Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
-
Chương 20: Chờ Anh Chơi Chán Mới Thôi (4)
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng.
Mặc cho khuôn mặt xinh xắn của Kiều Vãn nhăn nhúm cả lại, xoắn xuýt ở đó.
Phó quan Văn đứng bên cạnh, nhìn Cố Cảnh Đình, lại nhìn Kiều Vãn, trong lòng đã hiểu ý đồ của Tứ gia nhà bọn họ, cho dù cô Kiều này bản lĩnh thông thiên, cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của Tứ gia nhà anh ta, ai bảo cô là người phụ nữ Tứ gia thích cơ chứ.
Cuối cùng, sau khi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, Kiều Vãn nâng mắt nhìn về phía Cố Cảnh Đình, trong đôi mắt đen tuyền trong veo mắt lộ ra vẻ kiên định.
"Tứ gia, anh, trước đó anh nói muốn tôi làm người phụ nữ của anh, bây giờ còn tính không?" Chỉ nói một câu đơn giản như vậy cũng đã dùng hết tất cả mọi sức lực. Kiều Vãn xấu hổ tới mức chỉ ước gì có cái hang cho cô chui vào, biến mất luôn, khuôn mặt trắng nõn như đậu hủ cũng nhuốm màu son.
Vì tiểu Thất, cái nhục nhã này, cô phải nhịn!
"Còn tính." Cố Cảnh Đình tích chữ như vàng, giọng rất nhạt.
"Vậy chúng ta làm một cuộc mua bán, thế nào?" Kiều Vãn dốc hết dũng khí hỏi, tuy cô rất không muốn có giao thoa với người đàn ông này, nhưng bây giờ chỉ có cũng chỉ có người đàn ông trước mắt này có thể cứu tiểu Thất thôi.
"Em muốn cứu em gái." Cố Cảnh Đình nói hết sức hờ hững.
Kiều Vãn gật đầu kiên định.
"Tôi có thể bỏ tiền cho em gái em đi Mĩ chữa bệnh, hơn nữa sẽ sắp xếp cuộc sống sung túc ở Mĩ cho con bé, nhà cửa, xe cộ, người hầu, trường học." Cố Cảnh Đình tiếp tục nói với giọng lạnh nhạt. Anh vừa nói, vừa nghiêng cơ thể thon dài của mình về phía Kiều Vãn, giữ tầm mắt mình đối diện với ánh mắt của cô, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen của cô: "Mà yêu cầu duy nhất của tôi đối với em là, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi, nghe lời tôi nói. Mãi đến lúc tôi chơi chán mới thôi."
Câu nói cuối cùng khiến cho sắc mặt Kiều Vãn trắng bệnh.
Trong lòng nghĩ, quả nhiên vị Tứ gia này chỉ nghĩ muốn đùa bỡn cô.
Nhưng cô có thể làm gì được đây? Vì tự tôn, kiêu hãnh của cô mà mặc kệ tánh mạng của tiểu Thất sao?
Cô đã tiếp nhận hết trí nhớ và tình cảm của cơ thể này, Kiều Vãn coi Kiều Thất là người thân quan trọng nhất của mình, đương nhiên sẽ lựa chọn cứu tiểu Thất bằng mọi giá.
Chơi chán, chỉ chờ anh chơi chán, anh sẽ thả cô.
Người đàn ông máu lạnh thế này không có tình cảm thật lòng, mà cô cũng sẽ giữ trái tim của cô thật kĩ, nhớ rõ thân phận của cô, an phận chờ anh ngày anh thả cô.
Cô tin tưởng, ngày này sẽ không quá lâu.
Dù sao, đại khái người đàn ông này cũng chỉ thích khuôn mặt cô, chờ anh gặp được người đẹp hơn, đương nhiên anh sẽ chán cô.
Kiều Vãn không nói gì, Cố Cảnh Đình thể hiện sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có với cô, chỉ chờ cô mở miệng.
Thật lâu sau…
Giọng nữ hờ hững cuối cùng cũng vang lên trên hành lang yên tĩnh
"Tôi đồng ý với anh."
"Làm người phụ nữ của gia, trong mắt em không được có người đàn ông khác, nếu không em không chịu nổi lửa giận của tôi đâu." Giọng nói của Cố Cảnh Đình vang lên bên tai Kiều Vãn, khiến cơ thể mềm mại của cô hơi run lên.
Anh đang cảnh cáo cô.
Từ nay về sau, cô là vật độc chiếm của anh, những người đàn ông khác không được phép đụng chạm.
"Cố Tứ gia yên tâm, tôi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm." Kiều Vãn lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói.
"Gia thích phụ nữ thông minh." Lúc này trên môi Cố Cảnh Đình mới có nụ cười nhạt.
Lúc này, Kiều Thất cũng được mấy người hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lực chú ý của Kiều Vãn lập tức bị Kiều Thất hấp dẫn, đi theo bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ không còn chút máu của Kiều Thất, trong mắt toàn là đau lòng.
Mặc cho khuôn mặt xinh xắn của Kiều Vãn nhăn nhúm cả lại, xoắn xuýt ở đó.
Phó quan Văn đứng bên cạnh, nhìn Cố Cảnh Đình, lại nhìn Kiều Vãn, trong lòng đã hiểu ý đồ của Tứ gia nhà bọn họ, cho dù cô Kiều này bản lĩnh thông thiên, cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của Tứ gia nhà anh ta, ai bảo cô là người phụ nữ Tứ gia thích cơ chứ.
Cuối cùng, sau khi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, Kiều Vãn nâng mắt nhìn về phía Cố Cảnh Đình, trong đôi mắt đen tuyền trong veo mắt lộ ra vẻ kiên định.
"Tứ gia, anh, trước đó anh nói muốn tôi làm người phụ nữ của anh, bây giờ còn tính không?" Chỉ nói một câu đơn giản như vậy cũng đã dùng hết tất cả mọi sức lực. Kiều Vãn xấu hổ tới mức chỉ ước gì có cái hang cho cô chui vào, biến mất luôn, khuôn mặt trắng nõn như đậu hủ cũng nhuốm màu son.
Vì tiểu Thất, cái nhục nhã này, cô phải nhịn!
"Còn tính." Cố Cảnh Đình tích chữ như vàng, giọng rất nhạt.
"Vậy chúng ta làm một cuộc mua bán, thế nào?" Kiều Vãn dốc hết dũng khí hỏi, tuy cô rất không muốn có giao thoa với người đàn ông này, nhưng bây giờ chỉ có cũng chỉ có người đàn ông trước mắt này có thể cứu tiểu Thất thôi.
"Em muốn cứu em gái." Cố Cảnh Đình nói hết sức hờ hững.
Kiều Vãn gật đầu kiên định.
"Tôi có thể bỏ tiền cho em gái em đi Mĩ chữa bệnh, hơn nữa sẽ sắp xếp cuộc sống sung túc ở Mĩ cho con bé, nhà cửa, xe cộ, người hầu, trường học." Cố Cảnh Đình tiếp tục nói với giọng lạnh nhạt. Anh vừa nói, vừa nghiêng cơ thể thon dài của mình về phía Kiều Vãn, giữ tầm mắt mình đối diện với ánh mắt của cô, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen của cô: "Mà yêu cầu duy nhất của tôi đối với em là, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi, nghe lời tôi nói. Mãi đến lúc tôi chơi chán mới thôi."
Câu nói cuối cùng khiến cho sắc mặt Kiều Vãn trắng bệnh.
Trong lòng nghĩ, quả nhiên vị Tứ gia này chỉ nghĩ muốn đùa bỡn cô.
Nhưng cô có thể làm gì được đây? Vì tự tôn, kiêu hãnh của cô mà mặc kệ tánh mạng của tiểu Thất sao?
Cô đã tiếp nhận hết trí nhớ và tình cảm của cơ thể này, Kiều Vãn coi Kiều Thất là người thân quan trọng nhất của mình, đương nhiên sẽ lựa chọn cứu tiểu Thất bằng mọi giá.
Chơi chán, chỉ chờ anh chơi chán, anh sẽ thả cô.
Người đàn ông máu lạnh thế này không có tình cảm thật lòng, mà cô cũng sẽ giữ trái tim của cô thật kĩ, nhớ rõ thân phận của cô, an phận chờ anh ngày anh thả cô.
Cô tin tưởng, ngày này sẽ không quá lâu.
Dù sao, đại khái người đàn ông này cũng chỉ thích khuôn mặt cô, chờ anh gặp được người đẹp hơn, đương nhiên anh sẽ chán cô.
Kiều Vãn không nói gì, Cố Cảnh Đình thể hiện sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có với cô, chỉ chờ cô mở miệng.
Thật lâu sau…
Giọng nữ hờ hững cuối cùng cũng vang lên trên hành lang yên tĩnh
"Tôi đồng ý với anh."
"Làm người phụ nữ của gia, trong mắt em không được có người đàn ông khác, nếu không em không chịu nổi lửa giận của tôi đâu." Giọng nói của Cố Cảnh Đình vang lên bên tai Kiều Vãn, khiến cơ thể mềm mại của cô hơi run lên.
Anh đang cảnh cáo cô.
Từ nay về sau, cô là vật độc chiếm của anh, những người đàn ông khác không được phép đụng chạm.
"Cố Tứ gia yên tâm, tôi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm." Kiều Vãn lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói.
"Gia thích phụ nữ thông minh." Lúc này trên môi Cố Cảnh Đình mới có nụ cười nhạt.
Lúc này, Kiều Thất cũng được mấy người hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lực chú ý của Kiều Vãn lập tức bị Kiều Thất hấp dẫn, đi theo bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ không còn chút máu của Kiều Thất, trong mắt toàn là đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook