Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
Chương 11: Quy Tắc, Do Tôi Quyết Định 3

Vốn muốn đóng giả một bé thỏ trắng, chơi trò giả heo ăn thịt hổ.

Nhưng Kiều Vãn phát hiện, việc đối xử với con người vẫn nên dùng thủ đoạn đơn giản nhất và thích hợp nhất là bạo lực.

"Kiều Vãn, mày vừa nói cái gì? Về sau cái nhà này do mày làm chủ sao?" Giọng nói tức giận của Kiều lão phu nhân đột nhiên vang lên, bà ta vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy giọng điệu bá đạo của Kiều Vãn, lại tức đến tâm can phổi đều đau.

Kiều Vãn làm chủ cái nhà này? Vậy thì người bà nội như bà ta là cái gì? Kiều Vãn nghĩ bà ta đã chết rồi sao?

“Bà nội, bà không có nghe lầm đâu, từ nay về sau cái nhà này do cháu làm chủ.” Kiều Vãn rất tốt bụng lặp lại câu này, giọng nói vẫn ôn nhu ngọt ngào, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa chút sắc bén.

"Bà nội, bà nghe xem Kiều Vãn đang nói cái gì kìa? Còn nữa, bà nhìn Kiều Vãn đánh mặt của cháu này, hu hu hu..." Khi Kiều Đình Nguyệt nhìn thấy Kiều lão phu nhân tỉnh lại, cuối cùng cô ta cũng có chỗ dựa, chạy tới bên cạnh Kiều lão phu nhân bắt đầu khóc lóc kể lể.

Kiều lão phu nhân nhìn chăm chú, không phải trên khuôn mặt trắng noãn của Kiều Đình Nguyệt đang có một hình bàn tay năm ngón đỏ rực sao?

Kiều lão phu nhân đang chuẩn bị nổi giận với Kiều Vãn, nhưng lại thấy Kiều Vãn đặt ngón tay vào giữa môi mình.

"Bà nội, bà đã quên A Phúc rồi sao? Nó vẫn đang ở chỗ chúng ta, chưa hề rời đi đâu." Kiều Vãn cười khúc khích nói.

Kiều lão phu nhân vừa mới tỉnh dậy nên tạm thời quên mất chuyện A Phúc, nhưng sau lời nhắc nhở của Kiều Vãn, sắc mặt của bà ta lại trở nên trắng xanh.

Tất cả hình ảnh trong đầu đều là A Phúc bị lột da, bộ dáng máu me khắp người kinh khủng, Kiều lão phu nhân hoảng sợ nhìn xung quanh nhìn chung quanh một lần, dùng tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Kiều Đình Nguyệt ở bên cạnh, như thể một người chết đuối tóm được một khúc gỗ trôi dạt cứu mạng, dùng hết sức lực toàn thân.

"Ở đâu? A Phúc ở đâu?"

"Bà nội, bà nắm đau cháu. Còn nữa, hai người đang nói cái gì vậy, A Phúc?" Kiều Đình Nguyệt bị bàn tay gầy guộc của Kiều lão phu nhân nắm đến đau nhức, cô ta không khỏi cau mày vùng vẫy.



“Bà ơi, nếu bà muốn tránh A Phúc thì tốt nhất bà nên đến Phật đường bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhân tiện niệm chú vãng sanh cho A Phúc, nếu không nó sẽ luôn đi theo bà. Bây giờ là ban ngày, A Phúc vẫn còn hơi kiêng kị, nhưng mà khi đến đêm, A Phúc sẽ không có gì phải sợ nữa, đến lúc đó bà nội..."

“Đừng nói nữa!” Kiều lão phu nhân cắt ngang lời của Kiều Vãn, lông tơ trên người bà ta đều run rẩy đứng lên: “Mình phải đến Phật đường, phải đến Phật đường ngay!

Kiều lão phu nhân vốn dĩ tin vào quỷ thần, bà ta thực sự bị A Phúc dọa cho phát sợ, hoàn toàn không có thời gian đi quản Kiều Đình Nguyệt và Kiều Vãn, nên trực tiếp đứng dậy, đi về phía Phật đường nhỏ trong nhà.

"Bà ơi! Bà đừng đi! Bà ơi!" Kiều Đình Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta không muốn Kiều lão phu nhân đi vào Phật đường.

Bây giờ cô ta thực sự không dám ở một mình với Kiều Vãn, Kiều Vãn đã dám ra tay đánh cô ta, điều đó chứng tỏ cô không còn sợ cô ta nữa.

Nghĩ đến bộ dạng lạnh như băng giống như La Sát trong Địa Ngục của Kiều Vãn vừa rồi, trong lòng Kiều Đình Nguyệt thực sự hoảng loạn.

“Đừng đi theo bà!” Nghe thấy có người theo sau, Kiều lão phu nhân dừng chân lại, quay đầu nhìn Kiều Đình Nguyệt, mặt lộ vẻ không vui nói.

Bái Phật coi trọng lòng thành, tụng kinh coi trọng sự yên tĩnh, bà ta không muốn có bất kỳ ai đến làm phiền mình!

Đây là lần đầu tiên Kiều Đình Nguyệt nhìn thấy Kiều lão phu nhân đối xử tàn nhẫn với mình như vậy, cô ta không khỏi dừng bước.

Kiều lão phu nhân quay người đi vào Phật đường nhỏ phía trước, đóng sập cửa lại và khóa trong.

Kiều Đình Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn Kiều Vãn, thấy cô vẫn đứng ở chỗ cũ, cười như không cười nhìn mình, da đầu tê dại một hồi, nên cũng nhanh chóng trở về phòng của mình.

Không thể chọc nổi, vẫn nên trốn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương