Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa
-
Chương 66: Trừ ma
Lưỡi đao cực âm của Hàn Thủy Thạch vẫn còn chưa kịp rút ra thì đã nghe thấy tiếng người gọi lớn: “Hàn Thủy Thạch!”
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Trảm Phong và Thiên Ấn vội vã chạy về hướng này. Nơi đây vẫn luôn bị núi Vọng Trần dùng để mô phỏng Thiên Đình nhưng mà hai người bọn họ suốt thời gian qua lại không hề nghi ngờ chút nào cả. Dù sao lúc trước Thiên Ấn phi thăng, chuyện lôi kiếp vô cùng khủng khiếp là thật, thậm chí còn kéo theo cả vô số thần tiên tò mò đến ngó nghía nữa.
Tuy rằng đám thần tiên đó về sau bọn họ chưa từng gặp bất kỳ ai nhưng cũng không thắc mắc nhiều, bởi vì Nhị Lang Thần đã từng giải thích qua rằng – tiên nhân đều là trạch nữ trạch nam, quanh năm không ra khỏi cửa. Đương nhiên, những tu sĩ tu vi cao thâm của các môn phái lớn trước kia cũng không mấy ai thích giao du cùng kẻ khác.
Cả Thiên Ấn lẫn Trảm Phong đều chẳng mảy may nghi hoặc gì, vẫn luôn ngây người hết ngày này qua tháng khác ở trong động phủ của mình.
Mãi đến tận hôm nay, bọn họ thình lình nghe thấy tiếng người giao chiến thì mới vội chạy tới xem. Nhưng mà tình cảnh trước mắt thực sự khiến cho họ phải bàng hoàng kinh hãi – Hàn Thủy Thạch đang đuổi giết Vấn Thủy?
Không không, nếu như tập trung nhìn kỹ một chút thì sẽ nhận ra được ngay người đang chạy đằng trước kia hoàn toàn không phải Vấn Thủy. Đó là… trời ạ, đó là Không Thanh Tông chủ của núi Vọng Trần! Thiên Ấn vẫn còn chưa kịp hé răng thì đã trông thấy một đao của Hàn Thủy Thạch nhắm thẳng ngực nàng xuyên tới!
Trảm Phong hốt hoảng vọt về phía trước: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi đang làm gì thế hả!”
Hàn Thủy Thạch vẫn lặng im, chỉ rút đao ra đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt giá lạnh như băng.
Trảm Phong vội vàng cúi người xuống cầm máu giúp Không Thanh, trong khi Thiên Ấn thì mù mờ hỏi: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi làm gì vậy?” Hắn đưa mắt nhìn một vòng, thấy chỉ có mình Không Thanh thì không khỏi nhíu mày hỏi: “Vấn Thủy đâu rồi?”
Thiên Ấn hiểu rất rõ, Hàn Thủy Thạch là tâm ma vì Vấn Thủy mà sinh ra, chỉ cần hắn còn tồn tại thì nhất định sẽ không rời xa nàng nửa bước. Hàn Thủy Thạch căn bản không nói lời nào. Trảm Phong đỡ Không Thanh dậy, há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Kỳ thật nếu như nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được nguyên thần của Không Thanh rất khác so với Vấn Thủy. Cũng tựa như một bức họa so với cả nguyên mẫu vậy, tuy vẻ ngoài họ giống nhau như đúc nhưng phong thái thì không giống. Đã nhiều năm qua là thế, hai chữ “mẫu thân” Trảm Phong vẫn không thốt nổi thành lời, chỉ đành gượng gạo hỏi: “Người không sao chứ?”
Không Thanh lúc này trong miệng chỉ toàn là máu. Nguyên thần của nàng mới tụ hợp lại, còn chưa kịp dung hợp với thân thể mới bằng ngọc, sinh mệnh vào giờ khắc này tựa như chỉ mành treo chuông.
Nàng nói không nên lời, còn Lộ Nhai ở bên ngoài thì đang phi như bay về phía họ cùng một con chó đen tuyền sau lưng. Hắn chạy còn chưa đến nơi đã lớn tiếng gân cổ hét: “Kéo Hàn Thủy Thạch ra khỏi đây mau! Bằng không toàn bộ môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần sẽ vong mạng trong lôi kiếp mất!”
Trảm Phong và Thiên Ấn ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. Tuy họ không rõ hiện đang xảy ra chuyện gì nhưng mà nghe Lộ Nhai nói thì cũng cảm thấy tình hình vô cùng nguy ngập, đành tạm nghe theo lời hắn.
Trông thấy Trảm Phong xốc Không Thanh lên, Hàn Thủy Thạch phẫn nộ quát: “Ta phải giết chết cô ta!”
Nói xong hắn liền vung đao chém tới. Trảm Phong nhìn xuống Không Thanh trong lồng ngực mình, không hơi sức đâu để mà tiếp chuyện với hắn, chỉ biết cắm đầu chạy theo Lộ Nhai! Chẳng mấy chốc sau, Lộ Nhai đã lần theo pháp trận ở cạnh cửa vào để vùng thoát được ra ngoài.
Trảm Phong lập tức nối gót theo hắn, còn Thiên Ấn thì tụt lại sau lưng bọn họ – Hàn Thủy Thạch hiện đang đằng đằng sát khí, hắn không thể không ở lại cầm chân hắn ta. Thiên Ấn vừa đánh vừa chạy, chật vật một hồi mới thoát khỏi kính Vạn Không.
Hàn Thủy Thạch bám riết theo họ, hắn vừa ló đầu ra ngoài thì trên bầu trời mây đen tức thì vần vũ. Thiên Ấn và Trảm Phong trông thấy lôi kiếp chuẩn bị ập tới, không khỏi sửng sốt một phen.
Đây… rõ ràng chính là thế giới bọn họ từng ở trước lúc phi thăng mà… Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?!
Trảm Phong đang định mở miệng nói chuyện thì Lộ Nhai đã cướp lời: “Hàn Thủy Thạch điên rồi, hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận, rời khỏi đây đã rồi nói!”
Thiên Ấn nhíu mày: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hàn Thủy Thạch sao lại đuổi giết Không Thanh? Không phải chúng ta đã phi thăng rồi sao? Nơi chúng ta vừa ra khỏi rốt cuộc là cái chốn nào?”
Cả hai bọn họ đều đầy một bụng thắc mắc. Lộ Nhai bất đắc dĩ nói: “Ta biết chư vị hiện có nhiều điều khó hiểu, đợi khi nào Không Thanh Tông chủ của bản môn tỉnh lại, hai người có thể hỏi người.”
Không Thanh dù sao cũng đang thân mang trọng thương. Trảm Phong sốt sắng trong lòng, quýnh quáng ôm nàng chạy một mạch tới động phủ của hội Thiên Sương.
Động phủ của Thiên Sương vẫn không có gì thay đổi so với lúc trước. Thiên Sương trông thấy đám người Trảm Phong kéo đến thì trước hết là cả kinh, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại – tuy rằng hai đứa không phải thực sự phi thăng, nhưng ít ra vẫn còn sống.
Lộ Nhai cũng không kịp giải thích nhiều, chỉ vạn phần nôn nóng nói: “Thiên Sương Chưởng môn, xin ngài nhất định phải cứu lấy Tông chủ của chúng ta!”
Thiên Sương tiến lên vài bước, chỉ liếc mắt qua một cái là nhận ra ngọn nguồn của miệng vết thương: “Các ngươi đã đánh nhau với Hàn Thủy Thạch rồi sao?”
Lộ Nhai thở hổn hển vì khi nãy bỏ chạy bạt mạng, hiện tại quả thực nói không ra lời. Vẫn là Trảm Phong lên tiếng: “Thiên Sương Chưởng môn, trước mắt cứu người mới là quan trọng.”
Thiên Sương dường như cũng chẳng cần Trảm Phong nhiều lời, tức tốc ra hiệu cho hắn bế Không Thanh vào trong phòng rồi tìm Linh Cương trị liệu. Lưỡi đao kia cơ hồ đã đâm thủng ngực Không Thanh, Linh Cương nhìn thấy cũng phải giật mình, vội vã bắt tay vào giúp nàng chữa trị nguyên thần.
Thiên Sương ở bên ngoài chờ đợi cùng với đám người Thiên Ấn, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Lộ Nhai liếc mắt nhìn Thiên Ấn và Trảm Phong đang đứng trước mặt mình, nghĩ ngợi một chút, chỉ đành căng da đầu lên mà nói: “Tiên Giới và Ma Giới đều là giả, chẳng qua chỉ là hai món thần khí của bổn tông thôi.”
Trảm Phong và Thiên Ấn tức khắc gân xanh hằn lên trên trán. Lộ Nhai trông thấy mặt họ tối sầm thì đành phải nhanh nhảu nói: “Nhưng mà chúng ta thực sự không muốn làm hại chư vị! Hai vị đạo hữu ở trong kính Vạn Không lâu như thế, ta có muốn làm gì cũng đâu phải là không thể đắc thủ. Nhưng mà suốt thời gian qua hai vị có thương tổn chút nào không?”
Trảm Phong nghiến răng hỏi: “Sao ngươi lại vây hai người chúng ta trong kính?”
Lộ Nhai thở dài: “Thành thật mà nói, ta đặt kính Vạn Không lên trên cao cũng không phải vì muốn vây khốn hai vị. Chỉ là tu vi của ta đã mãn, sắp sửa phi thăng, nhưng mà sau khi phi thăng chưa chắc đã tới được chính xác bí cảnh này. Bởi vì tông môn chúng ta muốn tìm lại một mảnh tàn hồn của Không Thanh Tông chủ nên mới nghĩ cách bày trận bên trên, ngay chính lúc ta phi thăng sẽ có một môn nhân ra tay tương trợ, dùng pháp bảo đánh cho ta rớt xuống.”
Trảm Phong thực ra đã từng tận mắt chứng kiến cảnh ấy nên cũng khá là tin tưởng, lập tức hỏi: “Chính là vị Nhị Lang Thần kia phải không?”
Lộ Nhai nói: “Đó là sư huynh Dương Giản của tại hạ. Huynh ấy đã sớm ở trong kính Vạn Không để chuẩn bị hỗ trợ ta, nhưng sau đó lại gặp hai vị nên mới không còn biện pháp nào khác, đành phải đóng giả làm Nhị Lang Thần.”
Trảm Phong nhất thời câm nín, vẫn là Thiên Sương hỏi tiếp: “Hiện tại Không Thanh đã tụ hồn xong, núi Vọng Trần cũng lấy lại được công pháp thất truyền rồi chứ?”
Lộ Nhai dùng vẻ mặt sầu khổ nói: “Vẫn chưa, nguyên thần Tông chủ vừa mới tụ lại thì Hàn Thủy Thạch đã thoát ra khỏi bình Vô Tận. Tông chủ bị hắn đâm trọng thương, chưa kịp truyền thụ công pháp.”
Vẻ mặt Thiên Sương tức thì biến đổi: “Thế Hàn Thủy Thạch đâu rồi?”
Lộ Nhai cúi người, nói: “Hàn Thủy Thạch biết chuyện chúng ta lấy nguyên thần của Vấn Thủy để cho Tông chủ tụ hồn nên kéo lôi kiếp tới núi Vọng Trần, muốn cùng môn nhân đệ tử của chúng ta đồng quy vu tận. Ta quả thực bất đắc dĩ nên mới phải dụ hắn về nơi đây. Hiện giờ lôi kiếp đã giáng xuống rồi, hắn hẳn là đang bận ứng phó với thiên lôi.”
Thấy Thiên Sương đứng phắt dậy, Lộ Nhai liền gấp gáp nói: “Thiên Sương Chưởng môn đang tính đi giúp hắn sao?”
“Nó là đệ tử của ta!” Thiên Sương cau mày.
Lộ Nhai nói: “Nhưng mà hình như Chưởng môn đã quên mất rồi, một khi hắn biết rõ quá trình lấy hồn của chúng ta, chỉ sợ…”
Thiên Sương kinh hãi nhìn hắn. Thiên Ấn lúc này mới hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiên Sương bỗng chốc lặng thinh, chỉ có Lộ Nhai tiếp tục: “Thiên Sương Chưởng môn, thật ra so với chúng ta thì ngài lại càng hiểu rõ, hắn chỉ là một con ma, cũng không phải là đệ tử của ngài! Đệ tử của ngài Thiên Ấn vẫn luôn luôn ở nơi đây, chưa từng biến thành kẻ khác.”
Thiên Ấn mờ mịt nhìn Lộ Nhai, trong khi hắn vẫn thao thao bất tuyệt: “Nếu ngày hôm nay chúng ta không tận dụng lôi kiếp kia để trừ bỏ hắn, sau này tất thành họa lớn. Thậm chí ngay cả tính mạng của môn nhân đệ tử của Tiểu Yêu Phong cũng sẽ khó mà bảo toàn.”
Trảm Phong không nhịn được nữa, gằn giọng hỏi: “Ngươi nói thế là ý gì?”
Hắn vốn phi thăng sớm nên chưa từng qua lại với Lộ Nhai, lúc này trông thấy một kẻ xa lạ ở đây châm ngòi ly gián thì hiển nhiên là tức giận. Lộ Nhai bỗng dưng quay qua, hành lễ với Trảm Phong: “Trảm Phong Tông chủ, tại hạ là đồ tôn của Không Thanh Tông chủ, luận về bối phận, cần phải gọi ngài một tiếng sư thúc.”
Trảm Phong bất giác lùi về phía sau một bước. Hắn vốn là do đệ tử của Văn Đàn thu nhận rồi nuôi lớn, mà hiện tại xung quanh hắn tất cả đều là những kẻ phi thăng, bối phận đa phần không nhỏ, rất hiếm có ai phải gọi hắn là tiền bối.
Lộ Nhai lại nói: “Sư thúc, Không Thanh Tông chủ là mẹ ruột của ngài, ngài cũng không thể để cho một con ma uy hiếp đến tính mạng của người chứ?”
Trảm Phong lại lui về đằng sau thêm bước nữa. Hai từ “mẹ ruột” này, có chút khiến cho người ta cảm thấy kinh hoàng. Thiên Ấn khó chịu hỏi: “Ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng nhẽ chúng ta phải giương mắt lên nhìn Hàn Thủy Thạch một mình chống chọi lôi kiếp mà không giúp đỡ hay sao? Sư phụ, những ngày này chúng con không ở đây, người rốt cuộc đã làm gì?”
Trảm Phong cũng đang thắc mắc điều này, xoay đầu lại nhìn Thiên Sương. Thiên Sương cúi gằm mặt xuống, một hồi lâu sau mới nói: “Ta giết chết Vấn Thủy rồi.”
Giọng nói của hắn không to không nhỏ, dựa vào công lực của Trảm Phong và Thiên Ấn, tất nhiên nghe rõ rành rành. Nhưng mà Thiên Ấn vẫn không dám tin vào tai mình, không thể không hỏi lại hắn: “Cái gì?”
“Ta giết chết Vấn Thủy rồi.” Thiên Sương lặp lại lần nữa, vô cùng rõ ràng rành mạch.
Mấy người bọn họ đều là những kẻ kiến thức rộng rãi, ở trong giới tu chân không ai có thể coi thường. Họ hiển nhiên biết chấp niệm của tâm ma rốt cuộc đáng sợ cỡ nào. Đương nhiên, bọn họ cũng biết, hậu quả của những lời này thực sự nghiêm trọng ra sao.
Thiên Ấn ngỡ ngàng nói: “Sư phụ! Vấn Thủy tuy không phải đệ tử chính thức của người, nhưng vẫn là lớn lên ở Tiểu Yêu Phong từ nhỏ, người cũng coi như là tận mắt thấy nàng trưởng thành.”
“Ta biết,” Thiên Sương nói.
“Nàng tuy lỗ mãng nhưng mà tính cách trước giờ chân thành thẳng thắn, hơn nữa vẫn luôn coi người như là bề trên của mình,” Thiên Ấn nói.
Thiên Sương chậm rãi nắm chặt đôi tay: “Ta biết.”
“Nếu người muốn truy sát Hàn Thủy Thạch thì chưa chắc hắn đã oán hận người. Nhưng nếu người giết Vấn Thủy, hắn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận,” Thiên Ấn nói.
“Ta biết,” Thiên Sương nói.
Thiên Ấn cả giận nói: “Người đều biết hết cả, thế sao người vẫn còn muốn giết nàng?!”
“Ta…” Thiên Sương nói không nên lời. Là bởi vì người ấy, đã mở miệng nhờ cậy hắn. Từ ngày hôm đó trở đi, bản thân hắn cũng đã từng vô số lần mê man, chẳng nhẽ chính hắn cũng chỉ là một tâm ma thôi sao?
Hắn không có cách nào cự tuyệt bất cứ điều gì mà người ấy yêu cầu cả.
Thiên Sương trầm mặc, vẫn là Lộ Nhai lên tiếng: “Đều là thầy trò với nhau, việc gì phải đấu khẩu vào những lúc thế này chứ? Việc đã đến nước này, chi bằng tập trung suy nghĩ xem phải làm thế nào mới giải quyết tốt hậu quả vẫn hơn.”
Thiên Ấn căm tức nhìn hắn: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lộ Nhai nói: “Theo ý ta thì Hàn Thủy Thạch không thể nào giữ lại được. Sức mạnh của hắn tuy rằng cường đại nhưng mà hiện tại lại phải đơn độc đấu với lôi kiếp tru tiên phục ma thực thụ, không chết thì cũng trọng thương. Nếu như không nhân lúc này kết liễu hắn thì còn phải đợi tới bao giờ đây?”
Thiên Ấn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thiên Sương: “Sư phụ cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Thiên Sương cúi đầu, thật lâu sau mới nói: “Không. Việc này đều là do một mình ta gây nên, nếu như nó muốn báo thù thì cứ để cho nó tới tìm ta là được, ta nhất định sẽ không ra tay chống trả.”
Thiên Ấn ngẩn người. Một thoáng chốc sau, ánh mắt của hắn cũng phủ lên một tầng bi thương. Hắn và Hàn Thủy Thạch dẫu sao cũng chung một gốc, cũng có những khi hắn bất chợt thấy hoang mang. Hắn nhìn Hàn Thủy Thạch chấp nhất, nhìn Hàn Thủy Thạch giãy giụa, cũng tựa như là đang nhìn vào chính hình bóng mình trong gương vậy. Đó chính là một “hắn” khác, kiên định hơn, tự do hơn.
Nhưng mà Thiên Sương – người hắn vẫn nhất mực coi là sư phụ lại hủy diệt người mà hắn dùng cả sinh mệnh bảo hộ. Người ấy thậm chí còn không chỉ là người hắn yêu, người ấy là đạo của hắn, là tất thảy mọi thứ của hắn.
Mà cái tất thảy này, Thiên Sương rõ ràng hiểu cả.
Cho nên hắn thấy bất bình, thậm chí còn cảm thấy cái người mình vẫn luôn tôn kính cả đời kia có chút nào đó vô sỉ.
Thế nhưng hiện tại, Thiên Sương lại bằng lòng gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.
Hắn còn có thể nói gì nữa đây?
Lộ Nhai cau mày: “Thiên Sương Chưởng môn! Dựa vào tính cách của Hàn Thủy Thạch, ngài cảm thấy hắn sẽ vì sự sống chết của ngài mà chấp nhận bỏ qua sao?”
Thiên Sương ngơ ngẩn. Hàn Thủy Thạch sẽ không như vậy, hắn đương nhiên biết. Nếu mà tâm ma có thể phóng khoáng đến thế thì người tu đạo đã chẳng bao phen có tật giật mình.
Thấy hắn trầm mặc, Lộ Nhai lại nói: “Thiên Sương Chưởng môn, cứu người phải cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Ngài không thể nào trơ mắt nhìn hắn giết ngài xong rồi lại đi tàn sát Tông chủ của chúng ta chứ?”
Trảm Phong rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đanh giọng hỏi: “Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn thế nào?!”
Lộ Nhai cúi người vái Thiên Sương một cái thật sâu, dõng dạc nói: “Xin Thiên Sương Chưởng môn thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.”
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Trảm Phong và Thiên Ấn vội vã chạy về hướng này. Nơi đây vẫn luôn bị núi Vọng Trần dùng để mô phỏng Thiên Đình nhưng mà hai người bọn họ suốt thời gian qua lại không hề nghi ngờ chút nào cả. Dù sao lúc trước Thiên Ấn phi thăng, chuyện lôi kiếp vô cùng khủng khiếp là thật, thậm chí còn kéo theo cả vô số thần tiên tò mò đến ngó nghía nữa.
Tuy rằng đám thần tiên đó về sau bọn họ chưa từng gặp bất kỳ ai nhưng cũng không thắc mắc nhiều, bởi vì Nhị Lang Thần đã từng giải thích qua rằng – tiên nhân đều là trạch nữ trạch nam, quanh năm không ra khỏi cửa. Đương nhiên, những tu sĩ tu vi cao thâm của các môn phái lớn trước kia cũng không mấy ai thích giao du cùng kẻ khác.
Cả Thiên Ấn lẫn Trảm Phong đều chẳng mảy may nghi hoặc gì, vẫn luôn ngây người hết ngày này qua tháng khác ở trong động phủ của mình.
Mãi đến tận hôm nay, bọn họ thình lình nghe thấy tiếng người giao chiến thì mới vội chạy tới xem. Nhưng mà tình cảnh trước mắt thực sự khiến cho họ phải bàng hoàng kinh hãi – Hàn Thủy Thạch đang đuổi giết Vấn Thủy?
Không không, nếu như tập trung nhìn kỹ một chút thì sẽ nhận ra được ngay người đang chạy đằng trước kia hoàn toàn không phải Vấn Thủy. Đó là… trời ạ, đó là Không Thanh Tông chủ của núi Vọng Trần! Thiên Ấn vẫn còn chưa kịp hé răng thì đã trông thấy một đao của Hàn Thủy Thạch nhắm thẳng ngực nàng xuyên tới!
Trảm Phong hốt hoảng vọt về phía trước: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi đang làm gì thế hả!”
Hàn Thủy Thạch vẫn lặng im, chỉ rút đao ra đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt giá lạnh như băng.
Trảm Phong vội vàng cúi người xuống cầm máu giúp Không Thanh, trong khi Thiên Ấn thì mù mờ hỏi: “Hàn Thủy Thạch! Ngươi làm gì vậy?” Hắn đưa mắt nhìn một vòng, thấy chỉ có mình Không Thanh thì không khỏi nhíu mày hỏi: “Vấn Thủy đâu rồi?”
Thiên Ấn hiểu rất rõ, Hàn Thủy Thạch là tâm ma vì Vấn Thủy mà sinh ra, chỉ cần hắn còn tồn tại thì nhất định sẽ không rời xa nàng nửa bước. Hàn Thủy Thạch căn bản không nói lời nào. Trảm Phong đỡ Không Thanh dậy, há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Kỳ thật nếu như nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được nguyên thần của Không Thanh rất khác so với Vấn Thủy. Cũng tựa như một bức họa so với cả nguyên mẫu vậy, tuy vẻ ngoài họ giống nhau như đúc nhưng phong thái thì không giống. Đã nhiều năm qua là thế, hai chữ “mẫu thân” Trảm Phong vẫn không thốt nổi thành lời, chỉ đành gượng gạo hỏi: “Người không sao chứ?”
Không Thanh lúc này trong miệng chỉ toàn là máu. Nguyên thần của nàng mới tụ hợp lại, còn chưa kịp dung hợp với thân thể mới bằng ngọc, sinh mệnh vào giờ khắc này tựa như chỉ mành treo chuông.
Nàng nói không nên lời, còn Lộ Nhai ở bên ngoài thì đang phi như bay về phía họ cùng một con chó đen tuyền sau lưng. Hắn chạy còn chưa đến nơi đã lớn tiếng gân cổ hét: “Kéo Hàn Thủy Thạch ra khỏi đây mau! Bằng không toàn bộ môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần sẽ vong mạng trong lôi kiếp mất!”
Trảm Phong và Thiên Ấn ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. Tuy họ không rõ hiện đang xảy ra chuyện gì nhưng mà nghe Lộ Nhai nói thì cũng cảm thấy tình hình vô cùng nguy ngập, đành tạm nghe theo lời hắn.
Trông thấy Trảm Phong xốc Không Thanh lên, Hàn Thủy Thạch phẫn nộ quát: “Ta phải giết chết cô ta!”
Nói xong hắn liền vung đao chém tới. Trảm Phong nhìn xuống Không Thanh trong lồng ngực mình, không hơi sức đâu để mà tiếp chuyện với hắn, chỉ biết cắm đầu chạy theo Lộ Nhai! Chẳng mấy chốc sau, Lộ Nhai đã lần theo pháp trận ở cạnh cửa vào để vùng thoát được ra ngoài.
Trảm Phong lập tức nối gót theo hắn, còn Thiên Ấn thì tụt lại sau lưng bọn họ – Hàn Thủy Thạch hiện đang đằng đằng sát khí, hắn không thể không ở lại cầm chân hắn ta. Thiên Ấn vừa đánh vừa chạy, chật vật một hồi mới thoát khỏi kính Vạn Không.
Hàn Thủy Thạch bám riết theo họ, hắn vừa ló đầu ra ngoài thì trên bầu trời mây đen tức thì vần vũ. Thiên Ấn và Trảm Phong trông thấy lôi kiếp chuẩn bị ập tới, không khỏi sửng sốt một phen.
Đây… rõ ràng chính là thế giới bọn họ từng ở trước lúc phi thăng mà… Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?!
Trảm Phong đang định mở miệng nói chuyện thì Lộ Nhai đã cướp lời: “Hàn Thủy Thạch điên rồi, hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận, rời khỏi đây đã rồi nói!”
Thiên Ấn nhíu mày: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hàn Thủy Thạch sao lại đuổi giết Không Thanh? Không phải chúng ta đã phi thăng rồi sao? Nơi chúng ta vừa ra khỏi rốt cuộc là cái chốn nào?”
Cả hai bọn họ đều đầy một bụng thắc mắc. Lộ Nhai bất đắc dĩ nói: “Ta biết chư vị hiện có nhiều điều khó hiểu, đợi khi nào Không Thanh Tông chủ của bản môn tỉnh lại, hai người có thể hỏi người.”
Không Thanh dù sao cũng đang thân mang trọng thương. Trảm Phong sốt sắng trong lòng, quýnh quáng ôm nàng chạy một mạch tới động phủ của hội Thiên Sương.
Động phủ của Thiên Sương vẫn không có gì thay đổi so với lúc trước. Thiên Sương trông thấy đám người Trảm Phong kéo đến thì trước hết là cả kinh, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại – tuy rằng hai đứa không phải thực sự phi thăng, nhưng ít ra vẫn còn sống.
Lộ Nhai cũng không kịp giải thích nhiều, chỉ vạn phần nôn nóng nói: “Thiên Sương Chưởng môn, xin ngài nhất định phải cứu lấy Tông chủ của chúng ta!”
Thiên Sương tiến lên vài bước, chỉ liếc mắt qua một cái là nhận ra ngọn nguồn của miệng vết thương: “Các ngươi đã đánh nhau với Hàn Thủy Thạch rồi sao?”
Lộ Nhai thở hổn hển vì khi nãy bỏ chạy bạt mạng, hiện tại quả thực nói không ra lời. Vẫn là Trảm Phong lên tiếng: “Thiên Sương Chưởng môn, trước mắt cứu người mới là quan trọng.”
Thiên Sương dường như cũng chẳng cần Trảm Phong nhiều lời, tức tốc ra hiệu cho hắn bế Không Thanh vào trong phòng rồi tìm Linh Cương trị liệu. Lưỡi đao kia cơ hồ đã đâm thủng ngực Không Thanh, Linh Cương nhìn thấy cũng phải giật mình, vội vã bắt tay vào giúp nàng chữa trị nguyên thần.
Thiên Sương ở bên ngoài chờ đợi cùng với đám người Thiên Ấn, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Lộ Nhai liếc mắt nhìn Thiên Ấn và Trảm Phong đang đứng trước mặt mình, nghĩ ngợi một chút, chỉ đành căng da đầu lên mà nói: “Tiên Giới và Ma Giới đều là giả, chẳng qua chỉ là hai món thần khí của bổn tông thôi.”
Trảm Phong và Thiên Ấn tức khắc gân xanh hằn lên trên trán. Lộ Nhai trông thấy mặt họ tối sầm thì đành phải nhanh nhảu nói: “Nhưng mà chúng ta thực sự không muốn làm hại chư vị! Hai vị đạo hữu ở trong kính Vạn Không lâu như thế, ta có muốn làm gì cũng đâu phải là không thể đắc thủ. Nhưng mà suốt thời gian qua hai vị có thương tổn chút nào không?”
Trảm Phong nghiến răng hỏi: “Sao ngươi lại vây hai người chúng ta trong kính?”
Lộ Nhai thở dài: “Thành thật mà nói, ta đặt kính Vạn Không lên trên cao cũng không phải vì muốn vây khốn hai vị. Chỉ là tu vi của ta đã mãn, sắp sửa phi thăng, nhưng mà sau khi phi thăng chưa chắc đã tới được chính xác bí cảnh này. Bởi vì tông môn chúng ta muốn tìm lại một mảnh tàn hồn của Không Thanh Tông chủ nên mới nghĩ cách bày trận bên trên, ngay chính lúc ta phi thăng sẽ có một môn nhân ra tay tương trợ, dùng pháp bảo đánh cho ta rớt xuống.”
Trảm Phong thực ra đã từng tận mắt chứng kiến cảnh ấy nên cũng khá là tin tưởng, lập tức hỏi: “Chính là vị Nhị Lang Thần kia phải không?”
Lộ Nhai nói: “Đó là sư huynh Dương Giản của tại hạ. Huynh ấy đã sớm ở trong kính Vạn Không để chuẩn bị hỗ trợ ta, nhưng sau đó lại gặp hai vị nên mới không còn biện pháp nào khác, đành phải đóng giả làm Nhị Lang Thần.”
Trảm Phong nhất thời câm nín, vẫn là Thiên Sương hỏi tiếp: “Hiện tại Không Thanh đã tụ hồn xong, núi Vọng Trần cũng lấy lại được công pháp thất truyền rồi chứ?”
Lộ Nhai dùng vẻ mặt sầu khổ nói: “Vẫn chưa, nguyên thần Tông chủ vừa mới tụ lại thì Hàn Thủy Thạch đã thoát ra khỏi bình Vô Tận. Tông chủ bị hắn đâm trọng thương, chưa kịp truyền thụ công pháp.”
Vẻ mặt Thiên Sương tức thì biến đổi: “Thế Hàn Thủy Thạch đâu rồi?”
Lộ Nhai cúi người, nói: “Hàn Thủy Thạch biết chuyện chúng ta lấy nguyên thần của Vấn Thủy để cho Tông chủ tụ hồn nên kéo lôi kiếp tới núi Vọng Trần, muốn cùng môn nhân đệ tử của chúng ta đồng quy vu tận. Ta quả thực bất đắc dĩ nên mới phải dụ hắn về nơi đây. Hiện giờ lôi kiếp đã giáng xuống rồi, hắn hẳn là đang bận ứng phó với thiên lôi.”
Thấy Thiên Sương đứng phắt dậy, Lộ Nhai liền gấp gáp nói: “Thiên Sương Chưởng môn đang tính đi giúp hắn sao?”
“Nó là đệ tử của ta!” Thiên Sương cau mày.
Lộ Nhai nói: “Nhưng mà hình như Chưởng môn đã quên mất rồi, một khi hắn biết rõ quá trình lấy hồn của chúng ta, chỉ sợ…”
Thiên Sương kinh hãi nhìn hắn. Thiên Ấn lúc này mới hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiên Sương bỗng chốc lặng thinh, chỉ có Lộ Nhai tiếp tục: “Thiên Sương Chưởng môn, thật ra so với chúng ta thì ngài lại càng hiểu rõ, hắn chỉ là một con ma, cũng không phải là đệ tử của ngài! Đệ tử của ngài Thiên Ấn vẫn luôn luôn ở nơi đây, chưa từng biến thành kẻ khác.”
Thiên Ấn mờ mịt nhìn Lộ Nhai, trong khi hắn vẫn thao thao bất tuyệt: “Nếu ngày hôm nay chúng ta không tận dụng lôi kiếp kia để trừ bỏ hắn, sau này tất thành họa lớn. Thậm chí ngay cả tính mạng của môn nhân đệ tử của Tiểu Yêu Phong cũng sẽ khó mà bảo toàn.”
Trảm Phong không nhịn được nữa, gằn giọng hỏi: “Ngươi nói thế là ý gì?”
Hắn vốn phi thăng sớm nên chưa từng qua lại với Lộ Nhai, lúc này trông thấy một kẻ xa lạ ở đây châm ngòi ly gián thì hiển nhiên là tức giận. Lộ Nhai bỗng dưng quay qua, hành lễ với Trảm Phong: “Trảm Phong Tông chủ, tại hạ là đồ tôn của Không Thanh Tông chủ, luận về bối phận, cần phải gọi ngài một tiếng sư thúc.”
Trảm Phong bất giác lùi về phía sau một bước. Hắn vốn là do đệ tử của Văn Đàn thu nhận rồi nuôi lớn, mà hiện tại xung quanh hắn tất cả đều là những kẻ phi thăng, bối phận đa phần không nhỏ, rất hiếm có ai phải gọi hắn là tiền bối.
Lộ Nhai lại nói: “Sư thúc, Không Thanh Tông chủ là mẹ ruột của ngài, ngài cũng không thể để cho một con ma uy hiếp đến tính mạng của người chứ?”
Trảm Phong lại lui về đằng sau thêm bước nữa. Hai từ “mẹ ruột” này, có chút khiến cho người ta cảm thấy kinh hoàng. Thiên Ấn khó chịu hỏi: “Ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng nhẽ chúng ta phải giương mắt lên nhìn Hàn Thủy Thạch một mình chống chọi lôi kiếp mà không giúp đỡ hay sao? Sư phụ, những ngày này chúng con không ở đây, người rốt cuộc đã làm gì?”
Trảm Phong cũng đang thắc mắc điều này, xoay đầu lại nhìn Thiên Sương. Thiên Sương cúi gằm mặt xuống, một hồi lâu sau mới nói: “Ta giết chết Vấn Thủy rồi.”
Giọng nói của hắn không to không nhỏ, dựa vào công lực của Trảm Phong và Thiên Ấn, tất nhiên nghe rõ rành rành. Nhưng mà Thiên Ấn vẫn không dám tin vào tai mình, không thể không hỏi lại hắn: “Cái gì?”
“Ta giết chết Vấn Thủy rồi.” Thiên Sương lặp lại lần nữa, vô cùng rõ ràng rành mạch.
Mấy người bọn họ đều là những kẻ kiến thức rộng rãi, ở trong giới tu chân không ai có thể coi thường. Họ hiển nhiên biết chấp niệm của tâm ma rốt cuộc đáng sợ cỡ nào. Đương nhiên, bọn họ cũng biết, hậu quả của những lời này thực sự nghiêm trọng ra sao.
Thiên Ấn ngỡ ngàng nói: “Sư phụ! Vấn Thủy tuy không phải đệ tử chính thức của người, nhưng vẫn là lớn lên ở Tiểu Yêu Phong từ nhỏ, người cũng coi như là tận mắt thấy nàng trưởng thành.”
“Ta biết,” Thiên Sương nói.
“Nàng tuy lỗ mãng nhưng mà tính cách trước giờ chân thành thẳng thắn, hơn nữa vẫn luôn coi người như là bề trên của mình,” Thiên Ấn nói.
Thiên Sương chậm rãi nắm chặt đôi tay: “Ta biết.”
“Nếu người muốn truy sát Hàn Thủy Thạch thì chưa chắc hắn đã oán hận người. Nhưng nếu người giết Vấn Thủy, hắn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận,” Thiên Ấn nói.
“Ta biết,” Thiên Sương nói.
Thiên Ấn cả giận nói: “Người đều biết hết cả, thế sao người vẫn còn muốn giết nàng?!”
“Ta…” Thiên Sương nói không nên lời. Là bởi vì người ấy, đã mở miệng nhờ cậy hắn. Từ ngày hôm đó trở đi, bản thân hắn cũng đã từng vô số lần mê man, chẳng nhẽ chính hắn cũng chỉ là một tâm ma thôi sao?
Hắn không có cách nào cự tuyệt bất cứ điều gì mà người ấy yêu cầu cả.
Thiên Sương trầm mặc, vẫn là Lộ Nhai lên tiếng: “Đều là thầy trò với nhau, việc gì phải đấu khẩu vào những lúc thế này chứ? Việc đã đến nước này, chi bằng tập trung suy nghĩ xem phải làm thế nào mới giải quyết tốt hậu quả vẫn hơn.”
Thiên Ấn căm tức nhìn hắn: “Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Lộ Nhai nói: “Theo ý ta thì Hàn Thủy Thạch không thể nào giữ lại được. Sức mạnh của hắn tuy rằng cường đại nhưng mà hiện tại lại phải đơn độc đấu với lôi kiếp tru tiên phục ma thực thụ, không chết thì cũng trọng thương. Nếu như không nhân lúc này kết liễu hắn thì còn phải đợi tới bao giờ đây?”
Thiên Ấn cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thiên Sương: “Sư phụ cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Thiên Sương cúi đầu, thật lâu sau mới nói: “Không. Việc này đều là do một mình ta gây nên, nếu như nó muốn báo thù thì cứ để cho nó tới tìm ta là được, ta nhất định sẽ không ra tay chống trả.”
Thiên Ấn ngẩn người. Một thoáng chốc sau, ánh mắt của hắn cũng phủ lên một tầng bi thương. Hắn và Hàn Thủy Thạch dẫu sao cũng chung một gốc, cũng có những khi hắn bất chợt thấy hoang mang. Hắn nhìn Hàn Thủy Thạch chấp nhất, nhìn Hàn Thủy Thạch giãy giụa, cũng tựa như là đang nhìn vào chính hình bóng mình trong gương vậy. Đó chính là một “hắn” khác, kiên định hơn, tự do hơn.
Nhưng mà Thiên Sương – người hắn vẫn nhất mực coi là sư phụ lại hủy diệt người mà hắn dùng cả sinh mệnh bảo hộ. Người ấy thậm chí còn không chỉ là người hắn yêu, người ấy là đạo của hắn, là tất thảy mọi thứ của hắn.
Mà cái tất thảy này, Thiên Sương rõ ràng hiểu cả.
Cho nên hắn thấy bất bình, thậm chí còn cảm thấy cái người mình vẫn luôn tôn kính cả đời kia có chút nào đó vô sỉ.
Thế nhưng hiện tại, Thiên Sương lại bằng lòng gánh lấy toàn bộ trách nhiệm.
Hắn còn có thể nói gì nữa đây?
Lộ Nhai cau mày: “Thiên Sương Chưởng môn! Dựa vào tính cách của Hàn Thủy Thạch, ngài cảm thấy hắn sẽ vì sự sống chết của ngài mà chấp nhận bỏ qua sao?”
Thiên Sương ngơ ngẩn. Hàn Thủy Thạch sẽ không như vậy, hắn đương nhiên biết. Nếu mà tâm ma có thể phóng khoáng đến thế thì người tu đạo đã chẳng bao phen có tật giật mình.
Thấy hắn trầm mặc, Lộ Nhai lại nói: “Thiên Sương Chưởng môn, cứu người phải cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Ngài không thể nào trơ mắt nhìn hắn giết ngài xong rồi lại đi tàn sát Tông chủ của chúng ta chứ?”
Trảm Phong rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đanh giọng hỏi: “Ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn thế nào?!”
Lộ Nhai cúi người vái Thiên Sương một cái thật sâu, dõng dạc nói: “Xin Thiên Sương Chưởng môn thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook