Đệ Nhất Phu Nhân
-
Quyển 1 - Chương 7
“Vị cô nương này có chuyện gì?” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt lười biếng, đối với mỹ nữ nàng cũng không có hảo cảm đặc biệt gì nếu như nàng muốn thưởng thức, ngay chính chủ nhân của thân thể này cũng là một siêu cấp mỹ nhân.
Nàng kia thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Kiều Linh Nhi, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh lại trở về bình tĩnh.
“Tiểu nữ tử Yên Hồng, gần đây cùng Phong công tử nghiên cứu và thảo luận tài đánh đàn, nhưng Yên Hồng học nghệ không tinh, đặc biệt muốn thỉnh giáo Kiều cô nương một chút, không biết Kiều cô nương có thể vì Yên Hồng chỉ bảo một ít hay không?” Nữ tử tên gọi Yên Hồng, giọng nói dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu không xương, phong tình vạn chủng, trên người cũng mang theo kiều mị của nữ tử phong trần.
“Hóa ra cô nương chính là mỹ nhân tri kỷ của Phong công tử, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành.” Kiều Linh Nhi vừa nghe nàng nói tên của mình đã hiểu.
Từ trước khi đi tới nơi này nàng đã không có bất cứ quan hệ gì với Phong Khinh, thế nhưng hết lần này đến lần khác những hạ nhân nhiều chuyện kia cứ nhắc ở bên tai nàng, nàng cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần về mỹ nhân tri kỷ mới của Phong Khinh.
Mà mỗi một lần trong ấn tượng, sau khi Phong Khinh có mỹ nhân tri kỷ sẽ dẫn Kiều Linh Nhi đến, với cái danh đẹp gọi là công tử phong lưu chơi bời trăng hoa, kỳ thực chính là vì để cho Kiều Linh Nhi khó xử.
Có điều bây giờ, muốn khiến nàng khó xử, cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh này không!
Yên Hồng hiển nhiên cũng không ngờ rằng Kiều Linh Nhi sẽ hồi phục lại nhanh như vậy, hơn nữa còn rất hào phóng khen ngợi nàng một câu, trong lúc nhất thời lại có chút không lời chống đỡ.
Phong Khinh vẫn không nói chuyện cũng hơi nhíu mày, nếu là lúc trước, Kiều Linh Nhi sẽ cắn môi dưới muốn khóc mới đúng, nàng ngày hôm nay thật sự có chút không giống.
“Nếu Linh Nhi cũng không cự tuyệt, vậy có thể chỉ bảo Yên Hồng một chút hay không?” Phong Khinh đứng lên mỉm cười hỏi.
Một tiếng “Linh Nhi” kia làm cho Kiều Linh Nhi bị mắc ói, gai ốc cũng nổi lên ngoài da.
“Tiểu nữ tử dù chưa cự tuyệt, nhưng vẫn chưa từng đồng ý, không phải sao, Phong công tử?” Kiều Linh Nhi không thích bản thân dùng đến xưng hô “Tiểu nữ tử” như vậy, nhất là ở trước mặt của những người này, luôn cảm thấy bộ dạng xưng hô này đã hạ thấp đi thân phận của mình không ít.
Mọi người hiển nhiên không ngờ đến Kiều Linh Nhi vậy mà lại cự tuyệt Phong Khinh, ngồi ở trên ghế Tông Chính Diễm, Hách Liên Phi Du cùng Ninh Tiêu Kiếm đều có chút kinh ngạc, trước không nói Kiều Linh Nhi này, coi như là toàn bộ nữ tử kinh thành, cũng sẽ không quả quyết cự tuyệt lời mời của Phong Khinh, lời nói của Kiều Linh Nhi ngày hôm nay thật đúng là kỳ quái.
Ngưng Hương ở một bên toát ra mồ hôi lạnh, trước kia nếu Phong công tử muốn tiểu thư hỗ trợ cái gì, cho dù là giúp mỹ nhân tri kỷ của hắn, cho dù không phải là nguyện ý, thế nhưng tiểu thư cũng vẫn sẽ làm, hôm nay tại sao lại…
“Lời này của Kiều cô nương chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?” Bên cạnh Ninh Tiêu Vũ mở miệng châm chọc.
Mọi người đều biết Kiều Linh Nhi là một tiểu thư khuê các, ôn nhu lễ độ, hiền lương thục đức, nhưng chỉ có tình cảm duy nhất đối với đệ nhất công tử Phong Khinh, đứng nói cự tuyệt, cho dù Phong Khinh muốn nàng chết, chỉ sợ nàng cũng đi làm không chút do dự.
Kiều Linh Nhi không quan tâm cười nhạt, nói: “Không phải vậy, Phong công tử đối với tiểu nữ tử không hề hứng thú, tiểu nữ tử cần gì phải khiến cho mình mất mặt?” Cái rắm, hắn đối với nàng không có hứng thú, các nàng liền cho là nàng có hứng thú đối với hắn sao?
“Kiều cô nương chẳng lẽ là đã quên, hai tháng trước ở Ức Hương viên, đã nói ra lời thề son sắt không phải là Phong công tử không lấy chồng?” Một nữ tử y phục vàng nhạt mở lời, trong giọng nói đều là ý tứ cười nhạo.
“Dũng khí của Kiều cô nương làm tiểu nữ tử bội phục…” Hai bên trái phải nhất thời có tiếng phụ họa, đồng thời cũng che mặt mà cười trộm.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương càng thêm lo lắng, sắc mặt một hồi xanh một hồi hồng, hôm ấy nàng cũng ở nơi đó, chính tai nghe được tiểu thư nhà mình nói như vậy.
Kiều Linh Nhi ở trong lòng lại lần nữa đem Kiều Linh Nhi trước đây mắng một trận, không phải đều nói nữ nhân cổ đại rụt rè sao, thế nào đến nàng ở đây liền thay đổi không có chút rụt rè nào vậy chứ?
Vỗ vỗ tay Ngưng Hương ý bảo nàng ấy đừng lo lắng, tiếp đó mỉm cười một tiếng, thong thả mở miệng nói: “Nếu Phong công tử hoa rơi vô ý, thì dù tiểu nữ tử cưỡng cầu nữa, cũng chẳng qua là sẽ mang đến phiền nhiễu cho Phong công tử, lời đã nói ngày ấy nếu hôm nay không có các vị cô nương nhắc nhở, tiểu nữ tử đã sớm quên, tin tưởng Phong công tử cũng đã quên mất rồi?”
Một quả bóng đồn đại rất lớn lăn đến trước mặt của Phong Khinh, hắn nếu đáp lời, chẳng khác nào thừa nhận hắn quên mất câu nói kia; nếu không tiếp lời, cũng đã nói lên hắn chột dạ, Kiều Linh Nhi này rõ ràng là đem vấn đề ném trả lại cho hắn.
“Ha ha, Khinh, Kiều cô nương đã không còn là Kiều cô nương một mảnh say đắm đối với ngươi như lúc đầu rồi, nếu đã hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình, về sau cũng nhất định sẽ không cho Kiều cô nương thêm phiền toái nữa.” Tông Chính Diễm từ trên ghế đứng lên, sảng khoái nói.
“Hay một câu hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình!” Hách Liên Phi Du cũng hợp thời xen vào một câu nói.
Kiều Linh Nhi nhàn nhạt ôn hòa cười một tiếng, “Phong công tử sẽ không còn khốn nhiễu, gia phụ mấy ngày nữa sẽ qua phủ gặp Phong gia gia bàn bạc, giải trừ hôn ước của chúng ta.”
Lời vừa nói ra, cơ hồ tất cả mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngoại trừ bản thân Kiều Linh Nhi ra.
Các nữ nhân thấp giọng bàn luận, cũng không biết trong hồ lô của Kiều Linh Nhi bán thuốc gì.
Phong Khinh cười yếu ớt trước Kiều Linh Nhi, lần đầu tiên phát hiện mình không có bất kỳ hiểu biết gì về nàng.
“Tiểu thư, người thực sự…” Ngưng Hương lôi kéo ống tay áo của Kiều Linh Nhi, ngược lại không phải thuyết phục nàng hòa giải với Phong Khinh lo nghĩ chuyện tiêu trừ hôn ước, mà là bởi vì Tông Chính Diễm bên cạnh, lẽ nào tiểu thư thật sự là bởi vì Tông Chính công tử kia cho nên mới…
Kiều Linh Nhi cười nhạt một tiếng, đối với lần này không thèm để ý chút nào.
“Kiều cô nương, đây…” Hách Liên Phi Du rất nhanh từ tình trạng khiếp sợ khôi phục lại, tiết mục khiến Kiều Linh Nhi này hết hy vọng bọn họ cũng xem đã nhiều, ngày hôm nay kỳ thực cũng là một cảnh trong đó, nhưng bây giờ xem ra hình như có chút chệch đường ray đến ngạc nhiên!
“Tin tưởng Ngũ hoàng tử nhất định sẽ vì Phong công tử cảm thấy cao hứng, đúng không?” Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc dò hỏi, thế nhưng ý vị châm biếm nơi đáy mắt lại mười phần rõ ràng.
Hách Liên Phi Du nhất thời nghẹn lời, người thông minh tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, với lại nàng vừa nói như vậy, cũng chẳng khác nào nói cho bọn hắn biết kỳ thực nàng đều biết ban đầu bọn họ đều là cùng một bọn. Hắn chột dạ.
Trên mặt Phong Khinh cũng có sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
“Chuyện cưới xin là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, Phong Khinh tự nhiên không dám quyết định xằng bậy, nếu Kiều cô nương thật sự không có ý định với tại hạ, Phong gia ta nhất định tôn trọng Kiều cô nương.” Phong Khinh bình tĩnh nói, trên thực tế, hiện tại hắn đối với Kiều Linh Nhi có chút hứng thú, nhưng những nữ nhân bên cạnh hắn cũng không thiếu nữ nhân dùng kế, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn xem xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì mà thôi.
Kiều Linh Nhi mỉa mai cười, lời nói dễ nghe này, chẳng qua là đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên đầu của nàng.
“Phong công tử thâm minh đại nghĩa, như vậy, tiểu nữ tử liền không quấy rầy nhã hứng của các vị.” Tới nơi nhàm chán này, đã khiến nàng mất đi kiên nhẫn, nữ nhân nhàm chán, nam nhân nhàm chán, không nghĩ tới cuối cùng vẫn chỉ vây quanh Kiều Linh Nhi cùng Phong Khinh. Nếu Phong Khinh muốn cho nàng biết khó mà lui, thì nàng liền thoải mái lui lại cho hắn xem.
“Không phiền!” Phong Khinh còn chưa lên tiếng, Tông Chính Diễm đã mở miệng trước. “Tại hạ từng nghe tiếng đàn của Kiều cô nương là đệ nhất thiên hạ, tại hạ rất muốn được nghe một lần, không biết có được may mắn mời cô nương tấu một khúc hay không?” Lúc nói chuyện, một ống tiêu màu xanh biếc đã xuất hiện ở trong tay của hắn, hiển nhiên là muốn một khúc cầm tiêu hợp tấu.
Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du đương nhiên hiểu ý tứ của Tông Chính Diễm, hắn cũng giống bọn họ, đều hoài nghi Kiều Linh Nhi hiện tại không phải là nàng, cho nên muốn mượn việc này thăm dò. Thế nhưng, trước nàng đã cự tuyệt Yên Hồng, hiện tại sẽ đáp ứng không?
Kiều Linh Nhi thông minh lập tức hiểu ý của bọn họ, cũng không cự tuyệt, nói: “Như thế, vậy thì bêu xấu, xin Phong công tử hãy chuẩn bị cầm!”
Nàng kia thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của Kiều Linh Nhi, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh lại trở về bình tĩnh.
“Tiểu nữ tử Yên Hồng, gần đây cùng Phong công tử nghiên cứu và thảo luận tài đánh đàn, nhưng Yên Hồng học nghệ không tinh, đặc biệt muốn thỉnh giáo Kiều cô nương một chút, không biết Kiều cô nương có thể vì Yên Hồng chỉ bảo một ít hay không?” Nữ tử tên gọi Yên Hồng, giọng nói dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu không xương, phong tình vạn chủng, trên người cũng mang theo kiều mị của nữ tử phong trần.
“Hóa ra cô nương chính là mỹ nhân tri kỷ của Phong công tử, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành.” Kiều Linh Nhi vừa nghe nàng nói tên của mình đã hiểu.
Từ trước khi đi tới nơi này nàng đã không có bất cứ quan hệ gì với Phong Khinh, thế nhưng hết lần này đến lần khác những hạ nhân nhiều chuyện kia cứ nhắc ở bên tai nàng, nàng cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần về mỹ nhân tri kỷ mới của Phong Khinh.
Mà mỗi một lần trong ấn tượng, sau khi Phong Khinh có mỹ nhân tri kỷ sẽ dẫn Kiều Linh Nhi đến, với cái danh đẹp gọi là công tử phong lưu chơi bời trăng hoa, kỳ thực chính là vì để cho Kiều Linh Nhi khó xử.
Có điều bây giờ, muốn khiến nàng khó xử, cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh này không!
Yên Hồng hiển nhiên cũng không ngờ rằng Kiều Linh Nhi sẽ hồi phục lại nhanh như vậy, hơn nữa còn rất hào phóng khen ngợi nàng một câu, trong lúc nhất thời lại có chút không lời chống đỡ.
Phong Khinh vẫn không nói chuyện cũng hơi nhíu mày, nếu là lúc trước, Kiều Linh Nhi sẽ cắn môi dưới muốn khóc mới đúng, nàng ngày hôm nay thật sự có chút không giống.
“Nếu Linh Nhi cũng không cự tuyệt, vậy có thể chỉ bảo Yên Hồng một chút hay không?” Phong Khinh đứng lên mỉm cười hỏi.
Một tiếng “Linh Nhi” kia làm cho Kiều Linh Nhi bị mắc ói, gai ốc cũng nổi lên ngoài da.
“Tiểu nữ tử dù chưa cự tuyệt, nhưng vẫn chưa từng đồng ý, không phải sao, Phong công tử?” Kiều Linh Nhi không thích bản thân dùng đến xưng hô “Tiểu nữ tử” như vậy, nhất là ở trước mặt của những người này, luôn cảm thấy bộ dạng xưng hô này đã hạ thấp đi thân phận của mình không ít.
Mọi người hiển nhiên không ngờ đến Kiều Linh Nhi vậy mà lại cự tuyệt Phong Khinh, ngồi ở trên ghế Tông Chính Diễm, Hách Liên Phi Du cùng Ninh Tiêu Kiếm đều có chút kinh ngạc, trước không nói Kiều Linh Nhi này, coi như là toàn bộ nữ tử kinh thành, cũng sẽ không quả quyết cự tuyệt lời mời của Phong Khinh, lời nói của Kiều Linh Nhi ngày hôm nay thật đúng là kỳ quái.
Ngưng Hương ở một bên toát ra mồ hôi lạnh, trước kia nếu Phong công tử muốn tiểu thư hỗ trợ cái gì, cho dù là giúp mỹ nhân tri kỷ của hắn, cho dù không phải là nguyện ý, thế nhưng tiểu thư cũng vẫn sẽ làm, hôm nay tại sao lại…
“Lời này của Kiều cô nương chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?” Bên cạnh Ninh Tiêu Vũ mở miệng châm chọc.
Mọi người đều biết Kiều Linh Nhi là một tiểu thư khuê các, ôn nhu lễ độ, hiền lương thục đức, nhưng chỉ có tình cảm duy nhất đối với đệ nhất công tử Phong Khinh, đứng nói cự tuyệt, cho dù Phong Khinh muốn nàng chết, chỉ sợ nàng cũng đi làm không chút do dự.
Kiều Linh Nhi không quan tâm cười nhạt, nói: “Không phải vậy, Phong công tử đối với tiểu nữ tử không hề hứng thú, tiểu nữ tử cần gì phải khiến cho mình mất mặt?” Cái rắm, hắn đối với nàng không có hứng thú, các nàng liền cho là nàng có hứng thú đối với hắn sao?
“Kiều cô nương chẳng lẽ là đã quên, hai tháng trước ở Ức Hương viên, đã nói ra lời thề son sắt không phải là Phong công tử không lấy chồng?” Một nữ tử y phục vàng nhạt mở lời, trong giọng nói đều là ý tứ cười nhạo.
“Dũng khí của Kiều cô nương làm tiểu nữ tử bội phục…” Hai bên trái phải nhất thời có tiếng phụ họa, đồng thời cũng che mặt mà cười trộm.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương càng thêm lo lắng, sắc mặt một hồi xanh một hồi hồng, hôm ấy nàng cũng ở nơi đó, chính tai nghe được tiểu thư nhà mình nói như vậy.
Kiều Linh Nhi ở trong lòng lại lần nữa đem Kiều Linh Nhi trước đây mắng một trận, không phải đều nói nữ nhân cổ đại rụt rè sao, thế nào đến nàng ở đây liền thay đổi không có chút rụt rè nào vậy chứ?
Vỗ vỗ tay Ngưng Hương ý bảo nàng ấy đừng lo lắng, tiếp đó mỉm cười một tiếng, thong thả mở miệng nói: “Nếu Phong công tử hoa rơi vô ý, thì dù tiểu nữ tử cưỡng cầu nữa, cũng chẳng qua là sẽ mang đến phiền nhiễu cho Phong công tử, lời đã nói ngày ấy nếu hôm nay không có các vị cô nương nhắc nhở, tiểu nữ tử đã sớm quên, tin tưởng Phong công tử cũng đã quên mất rồi?”
Một quả bóng đồn đại rất lớn lăn đến trước mặt của Phong Khinh, hắn nếu đáp lời, chẳng khác nào thừa nhận hắn quên mất câu nói kia; nếu không tiếp lời, cũng đã nói lên hắn chột dạ, Kiều Linh Nhi này rõ ràng là đem vấn đề ném trả lại cho hắn.
“Ha ha, Khinh, Kiều cô nương đã không còn là Kiều cô nương một mảnh say đắm đối với ngươi như lúc đầu rồi, nếu đã hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình, về sau cũng nhất định sẽ không cho Kiều cô nương thêm phiền toái nữa.” Tông Chính Diễm từ trên ghế đứng lên, sảng khoái nói.
“Hay một câu hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình!” Hách Liên Phi Du cũng hợp thời xen vào một câu nói.
Kiều Linh Nhi nhàn nhạt ôn hòa cười một tiếng, “Phong công tử sẽ không còn khốn nhiễu, gia phụ mấy ngày nữa sẽ qua phủ gặp Phong gia gia bàn bạc, giải trừ hôn ước của chúng ta.”
Lời vừa nói ra, cơ hồ tất cả mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngoại trừ bản thân Kiều Linh Nhi ra.
Các nữ nhân thấp giọng bàn luận, cũng không biết trong hồ lô của Kiều Linh Nhi bán thuốc gì.
Phong Khinh cười yếu ớt trước Kiều Linh Nhi, lần đầu tiên phát hiện mình không có bất kỳ hiểu biết gì về nàng.
“Tiểu thư, người thực sự…” Ngưng Hương lôi kéo ống tay áo của Kiều Linh Nhi, ngược lại không phải thuyết phục nàng hòa giải với Phong Khinh lo nghĩ chuyện tiêu trừ hôn ước, mà là bởi vì Tông Chính Diễm bên cạnh, lẽ nào tiểu thư thật sự là bởi vì Tông Chính công tử kia cho nên mới…
Kiều Linh Nhi cười nhạt một tiếng, đối với lần này không thèm để ý chút nào.
“Kiều cô nương, đây…” Hách Liên Phi Du rất nhanh từ tình trạng khiếp sợ khôi phục lại, tiết mục khiến Kiều Linh Nhi này hết hy vọng bọn họ cũng xem đã nhiều, ngày hôm nay kỳ thực cũng là một cảnh trong đó, nhưng bây giờ xem ra hình như có chút chệch đường ray đến ngạc nhiên!
“Tin tưởng Ngũ hoàng tử nhất định sẽ vì Phong công tử cảm thấy cao hứng, đúng không?” Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc dò hỏi, thế nhưng ý vị châm biếm nơi đáy mắt lại mười phần rõ ràng.
Hách Liên Phi Du nhất thời nghẹn lời, người thông minh tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, với lại nàng vừa nói như vậy, cũng chẳng khác nào nói cho bọn hắn biết kỳ thực nàng đều biết ban đầu bọn họ đều là cùng một bọn. Hắn chột dạ.
Trên mặt Phong Khinh cũng có sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
“Chuyện cưới xin là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, Phong Khinh tự nhiên không dám quyết định xằng bậy, nếu Kiều cô nương thật sự không có ý định với tại hạ, Phong gia ta nhất định tôn trọng Kiều cô nương.” Phong Khinh bình tĩnh nói, trên thực tế, hiện tại hắn đối với Kiều Linh Nhi có chút hứng thú, nhưng những nữ nhân bên cạnh hắn cũng không thiếu nữ nhân dùng kế, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn xem xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì mà thôi.
Kiều Linh Nhi mỉa mai cười, lời nói dễ nghe này, chẳng qua là đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên đầu của nàng.
“Phong công tử thâm minh đại nghĩa, như vậy, tiểu nữ tử liền không quấy rầy nhã hứng của các vị.” Tới nơi nhàm chán này, đã khiến nàng mất đi kiên nhẫn, nữ nhân nhàm chán, nam nhân nhàm chán, không nghĩ tới cuối cùng vẫn chỉ vây quanh Kiều Linh Nhi cùng Phong Khinh. Nếu Phong Khinh muốn cho nàng biết khó mà lui, thì nàng liền thoải mái lui lại cho hắn xem.
“Không phiền!” Phong Khinh còn chưa lên tiếng, Tông Chính Diễm đã mở miệng trước. “Tại hạ từng nghe tiếng đàn của Kiều cô nương là đệ nhất thiên hạ, tại hạ rất muốn được nghe một lần, không biết có được may mắn mời cô nương tấu một khúc hay không?” Lúc nói chuyện, một ống tiêu màu xanh biếc đã xuất hiện ở trong tay của hắn, hiển nhiên là muốn một khúc cầm tiêu hợp tấu.
Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du đương nhiên hiểu ý tứ của Tông Chính Diễm, hắn cũng giống bọn họ, đều hoài nghi Kiều Linh Nhi hiện tại không phải là nàng, cho nên muốn mượn việc này thăm dò. Thế nhưng, trước nàng đã cự tuyệt Yên Hồng, hiện tại sẽ đáp ứng không?
Kiều Linh Nhi thông minh lập tức hiểu ý của bọn họ, cũng không cự tuyệt, nói: “Như thế, vậy thì bêu xấu, xin Phong công tử hãy chuẩn bị cầm!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook