Đệ Nhất Kiếm Vương
-
Chương 136: Bạch My chúng ta có thể thử vài chiêu hay không?
Người cất tiếng là Trương Hoàng, người em sinh đôi của Trương Hồng, thực sự thì anh em họ trong môn phái cũng có địa vị không được cao bởi vậy mà võ công của hai anh em họ cũng chỉ ở mức bình thường trong môn phái, tuy ở trong môn phái họ chỉ thuộc những người bình thường, nhưng mà khi ra đến thế giới bên ngoài thì họ lại trở thành những người không bình thường, là những cao thủ trong cao thủ, vì vậy mà mỗi lần có nhiệm vụ bên ngoài anh em họ thường là những người được cử đi thực hiện nhiệm vụ. Mỗi lần thành công họ thường được ban thưởng một cách hậu hĩnh, nhưng lần này thì lại khác, họ gặp phải địch thủ, mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, nếu cứ như vậy rất có thể toàn bộ sẽ hỏng bét, họ làm sao có thể về tông môn để bàn giao, cho nên để kết thúc việc này thì nhất định hai người phải mời sự phụ xuất sơn.
Sư phụ của Trương Hồng, Trương Hoàng là Bạch My lão quái, năm nay cũng đã gần chín mươi tuổi, công lực cao thâm khó lường, tuy vậy tính tình ông ta hơi cổ quái thường làm những việc không theo lẽ thường, vậy nên dù cho võ công cao cường mà địa vị trong môn không cao, dẫn đến hai người đồ đệ của ông ta cũng không được coi trọng. Cho nên mỗi lần có việc là hai người đồ đệ của ông ta như những người sai vặt, và cho dù bị sai làm việc gì thì anh em Trương Hồng, Trương Hoàng cũng không dám phản bác, mà chỉ cúc cung tận tụy đi làm.
Một ngọn sơn dã, mây mù buông phủ lượn lờ trắng xóa, đỉnh núi cao chọc tận mây xanh, xung quanh khung cảnh núi rừng hoang sơ cổ xưa, cảnh thâm sơn cùng cốc âm u, ớn lạnh, trên đỉnh núi cao hòa quyện với những làn mây bay sương phủ là một vài làn khói bếp màu trắng đan xen lẫn nhau.
Một bếp củi đơn giản được tạo ra bởi một ụ đất nhô lên nho nhỏ treo trên là một cái nồi đồng cũ nát, nhưng hương thơm bên trong lại tỏa ra ngào ngạt, ngửi thấy mùi thức ăn bên trong chỉ có thểm làm cho những cơn đói thèm ăn lại cồn cào xoáy vào bên trong cái dạ dày của con người vậy.
Bên cạnh chiếc bếp một lão già thỉnh thoảng lại nhét vào bên trong chiếc bếp những đoạn củi nhỏ để cho ánh lửa trong bếp luôn luôn bập bùng thỉnh thoảng lại có thêm những tiếng nổ lách tách bởi củi khô khi bị sức nóng cưỡng ép làm cho áp suất tăng lên. Lão già lụ khi khoảng tuổi chính mươi, mái tóc hầu như đã ngả bạc, hai hàng lông mày dài chớm cằm, khuôn mặt gầy mọp, làn da nhăn nheo bởi tuổi già, đôi mắt sáng quắc vẫn luôn đăm đăm nhìn vào cái bếp lò, thỉnh thoảng lão ta lại nuốt nước bọt ực một cái làm cho cái yết hầu dưới cái cổ gầy gò xơ xác của lão lại được một phen di chuyển lên xuống với gồ amidan trồi lên to tướng. dường như lúc này cái bụng của lão đã rất đói, nhưng mà dường như cơn đói cũng không làm cho lão mất đi sự kiên nhẫn, lão vận cho củi vào lò đều tay, và vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dường như lão đang chờ cho thức ăn trong nồi được đủ lửa, đạt đến mức đột cần thiết thì mới đến lúc để thưởng thức.
Bỗng nhiên xèo xèo xèo… Những tiếng kêu không ngớt từ trong cái nồi vang lên lúc này lão ta cất giọng.
- Cuối cùng cũng thành!
Nói rồi lão dùng hai cành cây trong hai tay rồi nhấc bổng cả cái nồi xuống để trên một dám lá cây khô, dường như lão sợ nếu để cái nồi trên mặt đất ẩm ướt sẽ làm cho cái nồi thức ăn sẽ nhanh nguội và mất đi mùi vị vậy.
Cái nắp mở ra một hương thơm ngào ngạt lan tỏa, lão ta bỗng dưng tự khen mình một câu
- Nhái bén hầm với dược liệu hương vị quả thật không sai, khả năng trù nghệ của ta lại tăng thêm một bậc.
nói rồi lão dùng hai cành cây thay cho đũa để gắp thức awnm đặt lên mũi hít hà một cái rồi cho vào miệng nhắm hai mắt chậm rãi nhai ngồm ngoàm.
- Tuyệt diệu, mỹ thực ta dã thưởng thức nhiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ta thử món này quả thật là không sai, hôm nào hai thằng nhóc kia về phải làm cho bọn chúng thưởng thức mới được.
nói rồi lão cười đắc ý rồi tiếp tục ăn, cứ như vậy sau khoảng ba mươi phút lão ta bỗng dừng lại và nhẹ nhàng nói một câu.
- Đã đến rồi còn ẩn ẩn núp núp làm gì, không thấy mỏi chân hay sao cơ chứ.
Sau lời nói của lão già, thì một bóng xám từ dưới chân núi chậm rãi đi về phía lão già, người nầy khoảng tám mươi tuổi, thân hình hơi thấp lùn mập mạp, khoáng một chiếc trường bào màu xám, khuôn mặt tròn như cái đĩa, đôi tai vểnh lên trông hơi khôi hài, miệng luôn tỏ ra tươi cười hớn hở nhưng dường như trong ánh mắt lại chứa đựng sự giảo hoạt.
- Lão Bạch My, đã lâu không gặp, chẳng hay ông vẫn mạnh khỏe đấy chứ? tuổ già nhưng thính lực của ông không hề tệ chút nào đấy nhỉ?
- Ông đang chê tôi già đấy sao, ông cũng không kém gì tôi đâu đấy, chẳng hay hôm nay ông đến đây làm gì, mà tôi tin chắc rằng ông đến đây cũng không có ý tốt đẹp gì đúng không?
Thì ra lão già không ai khác chính là Bạch My Lão quái, sư phụ của Trương Hồng, Trường Hoàng, mặc dù Lão là một thành viên trong Huyết Đao Môn, nhưng lão lại sống biệt lập với môn phái, bởi vì nhiều nguyên nhân, nhưng chủ yếu nhất vẫn là do lão không đồng tình với việc dùng máu huyết của các trinh nữ để luyện công.
Nhiều năm về trước Huyết Đao môn dựa vào luyện bộ Huyết Ảnh Cuồng đao mà trở nên tiếng tăm lừng lẫy trong khắp thiên hạ, dù sức mạnh bộ huyết ảnh cuồng đao là không tầm thường, nhưng mà những đời sau lại không an phận, dã tâm cực lớn tham vọng nhiều bởi vậy mà họ đã đi vào con đường tà ma ngoại đạo, Huyết đao môn vốn có hai bộ võ công, bộ thứ nhất Huyết ảnh cuồng đao là bộ công pháp, còn một pho tâm pháp là huyết ma công, trong cả hai bộ võ công này đều là chí dương công pháp, mỗi lúc luyện tập sẽ tạo thành một dòng dương khí vô cùng mạnh mẽ có thể gây nên tổn thương cho căn cơ gân cốt, bởi vậy từ trước đó không ai dám luyện tập, nhưng ở đời thứ năm của Huyết Đao môn, môn chủ là Lý Thiên Đức, cũng là cùng thời với Bạch My Lão quái, người này có ngộ tính trác tuyệt, thiên tư vô song, bởi vậy mà ông ta đã nghiên cứu tu tập bộ huyết ma công này, và cách mà ông ta nghĩ ra cách để luyện bộ tà công là dùng máu tươi của những trinh nữ để làm hạ đi thân nhiệt trong lúc luyện tập, nhưng trong một lần sơ suất vì không chuẩn bị đủ huyết tế mà ông ta bị đứt đoạn, dẫn đến kinh mạch tổn thương sau đó rồi mất mà việc dùng trinh nữ để luyện công bị Bạch My lão quái phản đối quyết liệt, nhưng vì tìm thấy con đường tu tập nên các thế hệ sau vẫn tiếp tục theo đó mà luyện, còn Bạch My lão quái không muốn nhìn thấy cảnh này nên đã chuyển ra khỏi huyết đao môn sinh sống…
- Bạch My chúng ta có thể thử vài chiêu hay chăng?
Sư phụ của Trương Hồng, Trương Hoàng là Bạch My lão quái, năm nay cũng đã gần chín mươi tuổi, công lực cao thâm khó lường, tuy vậy tính tình ông ta hơi cổ quái thường làm những việc không theo lẽ thường, vậy nên dù cho võ công cao cường mà địa vị trong môn không cao, dẫn đến hai người đồ đệ của ông ta cũng không được coi trọng. Cho nên mỗi lần có việc là hai người đồ đệ của ông ta như những người sai vặt, và cho dù bị sai làm việc gì thì anh em Trương Hồng, Trương Hoàng cũng không dám phản bác, mà chỉ cúc cung tận tụy đi làm.
Một ngọn sơn dã, mây mù buông phủ lượn lờ trắng xóa, đỉnh núi cao chọc tận mây xanh, xung quanh khung cảnh núi rừng hoang sơ cổ xưa, cảnh thâm sơn cùng cốc âm u, ớn lạnh, trên đỉnh núi cao hòa quyện với những làn mây bay sương phủ là một vài làn khói bếp màu trắng đan xen lẫn nhau.
Một bếp củi đơn giản được tạo ra bởi một ụ đất nhô lên nho nhỏ treo trên là một cái nồi đồng cũ nát, nhưng hương thơm bên trong lại tỏa ra ngào ngạt, ngửi thấy mùi thức ăn bên trong chỉ có thểm làm cho những cơn đói thèm ăn lại cồn cào xoáy vào bên trong cái dạ dày của con người vậy.
Bên cạnh chiếc bếp một lão già thỉnh thoảng lại nhét vào bên trong chiếc bếp những đoạn củi nhỏ để cho ánh lửa trong bếp luôn luôn bập bùng thỉnh thoảng lại có thêm những tiếng nổ lách tách bởi củi khô khi bị sức nóng cưỡng ép làm cho áp suất tăng lên. Lão già lụ khi khoảng tuổi chính mươi, mái tóc hầu như đã ngả bạc, hai hàng lông mày dài chớm cằm, khuôn mặt gầy mọp, làn da nhăn nheo bởi tuổi già, đôi mắt sáng quắc vẫn luôn đăm đăm nhìn vào cái bếp lò, thỉnh thoảng lão ta lại nuốt nước bọt ực một cái làm cho cái yết hầu dưới cái cổ gầy gò xơ xác của lão lại được một phen di chuyển lên xuống với gồ amidan trồi lên to tướng. dường như lúc này cái bụng của lão đã rất đói, nhưng mà dường như cơn đói cũng không làm cho lão mất đi sự kiên nhẫn, lão vận cho củi vào lò đều tay, và vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dường như lão đang chờ cho thức ăn trong nồi được đủ lửa, đạt đến mức đột cần thiết thì mới đến lúc để thưởng thức.
Bỗng nhiên xèo xèo xèo… Những tiếng kêu không ngớt từ trong cái nồi vang lên lúc này lão ta cất giọng.
- Cuối cùng cũng thành!
Nói rồi lão dùng hai cành cây trong hai tay rồi nhấc bổng cả cái nồi xuống để trên một dám lá cây khô, dường như lão sợ nếu để cái nồi trên mặt đất ẩm ướt sẽ làm cho cái nồi thức ăn sẽ nhanh nguội và mất đi mùi vị vậy.
Cái nắp mở ra một hương thơm ngào ngạt lan tỏa, lão ta bỗng dưng tự khen mình một câu
- Nhái bén hầm với dược liệu hương vị quả thật không sai, khả năng trù nghệ của ta lại tăng thêm một bậc.
nói rồi lão dùng hai cành cây thay cho đũa để gắp thức awnm đặt lên mũi hít hà một cái rồi cho vào miệng nhắm hai mắt chậm rãi nhai ngồm ngoàm.
- Tuyệt diệu, mỹ thực ta dã thưởng thức nhiều, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ta thử món này quả thật là không sai, hôm nào hai thằng nhóc kia về phải làm cho bọn chúng thưởng thức mới được.
nói rồi lão cười đắc ý rồi tiếp tục ăn, cứ như vậy sau khoảng ba mươi phút lão ta bỗng dừng lại và nhẹ nhàng nói một câu.
- Đã đến rồi còn ẩn ẩn núp núp làm gì, không thấy mỏi chân hay sao cơ chứ.
Sau lời nói của lão già, thì một bóng xám từ dưới chân núi chậm rãi đi về phía lão già, người nầy khoảng tám mươi tuổi, thân hình hơi thấp lùn mập mạp, khoáng một chiếc trường bào màu xám, khuôn mặt tròn như cái đĩa, đôi tai vểnh lên trông hơi khôi hài, miệng luôn tỏ ra tươi cười hớn hở nhưng dường như trong ánh mắt lại chứa đựng sự giảo hoạt.
- Lão Bạch My, đã lâu không gặp, chẳng hay ông vẫn mạnh khỏe đấy chứ? tuổ già nhưng thính lực của ông không hề tệ chút nào đấy nhỉ?
- Ông đang chê tôi già đấy sao, ông cũng không kém gì tôi đâu đấy, chẳng hay hôm nay ông đến đây làm gì, mà tôi tin chắc rằng ông đến đây cũng không có ý tốt đẹp gì đúng không?
Thì ra lão già không ai khác chính là Bạch My Lão quái, sư phụ của Trương Hồng, Trường Hoàng, mặc dù Lão là một thành viên trong Huyết Đao Môn, nhưng lão lại sống biệt lập với môn phái, bởi vì nhiều nguyên nhân, nhưng chủ yếu nhất vẫn là do lão không đồng tình với việc dùng máu huyết của các trinh nữ để luyện công.
Nhiều năm về trước Huyết Đao môn dựa vào luyện bộ Huyết Ảnh Cuồng đao mà trở nên tiếng tăm lừng lẫy trong khắp thiên hạ, dù sức mạnh bộ huyết ảnh cuồng đao là không tầm thường, nhưng mà những đời sau lại không an phận, dã tâm cực lớn tham vọng nhiều bởi vậy mà họ đã đi vào con đường tà ma ngoại đạo, Huyết đao môn vốn có hai bộ võ công, bộ thứ nhất Huyết ảnh cuồng đao là bộ công pháp, còn một pho tâm pháp là huyết ma công, trong cả hai bộ võ công này đều là chí dương công pháp, mỗi lúc luyện tập sẽ tạo thành một dòng dương khí vô cùng mạnh mẽ có thể gây nên tổn thương cho căn cơ gân cốt, bởi vậy từ trước đó không ai dám luyện tập, nhưng ở đời thứ năm của Huyết Đao môn, môn chủ là Lý Thiên Đức, cũng là cùng thời với Bạch My Lão quái, người này có ngộ tính trác tuyệt, thiên tư vô song, bởi vậy mà ông ta đã nghiên cứu tu tập bộ huyết ma công này, và cách mà ông ta nghĩ ra cách để luyện bộ tà công là dùng máu tươi của những trinh nữ để làm hạ đi thân nhiệt trong lúc luyện tập, nhưng trong một lần sơ suất vì không chuẩn bị đủ huyết tế mà ông ta bị đứt đoạn, dẫn đến kinh mạch tổn thương sau đó rồi mất mà việc dùng trinh nữ để luyện công bị Bạch My lão quái phản đối quyết liệt, nhưng vì tìm thấy con đường tu tập nên các thế hệ sau vẫn tiếp tục theo đó mà luyện, còn Bạch My lão quái không muốn nhìn thấy cảnh này nên đã chuyển ra khỏi huyết đao môn sinh sống…
- Bạch My chúng ta có thể thử vài chiêu hay chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook