Đế Quân Sư Tôn
-
Chương 12: Hỏa thằn lằn
Editor: Trầm Trầm
Beta: An Lam
Trong miếu đổ nát…
-Tiểu Nghiên, về sau không nên tùy tiện nói ra thân phận và mục đích của mình trước mặt người xa lạ.
Bạch Lăng Đại đế dặn dò Hoa Tiểu Nghiên.
-Vì sao?
-Tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Hoa Tiểu Nghiên gật đầu.
Ban đêm, đúng hẹn mà tới. Mặt đất bị màu đen bao phủ, côn trùng im ắng không lên tiếng. Ngưu gia thôn im lặng đến mức có chút bí bách, khiến người hít thở không thông.
Hoa Tiểu Nghiên vuốt vuốt Tuyệt Tình kiếm. Được nghỉ ngơi một ngày nên giờ phút này tinh thần nàng rất phấn chấn.
-Bần đạo đã bố trí tốt mọi thứ. Chúng ta đi đến chỗ giếng trước đã.
Hoàng y đạo trưởng nói rồi lấy ra thanh kiếm gỗ đào, dẫn mọi người tới chỗ giếng cổ.
Bạch Lăng Đại đế nhìn hắn rời đi, mày hơi nhăn lại rồi lại giãn ra.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã mai phục tốt, chờ thằn lằn tinh xuất hiện.
-Sư phụ, người nhìn kìa. Trăng đêm nay thật đẹp .
Hoa Tiểu Nghiên cảm thán nói.
Ba người hoàng y đạo trưởng đang căng thẳng, nghe nàng nói như thế không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Viên Nhân cười gượng nói:
-Ha ha tiểu cô nương thật sự có nhã hứng. Không khí trầm trọng thế này mà còn tâm tình ngắm trăng…
Hoa Tiểu Nghiên gãi gãi đầu:
-Di! Sư phụ, dưới ánh trăng hình như có người.
Hoa Tiểu Nghiên chỉ vào ánh trăng.
-Dừng tay. Chỉ ánh trắng sẽ bị cắt lỗ tai đó.
Viên Nghĩa kéo tay Hoa Tiểu Nghiên lại.
-Suỵt! Thằn lằn tinh đến đấy! Đừng lên tiếng!
Hoàng y đạo trưởng vội cảnh giới nhắc nhở, sau đó phủ phục trên mặt đất không lên tiếng.
Hoa Tiểu Nghiên mở to mắt. Nàng nhìn về phía cái giếng cổ, thấy dưới ánh trăng lộ ra một bóng dáng. hắn mặc áo giáp phát ra màu tím chói mắt; lúc này quanh hắn phủ một màn sương mờ ảo. Hoa Tiểu Nghiên vui vẻ. Nguyên lai đây là thằn lằn tinh trong truyển thuyết; hắn có đầu có chân. Ấn tượng bề ngoài tuyệt đối không khiến người ta thấy sợ hãi.
-Muội muội, mau ra đây đi. Xem ca ca mang thứ gì tới cho muội này.
Thằn lằn tinh ôm một thân thể huyết nhục mơ hồ trong lòng, đi đến giếng cổ. Hoàng y đạo trưởng cầm chặt kiếm gỗ đào trong tay. Chỉ cần thằn lằn tinh bước vào trận pháp được thiết lập hắn sẽ lập tức lao ra.
-Là ai đang ở đằng kia?! Còn không hiện thân!
Khứu giác nhạy cảm của thằn lằn tinh phát hiện kiếm khí sắc bén, hắn kêu lớn.
-Yêu nghiệt! Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Hoàng y đạo trưởng làm ra vẻ ngoan độc, nhảy ra.
-Thái Thượng Lão quân cấp cấp như luật lệnh!
Hắn cắn ngón tay lấy máu, trong miệng lẩm nhẩm phù chú. Máu trên ngón tay rơi vào kiếm gỗ đào, Viên Nhân và Viên Nghĩa cầm phật châu hộ pháp giúp hoàng y đạo trưởng. Trong nhất thời kiếm gỗ đào như bị nhuộm một tầng hào quang kim sắc.
-Hừ! Đạo sĩ thối! Không biết tự lượng sức mình!
Thằn lằn tinh khinh thường hừ lạnh, vẫn tiếp tục đi về trước. Khi đến gần trận pháp hoàng y đạo trưởng bày ra, bát quái đồ trở nên chói mắt, chiếc chuông giấu trong bụi cỏ phát ra âm thanh “đinh đang” điên cuồng.
Dù sao thằn lằn tinh cũng có ngàn năm đạo hạnh, chút trò vặt này không làm hắn sợ hãi. Chỉ thấy trong đêm tối hắn vung tay lên, cuồng phong đầy trời. Lát sau bát quái đồ bị cát bụi che phủ, không còn phát ra ánh sáng nữa. Chiếc chuông giấu trong bụi cỏ cũng im lặng không ngân ra âm thanh. Thằn lằn tinh quay lại nhìn hoàng y đạo trưởng cười lạnh, khuôn mặt ánh bạc dưới trăng lộ ra hơi thở âm hiểm. Hoàng y đạo trưởng thầm kêu không tốt trong lòng, muốn bỏ chạy. Nhưng thằn lằn tinh đâu chịu buông tha, bắt đầu quấn lấy hắn ác đấu.
-Sư phụ có phải Tiểu Nghiên nên ra trợ giúp không?
Hoa Tiểu Nghiên nhìn thế cục trước mắt. Yêu quái này đúng là khó đối phó.
-Đừng vội, chờ thêm chút nữa.
Bạch Lăng Đại đế vân đạm phong khinh nói.
Hoa Tiểu Nghiên xoa xoa tay, chờ Bạch Lăng Đại đế phân phó.
Thân thủ thằn lằn tinh nhanh nhẹn, chớp mắt một cái đã đến trước mặt hoàng y đạo trưởng. Ngay khi hắn muốn bóp cổ hoàng y đạo trưởng, Hoa Tiểu Nghiên nhảy ra, vung Tuyệt Tình kiếm bổ xuống móng vuốt của thằn lằn tinh. Thằn lằn tinh bị đau lui lại vài bước.
Hoa Tiểu Nghiên đứng trước mặt hoàng y đạo trưởng, tay cầm Tuyệt Tình kiếm tỏa ra kiếm khí bức người, nói:
-Nữ quỷ dưới giếng là do ta giết. Yêu quái ngươi muốn báo thù cứ tới tìm ta. Không được tổn thương người vô tội.
-Ngươi! Ngươi nói lại lần nữa xem!
Thằn lằn tinh bị kích động mạnh. Trong lúc nói chuyện hắn vô thức khiến điện lôi nảy lửa xung quanh, cảnh tượng rất đáng sợ. Hai đạo sĩ trẻ tuổi đã sớm bị dọa tới choáng váng, sợ hãi trốn trong bụi cỏ không dám ra. Lúc này chỉ còn Hoa Tiểu Nghiên và hoàng y đạo trưởng đối mặt với thằn lằn tinh.
-Ta nói này! Thằn lằn tinh ngươi có phải ráy tai nhiều lắm không? Bị ảnh hưởng thính lực không nghe rõ ta nói gì sao? Ta có dụng cụ lấy nó ra . Chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ ta sẽ cho ngươi mượn.
Nói xong Hoa Tiểu Nghiên thật sự lấy dụng cụ ráy tai ra bỏ xuống. Ách… Nàng chỉ là xem nó như vật tùy thân nên mang theo.
Mà Bạch Lăng Đại đế bên kia nghe Hoa Tiểu Nghiên nói, không biết nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn trời…
Thằn lằn tinh phát điên. Hắn bay đến bên giếng cổ, không thấy bóng dáng muội muội mình đâu. Hắn bi thương ngửa đầu lên trời rống gào:
-A a a a a a !!!!!
Nhất thời đất đá chuyển động, cây cối rung theo dữ dội.
Hoa Tiểu Nghiên phiền chán dùng ngón út ngoáy lỗ tai, nói:
-Sao yêu quái các ngươi giống nhau thế hả? Động một chút là rống, chạm một chút là gào. Muốn khiến ta điếc luôn sao?
-Muội muội, là ca ca có lỗi với muội. Ca ca đã tìm được thi thể thích hợp cho muội ở Ngưu gia thôn. Chỉ tiếc ta đến chậm một bước, hại muội không có được nhân thân, không thể tu luyện lại lần nữa.
Sau khi thằn lằn tinh bi thương vì mất muội muội, hắn quay lại nhìn Hoa Tiểu Nghiên, ánh mắt lóe ra ác độc nói:
-Ta phải giết ngươi! Báo thù cho muội muội ta!
– Này! Ngươi đứng xa một chút đi. Đao kiếm không có mắt, ta sợ lúc giao đấu sẽ vô tình tổn thương ngươi!
Hoa Tiểu Nghiên nói với hoàng y đạo trưởng.
-Được. Tiểu cô nương, ngươi cẩn thận một chút.
Hoàng y đạo trưởng không hề cậy mạnh, nhanh chóng lui lại.
Thằn lằn tinh tạo bão cát vây quanh người hắn, lại gọi lôi điện đến cổ động. Hắn biến đổi thân hình, trở nên to lớn quái dị vô cùng. Không bao lâu sau chân thân của hắn hiện ra, là con thằn lằn khổng lồ thân có nhiều vằn, lại được bao phủ bởi một lớp vảy tím, thoạt trông vô cùng đáng sợ.
-Sư phụ, đây là quái vật gì vậy?
Hoa Tiểu Nghiên khiếp sợ. Đứng trước thằn lằn tinh trông nàng thật nhỏ bé.
-Đây là hỏa thằn lằn. Ngươi không được chủ quan vô ý. Dịch của nó có kịch độc, trăm ngàn lần không được để nó dính vào.
Hỏa thằn lằn giương móng vuốt đánh tới Hoa Tiểu Nghiên; nàng không dám giao phong chính diện với nó, đành phải tránh trái tránh phải. Trận đấu này xem ra là một trận ác chiến, thật sự ất khó giải quyết. Vốn cho rằng thằn lằn không phải là vật gì đáng sợ, giờ mới biết là bản thân sai lầm, Hoa Tiểu Nghiên âm thầm kêu khổ trong lòng.
Lần này hay rồi, gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, Hoa Tiểu Nghiên khóc không ra nước mắt, chỉ đànhdùng ánh mắt cầu cứu Bạch Lăng Đại đế:
-Sư phụ, đồ nhi không phải đối thủ của nó!
-Chuyên tâm ứng phó. Ngươi có thể.
Bạch Lăng Đại đế gật gật đầu.Hoa Tiểu Nghiên được Bạch Lăng Đại đế ủng hộ liền có lòng tin. Nếu sư phụ nói nàng có thể thì chắc chắn nàng có thể. Có sư phụ tin tưởng, mọi thứ đều tốt đẹp với nàng. Hoa Tiểu Nghiên thầm nghĩ phải đem thằn lằn tinh đánh đến không còn mảnh vảy nào.
Bạch Lăng Đại đế bất động thanh sắc đi đến cạnh giếng cổ bày kết giới. Với linh lực cường đại của mình Bạch Lăng Đại đế cảm nhận được cái giếng này là lối vào địa ngục. Thế nên lúc này hắn mới bày kết giới, tránh để các yêu ma khác đến trợ lực cho thằn lằn tinh.
-Không tốt! Thư sinh! Đồ đệ của ngươi bị thằn lằn tinh nuốt rồi!
Hoàng y đạo trưởng run rẩy. Sau khi nói xong hắn dẫn hai đạo sĩ trẻ tuổi kia chạy trối chết.
Sắc mặt Bạch Lăng Đại đế vẫn bình tĩnh, hắn lẳng lặng chờ. Chờ Hoa Tiểu Nghiên đánh thắng thằn lằn tinh.
Hoa Tiểu Nghiên bị hỏa thằn lằn nuốt vào bụng. Nàng gắt gao cầm chặt Tuyệt Tình kiếm đang phát ra ánh sáng. Chung quanh đều là hơi nóng hun người khiến nàng mồ hôi đầm đìa. Hoa Tiểu Nghiên nóng nảy. Lần đầu tiên có cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp nhưng lí trí nàng lại không có nửa điểm khủng hoảng. Nàng phải cứng rắn, phải tìm được đường ra. Mắt thấy mình sẽ rơi xuống biển máu trong bụng hỏa thằn lằn Hoa Tiểu Nghiên lẩm nhẩm chú ngữ, thi pháp ngự kiếm phi hành. Linh lực trong người Hoa Tiểu Nghiên đã bị tiêu hao không đủ dùng; hơn nữa dưỡng khí nơi này cũng không đủ, nàng hô hấp dần khó khăn nhưng vẫn cố gắng đứng lên.
-Không được! Ta không thể chết được! Tuyệt đối không thể chết được! Sư phụ nói, ta tuyệt đối có thể thắng được thằn lằn tinh này.
Hoa Tiểu Nghiên dựa vào Tuyệt Tình kiếm, miệng nỉ non:
-Ta không thể để sư phụ thất vọng.
Nàng hít thở từng ngụm từng ngụm, ngửa đầu nhìn những bó mạch máu trong bụng hỏa thằn lằn, lửa giận hừng hực cháy lên:
-Thằn lằn thối! Ngươi cho rằng nuốt ta vào bụng là có thể thắng sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là kì tích!
Hoa Tiểu Nghiên gian nan đứng thẳng trên Tuyệt Tình kiếm, tập hợp linh lực còn sót lại trong người, nhắm mắt điều tức. Sau đó nàng nhanh chóng mở mắt, phi thân lên, tay cầm Tuyệt Tình kiếm ra ra một chiêu:
-Thức thứ mười 《kiếm quyết 》: hoa kiếm hợp nhất!
Beta: An Lam
Trong miếu đổ nát…
-Tiểu Nghiên, về sau không nên tùy tiện nói ra thân phận và mục đích của mình trước mặt người xa lạ.
Bạch Lăng Đại đế dặn dò Hoa Tiểu Nghiên.
-Vì sao?
-Tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Hoa Tiểu Nghiên gật đầu.
Ban đêm, đúng hẹn mà tới. Mặt đất bị màu đen bao phủ, côn trùng im ắng không lên tiếng. Ngưu gia thôn im lặng đến mức có chút bí bách, khiến người hít thở không thông.
Hoa Tiểu Nghiên vuốt vuốt Tuyệt Tình kiếm. Được nghỉ ngơi một ngày nên giờ phút này tinh thần nàng rất phấn chấn.
-Bần đạo đã bố trí tốt mọi thứ. Chúng ta đi đến chỗ giếng trước đã.
Hoàng y đạo trưởng nói rồi lấy ra thanh kiếm gỗ đào, dẫn mọi người tới chỗ giếng cổ.
Bạch Lăng Đại đế nhìn hắn rời đi, mày hơi nhăn lại rồi lại giãn ra.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã mai phục tốt, chờ thằn lằn tinh xuất hiện.
-Sư phụ, người nhìn kìa. Trăng đêm nay thật đẹp .
Hoa Tiểu Nghiên cảm thán nói.
Ba người hoàng y đạo trưởng đang căng thẳng, nghe nàng nói như thế không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Viên Nhân cười gượng nói:
-Ha ha tiểu cô nương thật sự có nhã hứng. Không khí trầm trọng thế này mà còn tâm tình ngắm trăng…
Hoa Tiểu Nghiên gãi gãi đầu:
-Di! Sư phụ, dưới ánh trăng hình như có người.
Hoa Tiểu Nghiên chỉ vào ánh trăng.
-Dừng tay. Chỉ ánh trắng sẽ bị cắt lỗ tai đó.
Viên Nghĩa kéo tay Hoa Tiểu Nghiên lại.
-Suỵt! Thằn lằn tinh đến đấy! Đừng lên tiếng!
Hoàng y đạo trưởng vội cảnh giới nhắc nhở, sau đó phủ phục trên mặt đất không lên tiếng.
Hoa Tiểu Nghiên mở to mắt. Nàng nhìn về phía cái giếng cổ, thấy dưới ánh trăng lộ ra một bóng dáng. hắn mặc áo giáp phát ra màu tím chói mắt; lúc này quanh hắn phủ một màn sương mờ ảo. Hoa Tiểu Nghiên vui vẻ. Nguyên lai đây là thằn lằn tinh trong truyển thuyết; hắn có đầu có chân. Ấn tượng bề ngoài tuyệt đối không khiến người ta thấy sợ hãi.
-Muội muội, mau ra đây đi. Xem ca ca mang thứ gì tới cho muội này.
Thằn lằn tinh ôm một thân thể huyết nhục mơ hồ trong lòng, đi đến giếng cổ. Hoàng y đạo trưởng cầm chặt kiếm gỗ đào trong tay. Chỉ cần thằn lằn tinh bước vào trận pháp được thiết lập hắn sẽ lập tức lao ra.
-Là ai đang ở đằng kia?! Còn không hiện thân!
Khứu giác nhạy cảm của thằn lằn tinh phát hiện kiếm khí sắc bén, hắn kêu lớn.
-Yêu nghiệt! Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Hoàng y đạo trưởng làm ra vẻ ngoan độc, nhảy ra.
-Thái Thượng Lão quân cấp cấp như luật lệnh!
Hắn cắn ngón tay lấy máu, trong miệng lẩm nhẩm phù chú. Máu trên ngón tay rơi vào kiếm gỗ đào, Viên Nhân và Viên Nghĩa cầm phật châu hộ pháp giúp hoàng y đạo trưởng. Trong nhất thời kiếm gỗ đào như bị nhuộm một tầng hào quang kim sắc.
-Hừ! Đạo sĩ thối! Không biết tự lượng sức mình!
Thằn lằn tinh khinh thường hừ lạnh, vẫn tiếp tục đi về trước. Khi đến gần trận pháp hoàng y đạo trưởng bày ra, bát quái đồ trở nên chói mắt, chiếc chuông giấu trong bụi cỏ phát ra âm thanh “đinh đang” điên cuồng.
Dù sao thằn lằn tinh cũng có ngàn năm đạo hạnh, chút trò vặt này không làm hắn sợ hãi. Chỉ thấy trong đêm tối hắn vung tay lên, cuồng phong đầy trời. Lát sau bát quái đồ bị cát bụi che phủ, không còn phát ra ánh sáng nữa. Chiếc chuông giấu trong bụi cỏ cũng im lặng không ngân ra âm thanh. Thằn lằn tinh quay lại nhìn hoàng y đạo trưởng cười lạnh, khuôn mặt ánh bạc dưới trăng lộ ra hơi thở âm hiểm. Hoàng y đạo trưởng thầm kêu không tốt trong lòng, muốn bỏ chạy. Nhưng thằn lằn tinh đâu chịu buông tha, bắt đầu quấn lấy hắn ác đấu.
-Sư phụ có phải Tiểu Nghiên nên ra trợ giúp không?
Hoa Tiểu Nghiên nhìn thế cục trước mắt. Yêu quái này đúng là khó đối phó.
-Đừng vội, chờ thêm chút nữa.
Bạch Lăng Đại đế vân đạm phong khinh nói.
Hoa Tiểu Nghiên xoa xoa tay, chờ Bạch Lăng Đại đế phân phó.
Thân thủ thằn lằn tinh nhanh nhẹn, chớp mắt một cái đã đến trước mặt hoàng y đạo trưởng. Ngay khi hắn muốn bóp cổ hoàng y đạo trưởng, Hoa Tiểu Nghiên nhảy ra, vung Tuyệt Tình kiếm bổ xuống móng vuốt của thằn lằn tinh. Thằn lằn tinh bị đau lui lại vài bước.
Hoa Tiểu Nghiên đứng trước mặt hoàng y đạo trưởng, tay cầm Tuyệt Tình kiếm tỏa ra kiếm khí bức người, nói:
-Nữ quỷ dưới giếng là do ta giết. Yêu quái ngươi muốn báo thù cứ tới tìm ta. Không được tổn thương người vô tội.
-Ngươi! Ngươi nói lại lần nữa xem!
Thằn lằn tinh bị kích động mạnh. Trong lúc nói chuyện hắn vô thức khiến điện lôi nảy lửa xung quanh, cảnh tượng rất đáng sợ. Hai đạo sĩ trẻ tuổi đã sớm bị dọa tới choáng váng, sợ hãi trốn trong bụi cỏ không dám ra. Lúc này chỉ còn Hoa Tiểu Nghiên và hoàng y đạo trưởng đối mặt với thằn lằn tinh.
-Ta nói này! Thằn lằn tinh ngươi có phải ráy tai nhiều lắm không? Bị ảnh hưởng thính lực không nghe rõ ta nói gì sao? Ta có dụng cụ lấy nó ra . Chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ ta sẽ cho ngươi mượn.
Nói xong Hoa Tiểu Nghiên thật sự lấy dụng cụ ráy tai ra bỏ xuống. Ách… Nàng chỉ là xem nó như vật tùy thân nên mang theo.
Mà Bạch Lăng Đại đế bên kia nghe Hoa Tiểu Nghiên nói, không biết nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn trời…
Thằn lằn tinh phát điên. Hắn bay đến bên giếng cổ, không thấy bóng dáng muội muội mình đâu. Hắn bi thương ngửa đầu lên trời rống gào:
-A a a a a a !!!!!
Nhất thời đất đá chuyển động, cây cối rung theo dữ dội.
Hoa Tiểu Nghiên phiền chán dùng ngón út ngoáy lỗ tai, nói:
-Sao yêu quái các ngươi giống nhau thế hả? Động một chút là rống, chạm một chút là gào. Muốn khiến ta điếc luôn sao?
-Muội muội, là ca ca có lỗi với muội. Ca ca đã tìm được thi thể thích hợp cho muội ở Ngưu gia thôn. Chỉ tiếc ta đến chậm một bước, hại muội không có được nhân thân, không thể tu luyện lại lần nữa.
Sau khi thằn lằn tinh bi thương vì mất muội muội, hắn quay lại nhìn Hoa Tiểu Nghiên, ánh mắt lóe ra ác độc nói:
-Ta phải giết ngươi! Báo thù cho muội muội ta!
– Này! Ngươi đứng xa một chút đi. Đao kiếm không có mắt, ta sợ lúc giao đấu sẽ vô tình tổn thương ngươi!
Hoa Tiểu Nghiên nói với hoàng y đạo trưởng.
-Được. Tiểu cô nương, ngươi cẩn thận một chút.
Hoàng y đạo trưởng không hề cậy mạnh, nhanh chóng lui lại.
Thằn lằn tinh tạo bão cát vây quanh người hắn, lại gọi lôi điện đến cổ động. Hắn biến đổi thân hình, trở nên to lớn quái dị vô cùng. Không bao lâu sau chân thân của hắn hiện ra, là con thằn lằn khổng lồ thân có nhiều vằn, lại được bao phủ bởi một lớp vảy tím, thoạt trông vô cùng đáng sợ.
-Sư phụ, đây là quái vật gì vậy?
Hoa Tiểu Nghiên khiếp sợ. Đứng trước thằn lằn tinh trông nàng thật nhỏ bé.
-Đây là hỏa thằn lằn. Ngươi không được chủ quan vô ý. Dịch của nó có kịch độc, trăm ngàn lần không được để nó dính vào.
Hỏa thằn lằn giương móng vuốt đánh tới Hoa Tiểu Nghiên; nàng không dám giao phong chính diện với nó, đành phải tránh trái tránh phải. Trận đấu này xem ra là một trận ác chiến, thật sự ất khó giải quyết. Vốn cho rằng thằn lằn không phải là vật gì đáng sợ, giờ mới biết là bản thân sai lầm, Hoa Tiểu Nghiên âm thầm kêu khổ trong lòng.
Lần này hay rồi, gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, Hoa Tiểu Nghiên khóc không ra nước mắt, chỉ đànhdùng ánh mắt cầu cứu Bạch Lăng Đại đế:
-Sư phụ, đồ nhi không phải đối thủ của nó!
-Chuyên tâm ứng phó. Ngươi có thể.
Bạch Lăng Đại đế gật gật đầu.Hoa Tiểu Nghiên được Bạch Lăng Đại đế ủng hộ liền có lòng tin. Nếu sư phụ nói nàng có thể thì chắc chắn nàng có thể. Có sư phụ tin tưởng, mọi thứ đều tốt đẹp với nàng. Hoa Tiểu Nghiên thầm nghĩ phải đem thằn lằn tinh đánh đến không còn mảnh vảy nào.
Bạch Lăng Đại đế bất động thanh sắc đi đến cạnh giếng cổ bày kết giới. Với linh lực cường đại của mình Bạch Lăng Đại đế cảm nhận được cái giếng này là lối vào địa ngục. Thế nên lúc này hắn mới bày kết giới, tránh để các yêu ma khác đến trợ lực cho thằn lằn tinh.
-Không tốt! Thư sinh! Đồ đệ của ngươi bị thằn lằn tinh nuốt rồi!
Hoàng y đạo trưởng run rẩy. Sau khi nói xong hắn dẫn hai đạo sĩ trẻ tuổi kia chạy trối chết.
Sắc mặt Bạch Lăng Đại đế vẫn bình tĩnh, hắn lẳng lặng chờ. Chờ Hoa Tiểu Nghiên đánh thắng thằn lằn tinh.
Hoa Tiểu Nghiên bị hỏa thằn lằn nuốt vào bụng. Nàng gắt gao cầm chặt Tuyệt Tình kiếm đang phát ra ánh sáng. Chung quanh đều là hơi nóng hun người khiến nàng mồ hôi đầm đìa. Hoa Tiểu Nghiên nóng nảy. Lần đầu tiên có cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp nhưng lí trí nàng lại không có nửa điểm khủng hoảng. Nàng phải cứng rắn, phải tìm được đường ra. Mắt thấy mình sẽ rơi xuống biển máu trong bụng hỏa thằn lằn Hoa Tiểu Nghiên lẩm nhẩm chú ngữ, thi pháp ngự kiếm phi hành. Linh lực trong người Hoa Tiểu Nghiên đã bị tiêu hao không đủ dùng; hơn nữa dưỡng khí nơi này cũng không đủ, nàng hô hấp dần khó khăn nhưng vẫn cố gắng đứng lên.
-Không được! Ta không thể chết được! Tuyệt đối không thể chết được! Sư phụ nói, ta tuyệt đối có thể thắng được thằn lằn tinh này.
Hoa Tiểu Nghiên dựa vào Tuyệt Tình kiếm, miệng nỉ non:
-Ta không thể để sư phụ thất vọng.
Nàng hít thở từng ngụm từng ngụm, ngửa đầu nhìn những bó mạch máu trong bụng hỏa thằn lằn, lửa giận hừng hực cháy lên:
-Thằn lằn thối! Ngươi cho rằng nuốt ta vào bụng là có thể thắng sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là kì tích!
Hoa Tiểu Nghiên gian nan đứng thẳng trên Tuyệt Tình kiếm, tập hợp linh lực còn sót lại trong người, nhắm mắt điều tức. Sau đó nàng nhanh chóng mở mắt, phi thân lên, tay cầm Tuyệt Tình kiếm ra ra một chiêu:
-Thức thứ mười 《kiếm quyết 》: hoa kiếm hợp nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook