Đệ Nhất Phu Nhân
-
Quyển 1 - Chương 16
Điện Tụ Hiền.
Đây là một tòa kiến trúc khổng lồ với nóc chín mái hiên tầng lớp mà đứng nguy nga, đấu củng* đan xen, ngói vàng phủ nóc, giống như một tòa điện Kim Loan. Phía trước có mấy cây thạch trụ dàn hàng, trên mỗi cây thạch trụ đều điêu khắc hai con cự long, lúc lên lúc xuống, uốn quanh bay lên, cưỡi mây đạp gió, đem song long hí châu hiện ra tinh tế.
(*: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Về phần công dụng của tọa điện này thì giống như tên gọi, là nơi hội tụ những người trí thức đức hạnh tài năng, ra sức vì nước.
“Thừa tướng, mời!” Chu công công bên người Võ đế cung kính dẫn đường cho Thừa tướng Tông Chính Dập, mà Hoàng thượng dường như đã sớm biết hắn sẽ đến đây, cho nên mới lệnh cho thái giám bên người ở đây chờ đợi.
Tông Chính Dập chắp tay, cùng Chu công công hộ tống tiến vào điện Tụ Hiền.
Lúc này trong điện chỉ có hai người Võ đế cùng Thái tử Hách Liên Phi Diễm, Hách Liên Phi Diễm thấy Tông Chính Dập đi vào, lập tức đứng dậy chào đón.
“Dập, ngươi đến rồi?” Trong giọng nói, cũng không có thái độ Thái tử cao cao tại thượng, trái lại càng giống như giữa hai người bạn thân thiết.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái tử điện hạ.” Nét mặt Tông Chính Dập vẫn ôn hòa như cũ, không thiếu lễ độ cần có, khoảng cách nên bảo trì hắn vẫn nắm giữ rất tốt.
“Thừa tướng không cần đa lễ.” Võ đế cũng đứng dậy, thản nhiên nói.
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Tông Chính Dập thân người đứng thẳng, lập tức đi vào chủ đề nói: “Vi thần cả gan, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“A? Thừa tướng là muốn xin trẫm thu hồi mệnh lệnh nào?” Võ đế giả bộ không hiểu hỏi.
Tông Chính Dập bất động thanh sắc, cúi người đáp: “Xin Hoàng thượng thu hồi lệnh tứ hôn vi thần cùng Kiều tứ tiểu thư.”
“Dập, vua không nói đùa.” Hách Liên Phi Diễm hiểu tính cách của Tông Chính Dập, cũng tin chắc hắn sẽ đến đây sau khi biết lệnh tứ hôn, thế nhưng chưa từng nghĩ qua hắn lại sẽ nói thẳng ra lời như vậy, kiên quyết yêu cầu vua của một nước thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Tông Chính Dập bất vi sở động, kiên định nhìn Võ đế nói: “Hoàng thượng, vi thần biết tâm tư Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không cần phải lo lắng, vi thần nhất định sống phục tùng Thái tử điện hạ, tuyệt không hai lòng. Xin Hoàng thượng chớ liên lụy đến người vô tội!”
Trên thực tế Tông Chính Dập hiểu tâm tư chân chính của Võ đế, thế nhưng hiện tại hắn không thể nói, nếu nói ra, sợ là sau đó sẽ có nhiều chuyện toan tính hơn.
Võ đế hơi híp mắt lại, chậm rãi nói: “Trẫm đối với ngươi rất yên tâm, thế nhưng Kiều gia là đệ nhị thế gia nước Nam Võ ta, lại thêm đệ tam thế gia Tông Chính gia nhà ngươi, vì sau này Thái tử đăng cơ thu được càng nhiều thế lực, trẫm nhất định phải làm như vậy!”
“Nhưng Hoàng thượng, Kiều cô nương vô tội, nếu như vậy…” Tông Chính Dập hơi lộ ra lo lắng, lại bị Võ đế đưa tay ngăn lại.
“Thừa tướng, tài lực của Kiều gia trẫm tuyệt đối sẽ không để rơi vào trong tay người ngoài, ngươi là thần tử trẫm tin tưởng nhất, trẫm mới có thể đem Kiều gia tứ tiểu thư tứ hôn cho ngươi. Nếu như ngươi không chấp nhận, trẫm cũng sẽ đem nàng gả cho người khác, ngươi nhất định muốn kháng chỉ để trẫm đem cô nương kia gả cho người khác ư?” Võ đế sở trường về tâm kế, Tông Chính Dập từ nhỏ ở dưới con mắt của ông lớn lên, ông tất nhiên rõ tính cách của hắn ra sao.
Võ đế vừa nói như vậy, Hách Liên Phi Diễm cũng lập tức góp thêm một câu: “Dập, lẽ nào ngươi đã quên Kiều cô nương kia lúc trước đã cùng Phong gia đệ nhất công tử hủy bỏ hôn ước, nếu như lần này ngươi cùng Phụ hoàng thỉnh cầu từ hôn, danh dự của Kiều cô nương kia coi như…”
Tuy nói là bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thế nhưng loại thời khắc mấu chốt này, Hách Liên Phi Diễm vẫn sẽ chọn đứng ở trên lợi ích của mỉnh. Kiều gia là một lực lượng kinh tế không thể thiếu của nước Nam Võ, không lâu về sau, thêm một phần lực lượng thì càng nhiều phần thắng!
Tông Chính Dập nhàn nhạt nhìn thoáng qua Võ đế, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Phi Diễm, trên mặt cũng không để lộ bất kỳ tâm tình gì.
“Vi thần hiểu, xin thứ cho vi thần lui ra trước.” Tông Chính Dập ngước mắt nói, thanh âm hơi có chút lành lạnh.
“Ngươi tốt nhất chuẩn bị một chút, mười ngày sau chính là ngày đại hôn, Thái tử sẽ thay trẫm đến chúc mừng ngày đại hỉ của ái khanh.” Võ đế biết mình bây giờ là đang ép hắn, nhưng trong lòng cũng có cảnh giác. Hắn biết năng lực của Tông Chính Dập rất mạnh, so với Thừa tướng Tông Chính Vô Song trước kia chỉ có hơn chứ không kém, càng khó có thể để cho người ta đoán thông suốt.
“Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần xin cáo lui!” Tông Chính Dập thanh âm ôn hòa, sau khi được cho phép liền lui xuống.
Đợi thân ảnh của Tông Chính Dập rời khỏi đại môn điện Tụ Hiền, Hách Liên Phi Diễm khẽ nhíu mày, nghiêng người mở miệng nói: “Phụ hoàng…”
Võ đế như đã biết Hách Liên Phi Diễm muốn nói gì, khi hắn mới mở miệng liền giơ tay ngăn cản lời của hắn, thản nhiên nói: “Trẫm tin tưởng hắn tự có chừng mực.”
Nhưng trong lòng Hách Liên Phi Diễm lại có chút bất an mà trước giờ chưa từng tồn tại, Tông Chính Dập cùng mình cũng coi là huynh đệ, cho dù kế tiếp là tranh giành ngôi vua, hắn cũng không muốn vì vậy mà chặt đứt giao tình vài chục năm của hai người.
…
Lạc Hinh viên.
Vào cửa chính là một còn đường dùng đá trải thành, một gốc cây bạch quả cao lớn giống như xòe ra những tán ô xanh, màu xanh tươi mới dưới ánh mặt trời lộ ra một chút ý xanh biếc. Đi qua đình viện, bước lên chín bậc gỗ nặng, tiến vào một lầu các nhỏ trên không lấy gỗ mà chế thành. Mặc dù không cao, nhưng bốn mái cong có treo chuông đồng, gió nhẹ lay động, dễ dàng diễn tấu ra một khúc nhạc vui “Đinh đinh đông đông”
Bên trong nhà gỗ, bày biện đơn giản, mặc dù không xa hoa nhưng cực kỳ nhã trí.
Mùi trà thơm khắp phòng, trên mặt của ba người trong phòng mặc dù đều giương ra nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng so với lười biếng ngày thường mà nói, lúc này trong mắt của bọn họ lại càng nhiều thêm một chút thâm thúy.
“Du, xem ra Hoàng thượng đã biểu lộ rõ ràng lập trường của mình rồi.” Tông Chính Diễm chậm rãi mở miệng, lướt qua mùi thơm đậm mười phần của trà kia.
Nụ cười trên mặt Hách Liên Phi Du sâu nhất, nhưng trong mắt nhiều hơn một phần hung ác nham hiểm. Tay cầm chén trà, giống như chỉ cần dùng một chút lực sẽ đem thân chén bóp vỡ.
“Với phụ hoàng trong huynh đệ chúng ta không ai có thể hiểu rõ, hôm nay ông trợ giúp Đại hoàng huynh, có lẽ ngày khác Tam hoàng huynh trở về, ông lại dùng cách thức khác nịnh nọt.” Những người khác không biết tính tình của Võ đế, hắn ở một bên nhìn, chẳng lẽ lại còn không rõ ràng sao?
“Gừng càng già càng cay thôi!” Phong Khinh uống cạn một ngụm trà, khen ngợi nói: “Giang Nam cống trà, quả nhiên trà ngon!”
“Đó là đương nhiên.” Thời điểm nói đến trà, thần sắc của Hách Liên Phi Du cũng thoáng chậm lại một chút. Có thể lấy tư cách tiến cống trà, trà tiến cống cho Hoàng thượng, sao có thể không phải là cực phẩm trong cực phẩm cho được?
Thời gian một nén nhang kế tiếp, ba người cũng đang thảo luận trà, nhắc tới trà đặc biệt, Tông Chính Diễm nghĩ đến một nữ nhan đặc biệt.
“Khinh, vị hôn thê trước của ngươi chớp mắt sắp trở thành Nhị tẩu của ta, có cảm giác gì không?” Tông Chính Diễm bưng chén trà, nhiều hứng thú hỏi.
Tay của Phong Khinh châm trà không khỏi dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Hoàng thượng tứ hôn nhanh như vậy lại ngoài dự liệu của ta, thực sự là chưa từng nghĩ đến Phong gia ta cùng Kiều gia hủy hôn sẽ cho người khác có thể thừa dịp.”
“Nghe giọng điệu này của ngươi, hình như không có một chút nào tiếc hận à?” Hách Liên Phi Du trêu nói.
“Tiếc hận?” Tông Chính Diễm cười một tiếng, “Hắn đối với Kiều cô nương kia hoàn toàn vô tâm, hắn cần gì phải tiếc hận chứ? Ta trái lại thấy tính cách Kiều Linh Nhi kia không tệ, Khinh, có lẽ ngươi bỏ lỡ nàng, sẽ trở thành điều ngươi lấy làm tiếc ở kiếp này đấy!”
Phong Khinh bật cười, “Ta sẽ không làm chuyện khiến mình phải hối hận.” Mặc dù sau đó gặp lại hắn phát hiện Kiều Linh Nhi thật có chỗ đáng khen, nhưng chưa đến mức khiến hắn dừng chân.
Trái lại Hách Liên Phi Du, sau khi nghe Tông Chính Diễm nói lại trêu đùa: “Diễm, chẳng lẽ ngươi mới cùng nàng tiếp xúc hai lần đã động tâm với cô nương gia rồi à? Đừng quên, mấy ngày nữa nàng có thể sẽ trở thành chị dâu ngươi, ngươi là em chồng của nàng đó!”
Tông Chính Diễm lười biếng nhếch mày, dáng vẻ tà tứ nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Có điều bây giờ là Nhị ca thành thân, Tam đệ ta đây cũng nên quay về chuẩn bị một phần hậu lễ, thuận tiện nhìn một chút lão đầu tử ngoan cố không thay đổi kia, ai…”
“Cẩn thận ngươi trở về lão đầu tử nhà ngươi sẽ dùng chổi đem ngươi đuổi ra khỏi nhà!” Hách Liên Phi Du chế nhạo.
Tông Chính Diễm là quái thai của Tông Chính gia, chỉ vì Tông Chính Vô Song suy nghĩ tương đối bảo thủ, vô pháp từ nội tâm tiếp nhận chuyện theo thương nghiệp, cho nên Tông Chính Diễm cũng đã sớm rời nhà. Lần này quay về, không thiếu được chính là sắc mặt lão gia tử.
Chẳng qua lần này hắn vốn định kết giao với Kiều Linh Nhi đã không còn cơ hội rồi…
Đây là một tòa kiến trúc khổng lồ với nóc chín mái hiên tầng lớp mà đứng nguy nga, đấu củng* đan xen, ngói vàng phủ nóc, giống như một tòa điện Kim Loan. Phía trước có mấy cây thạch trụ dàn hàng, trên mỗi cây thạch trụ đều điêu khắc hai con cự long, lúc lên lúc xuống, uốn quanh bay lên, cưỡi mây đạp gió, đem song long hí châu hiện ra tinh tế.
(*: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Về phần công dụng của tọa điện này thì giống như tên gọi, là nơi hội tụ những người trí thức đức hạnh tài năng, ra sức vì nước.
“Thừa tướng, mời!” Chu công công bên người Võ đế cung kính dẫn đường cho Thừa tướng Tông Chính Dập, mà Hoàng thượng dường như đã sớm biết hắn sẽ đến đây, cho nên mới lệnh cho thái giám bên người ở đây chờ đợi.
Tông Chính Dập chắp tay, cùng Chu công công hộ tống tiến vào điện Tụ Hiền.
Lúc này trong điện chỉ có hai người Võ đế cùng Thái tử Hách Liên Phi Diễm, Hách Liên Phi Diễm thấy Tông Chính Dập đi vào, lập tức đứng dậy chào đón.
“Dập, ngươi đến rồi?” Trong giọng nói, cũng không có thái độ Thái tử cao cao tại thượng, trái lại càng giống như giữa hai người bạn thân thiết.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái tử điện hạ.” Nét mặt Tông Chính Dập vẫn ôn hòa như cũ, không thiếu lễ độ cần có, khoảng cách nên bảo trì hắn vẫn nắm giữ rất tốt.
“Thừa tướng không cần đa lễ.” Võ đế cũng đứng dậy, thản nhiên nói.
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Tông Chính Dập thân người đứng thẳng, lập tức đi vào chủ đề nói: “Vi thần cả gan, xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“A? Thừa tướng là muốn xin trẫm thu hồi mệnh lệnh nào?” Võ đế giả bộ không hiểu hỏi.
Tông Chính Dập bất động thanh sắc, cúi người đáp: “Xin Hoàng thượng thu hồi lệnh tứ hôn vi thần cùng Kiều tứ tiểu thư.”
“Dập, vua không nói đùa.” Hách Liên Phi Diễm hiểu tính cách của Tông Chính Dập, cũng tin chắc hắn sẽ đến đây sau khi biết lệnh tứ hôn, thế nhưng chưa từng nghĩ qua hắn lại sẽ nói thẳng ra lời như vậy, kiên quyết yêu cầu vua của một nước thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Tông Chính Dập bất vi sở động, kiên định nhìn Võ đế nói: “Hoàng thượng, vi thần biết tâm tư Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không cần phải lo lắng, vi thần nhất định sống phục tùng Thái tử điện hạ, tuyệt không hai lòng. Xin Hoàng thượng chớ liên lụy đến người vô tội!”
Trên thực tế Tông Chính Dập hiểu tâm tư chân chính của Võ đế, thế nhưng hiện tại hắn không thể nói, nếu nói ra, sợ là sau đó sẽ có nhiều chuyện toan tính hơn.
Võ đế hơi híp mắt lại, chậm rãi nói: “Trẫm đối với ngươi rất yên tâm, thế nhưng Kiều gia là đệ nhị thế gia nước Nam Võ ta, lại thêm đệ tam thế gia Tông Chính gia nhà ngươi, vì sau này Thái tử đăng cơ thu được càng nhiều thế lực, trẫm nhất định phải làm như vậy!”
“Nhưng Hoàng thượng, Kiều cô nương vô tội, nếu như vậy…” Tông Chính Dập hơi lộ ra lo lắng, lại bị Võ đế đưa tay ngăn lại.
“Thừa tướng, tài lực của Kiều gia trẫm tuyệt đối sẽ không để rơi vào trong tay người ngoài, ngươi là thần tử trẫm tin tưởng nhất, trẫm mới có thể đem Kiều gia tứ tiểu thư tứ hôn cho ngươi. Nếu như ngươi không chấp nhận, trẫm cũng sẽ đem nàng gả cho người khác, ngươi nhất định muốn kháng chỉ để trẫm đem cô nương kia gả cho người khác ư?” Võ đế sở trường về tâm kế, Tông Chính Dập từ nhỏ ở dưới con mắt của ông lớn lên, ông tất nhiên rõ tính cách của hắn ra sao.
Võ đế vừa nói như vậy, Hách Liên Phi Diễm cũng lập tức góp thêm một câu: “Dập, lẽ nào ngươi đã quên Kiều cô nương kia lúc trước đã cùng Phong gia đệ nhất công tử hủy bỏ hôn ước, nếu như lần này ngươi cùng Phụ hoàng thỉnh cầu từ hôn, danh dự của Kiều cô nương kia coi như…”
Tuy nói là bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thế nhưng loại thời khắc mấu chốt này, Hách Liên Phi Diễm vẫn sẽ chọn đứng ở trên lợi ích của mỉnh. Kiều gia là một lực lượng kinh tế không thể thiếu của nước Nam Võ, không lâu về sau, thêm một phần lực lượng thì càng nhiều phần thắng!
Tông Chính Dập nhàn nhạt nhìn thoáng qua Võ đế, lại liếc mắt nhìn Hách Liên Phi Diễm, trên mặt cũng không để lộ bất kỳ tâm tình gì.
“Vi thần hiểu, xin thứ cho vi thần lui ra trước.” Tông Chính Dập ngước mắt nói, thanh âm hơi có chút lành lạnh.
“Ngươi tốt nhất chuẩn bị một chút, mười ngày sau chính là ngày đại hôn, Thái tử sẽ thay trẫm đến chúc mừng ngày đại hỉ của ái khanh.” Võ đế biết mình bây giờ là đang ép hắn, nhưng trong lòng cũng có cảnh giác. Hắn biết năng lực của Tông Chính Dập rất mạnh, so với Thừa tướng Tông Chính Vô Song trước kia chỉ có hơn chứ không kém, càng khó có thể để cho người ta đoán thông suốt.
“Tạ ơn Hoàng thượng, vi thần xin cáo lui!” Tông Chính Dập thanh âm ôn hòa, sau khi được cho phép liền lui xuống.
Đợi thân ảnh của Tông Chính Dập rời khỏi đại môn điện Tụ Hiền, Hách Liên Phi Diễm khẽ nhíu mày, nghiêng người mở miệng nói: “Phụ hoàng…”
Võ đế như đã biết Hách Liên Phi Diễm muốn nói gì, khi hắn mới mở miệng liền giơ tay ngăn cản lời của hắn, thản nhiên nói: “Trẫm tin tưởng hắn tự có chừng mực.”
Nhưng trong lòng Hách Liên Phi Diễm lại có chút bất an mà trước giờ chưa từng tồn tại, Tông Chính Dập cùng mình cũng coi là huynh đệ, cho dù kế tiếp là tranh giành ngôi vua, hắn cũng không muốn vì vậy mà chặt đứt giao tình vài chục năm của hai người.
…
Lạc Hinh viên.
Vào cửa chính là một còn đường dùng đá trải thành, một gốc cây bạch quả cao lớn giống như xòe ra những tán ô xanh, màu xanh tươi mới dưới ánh mặt trời lộ ra một chút ý xanh biếc. Đi qua đình viện, bước lên chín bậc gỗ nặng, tiến vào một lầu các nhỏ trên không lấy gỗ mà chế thành. Mặc dù không cao, nhưng bốn mái cong có treo chuông đồng, gió nhẹ lay động, dễ dàng diễn tấu ra một khúc nhạc vui “Đinh đinh đông đông”
Bên trong nhà gỗ, bày biện đơn giản, mặc dù không xa hoa nhưng cực kỳ nhã trí.
Mùi trà thơm khắp phòng, trên mặt của ba người trong phòng mặc dù đều giương ra nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng so với lười biếng ngày thường mà nói, lúc này trong mắt của bọn họ lại càng nhiều thêm một chút thâm thúy.
“Du, xem ra Hoàng thượng đã biểu lộ rõ ràng lập trường của mình rồi.” Tông Chính Diễm chậm rãi mở miệng, lướt qua mùi thơm đậm mười phần của trà kia.
Nụ cười trên mặt Hách Liên Phi Du sâu nhất, nhưng trong mắt nhiều hơn một phần hung ác nham hiểm. Tay cầm chén trà, giống như chỉ cần dùng một chút lực sẽ đem thân chén bóp vỡ.
“Với phụ hoàng trong huynh đệ chúng ta không ai có thể hiểu rõ, hôm nay ông trợ giúp Đại hoàng huynh, có lẽ ngày khác Tam hoàng huynh trở về, ông lại dùng cách thức khác nịnh nọt.” Những người khác không biết tính tình của Võ đế, hắn ở một bên nhìn, chẳng lẽ lại còn không rõ ràng sao?
“Gừng càng già càng cay thôi!” Phong Khinh uống cạn một ngụm trà, khen ngợi nói: “Giang Nam cống trà, quả nhiên trà ngon!”
“Đó là đương nhiên.” Thời điểm nói đến trà, thần sắc của Hách Liên Phi Du cũng thoáng chậm lại một chút. Có thể lấy tư cách tiến cống trà, trà tiến cống cho Hoàng thượng, sao có thể không phải là cực phẩm trong cực phẩm cho được?
Thời gian một nén nhang kế tiếp, ba người cũng đang thảo luận trà, nhắc tới trà đặc biệt, Tông Chính Diễm nghĩ đến một nữ nhan đặc biệt.
“Khinh, vị hôn thê trước của ngươi chớp mắt sắp trở thành Nhị tẩu của ta, có cảm giác gì không?” Tông Chính Diễm bưng chén trà, nhiều hứng thú hỏi.
Tay của Phong Khinh châm trà không khỏi dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Hoàng thượng tứ hôn nhanh như vậy lại ngoài dự liệu của ta, thực sự là chưa từng nghĩ đến Phong gia ta cùng Kiều gia hủy hôn sẽ cho người khác có thể thừa dịp.”
“Nghe giọng điệu này của ngươi, hình như không có một chút nào tiếc hận à?” Hách Liên Phi Du trêu nói.
“Tiếc hận?” Tông Chính Diễm cười một tiếng, “Hắn đối với Kiều cô nương kia hoàn toàn vô tâm, hắn cần gì phải tiếc hận chứ? Ta trái lại thấy tính cách Kiều Linh Nhi kia không tệ, Khinh, có lẽ ngươi bỏ lỡ nàng, sẽ trở thành điều ngươi lấy làm tiếc ở kiếp này đấy!”
Phong Khinh bật cười, “Ta sẽ không làm chuyện khiến mình phải hối hận.” Mặc dù sau đó gặp lại hắn phát hiện Kiều Linh Nhi thật có chỗ đáng khen, nhưng chưa đến mức khiến hắn dừng chân.
Trái lại Hách Liên Phi Du, sau khi nghe Tông Chính Diễm nói lại trêu đùa: “Diễm, chẳng lẽ ngươi mới cùng nàng tiếp xúc hai lần đã động tâm với cô nương gia rồi à? Đừng quên, mấy ngày nữa nàng có thể sẽ trở thành chị dâu ngươi, ngươi là em chồng của nàng đó!”
Tông Chính Diễm lười biếng nhếch mày, dáng vẻ tà tứ nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Có điều bây giờ là Nhị ca thành thân, Tam đệ ta đây cũng nên quay về chuẩn bị một phần hậu lễ, thuận tiện nhìn một chút lão đầu tử ngoan cố không thay đổi kia, ai…”
“Cẩn thận ngươi trở về lão đầu tử nhà ngươi sẽ dùng chổi đem ngươi đuổi ra khỏi nhà!” Hách Liên Phi Du chế nhạo.
Tông Chính Diễm là quái thai của Tông Chính gia, chỉ vì Tông Chính Vô Song suy nghĩ tương đối bảo thủ, vô pháp từ nội tâm tiếp nhận chuyện theo thương nghiệp, cho nên Tông Chính Diễm cũng đã sớm rời nhà. Lần này quay về, không thiếu được chính là sắc mặt lão gia tử.
Chẳng qua lần này hắn vốn định kết giao với Kiều Linh Nhi đã không còn cơ hội rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook