Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa
-
Chương 61: Nhận chủ
Không Thanh, cái tên này sớm đã là quá khứ, nhưng chẳng hiểu nổi vì đâu mà mỗi lần nghe ai đó nhắc tới, một loại cảm giác khác thường vẫn cứ trỗi dậy trong lòng Thiên Sương. Hắn trầm giọng hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Không Thanh? Không Thanh đã sớm chết từ lâu rồi. Năm đó nàng chết trong tay Văn Đàn, hồn phi phách tán, chính ta tận mắt trông thấy.”
Lục Áp Chân Quân nhẹ giọng nói: “Không, Thiên Sương, Không Thanh Tông chủ chưa hề chết. Nếu như Không Thanh đã chết, vậy thì Vấn Thủy là từ đâu tới?”
Thiên Sương chậm rãi cắn răng: “Vấn Thủy chỉ là một con chó mà thôi, ngươi không thấy chân thân của nó hay sao?”
Lục Áp chầm chậm nói: “Thiên Sương Chưởng môn, ngài đã từng nhìn thấy bộ dạng của nó những lúc hóa thành hình người rồi chứ? Nếu đã nhìn rồi, chẳng nhẽ ngài vẫn nhất mực cho rằng nó không hề liên quan gì đến Không Thanh Tông chủ thật sao? Ngài đã từng nghe nói đến Linh Hư Chân Ngôn hay chưa?” Thiên Sương ngẩn ra, hắn lại tiếp tục nói: “Linh Hư Chân Ngôn là bí thuật độc môn của núi Vọng Trần, ngoại trừ Tông chủ bổn môn ra thì không kẻ nào được phép tu tập. Mà bí thuật này, chính là để cho nguyên thần tụ hợp, giúp con người ta quay trở về từ cõi chết.”
Thiên Sương lắp bắp kinh hãi: “Núi Vọng Trần thực sự có loại mật pháp như thế ư!”
Lục Áp hừ lạnh một tiếng: “Núi Vọng Trần từ xưa đến nay đã có bao nhiêu tiền bối tôn giả phi thăng rồi chứ? Những môn phái tu chân khác há có thể so bì được?”
Thiên Sương mau chóng bình tĩnh trở lại, lại hỏi: “Nếu vậy thì sao, ngươi muốn thế nào?”
Lục Áp nói: “Quả thực không dám giấu giếm, hồn của Trúc Vấn Thủy chính là một mảnh nguyên thần nhỏ của Không Thanh Tông chủ của chúng ta. Tuy rằng đầu thai vào một con súc sinh, nhưng vẫn thông minh lanh lợi. Thiên Sương Chưởng môn, ngài hiểu rộng biết nhiều, đã từng nghe thấy có con thú hơn ba trăm năm tuổi nào có được thành tựu tu vi như thế hay chưa?”
Thiên Sương lặng thinh, Lục Áp lại tiếp tục nói: “Ta sở dĩ nói chuyện này với ngài, hoàn toàn không phải do ta sợ chết, mà vẫn là bởi Không Thanh Tông chủ tốt xấu gì cũng đã từng là bạn tri kỷ của Thiên Sương Chưởng môn. Hiện giờ tuy rằng Chưởng môn đã phi thăng tới chốn này, đi con đường riêng của mình, nhưng nếu vẫn còn muốn chung một đường thì hẳn là vẫn có thể.”
Thiên Sương lúc này mới nhớ tới một chuyện khác: “Vậy rốt cuộc ngươi là ai? Đây là nơi nào? Thiên Ấn và Trảm Phong đâu? Chúng có thực sự phi thăng hay không?”
Lục Áp thong dong nói: “Tại hạ là đệ tử núi Vọng Trần Lộ Nhai, bởi vì không được chư vị tín nhiệm nên đành phải dùng tên giả mà đến, hi vọng Thiên Sương Chưởng môn thứ lỗi.”
Thiên Sương nhíu mày: “Núi Vọng Trần chỉ toàn là nữ đệ tử, ngươi sao có thể là…”
Lộ Nhai lại nói: “Núi Vọng Trần trước kia chỉ thu nhận nữ đệ tử bởi vì tâm pháp vốn thích hợp cho nữ tử tu luyện hơn. Nhưng rồi sau này Văn Đàn của Thượng Dương Tông ăn trộm công pháp của núi Vọng Trần, sửa lại nhiều chỗ, tương đương với khai sáng một nhánh con nhỏ. Không Thanh Tông chủ tuy đã tự trục xuất khỏi sư môn nhưng vẫn để lại ít lời dặn dò, giải thích công pháp của núi Vọng Trần nam đệ tử cũng có thể tu luyện được. Vậy nên từ khi Tông chủ đời thứ năm chính thức kế nhiệm, núi Vọng Trần đã bắt đầu thu nhận nam đệ tử, chỉ có điều là yêu cầu tuyển chọn cực kỳ khắc nghiệt.”
Thiên Sương gật đầu, chuyện này cũng có chút giống với phong cách hành sự của Không Thanh.
Lộ Nhai thấy hắn đã có vài phần tin tưởng, vội nói: “Thiên Sương Chưởng môn, hiện tại nguyên thần của Không Thanh Tông chủ của chúng ta đã ngưng tụ lần nữa rồi, chỉ còn thiếu một mảnh hồn ở chỗ Vấn Thủy nữa thôi. Mong Thiên Sương Chưởng môn nể tình bạn cũ, xin đừng cản trở.”
Thiên Sương thở dài: “Nhưng dù sao nàng cũng đã chuyển thế, không còn là Không Thanh của ngày trước nữa. Mảnh hồn phân tán năm đó giờ đã trở thành chủ hồn, nếu như các ngươi nhất định cứ phải đoạt đi bằng được, chẳng phải Vấn Thủy sẽ trở về làm một con chó không tên, không có chút ý thức nào hay sao?”
Lộ Nhai chớp mắt, trầm mặc một hồi rồi nói: “Nhưng mà mảnh hồn này vốn là vật tế Tông chủ bản môn, trả về cho núi Vọng Trần cũng đâu có gì vô lý?”
Cõi lòng Thiên Sương rối loạn. Phân xử tình huống phức tạp nhường này, cho dù là ai cũng khó có thể quyết đoán. Hắn bỗng có chút hiểu ra: “Vậy nên các ngươi mới vây khốn Hàn Thủy Thạch! Nó rốt cuộc thế nào rồi?!”
Lộ Nhai chắp tay: “Xin Thiên Sương Chưởng môn hãy yên tâm, chúng ta chỉ muốn thu hồi một mảnh hồn của Tông chủ, không hề muốn tổn thương ai. Hàn Thủy Thạch vẫn ổn, Thiên Ấn, Trảm Phong cũng thế, không một ai có vấn đề gì cả.”
Thiên Sương nhướng mày: “Sao ta có thể tin ngươi?”
Lộ Nhai dường như đã có chuẩn bị từ sớm, nhanh tay lấy ra một chiếc hồ lô cỡ đại khoe với Thiên Sương: “Xin mời Chưởng môn nhìn xem, ở đây tại hạ có một món pháp bảo của núi Vọng Trần có tên hồ lô Vô Tâm, nghe đồn có thể dùng được cho cả trời và đất. Độ cao nơi này không giống với dưới thế gian, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào pháp bảo để mà di chuyển tới thôi.”
Thiên Sương quả thật cũng có hơi chút tò mò, nghiêng người nhìn xuống, trong khi Lộ Nhai tiếp tục lải nhải: “Chúng ta có thể đưa người đã phi thăng quay về trần thế, cũng có thể đưa người từ dưới trần thế lên đây.”
Thiên Sương cũng cảm nhận được nguồn linh lực khổng lồ phát ra từ chiếc hồ lô Vô Tâm kia, không khỏi cảm thán: “Ta đã sớm nghe nói tiên pháp của núi Vọng Trần vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng không thể ngờ được thực sự có món thần khí thế này.”
Lộ Nhai lại nói: “Bởi vì thời gian ở đây không giống với thời gian ở dưới thế gian cho nên Tông chủ bản môn không tiện gặp mặt Thiên Sương Chưởng môn. Nhưng mà trong hồ lô này lại theo thời gian ở dưới phàm trần, nếu như Thiên Sương Chưởng môn không ngại, có thể vào trong gặp mặt Tông chủ chúng ta lần nữa.”
Thực ra hắn nói tới đây, Thiên Sương cũng đã tin tưởng đến khoảng sáu phần. Thiên Sương lặng thinh, Lộ Nhai cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng quan sát vẻ mặt của hắn.
Một hồi lâu sau, Thiên Sương cúi xuống, cởi bỏ xiềng xích quanh người Lộ Nhai. Hai người lúc này mới ra ngoài tìm Vấn Thủy. Nàng đang ngồi trên một bậc thềm của Vạn Thú Cốc, Rồng Vàng ghé xuống người nàng. Sau khi Thiên Sương cùng với Lộ Nhai tới nơi, Rồng Vàng gật đầu chào hắn một cái rồi xoay người đi kiếm hội Hỗn Độn để chơi.
Vấn Thủy thấy họ thì đứng phắt dậy: “Thiên Sương chân nhân, sao ngài lại thả hắn ra? Hàn Thủy Thạch đi đâu rồi?”
Thiên Sương liếc nhìn Lộ Nhai. Lộ Nhai bước đến trước mặt Vấn Thủy, vái một cái rồi nói: “Không Thanh Tông chủ, đệ tử phụng mệnh đến hỗ trợ người tụ hợp nguyên thần của mình.”
Vấn Thủy nhìn hắn một cái, rồi lại đưa mắt nhìn qua Thiên Sương, chầm chậm lùi về phía sau. Lộ Nhai lại nói: “Người vốn là một mảnh hồn của Không Thanh Tông chủ, chỉ là vào nhầm khuyển thai. Hiện tại Tông chủ đã sử dụng Linh Hư Chân Ngôn để sống lại thành công rồi, chỉ còn thiếu mỗi một mảnh cuối cùng nữa thôi là đủ.”
Vẻ mặt Vấn Thủy dần dần trở nên nghiêm túc: “Những gì ngươi nói ta nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ hỏi ngươi, Hàn Thủy Thạch đang ở đâu?”
Lộ Nhai nói: “Hồi bẩm Tông chủ, Hàn Thủy Thạch hiện giờ đang ở trong bình Vô Cực, ngoài việc không thể tự do ra vào thì không có gì nguy hiểm.”
Vấn Thủy lại nhìn về phía Thiên Sương, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, ngài thả hắn ra, chính là muốn giúp bọn hắn phải không?” Thiên Sương há miệng thở dốc, không biết trả lời thế nào. Vấn Thủy lại tiếp tục nói: “Các ngươi luôn miệng bảo rằng muốn giúp cho ta tụ hợp nguyên thần. Vậy thì ta hỏi các ngươi, nếu ta không muốn thì sao?”
Lộ Nhai biến sắc, nói: “Không Thanh Tông chủ, người chẳng qua chỉ là chủ hồn ly tán, nhất thời mất đi ký ức nên mới nói những lời này. Đợi đến khi người khôi phục ký ức rồi, nhất định sẽ hiểu những việc mà đệ tử làm hôm nay hoàn toàn là vì người cả.”
Vấn Thủy cuối cùng đã rõ: “Vậy là, cho dù ta không muốn, ngươi vẫn sẽ nhất quyết dùng biện pháp mạnh để ép ta cho bằng được, phải không?”
Lộ Nhai dùng sự im lặng để đáp lại lời của nàng. Vấn Thủy lại quay đầu nhìn Thiên Sương chân nhân, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, nếu hắn muốn dùng vũ lực, ngài sẽ giúp hắn, đúng không?”
Thiên Sương hít sâu một hơi, còn chưa lên tiếng thì Lộ Nhai đã mở miệng: “Không Thanh Tông chủ, người nói như vậy là đã quá xem thường đệ tử rồi. Tuy rằng trước mắt người là kiếm tu nhưng mới nhập đạo chưa lâu, nếu đệ tử muốn động thủ cùng người cũng chưa tới mức phải cần người ngoài giúp đỡ.”
Từ đầu tới cuối, hắn nhất định không thừa nhận sự tồn tại của Vấn Thủy, chỉ luôn gọi nàng là Không Thanh Tông chủ mà thôi. Vấn Thủy bực mình quát: “Không Thanh cái con mẹ gì, trả Hàn Thủy Thạch lại đây!”
Lộ Nhai rút linh kiếm từ sau lưng mình ra, dõng dạc nói: “Xem ra Tông chủ vẫn đang bị khuyển hồn ở trong cơ thể thao túng, đệ tử chỉ đành phải mạo phạm thôi.”
Dứt lời, hắn rút chiếc nút bằng ngọc của hồ lô Vô Tâm ra, ba người con gái bỗng chốc xuất hiện trong vầng hào quang chói sáng. Cả ba đều mặc váy lụa màu tím, quả thực chính là trang phục của môn nhân đệ tử trên núi Vọng Trần.
Ba nữ đệ tử kia cũng không nhiều lời. Chốn này một ngày tương đương với một năm dưới thế gian, các nàng còn chưa phi thăng, ở lại đây thêm một ngày là thân thể sẽ già đi một năm, không dư thừa thời gian để mà bàn chuyện phiếm với ai cả.
Lộ Nhai kỳ thật không hề khoác lác, hắn đối phó với Vấn Thủy quả thực không cần Thiên Sương hỗ trợ. Nhưng mà hiện tại hắn không hề muốn tiêu diệt mà chỉ là muốn bắt sống nàng mà thôi, bởi vậy mới cần ba nữ đồng môn từ trong hồ lô ra ngoài giúp mình vây bắt.
Vấn Thủy vừa thấy tình hình không ổn thì ngay lập tức cong mông lên chạy – đối phương nhiều người quá đi, muốn cậy thế bắt nạt chó, hừ hừ!
Nàng co giò bỏ chạy, bốn người Lộ Nhai phía sau tức tốc bám riết theo nàng. Thiên Sương thấy thế thì liền chạy theo. Vấn Thủy vừa vắt chân lên cổ vừa hét: “Thiên Sương chân nhân, tuy rằng ta không phải là đệ tử của ngài nhưng dù thế nào cũng vẫn luôn coi ngài là trưởng bối, hiện giờ ngài thực sự muốn giúp họ ra tay đối phó với ta hay sao?”
Thiên Sương khựng lại, Vấn Thủy lại nói: “Nếu có Hàn Thủy Thạch ở đây thì chàng nhất định sẽ giúp ta, vậy nên mấy cái người này mới cố tình bắt chàng đi mất, ngài đâu phải là không hiểu. Ngài với Không Thanh thân thiết hiểu nhau như vậy, ta không cần ngài giúp đỡ, nhưng nếu ngài muốn cùng truy đuổi ta giúp họ thì cũng quá là bỏ đá xuống giếng rồi đi!”
Mặt Thiên Sương đỏ ửng lên, nghe vậy thì liền dừng bước. Vấn Thủy cũng mặc kệ hắn, tiếp tục chạy như điên dại. Nàng hóa về thân chó, bốn người sau lưng nhất thời không có cách nào đuổi kịp.
Lộ Nhai thét lớn một tiếng, vung tay quăng hồ lô Vô Tâm tới ngay trước mặt Vấn Thủy, hi vọng nàng không kịp ngừng bước chân mà đâm đầu vào trong lòng hồ lô.
Nhưng mà rõ ràng là hắn vẫn quá xem thường nàng rồi. Vấn Thủy vốn là tọa kỵ siêu đẳng, mà chạy và ngừng chỉ là những kỹ năng cơ bản của một con tọa kỵ mà thôi. Thậm chí khi nàng phanh gấp, người ngồi trên lưng còn không đổ về phía trước nữa là!
Vậy nên ngay khi hồ lô Vô Tâm rơi xuống trước mặt Vấn Thủy, nàng liền lập tức dừng bước – nàng không chỉ kịp dừng bước, nàng còn kịp ngoạm đồ lên rồi co cẳng chạy tiếp nữa!
Thế là Lộ Nhai chỉ còn biết há mồm trợn mắt nhìn nàng cuỗm hồ lô đi – đấy là một trong bốn món đại bảo vật trấn phái của núi Vọng Trần đó trời ơi!
Hắn gầm lên: “Trả pháp bảo lại đây!”
Hắn vừa dứt lời, một kiếm cũng liền đâm tới! Dù sao Lộ Nhai cũng có bản lĩnh vững vàng, Vấn Thủy lại mất chút thời gian nhặt hồ lô lên nên bị kiếm hắn chém đúng sau lưng, không khỏi ẳng to một tiếng. Kiếm kia uy lực cực mạnh, tựa như là muốn đoạt luôn mạng nàng.
Vấn Thủy cắn răng chạy thục mạng về phía trước, bốn người còn lại vẫn cứ đuổi miết đằng sau. Vết thương ở trên lưng nàng ứa máu, vừa đau vừa ngứa. Lộ Nhai vừa chạy vừa quát: “Ngươi càng chạy nhanh thì độc phát tác càng mau hơn đấy!”
Không ngờ trên kiếm của hắn có độc! Vấn Thủy tức giận trong lòng, chẳng mấy chốc đã cảm thấy độc kia chậm rãi lan khắp cơ thể, toàn thân bắt đầu tê ngứa. Nàng vẫn cố kiên trì chạy, nhưng mà tốc độ đã dần chậm lại.
Bốn người Lộ Nhai đuổi sát phía sau cũng chẳng hề thoải mái gì. Một nữ đệ tử tóc để mái chéo vươn tay túm được cái đuôi to của Vấn Thủy, kéo nàng ngã nhào trên đất, sau đó siết chặt chiếc đuôi của nàng trong tay. Vấn Thủy nghe được mấy tiếng răng rắc vang lên, có thể chắc nịch rằng đuôi mình đã bị người ta bẻ gãy mất rồi.
Nàng đau đến mức choáng váng, tức thì quay đầu đợp thẳng vào tay đối phương.
Nữ đệ tử kia hét to một tiếng, chỗ tay bị Vấn Thủy cắn máu liền túa ra như suối, bởi vì quá đau nên không thể nào nắm chặt đuôi của nàng nữa. Vấn Thủy vừa quẫy đuôi ra thì bỗng nhiên lại cảm thấy cả mặt tê rần – một đệ tử khác mới dùng pháp bảo đập thật mạnh vào mõm nàng.
Đầu của Vấn Thủy ong ong, nước mắt ròng ròng chảy xuống. Hai người Lộ Nhai phía sau cũng vừa đuổi kịp tới nơi, chỉ trong nháy mắt đã có hai pháp bảo nữa giáng mạnh lên trên đầu nàng. Vấn Thủy chỉ cảm thấy mũi chợt lạnh. Nàng nâng móng vuốt lên sờ, tất cả đều là máu mũi.
Mấy người này muốn giết nàng, sau đó lấy đi nguyên thần của nàng. Bọn họ luôn mồm nói muốn nguyên thần của Không Thanh, nhưng mà nguyên thần Không Thanh vốn đã chuyển thế từ lâu, từ lúc nhập vào khuyển thai thì đã trở thành một sinh mệnh khác. Trong khuyển thai kia, mảnh tàn hồn này dần dần hoàn thiện, trở thành Vấn Thủy.
Thế nhưng bọn họ cứ nhất định không thừa nhận. Bọn họ nhất mực khăng khăng rằng Vấn Thủy không tồn tại, bọn họ chỉ đang thu hồi một mảnh nguyên thần nhỏ của Tông chủ chính mình mà thôi.
Các loại pháp bảo khác nhau liên tiếp nện xuống người nàng. Vấn Thủy bỏ chạy vài bước, sau đó đột ngột quay đầu, nhanh tay rút ra một vật!
Lộ Nhai căng mắt lên nhìn, chỉ thấy một chiếc ô làm bằng xương trắng chầm chậm bung ra từ trên tay nàng, xung quanh tán ô là những chiếc đầu lâu màu trắng tựa tuyết không ngừng leng keng trong gió.
“Đây là…” Đương nhiên hắn biết thứ này. Núi Vọng Trần tổng cộng có bốn món pháp bảo không gian, trong đó tháp Nhiếp Yêu hiện đang giam giữ tất cả những ma quỷ đã quy hàng trên núi Vọng Trần trong suốt bao nhiêu năm qua. Lần này để lừa gạt Hàn Thủy Thạch, hắn đã dùng tháp Nhiếp Yêu để ngụy tạo ra Ma Giới.
Hàn Thủy Thạch lúc ấy không hề nghi ngờ chút nào, bởi vì tu vi của Trạc Linh quả thật đủ để đảm đương hai chữ “Ma Quân”. Cờ Tàng Yêu trong tay hắn đã bị Hàn Thủy Thạch thiêu hủy, mà chiếc ô Quỷ Diện này lại rơi vào tay Vấn Thủy!
“Đừng có mở ra!” Lộ Nhai quát to một tiếng, nhưng mà Vấn Thủy đã kịp bung ô ra rồi. Chỉ trong thoáng chốc, đất trời lập tức biến sắc, bóng quỷ chập chờn ẩn hiện muôn nơi, cát sỏi cuộn lên mù mịt. Vấn Thủy vẫn cứ nắm chặt cán ô trong tay của mình.
Sở dĩ Ma Giới trống không chính là bởi chiếc ô này có thể hấp thu sinh khí vạn vật. Cho nên ô vừa mở ra, hoa cỏ xung quanh tức thì khô héo.
Ở dưới nền đất, có thứ gì đó rục rịch chui lên. Lộ Nhai liều mạng vọt tới trước ô Quỷ Diện. Vấn Thủy nháy mắt hóa thành hình người. Nàng cầm Đạp Nguyệt Hành trong tay, hiên ngang đứng giữa đám sương đen trôi lờ lững khắp xung quanh. Ô Quỷ Diện chống ở dưới chân nàng. Từng giọt máu của nàng tí tách tí tách nhỏ xuống, đáp lại ngay trên mặt ô.
Ô Quỷ Diện dần dần phát ra một luồng sáng màu đỏ rực. Chỉ loáng chốc sau, toàn bộ không gian đã bị phủ trong một làn sương mù đỏ máu. Làn sương này quấn quanh Vấn Thủy, dần dần vây chặt nàng ở bên trong.
Ô Quỷ Diện say ngủ nhiều năm, cuối cùng cũng đã thức dậy nhận chủ.
Lục Áp Chân Quân nhẹ giọng nói: “Không, Thiên Sương, Không Thanh Tông chủ chưa hề chết. Nếu như Không Thanh đã chết, vậy thì Vấn Thủy là từ đâu tới?”
Thiên Sương chậm rãi cắn răng: “Vấn Thủy chỉ là một con chó mà thôi, ngươi không thấy chân thân của nó hay sao?”
Lục Áp chầm chậm nói: “Thiên Sương Chưởng môn, ngài đã từng nhìn thấy bộ dạng của nó những lúc hóa thành hình người rồi chứ? Nếu đã nhìn rồi, chẳng nhẽ ngài vẫn nhất mực cho rằng nó không hề liên quan gì đến Không Thanh Tông chủ thật sao? Ngài đã từng nghe nói đến Linh Hư Chân Ngôn hay chưa?” Thiên Sương ngẩn ra, hắn lại tiếp tục nói: “Linh Hư Chân Ngôn là bí thuật độc môn của núi Vọng Trần, ngoại trừ Tông chủ bổn môn ra thì không kẻ nào được phép tu tập. Mà bí thuật này, chính là để cho nguyên thần tụ hợp, giúp con người ta quay trở về từ cõi chết.”
Thiên Sương lắp bắp kinh hãi: “Núi Vọng Trần thực sự có loại mật pháp như thế ư!”
Lục Áp hừ lạnh một tiếng: “Núi Vọng Trần từ xưa đến nay đã có bao nhiêu tiền bối tôn giả phi thăng rồi chứ? Những môn phái tu chân khác há có thể so bì được?”
Thiên Sương mau chóng bình tĩnh trở lại, lại hỏi: “Nếu vậy thì sao, ngươi muốn thế nào?”
Lục Áp nói: “Quả thực không dám giấu giếm, hồn của Trúc Vấn Thủy chính là một mảnh nguyên thần nhỏ của Không Thanh Tông chủ của chúng ta. Tuy rằng đầu thai vào một con súc sinh, nhưng vẫn thông minh lanh lợi. Thiên Sương Chưởng môn, ngài hiểu rộng biết nhiều, đã từng nghe thấy có con thú hơn ba trăm năm tuổi nào có được thành tựu tu vi như thế hay chưa?”
Thiên Sương lặng thinh, Lục Áp lại tiếp tục nói: “Ta sở dĩ nói chuyện này với ngài, hoàn toàn không phải do ta sợ chết, mà vẫn là bởi Không Thanh Tông chủ tốt xấu gì cũng đã từng là bạn tri kỷ của Thiên Sương Chưởng môn. Hiện giờ tuy rằng Chưởng môn đã phi thăng tới chốn này, đi con đường riêng của mình, nhưng nếu vẫn còn muốn chung một đường thì hẳn là vẫn có thể.”
Thiên Sương lúc này mới nhớ tới một chuyện khác: “Vậy rốt cuộc ngươi là ai? Đây là nơi nào? Thiên Ấn và Trảm Phong đâu? Chúng có thực sự phi thăng hay không?”
Lục Áp thong dong nói: “Tại hạ là đệ tử núi Vọng Trần Lộ Nhai, bởi vì không được chư vị tín nhiệm nên đành phải dùng tên giả mà đến, hi vọng Thiên Sương Chưởng môn thứ lỗi.”
Thiên Sương nhíu mày: “Núi Vọng Trần chỉ toàn là nữ đệ tử, ngươi sao có thể là…”
Lộ Nhai lại nói: “Núi Vọng Trần trước kia chỉ thu nhận nữ đệ tử bởi vì tâm pháp vốn thích hợp cho nữ tử tu luyện hơn. Nhưng rồi sau này Văn Đàn của Thượng Dương Tông ăn trộm công pháp của núi Vọng Trần, sửa lại nhiều chỗ, tương đương với khai sáng một nhánh con nhỏ. Không Thanh Tông chủ tuy đã tự trục xuất khỏi sư môn nhưng vẫn để lại ít lời dặn dò, giải thích công pháp của núi Vọng Trần nam đệ tử cũng có thể tu luyện được. Vậy nên từ khi Tông chủ đời thứ năm chính thức kế nhiệm, núi Vọng Trần đã bắt đầu thu nhận nam đệ tử, chỉ có điều là yêu cầu tuyển chọn cực kỳ khắc nghiệt.”
Thiên Sương gật đầu, chuyện này cũng có chút giống với phong cách hành sự của Không Thanh.
Lộ Nhai thấy hắn đã có vài phần tin tưởng, vội nói: “Thiên Sương Chưởng môn, hiện tại nguyên thần của Không Thanh Tông chủ của chúng ta đã ngưng tụ lần nữa rồi, chỉ còn thiếu một mảnh hồn ở chỗ Vấn Thủy nữa thôi. Mong Thiên Sương Chưởng môn nể tình bạn cũ, xin đừng cản trở.”
Thiên Sương thở dài: “Nhưng dù sao nàng cũng đã chuyển thế, không còn là Không Thanh của ngày trước nữa. Mảnh hồn phân tán năm đó giờ đã trở thành chủ hồn, nếu như các ngươi nhất định cứ phải đoạt đi bằng được, chẳng phải Vấn Thủy sẽ trở về làm một con chó không tên, không có chút ý thức nào hay sao?”
Lộ Nhai chớp mắt, trầm mặc một hồi rồi nói: “Nhưng mà mảnh hồn này vốn là vật tế Tông chủ bản môn, trả về cho núi Vọng Trần cũng đâu có gì vô lý?”
Cõi lòng Thiên Sương rối loạn. Phân xử tình huống phức tạp nhường này, cho dù là ai cũng khó có thể quyết đoán. Hắn bỗng có chút hiểu ra: “Vậy nên các ngươi mới vây khốn Hàn Thủy Thạch! Nó rốt cuộc thế nào rồi?!”
Lộ Nhai chắp tay: “Xin Thiên Sương Chưởng môn hãy yên tâm, chúng ta chỉ muốn thu hồi một mảnh hồn của Tông chủ, không hề muốn tổn thương ai. Hàn Thủy Thạch vẫn ổn, Thiên Ấn, Trảm Phong cũng thế, không một ai có vấn đề gì cả.”
Thiên Sương nhướng mày: “Sao ta có thể tin ngươi?”
Lộ Nhai dường như đã có chuẩn bị từ sớm, nhanh tay lấy ra một chiếc hồ lô cỡ đại khoe với Thiên Sương: “Xin mời Chưởng môn nhìn xem, ở đây tại hạ có một món pháp bảo của núi Vọng Trần có tên hồ lô Vô Tâm, nghe đồn có thể dùng được cho cả trời và đất. Độ cao nơi này không giống với dưới thế gian, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào pháp bảo để mà di chuyển tới thôi.”
Thiên Sương quả thật cũng có hơi chút tò mò, nghiêng người nhìn xuống, trong khi Lộ Nhai tiếp tục lải nhải: “Chúng ta có thể đưa người đã phi thăng quay về trần thế, cũng có thể đưa người từ dưới trần thế lên đây.”
Thiên Sương cũng cảm nhận được nguồn linh lực khổng lồ phát ra từ chiếc hồ lô Vô Tâm kia, không khỏi cảm thán: “Ta đã sớm nghe nói tiên pháp của núi Vọng Trần vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng không thể ngờ được thực sự có món thần khí thế này.”
Lộ Nhai lại nói: “Bởi vì thời gian ở đây không giống với thời gian ở dưới thế gian cho nên Tông chủ bản môn không tiện gặp mặt Thiên Sương Chưởng môn. Nhưng mà trong hồ lô này lại theo thời gian ở dưới phàm trần, nếu như Thiên Sương Chưởng môn không ngại, có thể vào trong gặp mặt Tông chủ chúng ta lần nữa.”
Thực ra hắn nói tới đây, Thiên Sương cũng đã tin tưởng đến khoảng sáu phần. Thiên Sương lặng thinh, Lộ Nhai cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng quan sát vẻ mặt của hắn.
Một hồi lâu sau, Thiên Sương cúi xuống, cởi bỏ xiềng xích quanh người Lộ Nhai. Hai người lúc này mới ra ngoài tìm Vấn Thủy. Nàng đang ngồi trên một bậc thềm của Vạn Thú Cốc, Rồng Vàng ghé xuống người nàng. Sau khi Thiên Sương cùng với Lộ Nhai tới nơi, Rồng Vàng gật đầu chào hắn một cái rồi xoay người đi kiếm hội Hỗn Độn để chơi.
Vấn Thủy thấy họ thì đứng phắt dậy: “Thiên Sương chân nhân, sao ngài lại thả hắn ra? Hàn Thủy Thạch đi đâu rồi?”
Thiên Sương liếc nhìn Lộ Nhai. Lộ Nhai bước đến trước mặt Vấn Thủy, vái một cái rồi nói: “Không Thanh Tông chủ, đệ tử phụng mệnh đến hỗ trợ người tụ hợp nguyên thần của mình.”
Vấn Thủy nhìn hắn một cái, rồi lại đưa mắt nhìn qua Thiên Sương, chầm chậm lùi về phía sau. Lộ Nhai lại nói: “Người vốn là một mảnh hồn của Không Thanh Tông chủ, chỉ là vào nhầm khuyển thai. Hiện tại Tông chủ đã sử dụng Linh Hư Chân Ngôn để sống lại thành công rồi, chỉ còn thiếu mỗi một mảnh cuối cùng nữa thôi là đủ.”
Vẻ mặt Vấn Thủy dần dần trở nên nghiêm túc: “Những gì ngươi nói ta nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ hỏi ngươi, Hàn Thủy Thạch đang ở đâu?”
Lộ Nhai nói: “Hồi bẩm Tông chủ, Hàn Thủy Thạch hiện giờ đang ở trong bình Vô Cực, ngoài việc không thể tự do ra vào thì không có gì nguy hiểm.”
Vấn Thủy lại nhìn về phía Thiên Sương, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, ngài thả hắn ra, chính là muốn giúp bọn hắn phải không?” Thiên Sương há miệng thở dốc, không biết trả lời thế nào. Vấn Thủy lại tiếp tục nói: “Các ngươi luôn miệng bảo rằng muốn giúp cho ta tụ hợp nguyên thần. Vậy thì ta hỏi các ngươi, nếu ta không muốn thì sao?”
Lộ Nhai biến sắc, nói: “Không Thanh Tông chủ, người chẳng qua chỉ là chủ hồn ly tán, nhất thời mất đi ký ức nên mới nói những lời này. Đợi đến khi người khôi phục ký ức rồi, nhất định sẽ hiểu những việc mà đệ tử làm hôm nay hoàn toàn là vì người cả.”
Vấn Thủy cuối cùng đã rõ: “Vậy là, cho dù ta không muốn, ngươi vẫn sẽ nhất quyết dùng biện pháp mạnh để ép ta cho bằng được, phải không?”
Lộ Nhai dùng sự im lặng để đáp lại lời của nàng. Vấn Thủy lại quay đầu nhìn Thiên Sương chân nhân, hỏi: “Thiên Sương chân nhân, nếu hắn muốn dùng vũ lực, ngài sẽ giúp hắn, đúng không?”
Thiên Sương hít sâu một hơi, còn chưa lên tiếng thì Lộ Nhai đã mở miệng: “Không Thanh Tông chủ, người nói như vậy là đã quá xem thường đệ tử rồi. Tuy rằng trước mắt người là kiếm tu nhưng mới nhập đạo chưa lâu, nếu đệ tử muốn động thủ cùng người cũng chưa tới mức phải cần người ngoài giúp đỡ.”
Từ đầu tới cuối, hắn nhất định không thừa nhận sự tồn tại của Vấn Thủy, chỉ luôn gọi nàng là Không Thanh Tông chủ mà thôi. Vấn Thủy bực mình quát: “Không Thanh cái con mẹ gì, trả Hàn Thủy Thạch lại đây!”
Lộ Nhai rút linh kiếm từ sau lưng mình ra, dõng dạc nói: “Xem ra Tông chủ vẫn đang bị khuyển hồn ở trong cơ thể thao túng, đệ tử chỉ đành phải mạo phạm thôi.”
Dứt lời, hắn rút chiếc nút bằng ngọc của hồ lô Vô Tâm ra, ba người con gái bỗng chốc xuất hiện trong vầng hào quang chói sáng. Cả ba đều mặc váy lụa màu tím, quả thực chính là trang phục của môn nhân đệ tử trên núi Vọng Trần.
Ba nữ đệ tử kia cũng không nhiều lời. Chốn này một ngày tương đương với một năm dưới thế gian, các nàng còn chưa phi thăng, ở lại đây thêm một ngày là thân thể sẽ già đi một năm, không dư thừa thời gian để mà bàn chuyện phiếm với ai cả.
Lộ Nhai kỳ thật không hề khoác lác, hắn đối phó với Vấn Thủy quả thực không cần Thiên Sương hỗ trợ. Nhưng mà hiện tại hắn không hề muốn tiêu diệt mà chỉ là muốn bắt sống nàng mà thôi, bởi vậy mới cần ba nữ đồng môn từ trong hồ lô ra ngoài giúp mình vây bắt.
Vấn Thủy vừa thấy tình hình không ổn thì ngay lập tức cong mông lên chạy – đối phương nhiều người quá đi, muốn cậy thế bắt nạt chó, hừ hừ!
Nàng co giò bỏ chạy, bốn người Lộ Nhai phía sau tức tốc bám riết theo nàng. Thiên Sương thấy thế thì liền chạy theo. Vấn Thủy vừa vắt chân lên cổ vừa hét: “Thiên Sương chân nhân, tuy rằng ta không phải là đệ tử của ngài nhưng dù thế nào cũng vẫn luôn coi ngài là trưởng bối, hiện giờ ngài thực sự muốn giúp họ ra tay đối phó với ta hay sao?”
Thiên Sương khựng lại, Vấn Thủy lại nói: “Nếu có Hàn Thủy Thạch ở đây thì chàng nhất định sẽ giúp ta, vậy nên mấy cái người này mới cố tình bắt chàng đi mất, ngài đâu phải là không hiểu. Ngài với Không Thanh thân thiết hiểu nhau như vậy, ta không cần ngài giúp đỡ, nhưng nếu ngài muốn cùng truy đuổi ta giúp họ thì cũng quá là bỏ đá xuống giếng rồi đi!”
Mặt Thiên Sương đỏ ửng lên, nghe vậy thì liền dừng bước. Vấn Thủy cũng mặc kệ hắn, tiếp tục chạy như điên dại. Nàng hóa về thân chó, bốn người sau lưng nhất thời không có cách nào đuổi kịp.
Lộ Nhai thét lớn một tiếng, vung tay quăng hồ lô Vô Tâm tới ngay trước mặt Vấn Thủy, hi vọng nàng không kịp ngừng bước chân mà đâm đầu vào trong lòng hồ lô.
Nhưng mà rõ ràng là hắn vẫn quá xem thường nàng rồi. Vấn Thủy vốn là tọa kỵ siêu đẳng, mà chạy và ngừng chỉ là những kỹ năng cơ bản của một con tọa kỵ mà thôi. Thậm chí khi nàng phanh gấp, người ngồi trên lưng còn không đổ về phía trước nữa là!
Vậy nên ngay khi hồ lô Vô Tâm rơi xuống trước mặt Vấn Thủy, nàng liền lập tức dừng bước – nàng không chỉ kịp dừng bước, nàng còn kịp ngoạm đồ lên rồi co cẳng chạy tiếp nữa!
Thế là Lộ Nhai chỉ còn biết há mồm trợn mắt nhìn nàng cuỗm hồ lô đi – đấy là một trong bốn món đại bảo vật trấn phái của núi Vọng Trần đó trời ơi!
Hắn gầm lên: “Trả pháp bảo lại đây!”
Hắn vừa dứt lời, một kiếm cũng liền đâm tới! Dù sao Lộ Nhai cũng có bản lĩnh vững vàng, Vấn Thủy lại mất chút thời gian nhặt hồ lô lên nên bị kiếm hắn chém đúng sau lưng, không khỏi ẳng to một tiếng. Kiếm kia uy lực cực mạnh, tựa như là muốn đoạt luôn mạng nàng.
Vấn Thủy cắn răng chạy thục mạng về phía trước, bốn người còn lại vẫn cứ đuổi miết đằng sau. Vết thương ở trên lưng nàng ứa máu, vừa đau vừa ngứa. Lộ Nhai vừa chạy vừa quát: “Ngươi càng chạy nhanh thì độc phát tác càng mau hơn đấy!”
Không ngờ trên kiếm của hắn có độc! Vấn Thủy tức giận trong lòng, chẳng mấy chốc đã cảm thấy độc kia chậm rãi lan khắp cơ thể, toàn thân bắt đầu tê ngứa. Nàng vẫn cố kiên trì chạy, nhưng mà tốc độ đã dần chậm lại.
Bốn người Lộ Nhai đuổi sát phía sau cũng chẳng hề thoải mái gì. Một nữ đệ tử tóc để mái chéo vươn tay túm được cái đuôi to của Vấn Thủy, kéo nàng ngã nhào trên đất, sau đó siết chặt chiếc đuôi của nàng trong tay. Vấn Thủy nghe được mấy tiếng răng rắc vang lên, có thể chắc nịch rằng đuôi mình đã bị người ta bẻ gãy mất rồi.
Nàng đau đến mức choáng váng, tức thì quay đầu đợp thẳng vào tay đối phương.
Nữ đệ tử kia hét to một tiếng, chỗ tay bị Vấn Thủy cắn máu liền túa ra như suối, bởi vì quá đau nên không thể nào nắm chặt đuôi của nàng nữa. Vấn Thủy vừa quẫy đuôi ra thì bỗng nhiên lại cảm thấy cả mặt tê rần – một đệ tử khác mới dùng pháp bảo đập thật mạnh vào mõm nàng.
Đầu của Vấn Thủy ong ong, nước mắt ròng ròng chảy xuống. Hai người Lộ Nhai phía sau cũng vừa đuổi kịp tới nơi, chỉ trong nháy mắt đã có hai pháp bảo nữa giáng mạnh lên trên đầu nàng. Vấn Thủy chỉ cảm thấy mũi chợt lạnh. Nàng nâng móng vuốt lên sờ, tất cả đều là máu mũi.
Mấy người này muốn giết nàng, sau đó lấy đi nguyên thần của nàng. Bọn họ luôn mồm nói muốn nguyên thần của Không Thanh, nhưng mà nguyên thần Không Thanh vốn đã chuyển thế từ lâu, từ lúc nhập vào khuyển thai thì đã trở thành một sinh mệnh khác. Trong khuyển thai kia, mảnh tàn hồn này dần dần hoàn thiện, trở thành Vấn Thủy.
Thế nhưng bọn họ cứ nhất định không thừa nhận. Bọn họ nhất mực khăng khăng rằng Vấn Thủy không tồn tại, bọn họ chỉ đang thu hồi một mảnh nguyên thần nhỏ của Tông chủ chính mình mà thôi.
Các loại pháp bảo khác nhau liên tiếp nện xuống người nàng. Vấn Thủy bỏ chạy vài bước, sau đó đột ngột quay đầu, nhanh tay rút ra một vật!
Lộ Nhai căng mắt lên nhìn, chỉ thấy một chiếc ô làm bằng xương trắng chầm chậm bung ra từ trên tay nàng, xung quanh tán ô là những chiếc đầu lâu màu trắng tựa tuyết không ngừng leng keng trong gió.
“Đây là…” Đương nhiên hắn biết thứ này. Núi Vọng Trần tổng cộng có bốn món pháp bảo không gian, trong đó tháp Nhiếp Yêu hiện đang giam giữ tất cả những ma quỷ đã quy hàng trên núi Vọng Trần trong suốt bao nhiêu năm qua. Lần này để lừa gạt Hàn Thủy Thạch, hắn đã dùng tháp Nhiếp Yêu để ngụy tạo ra Ma Giới.
Hàn Thủy Thạch lúc ấy không hề nghi ngờ chút nào, bởi vì tu vi của Trạc Linh quả thật đủ để đảm đương hai chữ “Ma Quân”. Cờ Tàng Yêu trong tay hắn đã bị Hàn Thủy Thạch thiêu hủy, mà chiếc ô Quỷ Diện này lại rơi vào tay Vấn Thủy!
“Đừng có mở ra!” Lộ Nhai quát to một tiếng, nhưng mà Vấn Thủy đã kịp bung ô ra rồi. Chỉ trong thoáng chốc, đất trời lập tức biến sắc, bóng quỷ chập chờn ẩn hiện muôn nơi, cát sỏi cuộn lên mù mịt. Vấn Thủy vẫn cứ nắm chặt cán ô trong tay của mình.
Sở dĩ Ma Giới trống không chính là bởi chiếc ô này có thể hấp thu sinh khí vạn vật. Cho nên ô vừa mở ra, hoa cỏ xung quanh tức thì khô héo.
Ở dưới nền đất, có thứ gì đó rục rịch chui lên. Lộ Nhai liều mạng vọt tới trước ô Quỷ Diện. Vấn Thủy nháy mắt hóa thành hình người. Nàng cầm Đạp Nguyệt Hành trong tay, hiên ngang đứng giữa đám sương đen trôi lờ lững khắp xung quanh. Ô Quỷ Diện chống ở dưới chân nàng. Từng giọt máu của nàng tí tách tí tách nhỏ xuống, đáp lại ngay trên mặt ô.
Ô Quỷ Diện dần dần phát ra một luồng sáng màu đỏ rực. Chỉ loáng chốc sau, toàn bộ không gian đã bị phủ trong một làn sương mù đỏ máu. Làn sương này quấn quanh Vấn Thủy, dần dần vây chặt nàng ở bên trong.
Ô Quỷ Diện say ngủ nhiều năm, cuối cùng cũng đã thức dậy nhận chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook