Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành
-
Chương 4: Trở về phủ 2
Editor: Sam Sam
Beta-er: Lãnh Nguyệt Dạ
Liễu Tịch Nhược nhìn thẳng vào mắt của bọn họ, khẽ gật đầu tỏ ý, nhìn Tịch Nhiễm một thân y phục màu hồng nhạt, mở miệng nói: “Nếu như muội đoán không sai, tỷ là đại tỷ Tịch Nhiễm của muội, đúng chứ?”
Muốn trêu chọc nàng, bọn họ vẫn còn non lắm. Ở hiện đại, Liễu Tịch Nhược là nhân vật oai phong một cõi trên thương trường, chỉ tốn năm năm đã tạo ra một đế quốc thương mại làm người ta phải ngạc nhiên, những chính sách, thủ đoạn mạnh mẽ của nàng khiến cho những bậc lão nhân đều khâm phục, mà những người này là những tiểu nhân vật cổ hủ, nàng sẽ theo chơi đùa với bọn họ.
Liễu Tịch Hiền nghe thấy Liễu Tịch Nhược có thể gọi tên Tịch Nhiễm mà không cần suy nghĩ nhiều liền vui mừng mở miệng: “Nhược Nhi, làm sao muội biết muội ấy là Tịch Nhiễm? Chẳng lẽ muội nhớ ra rồi sao?”
“Ồ! Cũng không phải vậy, chỉ là trong đầu bỗng hiện lên một ấn tượng lúc nhỏ, khi đó đại tỷ cũng mặc y phục màu hồng, cho nên mới hỏi như vậy, có lẽ là muội mạo phạm rồi.”
“Cái gì gọi là nhớ lại? Nhược Nhi, chuyện gì đã xảy ra?” Liễu Chấn Toàn nghe lời nói của Tịch Nhược, rốt cuộc bắt đầu chú ý tới chuyện quan trọng.
“Là như vậy, khi còn bé Nhược Nhi được sư phụ cứu giúp, khi đó đã bị sốt cao một lần, chuyện lúc trước năm tuổi đều không nhớ rõ.”
Tim của Liễu Tịch Nhiễm chợt đập mạnh một cái.
Chẳng lẽ nàng ta thật sự là Liễu Tịch Nhược? May mà nàng ta đã quên mất, nếu không, môt khi chuyện năm đó nàng đẩy muội muội xuống vách núi bị phụ thân biết được, khẳng định nàng sẽ chết chắc. Từ nhỏ phụ thân đã vô cùng thương yêu Tịch Nhược, cũng bởi vì nó là con của tiện nhân kia? Liễu Tịch Nhiễm oán hận nghĩ.
“A!” Liễu Chấn Toàn có phần đau lòng kêu lên, “Nhược Nhi, là phụ thân có lỗi với con! Năm đó, phụ thân phái người tìm con ở mọi nơi, nhưng suốt cả một năm cũng không có tung tích. Mẹ ruột của con bởi vì cả ngày uất ức thành bệnh, cuối cùng…” Lưu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài một cái, đôi mắt hơi đỏ lên.
“Hừ! Cũng không biết nha đầu này từ đâu tới liền mê hoặc lòng người.” Nhị phu nhân bất mãn mỉa mai nói.
Liễu Chấn không hài lòng, cau mày lại lần nữa, vừa muốn mở miệng, Liễu Tịch Nhược đã nói: “Nhị nương, là Nhược Nhi thất lễ, không lấy ngọc bội ra, đưa cho phụ thân nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn.”
Nói xong liền lấy miếng ngọc bội ra, nói ra tất cả chuyện “vô tình gặp được” Liễu Tịch Hiền“.
“Chỉ bằng vào một miếng ngọc bội mà muốn giả danh gọi là muội muội ta, huống chi ngươi mang khăn che mặt, diện mạo thật cũng không chịu lộ ra, làm sao chúng ta tin tưởng ngươi được.”
Thế nào thì Liễu Tịch Nhiễm cũng không muốn tin nàng chính là Liễu Tịch Nhược, cho nên xoi mói mặt nàng.
“Hừ, ta nói rõ ràng các ngươi gây khó khăn cho người khác, ta theo tiểu thư trải qua trăm cay ngàn đắng, thật vất vả mới đi tới nơi này, chỉ là muốn nhìn thấy người thân của mình, nhưng ai biết các ngươi lại là hạng người không nói đạo lý như vậy, chẳng những không chào đón, ngược lại nhiều lần lên tiếng châm chọc, bây giờ lại muốn ra tay kiểm tra mặt của tiểu thư, gương mặt của tiểu thư….”
“Hoa Khê, im miệng!” Nhìn thấy Hoa Khê nói càng ngày càng nhiều, Liễu Tịch Nhược vội lên tiếng ngăn lại, “Không phải Nhược Nhi không muốn bày ra gương mặt thật của mình, mà thật sự mặt của Nhược Nhi…” Nói xong bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên một bên mặt, giọng nói vốn dễ nghe như hoàng anh lại có chút khàn khàn, “Năm đó Nhược Nhi bị ngã từ trên vách núi, mặt bị xước, thật sự không nên lộ ra!”
“Nhược Nhi…” Liễu Chấn Toàn trầm thấp gọi một tiếng, hé miệng thế nhưng không biết nên nói những gì.
Đợi chút, đã xem nhẹ vấn đề nào rồi.
Trong mắt Liễu Chấn Toàn lóe lên tia sắc bén, hỏi “Nhược Nhi, con nói cái gì? Con bị ngã từ trên vách đá xuống?”
“Đúng, lúc con năm tuổi bị ngã xuống vách đá, nên mới được sư phụ cứu.” Liễu Tịch Nhược bình tĩnh trả lời, trong lòng lại bắt đầu cười thầm.
Rốt cuộc cũng bắt đầu chú ý tới sao? Chân tướng của việc Lâm Tịch Nhiễm lạc đường vào năm đó. Liễu Tịch Nhiễm, lần này ngươi phải che lấp như thế nào?
“Nhưng làm sao mà bị ngã xuống vách đá? Không phải Nhược Nhi đi lạc sao? Tịch Nhiễm, chuyện gì xảy ra?”
“Hả.” Liễu Tịch Nhiễm thấy phụ thân luôn luôn hiền lành với nàng, đột nhiên nghiêm nghị hỏi, có chút chột dạ cúi đầu nói: “Phụ thân, người có ý gì, chẳng lẽ phụ thân không tin Nhiễm nhi sao? Chuyện năm đó, không phải Nhiễm nhi giải thích qua với phụ thân rồi sao? Con biết rõ cãi vả cùng muội muội đúng hay không đúng, nhưng năm đó Nhược Nhi…”
“Phụ thân” Liễu Tịch Nhược nhìn thấy Liễu Tịch Nhiễm giả vờ ra vẻ bộ dáng uất ức, không khỏi âm thầm phẫn nộ trong lòng, vội vàng ngắt lời nàng, nói với Liễu Chấn Toàn, “Hiện tại Nhược Nhi có thể trở về, cũng đã rất vui mừng, chuyện Nhược Nhi đi lạc năm đó đã qua thì quên đi, không cần bởi vì Nhược Nhi mà huyên náo không thoải mái, như vậy, trong lòng Nhược Nhi sẽ áy náy.”
Liễu Chấn Toàn thấy tấm lòng Liễu Tịch Nhược rộng lớn như thế, ấn tượng trong lòng với nàng không khỏi tốt thêm vài phần, cười nói: “Không ngờ Nhược Nhi biết rõ đạo lý như thế, giống như mẹ con năm đó.”
Vừa nói đến mẹ của Liễu Tịch Nhược, trong mắt Liễu Chấn Toàn hiện ra vài phần cô đơn. Nghĩ đến điều này coi như Lưu Chấn Toàn có mấy phần chân tình, nhưng nhìn thê thiếp đầy phòng của ông, Liễu Tịch Nhược vừa mới có cảm xúc tốt với ông, lại hạ xuống.
Dựa vào trí nhớ trước năm tuổi của Liễu Tịch Nhược cùng tư liệu Hoa Khê thu thập được, nàng biết tổng cộng Lưu Chấn Toàn có ba vị phu nhân, trong đó ông cưng chiều nhất là Đại phu nhân, cũng là mẫu thân thân sinh của Tịch Nhược và Tịch Hiền, bà dịu dàng thiện lương, xinh đẹp động lòng người, lại bởi vì rộng lượng biết rõ đạo lý, cho nên rất được Lưu Chấn Toàn yêu quý, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, năm đó Liễu TịchNhược mất tích, cả ngày Đại phu nhân lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng uất ức thành bệnh. Nhưng mà, nghe nói cái chết của Đại phu nhân vô cùng kỳ lạ, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Mà Nhị phu nhân giống như trước mặt đây, bình thường ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, con gái bà là Liễu Tịch Nhiễm thừa kế “Gen tốt đẹp” đó, cũng phát huy truyền thống, tính tình càng thêm độc ác nham hiểm, làm người ta ghét cay ghét đắng. Năm đó chính là nàng ta thừa dịp phụ thân không có ở đây, dẫn Liễu Tịch Nhược còn nhỏ bé hiền lành lên vách đá, cũng thừa dịp bất ngờ đẩy nàng xuống vách đá, còn dùng tiền mua chuộc một nông hộ trong vùng, bịa chuyện cãi vã, khiến tất cả mọi người cho rằng Tịch Nhược bởi vì lạc đường mà mất tích rồi.
Khác với Nhị phu nhân chính là Tam phu nhân, tính tình dịu dàng rất nhiều. Theo người khác, nàng hiền lương thục đức không kiêu ngạo không nóng nảy, là người dịu dàng, đối xử với người khác hòa ái dễ gần, rất được người làm trong phủ yêu thích. Con gái bà, Liễu Tịch Họa cũng giống như vậy, nhưng Liễu Tịch Nhược nhìn thấy, nữ nhân này không đơn giản, tâm tư của bà ta hết sức kín đáo, có thể chịu đựng được những việc mà người bình thường không đành lòng, chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản.
Đang suy nghĩ thì Liễu Tịch Nhược nghe thấy lời nói của Liễu Chấn Toàn truyền đến lần nữa, “Nhược Nhi, sư phụ cứu con năm đó. . . . . .”
“Hai năm trước sư phụ đã mất sớm, cho nên con mới có thể đến đây tìm phụ thân.” Liễu Tịch Nhược giơ tay lên làm dáng vẻ lau nước mắt, trong lòng âm thầm cầu nguyện: lão nhân, tha thứ cho đồ nhi! Đồ nhi không cố ý nói người chết, ai bảo người cùng các sư thúc vân du khắp nơi, ném cục diện rối rắm này cho con. Tám năm hành hạ giày vò con trên núi, không dễ dàng mới xuống núi, cho rằng được nghỉ ngơi, nhưng ai biết người lại ném củ khoai lang to nóng bỏng tay này cho con. Lão nhân, không nên oán con, nhất định người sẽ sống lâu nghìn tuổi.
Cầu nguyện xong, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt thương xót của Liễu Chấn Toàn.
“Nhất định là đồ giả mạo, biết muội muội ta đi lạc khi còn bé, cho nên mới lừa gạt tiền tài trong phủ ta, nếu không, làm sao ngay cả khăn che mặt cũng không dám bỏ xuống, còn nói cái gì sư phụ chết rồi, chết sẽ không có đối chứng đúng không?” Liễu Tịch Nhiễm thấy phụ thân đã cho rằng người kia là Liễu Tịch Nhược, sợ nàng đoạt vị trí của mình lần nữa, không khỏi giận dữ, cũng không để ý nhiều vội vàng mở miệng nói.
Beta-er: Lãnh Nguyệt Dạ
Liễu Tịch Nhược nhìn thẳng vào mắt của bọn họ, khẽ gật đầu tỏ ý, nhìn Tịch Nhiễm một thân y phục màu hồng nhạt, mở miệng nói: “Nếu như muội đoán không sai, tỷ là đại tỷ Tịch Nhiễm của muội, đúng chứ?”
Muốn trêu chọc nàng, bọn họ vẫn còn non lắm. Ở hiện đại, Liễu Tịch Nhược là nhân vật oai phong một cõi trên thương trường, chỉ tốn năm năm đã tạo ra một đế quốc thương mại làm người ta phải ngạc nhiên, những chính sách, thủ đoạn mạnh mẽ của nàng khiến cho những bậc lão nhân đều khâm phục, mà những người này là những tiểu nhân vật cổ hủ, nàng sẽ theo chơi đùa với bọn họ.
Liễu Tịch Hiền nghe thấy Liễu Tịch Nhược có thể gọi tên Tịch Nhiễm mà không cần suy nghĩ nhiều liền vui mừng mở miệng: “Nhược Nhi, làm sao muội biết muội ấy là Tịch Nhiễm? Chẳng lẽ muội nhớ ra rồi sao?”
“Ồ! Cũng không phải vậy, chỉ là trong đầu bỗng hiện lên một ấn tượng lúc nhỏ, khi đó đại tỷ cũng mặc y phục màu hồng, cho nên mới hỏi như vậy, có lẽ là muội mạo phạm rồi.”
“Cái gì gọi là nhớ lại? Nhược Nhi, chuyện gì đã xảy ra?” Liễu Chấn Toàn nghe lời nói của Tịch Nhược, rốt cuộc bắt đầu chú ý tới chuyện quan trọng.
“Là như vậy, khi còn bé Nhược Nhi được sư phụ cứu giúp, khi đó đã bị sốt cao một lần, chuyện lúc trước năm tuổi đều không nhớ rõ.”
Tim của Liễu Tịch Nhiễm chợt đập mạnh một cái.
Chẳng lẽ nàng ta thật sự là Liễu Tịch Nhược? May mà nàng ta đã quên mất, nếu không, môt khi chuyện năm đó nàng đẩy muội muội xuống vách núi bị phụ thân biết được, khẳng định nàng sẽ chết chắc. Từ nhỏ phụ thân đã vô cùng thương yêu Tịch Nhược, cũng bởi vì nó là con của tiện nhân kia? Liễu Tịch Nhiễm oán hận nghĩ.
“A!” Liễu Chấn Toàn có phần đau lòng kêu lên, “Nhược Nhi, là phụ thân có lỗi với con! Năm đó, phụ thân phái người tìm con ở mọi nơi, nhưng suốt cả một năm cũng không có tung tích. Mẹ ruột của con bởi vì cả ngày uất ức thành bệnh, cuối cùng…” Lưu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài một cái, đôi mắt hơi đỏ lên.
“Hừ! Cũng không biết nha đầu này từ đâu tới liền mê hoặc lòng người.” Nhị phu nhân bất mãn mỉa mai nói.
Liễu Chấn không hài lòng, cau mày lại lần nữa, vừa muốn mở miệng, Liễu Tịch Nhược đã nói: “Nhị nương, là Nhược Nhi thất lễ, không lấy ngọc bội ra, đưa cho phụ thân nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn.”
Nói xong liền lấy miếng ngọc bội ra, nói ra tất cả chuyện “vô tình gặp được” Liễu Tịch Hiền“.
“Chỉ bằng vào một miếng ngọc bội mà muốn giả danh gọi là muội muội ta, huống chi ngươi mang khăn che mặt, diện mạo thật cũng không chịu lộ ra, làm sao chúng ta tin tưởng ngươi được.”
Thế nào thì Liễu Tịch Nhiễm cũng không muốn tin nàng chính là Liễu Tịch Nhược, cho nên xoi mói mặt nàng.
“Hừ, ta nói rõ ràng các ngươi gây khó khăn cho người khác, ta theo tiểu thư trải qua trăm cay ngàn đắng, thật vất vả mới đi tới nơi này, chỉ là muốn nhìn thấy người thân của mình, nhưng ai biết các ngươi lại là hạng người không nói đạo lý như vậy, chẳng những không chào đón, ngược lại nhiều lần lên tiếng châm chọc, bây giờ lại muốn ra tay kiểm tra mặt của tiểu thư, gương mặt của tiểu thư….”
“Hoa Khê, im miệng!” Nhìn thấy Hoa Khê nói càng ngày càng nhiều, Liễu Tịch Nhược vội lên tiếng ngăn lại, “Không phải Nhược Nhi không muốn bày ra gương mặt thật của mình, mà thật sự mặt của Nhược Nhi…” Nói xong bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên một bên mặt, giọng nói vốn dễ nghe như hoàng anh lại có chút khàn khàn, “Năm đó Nhược Nhi bị ngã từ trên vách núi, mặt bị xước, thật sự không nên lộ ra!”
“Nhược Nhi…” Liễu Chấn Toàn trầm thấp gọi một tiếng, hé miệng thế nhưng không biết nên nói những gì.
Đợi chút, đã xem nhẹ vấn đề nào rồi.
Trong mắt Liễu Chấn Toàn lóe lên tia sắc bén, hỏi “Nhược Nhi, con nói cái gì? Con bị ngã từ trên vách đá xuống?”
“Đúng, lúc con năm tuổi bị ngã xuống vách đá, nên mới được sư phụ cứu.” Liễu Tịch Nhược bình tĩnh trả lời, trong lòng lại bắt đầu cười thầm.
Rốt cuộc cũng bắt đầu chú ý tới sao? Chân tướng của việc Lâm Tịch Nhiễm lạc đường vào năm đó. Liễu Tịch Nhiễm, lần này ngươi phải che lấp như thế nào?
“Nhưng làm sao mà bị ngã xuống vách đá? Không phải Nhược Nhi đi lạc sao? Tịch Nhiễm, chuyện gì xảy ra?”
“Hả.” Liễu Tịch Nhiễm thấy phụ thân luôn luôn hiền lành với nàng, đột nhiên nghiêm nghị hỏi, có chút chột dạ cúi đầu nói: “Phụ thân, người có ý gì, chẳng lẽ phụ thân không tin Nhiễm nhi sao? Chuyện năm đó, không phải Nhiễm nhi giải thích qua với phụ thân rồi sao? Con biết rõ cãi vả cùng muội muội đúng hay không đúng, nhưng năm đó Nhược Nhi…”
“Phụ thân” Liễu Tịch Nhược nhìn thấy Liễu Tịch Nhiễm giả vờ ra vẻ bộ dáng uất ức, không khỏi âm thầm phẫn nộ trong lòng, vội vàng ngắt lời nàng, nói với Liễu Chấn Toàn, “Hiện tại Nhược Nhi có thể trở về, cũng đã rất vui mừng, chuyện Nhược Nhi đi lạc năm đó đã qua thì quên đi, không cần bởi vì Nhược Nhi mà huyên náo không thoải mái, như vậy, trong lòng Nhược Nhi sẽ áy náy.”
Liễu Chấn Toàn thấy tấm lòng Liễu Tịch Nhược rộng lớn như thế, ấn tượng trong lòng với nàng không khỏi tốt thêm vài phần, cười nói: “Không ngờ Nhược Nhi biết rõ đạo lý như thế, giống như mẹ con năm đó.”
Vừa nói đến mẹ của Liễu Tịch Nhược, trong mắt Liễu Chấn Toàn hiện ra vài phần cô đơn. Nghĩ đến điều này coi như Lưu Chấn Toàn có mấy phần chân tình, nhưng nhìn thê thiếp đầy phòng của ông, Liễu Tịch Nhược vừa mới có cảm xúc tốt với ông, lại hạ xuống.
Dựa vào trí nhớ trước năm tuổi của Liễu Tịch Nhược cùng tư liệu Hoa Khê thu thập được, nàng biết tổng cộng Lưu Chấn Toàn có ba vị phu nhân, trong đó ông cưng chiều nhất là Đại phu nhân, cũng là mẫu thân thân sinh của Tịch Nhược và Tịch Hiền, bà dịu dàng thiện lương, xinh đẹp động lòng người, lại bởi vì rộng lượng biết rõ đạo lý, cho nên rất được Lưu Chấn Toàn yêu quý, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, năm đó Liễu TịchNhược mất tích, cả ngày Đại phu nhân lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng uất ức thành bệnh. Nhưng mà, nghe nói cái chết của Đại phu nhân vô cùng kỳ lạ, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Mà Nhị phu nhân giống như trước mặt đây, bình thường ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, con gái bà là Liễu Tịch Nhiễm thừa kế “Gen tốt đẹp” đó, cũng phát huy truyền thống, tính tình càng thêm độc ác nham hiểm, làm người ta ghét cay ghét đắng. Năm đó chính là nàng ta thừa dịp phụ thân không có ở đây, dẫn Liễu Tịch Nhược còn nhỏ bé hiền lành lên vách đá, cũng thừa dịp bất ngờ đẩy nàng xuống vách đá, còn dùng tiền mua chuộc một nông hộ trong vùng, bịa chuyện cãi vã, khiến tất cả mọi người cho rằng Tịch Nhược bởi vì lạc đường mà mất tích rồi.
Khác với Nhị phu nhân chính là Tam phu nhân, tính tình dịu dàng rất nhiều. Theo người khác, nàng hiền lương thục đức không kiêu ngạo không nóng nảy, là người dịu dàng, đối xử với người khác hòa ái dễ gần, rất được người làm trong phủ yêu thích. Con gái bà, Liễu Tịch Họa cũng giống như vậy, nhưng Liễu Tịch Nhược nhìn thấy, nữ nhân này không đơn giản, tâm tư của bà ta hết sức kín đáo, có thể chịu đựng được những việc mà người bình thường không đành lòng, chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản.
Đang suy nghĩ thì Liễu Tịch Nhược nghe thấy lời nói của Liễu Chấn Toàn truyền đến lần nữa, “Nhược Nhi, sư phụ cứu con năm đó. . . . . .”
“Hai năm trước sư phụ đã mất sớm, cho nên con mới có thể đến đây tìm phụ thân.” Liễu Tịch Nhược giơ tay lên làm dáng vẻ lau nước mắt, trong lòng âm thầm cầu nguyện: lão nhân, tha thứ cho đồ nhi! Đồ nhi không cố ý nói người chết, ai bảo người cùng các sư thúc vân du khắp nơi, ném cục diện rối rắm này cho con. Tám năm hành hạ giày vò con trên núi, không dễ dàng mới xuống núi, cho rằng được nghỉ ngơi, nhưng ai biết người lại ném củ khoai lang to nóng bỏng tay này cho con. Lão nhân, không nên oán con, nhất định người sẽ sống lâu nghìn tuổi.
Cầu nguyện xong, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt thương xót của Liễu Chấn Toàn.
“Nhất định là đồ giả mạo, biết muội muội ta đi lạc khi còn bé, cho nên mới lừa gạt tiền tài trong phủ ta, nếu không, làm sao ngay cả khăn che mặt cũng không dám bỏ xuống, còn nói cái gì sư phụ chết rồi, chết sẽ không có đối chứng đúng không?” Liễu Tịch Nhiễm thấy phụ thân đã cho rằng người kia là Liễu Tịch Nhược, sợ nàng đoạt vị trí của mình lần nữa, không khỏi giận dữ, cũng không để ý nhiều vội vàng mở miệng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook