Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
Chương 17: Chờ Anh Chơi Chán Mới Thôi (1)

Ngã ra đất thật mạnh, đầu gối của Kiều Vãn trùng hợp nện trúng một chỗ đất cứng, lập tức đổ máu.

Nhưng mà cô không rảnh bận tâm đầu gối đang đổ máu của mình, chỉ lo hốt ha hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Kiều Thất cũng té trên mặt đất.

"Tiểu Thất." Cô cố hết sức dịch người đến trước mặt Kiều Thất, Kiều Vãn đang chuẩn bị cõng cô bé lên trên lưng, lại nghe giọng nói bình tĩnh của Cố Cảnh Đình vang lên trên đầu cô.

"Phó quan Văn, ôm cô nhóc này lên xe."

Hàng mi dày như chiếc quạt nhẹ nhàng run rẩy, Kiều Vãn ngẩng đầu, chỉ thấy phó quan Văn đã khom lưng bế Kiều Thất lên, nhanh chóng đi về phía ô tô đỗ cách đó không xa.

Ánh mắt Cố Cảnh Đình dừng trên vết thương nơi đầu gối Kiều Vãn, mày hơi chau lại.

Chỉ thấy đầu gối trắng nõn kia bị cọ trầy một mảng lớn, máu tươi đầm đìa.

Ánh mắt tối xuống, Cố Cảnh Đình khom lưng bế Kiều Vãn lên.

"Cố Tứ gia, anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được." Kiều Vãn bị anh sàm sỡ đến phát sợ, lập tức không an phận vặn vẹo.

Mới vặn người một cái đã đụng đến miệng vết thương trên đầu gối, đau tới mức khuôn mặt xinh xắn của Kiều Vãn trắng bệch.



"Em còn dám nhúc nhích, gia sẽ làm em một lần ngay tại chỗ này." Giọng nói lạnh lùng của Cố Cảnh Đình vang lên ngay trên đỉnh đầu, Kiều Vãn lập tức đờ người ra, không dám nhúc nhích nữa. Khuôn mặt trắng như tuyết không khỏi đỏ bừng lên.

Biến thái, vị cố Tứ gia này đúng là biến thái.

Giận mà không dám nói gì, Kiều Vãn nâng mắt vừa lúc nhìn thấy cái cằm tuyệt đẹp, đường cong cương nghị, còn có hầu kết của anh, bên tai thì là tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của Cố Cảnh Đình.

Trái tim vốn kinh hoàng không hiểu sao chợt yên ổn lại.

Sau khi Cố Cảnh Đình nhét Kiều Vãn vào ghế sau xe thì bước tới ghế lái, để cho phó quan Văn chuyển sang ghế phụ bên cạnh.

Hai người trao đổi vị trí xong, chiếc xe Ford màu đen khởi động, sau đó lao đi bằng tốc độ như gió bay điện chớp.

"Tiểu Thất." Kiều Vãn ôm Kiều Thất, nhìn khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt, không còn chút máu của cô bé, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

Lúc cô vừa về đến, trùng hợp thấy cảnh Kiều Đình Nguyệt cầm một cây kéo trong tay, đang khoa tay múa chân trên mặt tiểu Thất, tiểu Thất nhát gan từ bé, sợ tới hôn mê bất tỉnh.

Cho nên, cô không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Kiều Thất chạy ngay ra ngoài.

Cô muốn dẫn Kiều Thất đi bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, một khi người mặc bệnh tim phát bệnh, thời gian cấp cứu tính bằng giây, mỗi giây đồng hồ đều vô cùng quý báu.



Cô đặt hết lòng dạ lên người Kiều Thất, Kiều Vãn không chú ý tới, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng như có như không của Cố Cảnh Đình đang quan sát cô bằng kính chiếu hậu trong xe.

Thấy cô chau mày, mặt đầy vẻ lo lắng, vì thế lại tăng tốc độ xe.

Xe chạy đến đường cái rất nhanh.

Hôm nay là Chủ nhật, trên đường cái người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Phó quan Văn muốn nhắc nhở Cố Cảnh Đình lái chậm một chút, nhưng nhìn thấy đôi môi mỏng hơi mím lại của Cố Cảnh Đình thì không dám mở miệng.

Bệnh viện Từ An là bệnh viện tốt nhất Bắc Xuyên.

Sau khi Kiều Thất bị đẩy vào phòng cấp cứu, Kiều Vãn ngồi trên ghế dài trước phòng cấp cứu, cả người cứng còng, có thể thấy được cô đang căng thẳng tới mức nào.

Cố Cảnh Đình đứng bên cạnh Kiều Vãn, ánh mắt rơi trên vết thương chỗ đầu gối cô, sau đó nói nhỏ với phó quan Văn: "Đi lấy chút thuốc sát trùng và băng gạc tới đây."

Phó quan Văn gật gật đầu, trong lòng nghĩ Tứ gia nhà anh ta quan tâm cô Kiều quá sức, anh ta không dám sơ suất, nhanh chóng đi đến phòng trực của hộ sĩ đằng xa.

Các y tá bên phòng trực nhìn thấy binh lính, đương nhiên không dám đắc tội, phó quan Văn muốn gì, họ đưa ngay cái đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương