Đệ Nhất Hầu
-
Chương 34
34. Việc lớn hóa nhỏ.
Toàn bộ sự việc đều vì một chuỗi ngọc.
Lý Minh Kỳ ngừng khóc, cố giãy giụa:
"Không phải chứ, chỉ một việc nhỏ như vậy."
"Đối với bọn nhỏ thì việc nhỏ không phải đều là chuyện lớn hay sao." Lý Minh Hoa nói: "Ai khiến nàng không cao hứng, nàng sẽ khiến cho người ấy không cao hứng."
Đối với Kiếm Nam đạo mà nói thì việc nhỏ của Lý Minh Lâu là việc lớn như trời với họ.
"Muội nghĩ đi, nếu mình là Lý Minh Lâu, muội có làm như vậy không?"
Đương nhiên, là có! Lý Minh Kỳ nghĩ cũng không cần nghĩ.
Trả thù, nàng ấy đang trả thù, một người đáng sợ như vậy, chỉ vì một chuỗi ngọc mà đã châm ngòi bá phụ, bá mẫu trả thù tổ mẫu.
Lý Minh Kỳ lau sạch nước mắt rồi nhảy xuống giường: "Ta đi nói với tổ mẫu và bá phụ."
Lý Minh Hoa nhéo nàng lại: "Muội có chứng cứ gì không? Lý Mẫn nói đây là lời dặn dò của đại bá phụ, có ai chỉ chứng là do nàng ấy dặn dò?"
Ngực Lý Minh Kỳ phập phồng kịch liệt, người Kiếm Nam chắc chắn sẽ không vạch trần nàng ấy.
"Tuy rằng không có chứng cứ thì để tổ mẫu và bá phụ sinh ra nghi ngờ với nàng ta là đủ rồi." Lý Minh Kỳ cắn răng oán hận: "Vậy mà có thể tính kế tổ mẫu, đến vong phụ cũng có thể lấy ra để ngụy trang, thật là hư hỏng."
"Sinh ra nghi ngờ thì thế nào? Tổ mẫu không muốn tiền? Hay là bá phụ bá mẫu không muốn tiền?" Lý Minh Hoa ấn Lý Minh Kỳ ngồi xuống giường: "Tại sao muội còn không rõ nhỉ? Lý Minh Lâu không giống như chúng ta, có nhưng người không cần lấy lòng trưởng bối đâu."
Ngược lại, trưởng bối phải lấy lòng nàng ấy.
Phụ thân đã không còn nữa, nhưng Kiếm Nam đạo còn ở trong tay nàng, nàng vẫn là đại tiểu thư của Lý gia, một vị tiểu thư không chịu thiệt thòi cũng không cần phải đi lấy lòng người khác.
Lý Minh Kỳ ngồi trên giường, mếu máo: "Nàng ta không phải đại bá phụ, nàng ta chỉ là một tiểu nữ tử thôi."
Đều là tiểu nữ tử giống các nàng vì sao lại không giống nhau, Lý Minh Kỳ gạt tay áo ra, ngã rạp xuống giường lại lần nữa khóc hu hu.
Lý Minh Nhiễm không hiểu cũng không thèm để ý vì sao mọi người lại không giống nhau, nhưng nàng biết vì sao Lý Minh Kỳ lại tức giận như vậy, bàn tay nho nhỏ vẫn bóc quả khô: "Tỷ chính là nhìn nàng không vừa mắt thôi, mà không cần lo lắng, nàng ấy không ở nhà lâu đâu, nàng phải gả người mà."
Lý Minh Kỳ nhớ đến bộ dạng của Lý Minh Lâu hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy đối phương sau khi bị thương, quả thực giống như một lệ quỷ, mà cái người có bộ dạng dọa người như vậy còn có thể tiếp tục gả chồng ư....
Lý Minh Kỳ càng khóc to hơn.
Lý Minh Kỳ tủi thân lại phẫn nộ khóc lóc mấy ngày nhưng cũng không đi cáo trạng với tổ mẫu. Lời khuyên của Lý Minh Hoa là một phần, phấn cốt yếu là nàng tự mình cũng suy nghĩ cẩn thận. Chuyện đã tới nước này rồi, hiện giờ có đi cáo trạng cũng không khiến tình cảnh của mình thay đổi, mà chung quy nguyên nhân của tất cả chuyện này là do nàng mượn chuỗi ngọc kia.
Vì vậy, cho dù lão phu nhân có tức giận với Lý Minh Lâu đến đâu cũng không có chỗ phát, cơn giận sẽ trút hết lên người nàng. Bị mắng một lần là đủ rồi, chuyện này nên nhanh chóng để mọi người quên đi là thỏa đáng.
Đám cô nương Lý gia không lại xuất hiện ở viện của Lý Minh Lâu nữa, các nàng càng thêm yên lặng và ngoan ngoãn, cũng không đi quấy rầy người lớn trong nhà.
Lý lão phu nhân lại phái vú già tới mang chút đồ dùng cho Lý Minh Lâu hai lần nữa, lần này nàng cảm tạ nhận lấy. Lần thứ ba lão phu nhân mới biểu lộ sở cầu, muốn Lý Minh Lâu nói với bên Kiếm Nam rằng trong nhà, lão phu nhân là tôn quý nhất, như vậy người nhận tiền tài cũng chỉ có bà, Lý Minh Lâu trả lời rằng sẽ nói với bên Kiếm Nam đạo.
Lý lão phu nhân tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tả thị không đến tìm Lý Minh Lâu nữa, cũng không hỏi han ân cần hay đưa đồ ăn uống, nhưng lại biết rõ những hành động của lão phu nhân.
"Đây là giao dịch, ta tin tưởng sự hứa hẹn của Tiên Nhi." Bà giải thích với nha đầu đang bất an như vậy. "Hơn nữa, lúc này ta mà tới gặp đứa nhỏ kia, mọi chuyện sẽ không được tốt, lão phu nhân sẽ biết Tiên Nhi giúp ta, bà là trưởng bối, một khi ồn ào thì chỉ có vãn bối như chúng ta là có hại."
"Đại tiểu thư đã đồng ý với lão phu nhân rằng sẽ nói cho bên Kiếm Nam, nếu sự tình mà không thành, lão phu nhân vẫn sẽ oán hận đại tiểu thư thôi." Nha đầu nhíu mày nói.
Tả thị cười nói: "Đại tiểu thư chỉ đáp ứng là sẽ nói cho bên kia nhưng chưa nói đồng ý việc ấy."
Nha đầu nhớ tới Lý Minh Lâu đã trả lời một chữ "được" với Tả thị, từ "được" ấy là câu trả lời khẳng định. Mà việc đáp ứng nói cho bên kia chỉ là truyền đạt lại ý mà thôi, vạn nhất bên Kiếm Nam kiên trì với sự sắp xếp của Lý Phụng An thì sao, Lý đại tiểu thư cũng không không thể cãi lời phụ thân nha.
Tâm nha đầu buông xuống, trong nội trạch, Tả thị có càng nhiều tiền thì có thể nắm giữ nhiều quyền thế, ai không muốn làm đại a đầu của bà chủ gia đình đâu.
Tin tức từ Kiếm Nam còn chưa truyền đến, xe ngựa áp tải hàng hóa, tiền tài đã tới.
"Muốn ai nhận? Nhị lão gia à, Lý Mẫn không nói cho các người biết sao?" Quản sự áp tải hàng hóa nhìn qua đã có chút tuổi, hồ đồ hỏi, đặc biệt là khi đi vào sân bị một đám người vây quanh như vậy.
"Chẳng lẽ Lý Mẫn không nói cho mấy người chuyện này đã được quyết định lại một lần nữa sao? Hắn về Kiếm Nam xin chỉ thị rồi còn gì?" Đám quản sự của Lý lão phu nhân tức giận nói.
"Lý Mẫn không nói với chúng ta, mà chúng ta cũng không gặp được hắn." Quản sự áp tải hàng hóa rất không cao hứng nói. "Có thể hắn đi gấp quá, quên rồi."
Này cũng có thể quên sao?
"Dù sao đồ ta đang mang đến, nhanh để ta bàn giao cho Nhị lão gia đi, ta còn phải quay trở về, chậm ngày giờ chính là trái với quân lệnh, sẽ bị phạt."
Người Kiếm Nam động bất động đều lôi trị gia như trị quân ra, thật là phiền lòng.
"Ta mặc kệ Kiếm Nam lại đưa ra quyết định gì, hiện tại ta tới đây rồi thì phải dựa vào những sắp xếp trước đó, Nhị lão gia không nhận thì chúng ta mang đồ vật trở về."
Nhỡ việc sẽ bị trảm khiến cho quản sự của Kiếm Nam cực kỳ cường ngạnh, đám quản sự của Lý lão phu nhân cũng không biết làm cách nào mà đám quản sự của Lý Phụng Thường lại an tĩnh như gà.
Còn may rằng có một việc đạt được nhất trí.
"Không thể để bọn họ kéo hàng hóa về." Lý Phụng Thường thỉnh cầu lão phu nhân: "Hiện tại Kiếm Nam quá rối loạn, đến rồi lại đi không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì."
Từ chuyện này, Lão phu nhân cũng nhận thức được Lý Mẫn cũng không phải nhân vật quan trọng gì, những người này tựa hồ như mỗi người đều có một chủ ý khác nhau, nghe lệnh cũng khác nhau. Đồ vật mà bị kéo đi thì phải nửa năm sau mới lại có, tuy rằng bà cũng không thiếu tiền nhưng tiền ở trước mặt rồi ai muốn nó bay đi đâu, sớm bắt được một ngày cũng tốt hơn muộn một ngày mà.
"Mẫu thân cho người đi cùng với con đi, con ký tiếp nhận hàng hóa cho bọn họ, rồi mẫu thân có thể lấy đi, con trai một chút cũng không dám lưu giữ." Lý Phụng Thường quỳ gối thỉnh cầu mẫu thân của mình.
Lý lão phu nhân lạnh nhạt nói: "Ta cũng không cần thứ gì của con, con lấy đồ đại ca cho con, còn ta lấy đồ mà con trai ta cho ta."
Chuyện này tạm thời được giải quyết như vậy, hai mẹ con lại khôi phục hòa hợp như lúc trước.
"Không có xác nhận thì một chút cũng không để người khác lấy đi hàng hòa rõ chưa." Lý Phụng Thường dặn dò thủ hạ của mình.
"Các ngươi chú ý vào, đồ của ta thì phải lập tức lấy về, ta không muốn những người khác động vào đồ vật của ta." Lý lão phu nhân ra lệnh với nhóm vú giá đang chờ hầu hạ bên cạnh.
"Điều chúng ta cần phải làm là vẫn luôn có mặt ở đây." Tả thị yên lặng nói cho đám nha đầu đứng bên người. "Đây là một nghi thức, chỉ cần lúc này tiếp nhận hàng hóa dưới danh nghĩa Nhị lão gia thì mặc kệ đồ vật có ở trong tay chúng ta hay không thì tính chất chuyện này đã được quyết định, về sau càng dễ làm."
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần ứng đối việc trước mắt này, còn Lý Mẫn có địa vị thế nào ở Kiếm Nam hay đại tiểu thư có ở trong nội trạch hay không đều tạm thời bị quên mất.
Lý Minh Lâu không cần mọi người thời thời khắc khắc phải nhớ tới mình, chỉ cần họ nhớ rõ rằng không nên khiêu khích nàng là được rồi.
...
...
Sau 15 ngày, Lý Minh Lâu lại đi tới nhà của Quý Lương. Xe ngựa còn chưa tới cửa thì Nguyên Cát đã nhìn thấy người thiếu niên thiếu chút nữa đã bị đánh chết đang cõng cái sọt chạy ra.
"Tiểu thư, vết thương của hắn đã khỏi rất nhanh." Nguyên Cát không nhịn được kinh ngạc nói.
Lý Minh Lâu nhấc màn xe lên, cho nên nàng tìm đúng người rồi phải không?
- ----------------------
Toàn bộ sự việc đều vì một chuỗi ngọc.
Lý Minh Kỳ ngừng khóc, cố giãy giụa:
"Không phải chứ, chỉ một việc nhỏ như vậy."
"Đối với bọn nhỏ thì việc nhỏ không phải đều là chuyện lớn hay sao." Lý Minh Hoa nói: "Ai khiến nàng không cao hứng, nàng sẽ khiến cho người ấy không cao hứng."
Đối với Kiếm Nam đạo mà nói thì việc nhỏ của Lý Minh Lâu là việc lớn như trời với họ.
"Muội nghĩ đi, nếu mình là Lý Minh Lâu, muội có làm như vậy không?"
Đương nhiên, là có! Lý Minh Kỳ nghĩ cũng không cần nghĩ.
Trả thù, nàng ấy đang trả thù, một người đáng sợ như vậy, chỉ vì một chuỗi ngọc mà đã châm ngòi bá phụ, bá mẫu trả thù tổ mẫu.
Lý Minh Kỳ lau sạch nước mắt rồi nhảy xuống giường: "Ta đi nói với tổ mẫu và bá phụ."
Lý Minh Hoa nhéo nàng lại: "Muội có chứng cứ gì không? Lý Mẫn nói đây là lời dặn dò của đại bá phụ, có ai chỉ chứng là do nàng ấy dặn dò?"
Ngực Lý Minh Kỳ phập phồng kịch liệt, người Kiếm Nam chắc chắn sẽ không vạch trần nàng ấy.
"Tuy rằng không có chứng cứ thì để tổ mẫu và bá phụ sinh ra nghi ngờ với nàng ta là đủ rồi." Lý Minh Kỳ cắn răng oán hận: "Vậy mà có thể tính kế tổ mẫu, đến vong phụ cũng có thể lấy ra để ngụy trang, thật là hư hỏng."
"Sinh ra nghi ngờ thì thế nào? Tổ mẫu không muốn tiền? Hay là bá phụ bá mẫu không muốn tiền?" Lý Minh Hoa ấn Lý Minh Kỳ ngồi xuống giường: "Tại sao muội còn không rõ nhỉ? Lý Minh Lâu không giống như chúng ta, có nhưng người không cần lấy lòng trưởng bối đâu."
Ngược lại, trưởng bối phải lấy lòng nàng ấy.
Phụ thân đã không còn nữa, nhưng Kiếm Nam đạo còn ở trong tay nàng, nàng vẫn là đại tiểu thư của Lý gia, một vị tiểu thư không chịu thiệt thòi cũng không cần phải đi lấy lòng người khác.
Lý Minh Kỳ ngồi trên giường, mếu máo: "Nàng ta không phải đại bá phụ, nàng ta chỉ là một tiểu nữ tử thôi."
Đều là tiểu nữ tử giống các nàng vì sao lại không giống nhau, Lý Minh Kỳ gạt tay áo ra, ngã rạp xuống giường lại lần nữa khóc hu hu.
Lý Minh Nhiễm không hiểu cũng không thèm để ý vì sao mọi người lại không giống nhau, nhưng nàng biết vì sao Lý Minh Kỳ lại tức giận như vậy, bàn tay nho nhỏ vẫn bóc quả khô: "Tỷ chính là nhìn nàng không vừa mắt thôi, mà không cần lo lắng, nàng ấy không ở nhà lâu đâu, nàng phải gả người mà."
Lý Minh Kỳ nhớ đến bộ dạng của Lý Minh Lâu hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy đối phương sau khi bị thương, quả thực giống như một lệ quỷ, mà cái người có bộ dạng dọa người như vậy còn có thể tiếp tục gả chồng ư....
Lý Minh Kỳ càng khóc to hơn.
Lý Minh Kỳ tủi thân lại phẫn nộ khóc lóc mấy ngày nhưng cũng không đi cáo trạng với tổ mẫu. Lời khuyên của Lý Minh Hoa là một phần, phấn cốt yếu là nàng tự mình cũng suy nghĩ cẩn thận. Chuyện đã tới nước này rồi, hiện giờ có đi cáo trạng cũng không khiến tình cảnh của mình thay đổi, mà chung quy nguyên nhân của tất cả chuyện này là do nàng mượn chuỗi ngọc kia.
Vì vậy, cho dù lão phu nhân có tức giận với Lý Minh Lâu đến đâu cũng không có chỗ phát, cơn giận sẽ trút hết lên người nàng. Bị mắng một lần là đủ rồi, chuyện này nên nhanh chóng để mọi người quên đi là thỏa đáng.
Đám cô nương Lý gia không lại xuất hiện ở viện của Lý Minh Lâu nữa, các nàng càng thêm yên lặng và ngoan ngoãn, cũng không đi quấy rầy người lớn trong nhà.
Lý lão phu nhân lại phái vú già tới mang chút đồ dùng cho Lý Minh Lâu hai lần nữa, lần này nàng cảm tạ nhận lấy. Lần thứ ba lão phu nhân mới biểu lộ sở cầu, muốn Lý Minh Lâu nói với bên Kiếm Nam rằng trong nhà, lão phu nhân là tôn quý nhất, như vậy người nhận tiền tài cũng chỉ có bà, Lý Minh Lâu trả lời rằng sẽ nói với bên Kiếm Nam đạo.
Lý lão phu nhân tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tả thị không đến tìm Lý Minh Lâu nữa, cũng không hỏi han ân cần hay đưa đồ ăn uống, nhưng lại biết rõ những hành động của lão phu nhân.
"Đây là giao dịch, ta tin tưởng sự hứa hẹn của Tiên Nhi." Bà giải thích với nha đầu đang bất an như vậy. "Hơn nữa, lúc này ta mà tới gặp đứa nhỏ kia, mọi chuyện sẽ không được tốt, lão phu nhân sẽ biết Tiên Nhi giúp ta, bà là trưởng bối, một khi ồn ào thì chỉ có vãn bối như chúng ta là có hại."
"Đại tiểu thư đã đồng ý với lão phu nhân rằng sẽ nói cho bên Kiếm Nam, nếu sự tình mà không thành, lão phu nhân vẫn sẽ oán hận đại tiểu thư thôi." Nha đầu nhíu mày nói.
Tả thị cười nói: "Đại tiểu thư chỉ đáp ứng là sẽ nói cho bên kia nhưng chưa nói đồng ý việc ấy."
Nha đầu nhớ tới Lý Minh Lâu đã trả lời một chữ "được" với Tả thị, từ "được" ấy là câu trả lời khẳng định. Mà việc đáp ứng nói cho bên kia chỉ là truyền đạt lại ý mà thôi, vạn nhất bên Kiếm Nam kiên trì với sự sắp xếp của Lý Phụng An thì sao, Lý đại tiểu thư cũng không không thể cãi lời phụ thân nha.
Tâm nha đầu buông xuống, trong nội trạch, Tả thị có càng nhiều tiền thì có thể nắm giữ nhiều quyền thế, ai không muốn làm đại a đầu của bà chủ gia đình đâu.
Tin tức từ Kiếm Nam còn chưa truyền đến, xe ngựa áp tải hàng hóa, tiền tài đã tới.
"Muốn ai nhận? Nhị lão gia à, Lý Mẫn không nói cho các người biết sao?" Quản sự áp tải hàng hóa nhìn qua đã có chút tuổi, hồ đồ hỏi, đặc biệt là khi đi vào sân bị một đám người vây quanh như vậy.
"Chẳng lẽ Lý Mẫn không nói cho mấy người chuyện này đã được quyết định lại một lần nữa sao? Hắn về Kiếm Nam xin chỉ thị rồi còn gì?" Đám quản sự của Lý lão phu nhân tức giận nói.
"Lý Mẫn không nói với chúng ta, mà chúng ta cũng không gặp được hắn." Quản sự áp tải hàng hóa rất không cao hứng nói. "Có thể hắn đi gấp quá, quên rồi."
Này cũng có thể quên sao?
"Dù sao đồ ta đang mang đến, nhanh để ta bàn giao cho Nhị lão gia đi, ta còn phải quay trở về, chậm ngày giờ chính là trái với quân lệnh, sẽ bị phạt."
Người Kiếm Nam động bất động đều lôi trị gia như trị quân ra, thật là phiền lòng.
"Ta mặc kệ Kiếm Nam lại đưa ra quyết định gì, hiện tại ta tới đây rồi thì phải dựa vào những sắp xếp trước đó, Nhị lão gia không nhận thì chúng ta mang đồ vật trở về."
Nhỡ việc sẽ bị trảm khiến cho quản sự của Kiếm Nam cực kỳ cường ngạnh, đám quản sự của Lý lão phu nhân cũng không biết làm cách nào mà đám quản sự của Lý Phụng Thường lại an tĩnh như gà.
Còn may rằng có một việc đạt được nhất trí.
"Không thể để bọn họ kéo hàng hóa về." Lý Phụng Thường thỉnh cầu lão phu nhân: "Hiện tại Kiếm Nam quá rối loạn, đến rồi lại đi không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì."
Từ chuyện này, Lão phu nhân cũng nhận thức được Lý Mẫn cũng không phải nhân vật quan trọng gì, những người này tựa hồ như mỗi người đều có một chủ ý khác nhau, nghe lệnh cũng khác nhau. Đồ vật mà bị kéo đi thì phải nửa năm sau mới lại có, tuy rằng bà cũng không thiếu tiền nhưng tiền ở trước mặt rồi ai muốn nó bay đi đâu, sớm bắt được một ngày cũng tốt hơn muộn một ngày mà.
"Mẫu thân cho người đi cùng với con đi, con ký tiếp nhận hàng hóa cho bọn họ, rồi mẫu thân có thể lấy đi, con trai một chút cũng không dám lưu giữ." Lý Phụng Thường quỳ gối thỉnh cầu mẫu thân của mình.
Lý lão phu nhân lạnh nhạt nói: "Ta cũng không cần thứ gì của con, con lấy đồ đại ca cho con, còn ta lấy đồ mà con trai ta cho ta."
Chuyện này tạm thời được giải quyết như vậy, hai mẹ con lại khôi phục hòa hợp như lúc trước.
"Không có xác nhận thì một chút cũng không để người khác lấy đi hàng hòa rõ chưa." Lý Phụng Thường dặn dò thủ hạ của mình.
"Các ngươi chú ý vào, đồ của ta thì phải lập tức lấy về, ta không muốn những người khác động vào đồ vật của ta." Lý lão phu nhân ra lệnh với nhóm vú giá đang chờ hầu hạ bên cạnh.
"Điều chúng ta cần phải làm là vẫn luôn có mặt ở đây." Tả thị yên lặng nói cho đám nha đầu đứng bên người. "Đây là một nghi thức, chỉ cần lúc này tiếp nhận hàng hóa dưới danh nghĩa Nhị lão gia thì mặc kệ đồ vật có ở trong tay chúng ta hay không thì tính chất chuyện này đã được quyết định, về sau càng dễ làm."
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần ứng đối việc trước mắt này, còn Lý Mẫn có địa vị thế nào ở Kiếm Nam hay đại tiểu thư có ở trong nội trạch hay không đều tạm thời bị quên mất.
Lý Minh Lâu không cần mọi người thời thời khắc khắc phải nhớ tới mình, chỉ cần họ nhớ rõ rằng không nên khiêu khích nàng là được rồi.
...
...
Sau 15 ngày, Lý Minh Lâu lại đi tới nhà của Quý Lương. Xe ngựa còn chưa tới cửa thì Nguyên Cát đã nhìn thấy người thiếu niên thiếu chút nữa đã bị đánh chết đang cõng cái sọt chạy ra.
"Tiểu thư, vết thương của hắn đã khỏi rất nhanh." Nguyên Cát không nhịn được kinh ngạc nói.
Lý Minh Lâu nhấc màn xe lên, cho nên nàng tìm đúng người rồi phải không?
- ----------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook