Đệ Nhất Sủng
-
Chương 18: Bắt về, chặt tay
Trước đó Cố Vị Y bị tát hai cái, mặc dù bây giờ trên mặt đã bớt sưng nhưng vẫn có dấu đỏ nhàn nhạt.
Nhưng người đẹp đúng là người đẹp, cho dù trên mặt có dấu đỏ vẫn xinh đẹp như cũ.
Người đẹp số một Bắc Lăng cũng không phải chỉ là hư danh, Cố Vị Y thật sự rất xinh đẹp.
“Khải Trạch, mẹ em... mẹ bị ba đuổi đi rồi” Cố Vị Y khóc hoa lê đái vũ khiến Mộ Khải Trạch đau lòng không thôi.
Không thấy nữ thần, bây giờ Cố Vị Y lại trở thành người anh ta yêu nhất trong lòng.
Người phụ nữ của mình chịu uất ức sao có thể nhịn?
“Có chuyện gì vậy? Sao chú Cố lại đuổi mẹ em đi?”
“Đều là nó!” Cố Vị Y chỉ vào Cố Cơ Uyển ở nơi không xa, khàn giọng nói: “Không biết nó ăn lầm thứ gì rồi giá họa cho em.”
“Mẹ vì bảo vệ em nên tự đứng ra gánh tội thay, thật ra mẹ vô tội.”
Cố Vị Y nhào vào lòng Mộ Khải Trạch, khóc thút thít: “Mẹ chỉ muốn bảo vệ em thôi, mẹ và em đều bị nó hại thảm”
Mộ Khải Trạch lại nhìn Cố Cơ Uyển, cuối cùng cũng nhận ra cô là ai.
Đây chẳng phải cô ba xấu xí nhất nhà họ Cố ư? Không ngờ người xấu thì thôi đi, lòng dạ cũng độc ác như vậy!
“Đi, anh đòi lại công bằng cho em! ” Mộ Khải Trạch kéo Cố Vị Y đi về phía Cố Cơ Uyển.
Đáy mắt Cố Vị Y lướt qua tia tàn nhẫn, bước loạng choạng phía sau anh ta.
“Khải Trạch, thôi đi, nó sắp đính hôn với anh trai anh rồi, chúng ta đừng gây chuyện gì vào lúc mấu chốt này nữa, em sợ anh sẽ không dễ ăn nói với anh trai anh.”
“Đã lúc này rồi mà em vẫn chỉ biết nghĩ thay cho người khác?
Lòng Mộ Khải Trạch dâng lên sự thương tiếc, Vị Y của anh tốt như thế, xinh đẹp như vậy lại thiện lương, anh bị ma ám mới bị cô gái trong mưa tối qua mê hoặc tâm trí.
Sao anh có thể có lỗi với Vị Y được?
“Cố Cơ Uyển, người phụ nữ xấu xa này!” Anh ta xông lên trước mặt Cố Cơ Uyển, túm lấy tay cô rồi kéo cô lại.
“Tôi muốn cô phải đi giải thích với ông Cố ngay bây giờ, là cô tự ăn nhầm thứ gì rồi giá hoạ cho mẹ con Vị Y ”
“Dựa vào đâu?” Cố Cơ Uyển giật mạnh tay lại: “Lời Cố Vị Y nói là anh tin ngay?”
“Vị Y chưa bao giờ biết nói dối!” Mộ Khải Trạch trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Cô có đi hay không?”
“Không đi.” Đàn ông nhà họ Mộ đều dã man, chỉ có cách thể hiện sự dã man là khác nhau.
Đây là cậu hai nhà họ Mộ, thuộc kiểu người nóng nảy bộp chộp, đời trước không phải cô chưa được lĩnh giáo.
Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên sau gáy truyền tới một đợt tê dại, tóc cô bị Mộ Khải Trạch túm lấy.
“Anh buông tay!” Cố Cơ Uyển không ngờ ban ngày ban mặt mà anh ta vẫn dám ra tay!
“Tôi muốn cô đi giải thích với ông Cố” Mộ Khải Trạch kéo tóc cô muốn đi.
Anh ta là cậu hai nhà họ Mộ, ở nhà họ Cố ngay cả Cố Kính Minh cũng không được anh ta để vào mắt.
Còn Cố Cơ Uyển, trong mắt anh ta còn không bằng một con giun, cho dù có hại chết thì anh ta cũng không bận tâm!
“Anh buông tay! Mộ Khải Trạch, tên thần kinh này, buông tay!”
Cố Cơ Uyển ra sức giãy giụa, không ngờ Mộ Khải Trạch lại trở tay tát vào mặt cô một cái thật mạnh!
“Cô liên lụy làm cho Cố Vị Y bị đánh, đây chính là báo thù!”
Cố Cơ Uyển bị Mộ Khải Trạch túm tóc, hơn nữa dù sao anh ta cũng là một người đàn ông cao hơn mét tám to con vạm vỡ, cô là một nhóc con nên không thể phản kháng được.
Mắt thấy anh ta nâng tay lên lần thứ hai, cái tát tiếp theo chuẩn bị giáng xuống, Cố Cơ Uyển cắn môi, bỗng vung tay lên.
“Bốp” một tiếng, Mộ Khải Trạch bị đánh cho choáng váng, tay buông ra, Cố Cơ Uyển lập tức kéo tóc mình lại từ trong tay anh ta rồi chạy trốn.
Ở nhà này không ai dám động vào Mộ Khải Trạch, cho dù là ba cũng vậy.
Cô không trốn, ở lại chỉ có con đường chết!
Sát khí dâng lên đằng đằng từ đáy mắt Mộ Khải Trạch!
Từ khi sinh ra anh ta đã là cậu hai nhà họ Mộ tôn quý không thể xâm phạm, sống hơn hai mươi năm, chưa có ai dám động vào một sợi lông của anh ta.
Chứ đừng nói là bị đánh vào mặt!
Cho nên anh ta không ngờ Cố Cơ Uyển lại dám đánh mình!
Cố Cơ Uyển, cô chết chắc rồi!
Nhìn hai vệ sĩ ở bãi đỗ xe xa xa đang chạy tới, anh ta giận dữ hét lên: “Bắt cô ta về đây rồi chặt tay cô ta cho tôi"
Nhưng người đẹp đúng là người đẹp, cho dù trên mặt có dấu đỏ vẫn xinh đẹp như cũ.
Người đẹp số một Bắc Lăng cũng không phải chỉ là hư danh, Cố Vị Y thật sự rất xinh đẹp.
“Khải Trạch, mẹ em... mẹ bị ba đuổi đi rồi” Cố Vị Y khóc hoa lê đái vũ khiến Mộ Khải Trạch đau lòng không thôi.
Không thấy nữ thần, bây giờ Cố Vị Y lại trở thành người anh ta yêu nhất trong lòng.
Người phụ nữ của mình chịu uất ức sao có thể nhịn?
“Có chuyện gì vậy? Sao chú Cố lại đuổi mẹ em đi?”
“Đều là nó!” Cố Vị Y chỉ vào Cố Cơ Uyển ở nơi không xa, khàn giọng nói: “Không biết nó ăn lầm thứ gì rồi giá họa cho em.”
“Mẹ vì bảo vệ em nên tự đứng ra gánh tội thay, thật ra mẹ vô tội.”
Cố Vị Y nhào vào lòng Mộ Khải Trạch, khóc thút thít: “Mẹ chỉ muốn bảo vệ em thôi, mẹ và em đều bị nó hại thảm”
Mộ Khải Trạch lại nhìn Cố Cơ Uyển, cuối cùng cũng nhận ra cô là ai.
Đây chẳng phải cô ba xấu xí nhất nhà họ Cố ư? Không ngờ người xấu thì thôi đi, lòng dạ cũng độc ác như vậy!
“Đi, anh đòi lại công bằng cho em! ” Mộ Khải Trạch kéo Cố Vị Y đi về phía Cố Cơ Uyển.
Đáy mắt Cố Vị Y lướt qua tia tàn nhẫn, bước loạng choạng phía sau anh ta.
“Khải Trạch, thôi đi, nó sắp đính hôn với anh trai anh rồi, chúng ta đừng gây chuyện gì vào lúc mấu chốt này nữa, em sợ anh sẽ không dễ ăn nói với anh trai anh.”
“Đã lúc này rồi mà em vẫn chỉ biết nghĩ thay cho người khác?
Lòng Mộ Khải Trạch dâng lên sự thương tiếc, Vị Y của anh tốt như thế, xinh đẹp như vậy lại thiện lương, anh bị ma ám mới bị cô gái trong mưa tối qua mê hoặc tâm trí.
Sao anh có thể có lỗi với Vị Y được?
“Cố Cơ Uyển, người phụ nữ xấu xa này!” Anh ta xông lên trước mặt Cố Cơ Uyển, túm lấy tay cô rồi kéo cô lại.
“Tôi muốn cô phải đi giải thích với ông Cố ngay bây giờ, là cô tự ăn nhầm thứ gì rồi giá hoạ cho mẹ con Vị Y ”
“Dựa vào đâu?” Cố Cơ Uyển giật mạnh tay lại: “Lời Cố Vị Y nói là anh tin ngay?”
“Vị Y chưa bao giờ biết nói dối!” Mộ Khải Trạch trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Cô có đi hay không?”
“Không đi.” Đàn ông nhà họ Mộ đều dã man, chỉ có cách thể hiện sự dã man là khác nhau.
Đây là cậu hai nhà họ Mộ, thuộc kiểu người nóng nảy bộp chộp, đời trước không phải cô chưa được lĩnh giáo.
Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên sau gáy truyền tới một đợt tê dại, tóc cô bị Mộ Khải Trạch túm lấy.
“Anh buông tay!” Cố Cơ Uyển không ngờ ban ngày ban mặt mà anh ta vẫn dám ra tay!
“Tôi muốn cô đi giải thích với ông Cố” Mộ Khải Trạch kéo tóc cô muốn đi.
Anh ta là cậu hai nhà họ Mộ, ở nhà họ Cố ngay cả Cố Kính Minh cũng không được anh ta để vào mắt.
Còn Cố Cơ Uyển, trong mắt anh ta còn không bằng một con giun, cho dù có hại chết thì anh ta cũng không bận tâm!
“Anh buông tay! Mộ Khải Trạch, tên thần kinh này, buông tay!”
Cố Cơ Uyển ra sức giãy giụa, không ngờ Mộ Khải Trạch lại trở tay tát vào mặt cô một cái thật mạnh!
“Cô liên lụy làm cho Cố Vị Y bị đánh, đây chính là báo thù!”
Cố Cơ Uyển bị Mộ Khải Trạch túm tóc, hơn nữa dù sao anh ta cũng là một người đàn ông cao hơn mét tám to con vạm vỡ, cô là một nhóc con nên không thể phản kháng được.
Mắt thấy anh ta nâng tay lên lần thứ hai, cái tát tiếp theo chuẩn bị giáng xuống, Cố Cơ Uyển cắn môi, bỗng vung tay lên.
“Bốp” một tiếng, Mộ Khải Trạch bị đánh cho choáng váng, tay buông ra, Cố Cơ Uyển lập tức kéo tóc mình lại từ trong tay anh ta rồi chạy trốn.
Ở nhà này không ai dám động vào Mộ Khải Trạch, cho dù là ba cũng vậy.
Cô không trốn, ở lại chỉ có con đường chết!
Sát khí dâng lên đằng đằng từ đáy mắt Mộ Khải Trạch!
Từ khi sinh ra anh ta đã là cậu hai nhà họ Mộ tôn quý không thể xâm phạm, sống hơn hai mươi năm, chưa có ai dám động vào một sợi lông của anh ta.
Chứ đừng nói là bị đánh vào mặt!
Cho nên anh ta không ngờ Cố Cơ Uyển lại dám đánh mình!
Cố Cơ Uyển, cô chết chắc rồi!
Nhìn hai vệ sĩ ở bãi đỗ xe xa xa đang chạy tới, anh ta giận dữ hét lên: “Bắt cô ta về đây rồi chặt tay cô ta cho tôi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook