đó có thể bị truy dò.” Kresha bỏ ra ngoài kho hàng, đi về phía ***g lộng ánh trăng không hề có mảy may độ ấm, “Tạm biệt, Louis.”

Louis không nói gì, chỉ tựa người cạnh cửa kho hàng, dõi theo hướng Kresha rời đi.

Shinichi được Akinobu dẫn ra ngoài kho, Louis thì ôm Senka Sayaka đi phía sau bọn họ.

Shinichi muốn ngoái đầu, lại bị Akinobu kéo lại.

Y không lên tiếng, chỉ nhìn Shinichi ngọ nguậy đầu.

Ogata Kenwa ngồi trong xe, đợi sẵn ở bên lề đường kho hàng, thoáng thấy bóng Akinobu và Shinichi, miệng hắn nhếch lên một ý cười nhàn nhạt.

Xe chạy trên đường, đèn cao áp cứ từng cột từng cột một xẹt ngang qua ngoài cửa kính xe.

Shinichi chìa tay kéo Sayaka đang nằm trong lòng Louis về, tỉ mỉ vén mái tóc dài phủ trên cần cổ cô, trông thấy một vết thương nho nhỏ bầm đỏ.

“Không cần lo lắng, Berg chắc tiêm cho con bé thuốc an thần thôi, nó sẽ không tỉnh nhanh vậy đâu.” Louis an ủi.

Kenwa đang lái xe cũng ha ha bật cười, “Louis, kỳ thực thầy khó chịu Kobayakawa cướp đi cơ hội cho thầy tiếp tục lợi dụng thì có?”

“Cái thằng ranh này, sao vẫn không làm cho người ta ưa mày nổi hả?” Louis cười thò tay đến ghế lái, vò bù mái tóc gọn gàng của Kenwa biến luôn thành tổ chim.

Shinichi hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Cánh tay Akinobu đang tỳ trên thành cửa, gió vùn vụt xốc tung mái tóc y, ùa lên một loại mỹ cảm hỗn độn, “Cậu muốn hỏi gì?”

Tạm dừng vài giây, Shinichi mở miệng nói, “Lúc cậu đối mặt với người đàn bà tên Kresha đó, đã có chuyện gì?”

Ngón tay Akinobu gập nhẹ lại, tựa hồ nắm lấy luồng gió lùa lọt qua những kẽ hở ngón tay. Y chỉ yên lặng, không trả lời vấn đề của Shinichi.

“Cái lúc đó…” Ngược lại là Kenwa cụt hứng lên tiếng, “Tôi và Akinobu bị đưa vào một toà nhà đã bỏ hoang. Kresha cho hai bọn tôi mỗi đứa một khẩu súng, mỗi khẩu súng chỉ có một viên đạn. Mụ bảo, trong hai đứa tôi chỉ có một đứa có thể sống, muốn sống, thì phải bắn viên đạn trong khẩu súng đi.”

Bàn tay ôm Sayaka của Shinichi khẽ run nhẹ, “Sau đó?”

“Sau đó? Đương nhiên là phải suy xét tình cảnh của mình. Kresha dẫn theo ba tên, bọn tôi chỉ có hai viên đạn, cho nên không có khả năng xử lý bốn người bọn chúng. Mà cái toà nhà hoang phế đó, bên trong không có cái gì có thể che đậy hay ẩn núp. Do đó bọn tôi chỉ có thể làm theo lời mụ thôi.”

“Thế nhưng giờ cả hai người các cậu đều còn sống.”

“Bởi vì bọn tôi gặp may đó. Thời điểm tôi chĩa súng vào chính đầu mình, Akinobu dùng viên đạn duy nhất của nó phá huỷ viên đạn của tôi. Thế là Kresha lại giao bọn tôi hai con dao, mụ nói trừ phi trong hai đứa tôi có một đứa chết, nếu không cuộc kiểm tra tuyệt đối sẽ không kết thúc. Sau rồi tôi nghĩ, đằng nào Akinobu cũng không cho tôi tự sát đâu, nếu đã vậy, bọn tôi liền liều mạng với chúng, ai chết trước thì người còn lại cũng có thể được sống sót hợp lý. Tôi nhằm về phía một ả sát thủ, kết quả chưa tới hai đòn đã bị ả đè lại, cái vẻ ả cười với tôi chính là cười nhạo giống như một người lớn đang nhìn một thằng trẻ con cố tình gây rối. Sau đó Akinobu cũng lao đến, ả vặn tay Akinobu, tóm bên tay nó đang cầm con dao toan chọc vào mắt tôi, chắc chắn cậu không tưởng tượng nổi, một ả đàn bà lại có thể khoẻ đến thế. Rồi thì, Akinobu đạp một đá vào bụng tôi, hại tôi xuất huyết dạ dày mửa máu lên mặt ả kia, thừa dịp ả chớp mắt trong thoáng chốc, Akinobu đã bẻ cổ ả. Tôi đã sớm nói, khí lực ả kia rất mạnh, quăng ngay Akinobu đi, nhưng khi đó ả lại không để ý Akinobu đã trộm mất khẩu súng của ả. Một súng mà thôi, đầu ả đó bị ngay một lỗ. Điểm kỳ quái là lũ thuộc hạ của Kresha lại cứ như đang xem xiếc, chỉ đứng yên nhìn bọn tôi quần nhau với ả nọ. Mà càng làm cho tôi tức giận chính là, nếu Akinobu muốn nhổ nước bọt vào mặt ả mà ngại, nó có thể báo tôi một tiếng, tôi tình nguyện nhổ ngay, đâu nhất thiết phải đạp tôi đến xuất huyết dạ dày chớ! Đâm ra đến lúc xong tôi lại không bởi Kresha mà lại bởi một đá đó của Akinobu mà chết cứng ở bệnh viện nửa tháng trời ~”

“Còn sau đó? Hai các cậu giải quyết hết thủ hạ của Kresha ư?” Shinichi vô thức nắm chặt tay lại, lòng bàn tay cậu chưa gì đã đẫm ướt mồ hôi.

“Giải quyết chúng? Cậu nói đùa à? Kobayakawa?” Kenwa nở nụ cười, hệt như tất thảy lời hắn vừa nói chỉ là chuyện trên phim ảnh mà thôi, chỉ là Shinichi rõ, toàn bộ những chuyện ấy đều là thực.

“Vừa vặn ta đang theo dõi Kresha, cảm thấy hai thằng bé này rất thú vị, nên là mang hai đứa nó đi luôn.” Louis nhíu mày về phía Shinichi, một bộ dạng tự ngợi khen mình thật là tốt bụng.

Shinichi lặng lẽ nhìn lên ghế trước, cậu không thấy được cảm xúc của Akinobu.

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Ogata Kenwa ngoảnh sang Shinichi bảo, “Mình tôi ở lại thôi là được rồi, cậu không thể giải thích xác đáng với bố mẹ người ta, nhưng tôi thì có thể.”

Shinichi có phần do dự, Louis đứng một bên lại đệm lời, “Cứ giao cho Kenwa đi, loại việc này chúng ta cần một ‘nhà ngoại giao’ có tài ăn nói.”

Thoáng nhìn qua Senka Sayaka trong ngực, Shinichi gật đầu.

“Tốt lắm, thầy Louis lái xe đưa Kobayakawa về nhà đi.” Động tác Kenwa lanh lẹ bế Senka từ ghế sau ra, đi tới cửa bệnh viện, “Đừng có phóng vượt quá tốc độ đó.”

Louis ngâm nga một bài hát chẳng ra thanh điệu, thi thoảng lại xoãi tay muốn nghịch tóc Akinobu ngồi bên ghế phó lái, song nhiều lần lại bị Akinobu không nể tình hất ra.

Tới dưới nhà Shinichi thì xe đỗ lại.

Shinichi ngửa đầu quan sát, phát hiện nhà vẫn không có ánh đèn, xem ra Shuusuke chưa về rồi.

Không biết tự khi nào Akinobu đã xuống xe, y đi theo đằng sau Shinichi, ngắm nhìn Shinichi cúi đầu, lộ ra đường cong sau cổ, mò tìm chìa khoá dưới ngọn đèn chẳng sáng cho lắm. Cậu thấy bóng người in trên vách tường, bấy giờ mới ý thức Akinobu nãy giờ đi ở sau cậu.

“Cậu đi đường chả bao giờ có tiếng động đấy à?”

“Là do cậu lơ đễnh.”

Shinichi vòng người lại, liếc sang Akinobu, khẽ cười, “Tôi đang nghĩ, giả sử cậu không tới, tôi sẽ ra sao? Tôi sẽ bị đưa đi ư? Ông Louis bảo Kresha là ‘người dạy dỗ’ của Liên minh sát thủ hàng đầu thế giới… Bị bà ta mang đi, tôi sẽ thế nào? Tôi sẽ đi giết người ư? Giống như thời điểm Kresha bắn nổ đầu người khác mà mắt cũng không giật?”

Akinobu trầm tĩnh nhìn vào đôi mắt Shinichi.

“Tại sao cậu không trả lời tôi? Giống như thời điểm trước khi Kresha đi đã nói, thế giới này vốn rất xấu xí, kể cả giờ phút này tôi không nhìn, về sau cũng sẽ phải nhìn thôi.”

Cánh tay Akinobu giơ đến, kéo gấp Shinichi vào trong ***g ngực mình. Y ôm cậu thật chặt, sít chặt tới nỗi chàng trai trong lòng y cũng quên mất cái ôm như vậy ái muội biết bao. Akinobu hít một hơi thật sâu, hương tóc Shinichi chan chứa buồng phổi, dung nhập vào những vòng tuần hoàn của mạch máu, lan tràn tiến vào sinh mệnh y.

“Cậu đừng nghĩ.”

Vì rằng ngay cả tôi cũng không dám nghĩ.

Mãi lâu sau, Akinobu mới buông Shinichi ra, “Người đàn bà đó nói được làm được, mụ ta sẽ không còn đến tìm cậu nữa.”

Y xoay lưng bỏ đi, Shinichi trông theo bóng y tan khuất tại khúc quẹo cầu thang.

Nhất thời, cậu có một loại ngờ ngợ, lý do gì làm Akinobu quan tâm mình đến thế?

Shinichi bước vào phòng, bật đèn lên.

Hơi thở buồn tẻ ùa ập, Shinichi thật sâu hít vào, ít nhất thì cậu cũng vẫn còn sống.

Cậu đi vào phòng bố, bên trong chỉ có những đồ vật đơn sơ, tựa như tính cách cẩn thận kỹ càng của Shuusuke vậy. Cậu thoáng nghi hoặc, vì sao Shuusuke thà ở lại sân huấn luyện cả đêm chứ không cần về nhà, phải chăng nếu bản thân cậu tiếp tục sự nghiệp vận động viên bắn súng, có thể cậu sẽ được ở cùng bố nhiều hơn?

Khoảnh khắc đóng cửa, Shinichi bắt gặp một tờ giấy dưới bàn làm việc, phỏng chừng là lúc Shuusuke đóng ngăn kéo, tờ giấy đã bay lọt từ khe hở đằng sau của ngăn kéo ra.

Cậu tới gần, khom lưng cúi, nhặt tờ giấy ấy lên. Sau đó cậu phát giác đó là giấy tờ khám bệnh.

Đến khi cậu đọc rõ ràng được nội dung trên đó, ngón tay cậu bắt đầu run lên lấy bẩy.

Bố Kobayakawa Shuusuke của cậu, bị chẩn đoán bệnh ung thư phổi giai đoạn đầu.

Ngày khám bệnh chính là hôm Shuusuke làm bữa cơm tối, vừa ăn vừa hỏi Shinichi có muốn quay trở về sân bắn hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương