Hàn Thủy Thạch ôm Vấn Thủy về phòng, cũng có cảm giác gần đây tu vi của nàng tăng lên vượt bậc. Nàng luôn chăm chỉ đọc sách, thường tự tìm tòi học tập những pháp chú mà mình thích. Ngoài ra gần đây hắn còn rót thêm linh lực vào cơ thể nàng, có lẽ chuyện ấy cũng giúp tăng cường tu vi nguyên thần của nàng.

Hắn đặt Vấn Thủy lên giường, nhẹ giọng hỏi: “Vấn Thủy học được ngũ hành pháp chú từ nơi nào thế?”

Vấn Thủy nhớ lại mấy quyển sách mà nàng đọc. Những thứ nàng học phân tán, cũng không theo hệ thống gì. Cả Hàn Thủy Thạch lẫn Thiên Ấn đều chưa từng nghĩ tới chuyện dạy dỗ một con linh thú học pháp chú của con người trong thời gian ngắn như vậy, cho nên không ai dạy nàng.

Dù sao đi nữa, thú tộc tu luyện thành người cũng chính là chuyện của hàng trăm hàng ngàn năm. Muốn từ người tu luyện thành tiên, lại là cả một quá trình còn miên man hơn thế nữa.

Nhưng mà với sự lanh lợi của nàng hiện tại, có lẽ học tập pháp chú của người cũng không phải là vấn đề gì quá khó khăn. Hàn Thủy Thạch vẫn luôn cảm thấy hắn nên dạy nàng một chút bản lĩnh, ít nhất để cho nàng có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, hắn cũng không cần phải lo lắng quá.

Hàn Thủy Thạch kiểm tra nguyên thần của mình, phát hiện sau khi hắn nuốt tâm ma Văn Đàn, ngoại trừ một số ký ức thì bên trong hắn còn cả một phần tu vi của lão già kia! Văn Đàn là một kiếm tu, mặc dù phần tu vi ấy hoàn toàn không thể so được với khoảng thời gian cường thịnh của lão, nhưng vẫn hơn nhiều tu sĩ thông thường.

Hàn Thủy Thạch đột nhiên có một ý tưởng vô cùng lớn mật – nếu hắn truyền phần tu vi này cho Vấn Thủy, liệu có thể rèn luyện nàng thành một kiếm tu được không?

Nàng hiện giờ chưa có kiếm, nhưng hắn có thể đi tìm nguyên liệu, luyện chế Tịch Dương Tà cho nàng. Về mặt lý thuyết mà nói, chuyện này rất có khả năng thành công.

Kiếm tu không giống với các loại tu sĩ khác, không cần học hành gì khi nhập đạo, chỉ cần chuyên tâm tu luyện nguyên thần. Khi đã luyện đến một bậc nào đó, sẽ cần có năm ngũ hành tu sĩ tu vi cao thâm đồng thời rót năm loại sức mạnh ngũ hành vào trong cơ thể. Quá trình này cực kỳ nguy hiểm. Trong khi năm vị tu sĩ truyền công, cần phải đảm bảo năm loại sức mạnh luôn luôn cân bằng như nhau.

Nếu có bất cứ một sơ sẩy gì, người tiếp nhận tu vi nhất định sẽ nổ banh xác. Cũng chính bởi vì nguyên nhân như vậy, trong giới tu chân ai ai cũng biết những kẻ truyền công cần phải tuyệt đối tự nguyện, hơn nữa còn phải phối hợp với nhau một cách vô cùng hoàn mỹ.

Thế nên dù Hàn Thủy Thạch muốn vậy nhưng hắn cũng không dám mạo hiểm thử trên người nàng. Hắn lấy Đạp Nguyệt Hành của Vấn Thủy, bắt đầu thử nghiệm đưa trước một chút sức mạnh ngũ hành mỏng manh vào trong loại thần khí này. Đạp Nguyệt hành vốn có khả năng chứa đựng cả linh lực lẫn tu vi, chỉ có điều không nhiều lắm. Hàn Thủy Thạch thử vài lần, kiên nhẫn lần mò cách thức.

***

Buổi sáng hôm sau, Thiên Sương còn chưa rời giường đã có người đến gõ cửa ngoài phòng. Hắn vừa mở cửa, liền thấy Hàn Thủy Thạch đứng ngay trước mặt hắn, nhanh gọn đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta muốn truyền tu vi của tâm ma Văn Đàn cho Vấn Thủy.”

Thiên Sương nghi ngờ mình vẫn còn đang mộng mị, đứng đó ngoáy tai suốt một hồi lâu: “Cái gì cơ?”

Hàn Thủy Thạch nói: “Trong cơ thể của ta có công lực của Văn Đàn, là sức mạnh ngũ hành của một kiếm tu. Ta muốn truyền cho Vấn Thủy.”

Thiên Sương chậm rãi tiêu hóa những lời này: “Con muốn rèn cho Vấn Thủy trở thành một kiếm tu sao?”

Hàn Thủy Thạch nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Có thể không?”

Thiên Sương không trả lời, cái ý tưởng này thực sự quá là liều lĩnh, liều lĩnh tới mức điên cuồng nông nổi. Hắn nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta không rành về kiếm tu lắm, ta nghĩ tốt nhất nên đi hỏi thử Trảm Phong.”

Hàn Thủy Thạch dứt khoát nói: “Ta đi hỏi hắn.” Dứt lời liền xoay người, hướng về phía Thượng Dương Tông mà bước. Thiên Sương vội nhào tới ngăn hắn lại: “Đừng đừng, hiện giờ cả người con toàn ma khí, đừng có đi lại lung tung bên ngoài. Để ta truyền tin gọi hắn tới đây.”

Cái tính tình khó lường này của Hàn Thủy Thạch hiện nay, chỉ cần đừng gây gổ gì với Trảm Phong là tốt lắm rồi.

Trảm Phong hiện tại không bị Văn Đàn áp chế, việc qua lại với Thiên Sương chân nhân cũng không hề giấu giếm như trước nữa. Nghe Thiên Sương nói chuyện Hàn Thủy Thạch muốn bồi dưỡng Vấn Thủy thành kiếm tu, Trảm Phong cũng đã lắp bắp kinh hãi, sau đó lại thấy hơi hơi nực cười.

Trảm Phong không có ác ý, hắn chỉ cảm thấy chuyện này nghe như có người muốn bồi dưỡng con vẹt nuôi của mình trở thành một đại thi nhân. Nhìn sắc mặt quá mức nghiêm túc của Hàn Thủy Thạch cạnh bên, Trảm Phong đâm ra lại càng tò mò về con người này – cái vẻ mặt kia, hình như hơi không thích hợp thì phải?

Ánh mắt đánh giá như có như không của hắn quét trên người Hàn Thủy Thạch: “Làm một kiếm tu đòi hỏi khả năng lĩnh ngộ cực cao, không chỉ cần có nguyên thần mạnh mẽ kiên định mà tự bản thân còn phải học được cách điều tiết và dung hợp, nếu không sẽ dễ phát sinh nguy hiểm.”

“Ta sẽ dạy nàng,” Hàn Thủy Thạch đáp.

Từ nãy tới giờ, Trảm Phong vẫn luôn để ý xung quanh người Hàn Thủy Thạch có một loại hơi thở kỳ quái kích động không ngừng. Ngồi đây suốt một hồi lâu, Trảm Phong mới chợt đột nhiên ngộ ra – loại hơi thở này, chính là ma khí trên người Văn Đàn khi trước! Mặt hắn tức thì biến sắc. Thiên Sương chỉ cần nhìn biểu tình của Trảm Phong là đã biết được chuyện gì xảy ra, chỉ sợ hắn không nói được câu nào hay ho mà còn nhả ra mấy lời không phải, lập tức ho nhẹ một tiếng.

Trảm Phong là chủ một môn phái lớn, sao có thể không nhạy bén, nghe tiếng ho của Thiên Sương thì im re ngay tắp lự. Hắn chỉ nói vào chuyện chính: “Mấu chốt vẫn là phải xem tư chất. Nếu huynh chắc chắn có thể duy trì sự cân bằng của các sức mạnh ngũ hành, ta có thể dạy Vấn Thủy một chút pháp thuật cơ sở của một kiếm tu.”

Hàn Thủy Thạch đứng dậy, nói ngắn gọn: “Tốt.” Sau đó xoay người rời đi.

Trảm Phong lúc này mới quay qua phía Thiên Sương: “Thiên Sương chân nhân, có chuyện gì vậy? Sao hắn…”

Thiên Sương thở dài một tiếng: “Hắn nhập ma. Nhưng mà cũng chỉ là tính tình trở nên nhạy cảm hơn thôi. Chỉ cần không chạm vào vảy ngược(1) của hắn thì hắn cũng không khác với thường ngày là mấy.”

Ngay cả Trảm Phong cũng không thể không bội phục Thiên Sương, đây là một con ma đó! Sớm chiều ở chung với một con ma, một con tâm ma, vậy mà ông ta miêu tả nghe cứ như là một con chó hơi hung hăng chút vậy. Hắn nói: “Ta cảm thấy… Là ma, tâm tính rất hay thay đổi, càng mạnh thì càng khó khống chế bản thân mình. Cứ mặc kệ hắn ta như vậy… thực sự quá là nguy hiểm.”

Thiên Sương nói: “Vậy nên, Vấn Thủy rất cần trở thành kiếm tu.” Trảm Phong ngẩn ra, Thiên Sương lại nói: “Vấn Thủy là vỏ đao của hắn. Vỏ đao mềm mỏng nhưng mạnh một chút, đối với chúng ta chỉ có trăm lợi chứ không có hại.”

Trảm Phong hơi hơi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn hỏi: “Thiên Sương chân nhân, ngài đối với Vấn Thủy… chẳng nhẽ không hề có chút tình cảm cùng mong nhớ ngày xưa sao? Thật ra ta vẫn cảm thấy, nếu hai người ở bên nhau, có lẽ sẽ an ổn hơn. Hàn Thủy Thạch, chung quy vẫn là biến số quá lớn.”

Thiên Sương sửng sốt, sau đó mới chầm chậm nói: “Trảm Phong, Vấn Thủy không phải là Không Thanh. Cho dù… cho dù năm ấy ta từng nghĩ gì, cũng không liên quan gì tới nó cả. Nó tự có lựa chọn riêng của mình.” Thậm chí kể cả đó có là Tông chủ núi Vọng Trần năm xưa, nàng cũng đâu bận tâm gì đến hắn.

Trảm Phong vẫn cố chấp nói: “Thiên Sương chân nhân, chỉ là ta vẫn cảm thấy… Ngài là một vị tiền bối phóng khoáng như vậy, lại phi thăng đến một nơi thế này, chỉ sợ… Ta vẫn cảm thấy ngài nên tính toán cho bản thân mình một chút thì hơn.”

Tay phải của Thiên Sương hơi siết chặt lại, sau đó lại chầm chậm thả lỏng ra: “Ta chỉ hi vọng lúc này, sự kiên trì của người ấy sẽ không bị lay chuyển nữa. Trảm Phong, cứ coi như vì một phần tình cảm ngày xưa, xin hãy tận lực, giúp đỡ.”

Trảm Phong đứng dậy, nghiêm túc nói: “Xin chân nhân cứ yên tâm. So với ngài, ta lại càng mong người có thể sống vui vẻ hạnh phúc nhiều hơn.”

***

Vấn Thủy từ sớm đã bị lôi ra khỏi chăn, vẫn còn mắt nhắm mắt mở. Hàn Thủy Thạch ôm nàng ra khỏi cửa, đã thấy Trảm Phong đang chờ bên ngoài: “Vấn Thủy, ngươi đi cùng ta tới Thượng Dương Tông ở vài ngày nhé? Ta muốn dạy ngươi một ít công pháp, nhưng mà phải cần chỗ nào đặc biệt yên tĩnh mới được.”

Vấn Thủy hớp một chút nước, trông chẳng khác nào gà con mổ thóc: “Cái gì cơ, sớm thế.” Nàng ngáp một cái, lại nói: “Người ta vẫn còn đang ngủ cơ mà.”

“Ngoan, đi theo ta đi.” Trảm Phong vừa nói vừa duỗi tay ra đón nàng, Hàn Thủy Thạch lập tức ngăn hắn lại. Trảm Phong xấu hổ lùi về đằng sau. Từ chỗ Thiên Sương hắn đã biết được chuyện Hàn Thủy Thạch hóa ma, vậy nên cũng chẳng so đo gì cả, chỉ nói: “Vậy thì ôm nàng đi theo ta đi.”

Ai da, cha dượng quả nhiên vẫn là cha dượng, không thể gần gũi như là ruột thịt.

Vấn Thủy được Hàn Thủy Thạch bế thẳng đến Thượng Dương Tông. Nơi này không thiếu mật thất chuyên để môn nhân đệ tử bế quan. Sau khi Trảm Phong chọn lấy một gian, Hàn Thủy Thạch liền lên tiếng: “Ta muốn ở bên cạnh xem.”

Trảm Phong vẫy vẫy tay: “Huynh phải truyền công cho nàng, cùng nghe một chút cũng tốt.”

Vấn Thủy gật gà gật gù, đến ngồi cũng không ngồi nổi. Hàn Thủy Thạch lấy nước lạnh rửa mặt cho nàng, vậy mà nàng vẫn không nhấc được mí mắt lên. Cuối cùng Trảm Phong phải dùng một chút nước lạnh như băng vỗ vỗ lên mắt của nàng, Vấn Thủy vì lạnh mà liền giật mình tỉnh lại. Còn Hàn Thủy Thạch thì trừng mắt nhìn Trảm Phong.

Trảm Phong giảng cho Vấn Thủy nghe về công pháp cơ sở của kiếm tu. Vấn Thủy lắng nghe khá là chăm chú, thậm chí sau đó nghe được quá nhiều, còn lấy vở ra ghi ghi chép chép liên hồi. Trảm Phong chỉ cảm thấy thật hoang đường, hắn thực sự đang dạy một con vẹt trở thành một đại thi nhân!

Nói được khoảng một phần năm chương trình dành cho tu sĩ bình thường, hắn không thể không ngừng lại – đối với linh thú, những kiến thức này chỉ sợ cũng quá là khó hiểu rồi thì phải? Hắn không thể tưởng tượng ra một con linh thú có thể học này học nọ. Bí tịch dành cho linh thú thông thường chỉ viết đơn giản như một cộng một bằng hai, có rất nhiều thứ chúng thực sự không học nổi.

Vấn Thủy chép đến chi chít cả vở, sau đó lại nghiêng đầu hỏi: “Thế rồi sao nữa?”

Trảm Phong nói: “Vấn Thủy hôm nay tạm học đến đây thôi nhé. Ngày mai quay lại ta sẽ kiểm tra.”

Vấn Thủy gật đầu: “Ừm.”

Hôm đó, Vấn Thủy không hề về nhà, còn Hàn Thủy Thạch cũng luôn ở bên cạnh nàng. Trảm Phong trước giờ chưa từng dạy dỗ giống loài có chỉ số thông minh thấp như vậy, đương nhiên nhiều chỗ vẫn còn chưa đơn giản hóa đúng độ. Nhưng Hàn Thủy Thạch bên cạnh lại nghe hiểu khá rõ ràng.

Trảm Phong vừa đi, Vấn Thủy liền ngả người sang bên hắn, sau đó bắt đầu nhớ lại những nội dung vừa học được. Hàn Thủy Thạch có sở trường giáo dục động vật chỉ số thông minh không cao, hơn nữa giữa hai người họ cũng còn có cả một sự ăn ý sau hàng trăm năm kề cạnh. Hắn chỉ nghe qua đã biết có những chỗ nàng chưa hiểu, thế là lại chầm chậm giảng thêm lần nữa cho nàng nghe, từng chút từng chút một.

Ngày hôm sau, Trảm Phong quay trở lại kiểm tra tình hình học tập của Vấn Thủy. Vấn Thủy đối đáp cực kỳ trôi chảy.

Trảm Phong càng hỏi lại càng kinh ngạc. Hắn nhìn thoáng qua Hàn Thủy Thạch vẻ mặt hờ hững ngồi bên cạnh nàng, đột nhiên hiểu ra một chuyện – chỉ cần Hàn Thủy Thạch còn ở đây, Vấn Thủy nhất định sẽ trở thành một kiếm tu.

Hàn Thủy Thạch vô cùng bao dung mỗi khi ở bên Vấn Thủy. Cho dù nàng có hỏi đi hỏi lại một vấn đề nhỏ mười lần hay hai mươi lần, hắn cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn một chút nào.

Trước kia, thực ra Trảm Phong vẫn luôn hi vọng Vấn Thủy có thể ở bên Thiên Sương, ít nhất Thiên Sương cũng có năng lực xử lý mọi sự. Cho dù ông ấy cự tuyệt giết người lấy sa, tu vi cứ thế biến mất hoàn toàn, nhưng cuối cùng vẫn có thể tồn tại ở cái nơi toàn hổ sói thế này đến tận hơn một trăm năm.

Trảm Phong vẫn luôn kính trọng một tiền bối như Thiên Sương. So với Văn Đàn, Thiên Sương mới là một vị quân tử khiêm nhường, một trí giả đức hạnh tài năng chân chính. Thậm chí đôi khi hắn còn thắc mắc, tại sao Không Thanh lại bỏ qua người như vậy mà đem lòng say mê một kẻ chìm đắm trong tiên đồ như Văn Đàn?

Mãi cho tới khi Hàn Thủy Thạch nhẫn nại giảng đi giảng lại cho Vấn Thủy nghe một đoạn công pháp so với người thường hết mức giản đơn, Trảm Phong mới hiểu phần nào. Kỳ thật tình cảm giữa người với người, đâu ai có thể lý giải ngọn nguồn cơ chứ?

Có những người mà bản thân mình tự biết rõ ràng là không phù hợp, rõ ràng đã bị đối phương tổn hại đến mức thương tích đầy mình, nhưng vẫn chẳng thể nào lựa chọn bất cứ một ai khác cả. Ai mà biết được, lúc trước Văn Đàn và Không Thanh, liệu có từng có một đoạn dĩ vãng như vậy hay chăng?

Trảm Phong bước chân ra khỏi mật thất, thuận tiện đưa tay đóng cửa.

***

Vấn Thủy ngây người ở Thượng Dương Tông khoảng chừng một tháng. Hỗn Độn biết nàng ở đó bế quan, vậy nên bên Vạn Thú Cốc cũng không có thúc giục gì. Nàng cũng có đủ thời gian để tĩnh tâm, chậm rãi nghe Hàn Thủy Thạch giảng bài.

Sau đó, đến thời điểm mà Trảm Phong thấy được, Hàn Thủy Thạch lại lược lại từ đầu toàn bộ công pháp mà Trảm Phong dạy cho Vấn Thủy nghe lần nữa. Vấn Thủy tràn đầy tự tin: “Ta đã nhớ kỹ cả rồi.”

Hàn Thủy Thạch bảo Trảm Phong kiểm tra nàng thêm một lần, cảm thấy không có vấn đề, liền bắt đầu muốn suy xét tới việc truyền thụ công lực cho nàng. Ngay cả Vấn Thủy cũng cảm giác được hắn đang hồi hộp căng thẳng, sao Trảm Phong lại không nhìn được ra? Hắn hỏi, có chút lo lắng: “Huynh không sao chứ?”

Hàn Thủy Thạch không hề giấu giếm cảm xúc của mình: “Ta thấy lo lắm.”

Trảm Phong nói: “Chuyện này ta biết, nhưng mà ta sẽ ở bên hỗ trợ. Nếu huynh có mất cân bằng thì ta sẽ điều chỉnh ngay. Chỉ cần khác biệt không phải quá lớn, sẽ không vấn đề gì đâu.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như lúc này mới nhận thức được mình đang làm chuyện hoang đường cỡ nào. Bọn họ đang muốn biến một linh thú thành một kiếm tu cơ đấy!

Trong mật thất, Vấn Thủy ngồi giữa, Hàn Thủy Thạch và Trảm Phong cũng ngồi xuống theo nàng, một trước một sau. Sau khi Trảm Phong dặn dò người ngoài không được đến đó quấy nhiễu thì ba người họ bắt đầu truyền công. Phần công lực này Hàn Thủy Thạch lấy được từ chỗ tâm ma Văn Đàn, vốn dĩ chứa đựng ma khí, nhưng sau khi hắn tinh lọc qua nguyên thần thì nguồn sức mạnh ngũ hành kia đã trở nên hoàn toàn tinh khiết. Vàng kim, xanh lục, vàng nâu, đỏ lửa, lam nhạt, năm loại màu sắc ngũ hành chậm rãi tràn ra từ song chưởng của hắn, đi qua cơ thể của Vấn Thủy, từ từ rót vào linh hồn của nàng.

Vấn Thủy vận dụng công pháp mấy ngày hôm nay Trảm Phong dạy nàng để nạp nguồn sức mạnh kia vào trong người mình. Trảm Phong ngồi sau lưng nàng, cẩn thận giám thị năm loại sức mạnh ngũ hành được truyền đến cơ thể nàng.

Thực ra Hàn Thủy Thạch khống chế sức mạnh đã vô cùng cẩn thận rồi, nhưng dù sao hắn cũng không phải kiếm tu, không có một sự nhạy cảm trời sinh với năm loại sức mạnh này. Trảm Phong đôi khi vẫn phải điều chỉnh một chút, bổ sung năng lượng khuyết thuyết, hút bớt những phần dư thừa.

Hàn Thủy Thạch nhắm mắt lại, dùng nguyên thần để cảm nhận nguồn sức mạnh đang cuộn chảy. Vì phải tập trung cao độ, mồ hôi của hắn túa ra như tắm. Trảm Phong khi thì chú ý tới hắn, khi thì lại nhìn Vấn Thủy. So sánh với hai người họ, Vấn Thủy thực ra vẫn thảnh thơi hơn rất nhiều. Nàng học tập hơn một tháng, lại có thêm Hàn Thủy Thạch tận lực chỉ điểm cạnh bên, lý thuyết nắm được đã khá chắc rồi.

Mà dường như Vấn Thủy căn bản cũng không thấy gì nguy hiểm. Nàng cảm thấy rất nhẹ nhàng, như thể nàng chỉ là đang ngồi ăn linh sa với mọi người như thường ngày thôi vậy. Nếu đây không phải tin tưởng tuyệt đối thì còn là gì cơ chứ?

Nàng tin tưởng Hàn Thủy Thạch, cũng tin tưởng Trảm Phong. Một con chó, một khi đã tin ai đó hoàn toàn thì cho dù đối phương có cầm dao mổ, nó cũng điềm nhiên chẳng sợ chút nào.

***

Quá trình truyền công ước chừng dài đến ba ngày. Hàn Thủy Thạch vô cùng cẩn thận, vậy nên Vấn Thủy cũng không phải chịu bất cứ một đau đớn gì. Linh thú bẩm sinh gân cốt đã dẻo dai hơn tu sĩ, hơn nữa tu hành một thời gian lâu như vậy, đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn uổng phí.

Ba ngày sau, Hàn Thủy Thạch cơ hồ đã cạn kiệt toàn bộ sức lực. Trảm Phong đứng dậy nói với hắn: “Hay là huynh sang phòng khách nghỉ ngơi tạm đi?”

Hắn phất tay, trực tiếp ngồi xếp bằng trong mật thất, ngay cả sức mở mắt ra để nhìn Vấn Thủy một cái cũng không còn nữa – hắn đã biết là mình thành công rồi. Vấn Thủy nhảy dựng lên, bất cẩn “rầm” một tiếng, đụng đầu luôn vào trần nhà.

Nàng khẽ kêu ăng ẳng, Trảm Phong vội chạy tới nói: “Vấn Thủy, chúng ta ra ngoài trước nhé, để Hàn Thủy Thạch ngồi đây yên tĩnh một lát.”

“Ừm.” Vấn Thủy đáp ứng mộ tiếng, đi theo hắn ra khỏi mật thất. Trảm Phong lại nói: “Vấn Thủy vẫn còn chưa có kiếm riêng của mình phải không? Hàn Thủy Thạch đã nói là phải làm như thế nào chưa? Ta có một thanh kiếm muốn để lại cho đệ tử của mình…”

Hắn còn chưa dứt lời, Vấn Thủy đã nói: “Hàn Thủy Thạch bảo làm cho ta Tịch Dương Tà.”

Trảm Phong tự động nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy từ khư đỉnh ra một thanh kiếm trắng, nói: “Thanh kiếm này có tên là Triêu Thiên Khuyết. Vấn Thủy dùng tạm trước nhé, khi nào làm xong được Tịch Dương Tà thì trả lại cho ta sau cũng được.”

Vấn Thủy trước nay chưa từng khách khí với ai, lập tức duỗi tay nhận kiếm: “Được nha!”

Trảm Phong mỉm cười sờ sờ đầu nàng. Phải may mắn đến cỡ nào mà đã qua ngần ấy năm, con vẫn còn có cơ hội được gần gũi người, được chiếu cố người như vậy.

Hàn Thủy Thạch tiêu hao quá nhiều sức lực, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể hồi phục được. Trảm Phong cũng không vội vã, hắn nói cùng Vấn Thủy: “Tới đây, ta dạy ngươi khống chế sức mạnh ngũ hành.”

Vấn Thủy vui vẻ vô cùng, cầm Triêu Thiên Khuyết nhào tới đánh nhau với hắn, ngươi qua ta lại. Công lực của Trảm Phong vẫn mạnh hơn nàng một chút, hiện tại nàng chỉ bằng được một nửa Văn Đàn khi xưa. Kiếm lại không phải kiếm của mình, mà vấn đề lớn nhất là vận dụng công pháp thì nàng vẫn chưa thành thục.

Trảm Phong chầm chậm dạy nàng một ít pháp chú. Mặc dù hiện tại nàng đã có cả nguyên thần lẫn năm sức mạnh ngũ hành, nhưng mà pháp chú thì lại chưa biết bao nhiêu. Hàng ngày không có việc gì, nàng đều luyện công trên sân của Thượng Dương Tông.

Môn nhân đệ tử của Thượng Dương Tông đều đã tròn mắt ngạc nhiên khi phát hiện ra có con linh thú đang luyện công trên Diễn Võ Trường của môn phái mình!! Mới đầu ai ai cũng tưởng có một quý nhân nào đó trong phái mới nuôi tọa kỵ, sau lại phát hiện hình như không phải, nàng toàn sử dụng pháp chú dành cho tu sĩ!

Lúc này mọi người đều đã bùng nổ cả rồi, sau đó dần dần đã có vài người tiến lên khiêu chiến. Ban đầu Trảm Phong còn cảm thấy như thế là bất kính, nhưng rồi lại nghĩ luyện tập nhiều hơn cũng tốt cho nàng, thế là đành để nàng đi.

Vấn Thủy lúc đầu luôn thua. Tuy rằng công lực của nàng cường đại nhưng mà vận dụng chưa được thành tạo, kinh nghiệm đối chiến cũng không bằng được đối phương.

Nhưng chỉ ba ngày sau, nàng đã bắt đầu thắng. Dù sao cũng từng xuất thân là một con chó lang thang đầu đường xó chợ, một chút kỹ xảo đánh nhau đương nhiên vẫn không thể thiếu. Chỉ là lần thắng đầu tiên cũng chẳng mấy vẻ vang gì – nàng cắn người ta. Sau đó dần dần trí tuệ khai mở, công pháp cũng thay đổi thêm, vận dụng ngày càng thuần thục.

So với đạo tu, kiếm tu càng chú trọng kỹ xảo hơn. Đạo tu mạnh mẽ cường ngạnh, kiếm tu linh hoạt khéo léo. Chẳng hạn như khi đối đầu với một tu sĩ hệ mộc, uy lực của pháp chú hệ hỏa sẽ càng cường đại. Nhưng nếu đối phương là một thủy tu, pháp chú hệ hỏa sẽ không có nhiều tác dụng, vân vân.

Khi nàng đã ngộ được ra, sử dụng pháp chú cũng càng ngày càng trôi chảy.

Ban đầu, môn nhân đệ tử bại trong tay nàng đều xấu hổ không dám nhìn ai – tu sĩ bị linh thú đánh cho te tua, còn sống làm gì cơ chứ!

Nhưng mà dần dần, tu sĩ thua nàng càng ngày càng nhiều, mọi người vốn đang cười nhạo lẫn nhau thì nay đã tỉnh táo lại – cũng chẳng có ai hơn gì ai cả. Mấy ngày nay Diễn Võ Trường luôn luôn chật ních đầy người, hơn một nửa Thượng Dương Tông đều đã tề tựu lại đây.

Xem một linh thú hạ gục toàn bộ đối thủ chỉ trong nháy mắt, quả thực là vừa kinh hồn, lại vừa kích thích vô cùng.

Hàn Thủy Thạch vừa bước từ mật thất ra đã thấy Vấn Thủy uy phong lẫm liệt cầm Triêu Thiên Khuyết, đang đối chiến cùng với hai đệ tử của Thượng Dương Tông. Hắn đứng một bên, một đệ tử không có mắt liền bị khơi dậy chiến ý, chắp tay với hắn, nói: “Xin chỉ giáo.”

Tiếng nói vừa dứt, linh kiếm cũng vọt tới nơi. Tay phải của Hàn Thủy Thạch chợt lóe lên luồng sáng tím. Hắn còn chả thèm rút đao, cứ thể đánh bay tay tu sĩ kia về hướng của Diễn Võ Trường, đâm sụp cả một mảng tường. Mọi người đồng loạt trầm trồ. Vấn Thủy thấy hắn tiến lên thì liền mừng rỡ như điên: “Hàn Thủy Thạch!”

Nàng nhào tới, Hàn Thủy Thạch rút lưỡi đao cực âm ra, ma khí màu tím đen cuồn cuộn che trời lấp đất. Tên tu sĩ bị đụng vào tường kia lúc nãy còn đang oán giận mình chưa chuẩn bị tốt mà đối phương đã ra tay đánh lén, lúc này đã bị dọa cho khiếp đảm đến ướt cả quần.

Thanh Triêu Thiên Khuyết của Vấn Thủy vun vút xé gió lao đi. Cả người lẫn kiếm hòa lại thành một luồng sáng, trực tiếp vọt vào ánh lửa cực âm.

Hàn Thủy Thạch cùng nàng chiến đấu kịch liệt hơn năm chục hiệp, cuối cùng mũi nhọn của lưỡi đao cực âm cũng đã chém bay thanh kiếm ở trong tay nàng. Vấn Thủy thấy vậy thì liền chơi xấu, cứ thế bổ nhào vào trong lòng hắn.

Hàn Thủy Thạch ôm người đẹp như ngọc trong lòng, ma khí xung quanh nháy mắt bốc hơi. Gần đó có người hô nhỏ một tiếng, mọi người lúc này mới đột ngột ý thức được những gì diễn ra trước mắt – ma và kiếm tu!

Trời ơi!

Lần này Trảm Phong hỗ trợ, đến Hàn Thủy Thạch cũng phải thừa nhận ân tình của hắn. Thế nhưng Trảm Phong lại chẳng thấy vấn đề gì. Thực ra hiện tại trông thấy Vấn Thủy, hắn cảm thấy thù hận trong lòng mình cũng đã lắng xuống ít nhiều.

Dù có thế nào, chỉ cần nàng được hạnh phúc vui vẻ là được. Hắn thực sự rất biết ơn vì nàng vẫn còn tồn tại, trong lúc hắn còn có thể làm được một chút gì đó. Ít nhất bây giờ, hắn cũng không còn mù quáng cố chấp như xưa, khi hắn vẫn còn ngây dại non nớt, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng mặc người xâu xé.

Mà giờ đây nàng càng ngày càng mạnh mẽ hơn, an ổn hơn, Trảm Phong cũng đã cảm thấy nguyên thần của mình chầm chậm trở nên yên ả. Những xúc cảm xáo động bất an trước kia đã được an ủi phần nào. Khi hắn nhớ đến người phụ nữ bệnh tật ốm yếu dịu dàng từ ái năm xưa, lòng hắn cũng không còn đau như dao cắt nữa.

Thân là một kẻ tu tiên, hắn đương nhiên biết, tâm ma của mình đã dần trở nên yên lặng.

Tâm ma của tu sĩ, có mạnh có yếu. Tương tự, cũng có thiện có ác.

Tâm ma của Văn Đàn không phải là Không Thanh, mà là sự tàn nhẫn và chấp nhất đến mức giết vợ bỏ con trên đường tìm tiên hỏi đạo. Vậy nên tâm ma của hắn cũng cực kỳ tàn bạo, cần được hiến tế vô số máu tươi thì mới thỏa mãn phần nào cơn khát. Văn Đàn không ngừng hiến tế tâm ma, vậy nên tâm ma của hắn cũng càng ngày càng cường đại, cuối cùng thoát ly bản thể.

Văn Đàn phi thăng, nhưng mà tâm ma của hắn vẫn cứ mang theo ý thức, ký ức, thù hận cùng những thống khổ của hắn. Như vậy cuối cùng, rốt cuộc là ai thăng tiên, còn ai lưu lạc thành ma?

Loại tâm ma này cũng vô cùng khó tiêu diệt. Nếu không phải Hàn Thủy Thạch vừa vặn cũng là tâm ma, có thể dung hợp với nó, chỉ sợ nó sẽ vĩnh viễn chết đi sống lại không ngừng, vĩnh viễn vĩnh viễn ôm theo ký ức Văn Đàn mà sống.

Hàn Thủy Thạch là một tâm ma đặc biệt. Nhìn chung thì hắn không thích giết chóc. Hắn chỉ muốn được chầu chực bên cạnh Vấn Thủy, làm bạn với nàng, bảo vệ nàng. Đương nhiên, khi loại dục vọng này gặp trở ngại, hắn cũng không ngại giết chóc.

Mà tâm ma của Trảm Phong thì chưa hẳn là tâm ma, đó là một loại thù hận, khuất nhục và đau khổ. Loại chấp niệm này trước mắt vẫn chưa mạnh mẽ, chưa có ý thức độc lập của bản thân nó, dường như vẫn còn có thể giải quyết triệt để.

Hắn bắt đầu cảm nhận được một chút thay đổi, bắt đầu dò xét lại nguyên thần của chính mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi mà chấp niệm hoàn toàn tiêu tán, liệu hắn có thể phi thăng lần nữa hay không? Giống như là Văn Đàn vậy?

Hắn không biết. Cái tâm ngày trước cầu tiên hỏi đạo, sau cuộc rửa tội ngập tràn máu đỏ, đã phai mờ đi đến không còn chút dấu vết nữa rồi.

Hắn quay đầu nhìn Vấn Thủy đang thầm thì khe khẽ bên tai Hàn Thủy Thạch, đột nhiên lại lĩnh ngộ ra gì đó.

Như thế nào mới là tiên, như thế nào mới là đạo? Thật ra thứ quý giá nhất trên thế gian này chính là đối xử chân thành với nhau, sống thật tốt bên cạnh nhau.

Ngươi có tin không? Kỳ thật buông xuống chấp niệm, thế nhân đều là tiên, vạn vật đều là đạo.
(1) Vảy ngược: Những điều cấm kỵ không được chạm đến của mỗi con người. Tương truyền dưới cổ rồng có một chiếc vảy trắng to bằng lòng bàn tay, hình lưỡi liềm, thường được gọi là vảy ngược. Nếu chạm vào vảy ngược của rồng, rồng sẽ nổi giận giết chết đối phương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương