Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
-
Chương 30: Sau Này Em Sẽ Sống Ở Đây 3
“Tôi có nhà ở mà, chỗ này quá xa thành phố, rất bất tiện.” Kiều Vãn nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, tôi không muốn có quá nhiều người biết về mối quan hệ của chúng ta."
Cố Cảnh Đình lạnh lùng nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo và nguy hiểm quét về phía Kiều Vãn: "Tôi làm em mất mặt sao?"
Kiều Vãn cau mày và nói: "Cũng không hẳn."
Chẳng qua cô cảm thấy mối quan hệ giữa họ thực sự không quá vẻ vang thôi.
“Tin là em cũng không dám.” Đôi môi mỏng màu hồng của Cố Cảnh Đình nở nụ cười giễu cợt: “Nếu như em cảm thấy cách xa thành phố thật bất tiện vậy thì ít nhất khi tôi ở Bắc Xuyên thì em phải ở chỗ này."
Cũng coi như anh đã nhượng bộ rồi, Kiều Vãn cũng không phải là người không biết đủ, cô nhẹ gật đầu.
“Tối mai phủ Đô thống có một vũ hội, em đi tham dự cùng với tôi.” Cố Cảnh Đình lại nói thêm.
Cô càng không muốn người khác biết về mối quan hệ của họ, anh lại càng muốn mọi người ở Bắc Xuyên biết rằng Kiều Vãn là người phụ nữ của Cố Cảnh Đình anh.
Phủ Đô thống!
Kiều Vãn cho là cô nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Cố Cảnh Đình: "Phủ Đô thống, trước đó tôi..."
“Tôi đã lo hết mọi việc rồi, em không cần phải sợ.” Giọng điệu của Cố Cảnh Đình rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại làm cho Kiều Vãn thấy an tâm.
...
Sau khi ăn sáng xong, Cố Cảnh Đình đi ra ngoài, Kiều Vãn cũng đi đến bệnh viện.
“Tiểu Thất, đêm qua em không ngủ sao?” Kiều Vãn cau mày hỏi khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Kiều Thất.
"Cô Thất thực sự cả đêm không ngủ, tối hôm qua trong phòng bệnh này vẫn luôn vang lên âm thanh nước rơi rất kỳ lạ. Tôi và Tam Nữu tìm kiếm rất lâu cũng không biết âm thanh phát ra từ đâu, cô Thất nghe thấy tiếng động nên không thể ngủ được." Một trong số hộ công (1) có tên là Đinh Hương bất đắc dĩ nói với Kiều Vãn.
(1) Hộ công là những người mà người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.
Kiều Vãn nghe xong, nhìn Kiều Thất không có chút tinh thần nào thì bắt đầu lo lắng.
Khi cô nhìn kỹ hơn, quả thật đã phát hiện ấn đường của Kiều Thất có hơi biến thành màu đen.
Xưa nay trong bệnh viện luôn có vài thứ không sạch sẽ, mà cơ thể của Kiều Thất từ nhỏ đã yếu nên dương khí của cô bé cũng yếu hơn người thường, thêm vào đó bát tự của cô bé lại thuần âm, dễ trêu chọc đến một vài thứ không sạch sẽ hơn so với người bình thường.
Xem ra Kiều Thất có thể đã bị thứ không sạch sẽ nào đó bám lấy.
Kiều Vãn nghĩ vậy, tiện tay đưa hộp cơm đựng canh gà cho Đinh Hương: "Tiểu Thất, tối nay chị sẽ ở lại đây với em."
“Chị ơi, buổi tối chị vẫn nên về nhà ngủ đi, nếu không sẽ vất vả quá.” Đôi mắt trong như dòng suối nhỏ của Kiều Thất nhìn vào Kiều Vãn, nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu, chị gái em ở đây, Tiểu Thất sẽ có thể ngủ ngon giấc, hơn nữa chị cũng có thể ngủ ở đây. Đêm nay để hai chị gái hộ công về nghỉ ngơi một chút, để chị ở lại với Tiểu Thất." Kiều Vãn vừa cười vừa nói, cô nháy chớp chớp mắt đầy thần bí với Kiều Thất: "Hơn nữa đêm nay chị còn có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với em."
Kiều Vãn cảm thấy đã đến lúc phải nói với Kiều Thất về việc cho cô bé ra nước ngoài điều trị.
Kiều Thất bị vẻ thần thần bí bí của Kiều Vãn khơi gợi lên hứng thú: "Vậy được rồi, chị ơi, khi nào em có thể xuất viện?"
Nếu cô bé xuất viện, thì chị sẽ không phải vất vả như vậy nữa.
“Chúng ta hãy cùng nhau nói về vấn đề này vào tối nay nhé.” Kiều Vãn dịu dàng cười nói.
Sau đó, Kiều Vãn cùng Kiều Thất nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cô mượn cớ muốn mua một vài thứ để tạm thời rời khỏi bệnh viện.
Cô cần chuẩn bị một số thứ để dùng vào ban đêm, nếu thật sự có tà vật không sạch sẽ chọc vào Kiều Thất, cô nhất định phải thu xử lý sạch sẽ tà vật đáng chết đó càng sớm càng tốt, bây giờ cơ thể của Kiều Thất không thể chịu nổi bất kỳ giày vò nào.
Chỉ hi vọng tà vật này không quá khó giải quyết mới được!
Cố Cảnh Đình lạnh lùng nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo và nguy hiểm quét về phía Kiều Vãn: "Tôi làm em mất mặt sao?"
Kiều Vãn cau mày và nói: "Cũng không hẳn."
Chẳng qua cô cảm thấy mối quan hệ giữa họ thực sự không quá vẻ vang thôi.
“Tin là em cũng không dám.” Đôi môi mỏng màu hồng của Cố Cảnh Đình nở nụ cười giễu cợt: “Nếu như em cảm thấy cách xa thành phố thật bất tiện vậy thì ít nhất khi tôi ở Bắc Xuyên thì em phải ở chỗ này."
Cũng coi như anh đã nhượng bộ rồi, Kiều Vãn cũng không phải là người không biết đủ, cô nhẹ gật đầu.
“Tối mai phủ Đô thống có một vũ hội, em đi tham dự cùng với tôi.” Cố Cảnh Đình lại nói thêm.
Cô càng không muốn người khác biết về mối quan hệ của họ, anh lại càng muốn mọi người ở Bắc Xuyên biết rằng Kiều Vãn là người phụ nữ của Cố Cảnh Đình anh.
Phủ Đô thống!
Kiều Vãn cho là cô nghe nhầm, kinh ngạc nhìn Cố Cảnh Đình: "Phủ Đô thống, trước đó tôi..."
“Tôi đã lo hết mọi việc rồi, em không cần phải sợ.” Giọng điệu của Cố Cảnh Đình rất nhạt, nhưng không hiểu sao lại làm cho Kiều Vãn thấy an tâm.
...
Sau khi ăn sáng xong, Cố Cảnh Đình đi ra ngoài, Kiều Vãn cũng đi đến bệnh viện.
“Tiểu Thất, đêm qua em không ngủ sao?” Kiều Vãn cau mày hỏi khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Kiều Thất.
"Cô Thất thực sự cả đêm không ngủ, tối hôm qua trong phòng bệnh này vẫn luôn vang lên âm thanh nước rơi rất kỳ lạ. Tôi và Tam Nữu tìm kiếm rất lâu cũng không biết âm thanh phát ra từ đâu, cô Thất nghe thấy tiếng động nên không thể ngủ được." Một trong số hộ công (1) có tên là Đinh Hương bất đắc dĩ nói với Kiều Vãn.
(1) Hộ công là những người mà người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.
Kiều Vãn nghe xong, nhìn Kiều Thất không có chút tinh thần nào thì bắt đầu lo lắng.
Khi cô nhìn kỹ hơn, quả thật đã phát hiện ấn đường của Kiều Thất có hơi biến thành màu đen.
Xưa nay trong bệnh viện luôn có vài thứ không sạch sẽ, mà cơ thể của Kiều Thất từ nhỏ đã yếu nên dương khí của cô bé cũng yếu hơn người thường, thêm vào đó bát tự của cô bé lại thuần âm, dễ trêu chọc đến một vài thứ không sạch sẽ hơn so với người bình thường.
Xem ra Kiều Thất có thể đã bị thứ không sạch sẽ nào đó bám lấy.
Kiều Vãn nghĩ vậy, tiện tay đưa hộp cơm đựng canh gà cho Đinh Hương: "Tiểu Thất, tối nay chị sẽ ở lại đây với em."
“Chị ơi, buổi tối chị vẫn nên về nhà ngủ đi, nếu không sẽ vất vả quá.” Đôi mắt trong như dòng suối nhỏ của Kiều Thất nhìn vào Kiều Vãn, nhẹ nhàng nói.
"Không sao đâu, chị gái em ở đây, Tiểu Thất sẽ có thể ngủ ngon giấc, hơn nữa chị cũng có thể ngủ ở đây. Đêm nay để hai chị gái hộ công về nghỉ ngơi một chút, để chị ở lại với Tiểu Thất." Kiều Vãn vừa cười vừa nói, cô nháy chớp chớp mắt đầy thần bí với Kiều Thất: "Hơn nữa đêm nay chị còn có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với em."
Kiều Vãn cảm thấy đã đến lúc phải nói với Kiều Thất về việc cho cô bé ra nước ngoài điều trị.
Kiều Thất bị vẻ thần thần bí bí của Kiều Vãn khơi gợi lên hứng thú: "Vậy được rồi, chị ơi, khi nào em có thể xuất viện?"
Nếu cô bé xuất viện, thì chị sẽ không phải vất vả như vậy nữa.
“Chúng ta hãy cùng nhau nói về vấn đề này vào tối nay nhé.” Kiều Vãn dịu dàng cười nói.
Sau đó, Kiều Vãn cùng Kiều Thất nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cô mượn cớ muốn mua một vài thứ để tạm thời rời khỏi bệnh viện.
Cô cần chuẩn bị một số thứ để dùng vào ban đêm, nếu thật sự có tà vật không sạch sẽ chọc vào Kiều Thất, cô nhất định phải thu xử lý sạch sẽ tà vật đáng chết đó càng sớm càng tốt, bây giờ cơ thể của Kiều Thất không thể chịu nổi bất kỳ giày vò nào.
Chỉ hi vọng tà vật này không quá khó giải quyết mới được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook