Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
-
Chương 27: Sự Đáng Sợ Của Dư Thừa Tinh Lực 3
Không phải lần đầu tiên trải qua chuyện thế này, nhưng cơ thể của Kiều Vãn vẫn rất ngây ngô, giống như đoá hoa mềm mại lần đầu nở rộ, làm người khác thương yêu nhưng lại khiến Cố Cảnh Đình không nhịn được muốn hung bạo tàn phá.
Giống như tướng quân đánh trận trên chiến trường, mỗi một lần Cố Cảnh Đình tiến công đều không để lại lối thoát.
Kiều Vãn chỉ cảm thấy Cố Cảnh Đình lúc này hung ác đến mức đáng sợ, cánh tay cô ôm chặt lấy Cố Cảnh Đình, móng tay để lại từng vệt đỏ sau lưng anh.
Cô ra tay càng ác, động tác công thành đoạt đất của anh càng dữ tợn.
Kiều Vãn cảm giác bản thân lúc này giống chiếc thuyền con trôi dạt giữa mưa gió, không có điểm tựa, chỉ có thể ôm chặt người đàn ông trước mắt.
Cuối cùng, cô cũng không thể chịu nổi sự thân mật mãnh liệt của anh, buông lỏng khớp hàm vốn cắn chặt, trong miệng phát ra từng lời xin tha.
"Tứ gia, xin anh, đừng làm nữa, thật sự đừng làm nữa..."
Cố Cảnh Đình không để ý đến lời cầu xin của cô, ngược lại vì tiếng xin tha của cô như mèo kêu, tà hoả lại càng bùng lên.
Căn phòng tắm vốn rất ấm áp rơi vào nóng bỏng kịch liệt, kiều diễm cả phòng.
Sau khi Kiều Vãn được Cố Cảnh Đình bế ra khỏi phòng tắm đã mệt tới nỗi ngay cả ngón út cũng lười nhúc nhích, toàn thân mềm nhũn thành bãi bùn.
Cố Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt Kiều Vãn lên giường, xoay người tới ngăn kéo tủ lật tìm.
Hai gò má vẫn đỏ hồng như thoa phấn, Kiều Vãn kéo chăn đắp lên cơ thể mình, cũng che đi những vết hoan ái trải rộng toàn thân.
Hạ thân vẫn có cảm giác đau đớn như bị xé rách, Kiều Vãn cũng chỉ chôn mặt vào gối đầu, không nói một lời, im lặng nhẫn nhịn.
Cơ thể cô vốn dĩ đã mảnh mai, làn da nhẵn mịn mềm mại, Cố Cảnh Đình chỉ hơi dùng sức một chút là có thể lưu lại vết tích trên da thịt cô, chứ đừng nói tới kiểu giày vò mãnh liệt ban nãy, cơ thể cô đã tới trạng thái quá tải, tối nay không chịu nổi sự dằn vặt của Cố Cảnh Đình nữa.
Tìm trong ngăn kéo một lúc, Cố Cảnh Đình tìm được một chai thuốc mỡ nhỏ.
Xoay người tới trước giường, Cố Cảnh Đình nhìn Kiều Vãn từ trên cao, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh.
"Bôi thuốc."
Kiều Vãn nghe thấy, mí mắt khẽ giật.
Nơi ấy, sao cô có thể để Cố Cảnh Đình bôi thuốc giúp chứ?
Chống cơ thể mềm nhũn, Kiều Vãn ngồi dậy, đại khái là được Cố Cảnh Đình mãnh mẽ "thương yêu", lúc này vẻ quyến rũ dưới đuôi mắt cô như sắp tràn ra ngoài.
Con ngươi đen láy trong veo nhìn thẳng Cố Cảnh Đình, cô khẽ đáp: "Không làm phiền Tứ gia nữa, để tôi tự bôi đi."
"Tôi không muốn làm cô bị thương, nghe lời." Giọng điệu vẫn rất bá đạo, Cố Cảnh Đình không nói lời nào đã bắt lấy bàn chân Kiều Vãn, khiến cô ***.
Kiều Vãn sợ nhất có người sờ vào chân mình, đấy là nơi cô sợ nhột nhất, trong lòng cũng biết trước sau gì cô cũng không lay chuyển được Cố Cảnh Đình, chỉ đành ngoan ngoãn mở chân.
Đồng thời, gương mặt cô cũng đỏ như sắp nhỏ máu, có chút khuất nhục nhắm chặt hai mắt lại.
Cầm cái chày nhỏ bằng ngọc lạnh như băng chấm thuốc mỡ, Cố Cảnh Đình cẩn thận bôi thuốc cho nơi bị thương của Kiều Vãn.
Cảm giác mát lạnh xua tan đau đớn, khiến cho cơ thể Kiều Vãn vốn dĩ đang căng cứng cũng thư giãn được chút ít.
Bôi thuốc xong, Cố Cảnh Đình kéo chăn đắp lại cho Kiều Vãn.
"Cô ngủ trước đi, sáng mai ăn sáng với tôi." Dứt lời, anh xoay người rời khỏi phòng.
Không ngờ Cố Cảnh Đình lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, trong mắt Kiều Vãn loé lên một chút vui mừng.
Cô cẩn thận nghe tiếng bước chân của Cố Cảnh Đình, cho đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, cô mới thật sự yên tâm nhắm mắt lại.
Giống như tướng quân đánh trận trên chiến trường, mỗi một lần Cố Cảnh Đình tiến công đều không để lại lối thoát.
Kiều Vãn chỉ cảm thấy Cố Cảnh Đình lúc này hung ác đến mức đáng sợ, cánh tay cô ôm chặt lấy Cố Cảnh Đình, móng tay để lại từng vệt đỏ sau lưng anh.
Cô ra tay càng ác, động tác công thành đoạt đất của anh càng dữ tợn.
Kiều Vãn cảm giác bản thân lúc này giống chiếc thuyền con trôi dạt giữa mưa gió, không có điểm tựa, chỉ có thể ôm chặt người đàn ông trước mắt.
Cuối cùng, cô cũng không thể chịu nổi sự thân mật mãnh liệt của anh, buông lỏng khớp hàm vốn cắn chặt, trong miệng phát ra từng lời xin tha.
"Tứ gia, xin anh, đừng làm nữa, thật sự đừng làm nữa..."
Cố Cảnh Đình không để ý đến lời cầu xin của cô, ngược lại vì tiếng xin tha của cô như mèo kêu, tà hoả lại càng bùng lên.
Căn phòng tắm vốn rất ấm áp rơi vào nóng bỏng kịch liệt, kiều diễm cả phòng.
Sau khi Kiều Vãn được Cố Cảnh Đình bế ra khỏi phòng tắm đã mệt tới nỗi ngay cả ngón út cũng lười nhúc nhích, toàn thân mềm nhũn thành bãi bùn.
Cố Cảnh Đình nhẹ nhàng đặt Kiều Vãn lên giường, xoay người tới ngăn kéo tủ lật tìm.
Hai gò má vẫn đỏ hồng như thoa phấn, Kiều Vãn kéo chăn đắp lên cơ thể mình, cũng che đi những vết hoan ái trải rộng toàn thân.
Hạ thân vẫn có cảm giác đau đớn như bị xé rách, Kiều Vãn cũng chỉ chôn mặt vào gối đầu, không nói một lời, im lặng nhẫn nhịn.
Cơ thể cô vốn dĩ đã mảnh mai, làn da nhẵn mịn mềm mại, Cố Cảnh Đình chỉ hơi dùng sức một chút là có thể lưu lại vết tích trên da thịt cô, chứ đừng nói tới kiểu giày vò mãnh liệt ban nãy, cơ thể cô đã tới trạng thái quá tải, tối nay không chịu nổi sự dằn vặt của Cố Cảnh Đình nữa.
Tìm trong ngăn kéo một lúc, Cố Cảnh Đình tìm được một chai thuốc mỡ nhỏ.
Xoay người tới trước giường, Cố Cảnh Đình nhìn Kiều Vãn từ trên cao, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh.
"Bôi thuốc."
Kiều Vãn nghe thấy, mí mắt khẽ giật.
Nơi ấy, sao cô có thể để Cố Cảnh Đình bôi thuốc giúp chứ?
Chống cơ thể mềm nhũn, Kiều Vãn ngồi dậy, đại khái là được Cố Cảnh Đình mãnh mẽ "thương yêu", lúc này vẻ quyến rũ dưới đuôi mắt cô như sắp tràn ra ngoài.
Con ngươi đen láy trong veo nhìn thẳng Cố Cảnh Đình, cô khẽ đáp: "Không làm phiền Tứ gia nữa, để tôi tự bôi đi."
"Tôi không muốn làm cô bị thương, nghe lời." Giọng điệu vẫn rất bá đạo, Cố Cảnh Đình không nói lời nào đã bắt lấy bàn chân Kiều Vãn, khiến cô ***.
Kiều Vãn sợ nhất có người sờ vào chân mình, đấy là nơi cô sợ nhột nhất, trong lòng cũng biết trước sau gì cô cũng không lay chuyển được Cố Cảnh Đình, chỉ đành ngoan ngoãn mở chân.
Đồng thời, gương mặt cô cũng đỏ như sắp nhỏ máu, có chút khuất nhục nhắm chặt hai mắt lại.
Cầm cái chày nhỏ bằng ngọc lạnh như băng chấm thuốc mỡ, Cố Cảnh Đình cẩn thận bôi thuốc cho nơi bị thương của Kiều Vãn.
Cảm giác mát lạnh xua tan đau đớn, khiến cho cơ thể Kiều Vãn vốn dĩ đang căng cứng cũng thư giãn được chút ít.
Bôi thuốc xong, Cố Cảnh Đình kéo chăn đắp lại cho Kiều Vãn.
"Cô ngủ trước đi, sáng mai ăn sáng với tôi." Dứt lời, anh xoay người rời khỏi phòng.
Không ngờ Cố Cảnh Đình lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, trong mắt Kiều Vãn loé lên một chút vui mừng.
Cô cẩn thận nghe tiếng bước chân của Cố Cảnh Đình, cho đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, cô mới thật sự yên tâm nhắm mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook