Đệ Nhất Ác Phi
-
Quyển 2 - Chương 3: Nhìn sư phụ tắm
Edit: August97
"Thanh Nhi cũng đã thẳng thắn với người, nàng cũng vì tốt cho người, vì tốt cho Dịch nhi, nếu đã không hợp, vậy thì đồng ý chuyện hòa ly thôi."
"Để ai gia suy nghĩ một chút!"
Thái hậu cũng không nén được giận, xoay người, thái độ không được tự nhiên:
"Thanh Nhi ngươi trở về trước đi, nếu ta đồng ý, ta sẽ sai Tiểu Thuận Tử mang ý chỉ tới tận phủ.”
"Vâng"
Biết Thái hậu đã dao động, trong lòng Vãn Thanh cũng sáng tỏ, liền không nói nữa mà đứng dậy rời đi, Phong Nhược Nhan nói vừa lúc muốn đi vương phủ xem Phong Huyền Dịch một chút, lấy cớ cùng Vãn Thanh ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về Dịch phủ.
Thời điểm xe ngựa dừng ở bên ngoài vương phủ, Phong Huyền Dịch cũng vừa vặn từ hoàng cung trở lại. Mới vừa đưa mắt liền bắt gặp một đôi con ngươi sắc bén nhìn mình chằm chằm, Vãn Thanh khó chịu, cũng không phản ứng gì mà nghiêng đầu xoay người tiến vào.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
"Thanh Nhi mới vừa vào cung gặp mẫu hậu, ta vừa lúc có chuyện muốn nói với đệ, liền cùng nàng trở lại, đi vào trước đi." Giọng nói Phong Nhược Nhan êm dịu, theo sau lưng Vãn Thanh cùng vào phủ.
"Thanh Nhi ~" thật xa đã nghe được một thanh âm đầy quan tâm từ phía trước, Vãn Thanh nhìn về phía đó, Mộc Vân Hạc ngồi trước bàn đá, thấy nàng đi tới liền đứng dậy đón:
"Có chuyện gì? Sao cổ muội lại bị như vậy? Còn có trên mặt bị gì sao?”
Liếc mắt đã nhìn thấy nơi Vãn Thanh bị thương, Vãn Thanh có phần không được tự nhiên gạt tay hắn ra, cười tự giễu.
"Không sao, là do muội không cẩn thận."
"Sao có thể thương tổn đến cổ, Thanh Nhi đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết chăm sóc mình."
Mộc Vân Hạc tức giận quở trách, lại đưa mắt nhìn sang Phong Huyền Dịch, lời nói dối rõ ràng như vậy hắn vẫn có thể nhìn ra.
"Vân Hạc huynh không nói ta cũng không phát hiện ra, ta đã kỳ quái sao hôm nay Thanh Nhi lại băng bó phần cổ như vậy."
Vẻ mặt Phong Nhược Nhan khẩn trương, tiến lên nhìn khuôn mặt nàng:
"Vết thương này là bị kim châm, sao không nói sớm, ta sai ngự y tới đây xem cho muội, không thể tùy tiện như thế được."
"Không có gì đáng ngại."
Hai người Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc ngươi một câu ta một câu, đều hết sức ân cần, Phong Huyền Dịch đứng một bên cau mày, hắn cũng đã đoán ra là do Tử Cơ làm, nghĩ muốn tiến lên hỏi han một chút, lại thấy Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc như vậy cũng không mở miệng được, đứng đó một lát liền xoay người rời đi.
"Không phải công chúa còn có việc muốn nói với Vương gia sao?" Không chịu nổi nhiệt tình của hai người này, khuôn mặt Vãn Thanh cũng bị ngón tay của hai người chọc đau.
"Ừ, vậy ta đi tìm đệ đệ trước, đợi lát nữa trở lại sẽ tới thăm muội."
Đuổi đi một người, Mộc Vân Hạc vẫn còn ở đây, sắc mặt hắn rất khó coi, cũng không khó nhìn ra vẻ tràn đầy đau lòng trong đó, thấy chung quanh không ai, mới thở dài nhỏ giọng nói.
"Thanh Nhi, có phải Vương gia khi dễ muội hay không?"
"Hả?"
Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Vân Hạc, trong lòng tự hỏi phải trả lời như thế nào mới giúp nàng nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
"Vẫn là vì nữ nhân kia?"
"Đại ca, ta."
Ấp úng muốn nói lại thôi khiến Mộc Vân Hạc càng thêm khẳng định là do Phong Huyền Dịch làm sai, sắc mặt hắn giận dữ, thanh âm cũng lớn hơn mấy phần.
"Thanh Nhi, muội cứ nói thẳng, chức quan của ta cùng phụ thân mặc dù không lớn, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho việc muội muội bị người ta ăn hiếp, muội là vương phi của hắn, sao hắn có thể như thế với muội!"
"Đại ca, không phải hắn."
"Vậy là nữ nhân kia? Ta đi tìm hắn!"
Mộc Vân Hạc tức giận muốn đi ra bên ngoài, Vãn Thanh vội vàng giữ lấy hắn, giọng nói cũng mềm xuống.
"Đại ca, hôm nay muội đã vào cung xin ý chỉ Thái hậu để hai người muội hòa ly, huynh không cần tìm hắn nữa."
"Hòa ly?!"
Mộc Vân Hạc giật mình, thanh âm cũng đề cao, Vãn Thanh vội vàng nói hắn nhỏ giọng một chút, hắn áy náy nhìn Vãn Thanh, vẫn là vẻ mặt lo lắng:
“Thanh Nhi, chuyện lớn như vậy sao muội không thương nghị trước với ta và cha."
"Đại ca huynh không phải không biết, muội thật sự không cách nào chịu được cuộc sống như thế, Vương gia có một nữ nhân khác chắc hẳn huynh đã biết, vốn muội định mắt nhắm mắt mở cho qua, nào đoán được Vương gia thực sự quá sủng ái nàng ta, biệt viện vốn là nơi chính phi ở lại để nàng ta ở đã không nói, còn giao Kim Ấn trong phủ cho quản gia, nữ nhân kia được vương gia sủng ái ngày ngày lại chạy tới khiêu khích, muội cùng nàng ta đấu, nàng ta liền giả bộ đáng thương với Vương gia, Vương gia buồn bực, cũng không để ý mặt mũi, đánh nhau với muội, chuyện này, người làm trong phủ đều đã xem qua nhiều lần."
"Tại sao Vương gia có thể như vậy?!"
"Đại ca xem mặt muội, còn có cổ muội, đều là nữ nhân kia gây nên, Vương gia lại mặc kệ, muội thật sự không thể chịu được cuộc sống như thế, mới tự ý chủ trương, đại ca trở về làm phiền nói với phụ thân, Thanh Nhi thực xin lỗi mọi người." Thanh âm Vãn Thanh nghẹn ngào, càng diễn càng nhập tâm, nước mắt nói đến là đến.
"Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly thì hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định sẽ không để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta nói với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta sẽ cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định không thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"
"Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly thì hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định sẽ không để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta nói với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta sẽ cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định không thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"
"Đa tạ đại ca!"
Trên mặt hiện lên mấy phần cười thầm, có Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc giúp một tay, cộng thêm Thái hậu đang dao động, chuyện hòa ly này sợ là ván đã đóng thuyền rồi.
"Nếu Thanh Nhi không muốn ở vương phủ, có thể theo ta trở về ngay."
"Không sao, mặc dù Vương gia đối đãi với muội không tốt, nhưng vẫn có người đối đãi với muội rất tốt, muội muốn trong mấy ngày này cáo biệt bọn họ, chờ tin tức của đại ca."
"Vậy ta đi về trước nói với phụ thân, nếu Vương gia khi dễ muội, lập tức phái người tới thông báo cho ta biết, biết không?"
"Vâng."
Đứng dậy tiễn Mộc Vân Hạc, vốn tưởng rằng có thể được nghỉ ngơi một chút, lúc trở lại lại nhìn thấy Phong Huyền Dịch đứng ở cửa phòng, xoay người nhìn về phía nàng, không biết Phong Nhược Nhan đã đi đâu, chung quanh không có bóng dáng của nàng.
"Không phải Vương gia đi gặp công chúa rồi sao?"
"Tỷ tỷ có chuyện nên đi về trước, thương thế của ngươi…" Sắc mặt Phong Huyền Dịch thiếu tự nhiên, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, "Bổn vương đưa chút thuốc thoa ngoài da cho ngươi, khi hoàng huynh và ta còn bé hay dùng khi bị thương, hiệu quả rất tốt, người bảo nha hoàn thoa thuốc… "
"Vương gia hảo tâm như vậy thật khiến ta không dám nhận, ta cho rằng ngươi phải luôn ước gì ta chết đi chứ." Vãn Thanh liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhận vật trong tay hắn.
"Ngươi tin hay không thì tùy, Bổn vương hảo tâm cố ý hỏi hoàng huynh, ngươi lại không biết điều như vậy, không cần thì ném đi!" Sắc mặt Phong Huyền Dịch rất khó coi, tức giận ném mạnh vật trong tay, xoay người rời đi.
Vãn Thanh nhìn túi đồ kia, vừa mở ra, bình bình lọ lọ có chừng hơn mười cái, đã là thuốc Hoàng đế dùng, nhất định là thượng phẩm, nghĩ vậy Vãn Thanh liền thu lại chúng.
Thấy sắc trời còn sớm, trong lòng cũng khá nhớ Dung Chỉ, liền vượt qua rừng trúc đi tìm hắn, bên trong nhà lá không có bóng dáng của hắn, Vãn Thanh kỳ quái, đi khắp nơi lại phát hiện phía trước truyền đến âm thanh nước chảy.
Đi về phía trước đã nhìn thấy một thác nước nhỏ từ trên cao chảy xuống, tiếng nước chảy thập phần dễ nghe dòng sông nhỏ dưới thác nước cũng hết sức nhu hòa, muốn lại gần xem một chút, lại phát hiện trên bờ cát vứt y phục đỏ như lửa, suy đoán có lẽ Dung Chỉ đang ở đây giặt quần áo hoặc tắm rửa, mắt Vãn Thanh sáng lên.
Theo dấu vết y phục kia rón rén đi tới, quả nhiên nhìn thấy một sống lưng trơn bóng, tóc đen thật dài dán chặt bên hông có phần bị nước sông thấm ướt, hai cánh tay trắng nõn khi có khi không vuốt ve bả vai, thỉnh thoảng tóc đen không che dấu lộ ra da thịt trắng nõn càng thêm mê người, núp ở phía sau một đại thụ, Vãn Thanh không chớp mắt nhìn chằm chằm nam tử phía trước đang xoay người lại.
Mắt xếch hẹp dài thập phần quyến rũ, dù chưa thoa phấn lại có thể nhìn ra vẻ đẹp không ai bì nổi, ngũ quan tinh xảo nổi bật dưới trời chiều càng phát ra ánh sáng đẹp mắt, thân thể tinh tráng lộ ra, có thể nhìn thấy hai điểm phấn hồng, trên ngực còn có một vết sẹo lớn, Vãn Thanh suy đoán nhất định là do vết thương lưu lại, hắn khẽ vuốt tóc, quan sát toàn thân, trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy nữ thần cũng phải mặc cảm.
Da thịt trắng nõn lộ ra thuỷ châu, ánh mắt hẹp dài của hắn híp lại, cơ thể săn chắc dần dần chìm vào trong nước, bắt đầu lúc lúc lặn.
Cũng không biết có phải do nhìn ngắm quá mê mẩn hay không, Vãn Thanh đứng không vững hướng nghiêng người về phía trước một chút, Dung Chỉ trong nước nghe được âm thanh, lập tức cảnh giác hô một tiếng
"Người nào?!"
Vãn Thanh muốn chạy, một phi tiêu đã bay đến trước mặt nàng, trong lòng hối hận, hắn cũng đã mặc y phục phi thân đến trước mặt nàng.
Tóc dài phủ trên y phục ẩm ướt, lồng ngực trắng nõn còn lộ rõ hơn phân nửa, y phục đỏ như lửa rộng thùng thình khoác lên người, còn mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của hắn, thần sắc mị hoặc, mắt xếch thập phần mị nhân.
"Sư… sư phụ."
Vãn Thanh cười ngây ngô mấy tiếng, nhìn thần sắc không tốt của hắn, trong lòng thấp thỏm.
Hắn thấy Vãn Thanh, đầu tiên là cả kinh nghiêng đầu, kéo lại y phục, nhìn lại hắn, Vãn Thanh đã phát hiện trên khuôn mặt hắn hiện lên sắc đỏ ửng.
"Sư phụ, ta…"
"Ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì?!"
"Vốn muốn tới xem sư phụ một chút, thấy sư phụ không có ở đó nên ra ngoài tìm, thấy sư phụ tắm giặt vui vẻ như vậy, không đành lòng cắt đứt."
Lén lút nhìn hắn, Dung Chỉ hơi ngượng ngùng, khuôn mặt yêu mị bỗng dưng hung dữ.
"Trở về chờ ta!"
"Sư phụ!" Còn muốn nói tiếp gì đó, lại thấy trước mặt bay tới một thanh phi tiêu, Vãn Thanh sợ hết hồn, vội vàng gật đầu chạy đi.
Dung Chỉ liếc mắt nhìn bóng dáng nàng chạy đi, sắc mặt nhăn nhó, lần nữa lặn vào trong nước.
Đợi ở nhà lá đến khi sắc trời tối cũng không thấy hắn trở lại, Vãn Thanh có phần nhàm chán, vào nhà nhìn xem có nguyên liệu làm đồ ăn gì không, muốn làm vài món ăn, lại phát hiện tất cả đều là rau dại củ quả thức ăn chay, Vãn Thanh thích ăn thịt, thấy mấy thứ đồ như vậy thì không có khẩu vị, suy nghĩ một chút, thấy cung tên trong phòng thì mang theo vào rừng, tìm hồi lâu mới bắt được một con thỏ.
Lúc trở về Dung Chỉ đã trở lại, trong tay còn cầm mấy bộ y phục, thấy Vãn Thanh xách theo con thỏ trở lại có phần bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Sư phụ trở lại."
"Ừ."
"Thương thế của ngươi sao rồi?"
"Không sai biệt lắm”
“Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
"Nhớ sư phụ nên tới xem một chút, chắc sư phụ chưa ăn cơm, ta đem con thỏ này nướng lên."
"Ta không ăn thịt."
Lời nói của Dung Chỉ chưa ra khỏi miệng, Vãn Thanh đã xách thỏ chạy nhanh như làn khói đến bờ sông rồi, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giúp nàng nhóm củi, trước cửa nhanh chóng nhóm lên một đống lửa.
"Sư phụ người vừa mới nói gì?"
Xách thỏ lên, Vãn Thanh chạy đến phòng bếp lấy chút đồ gia vị mới ngồi vào chỗ của mình bên cạnh hắn.
"Không có gì, sao hôm nay ngươi rãnh rỗi như vậy."
"Nhớ sư phụ nên tới xem một chút a!"
Vãn Thanh quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, nhìn khuôn mặt như ngọc của Dung Chỉ xoay qua chỗ khác không nhìn mình, trong lòng lại nhiều hơn mấy phần vui sướng pha trò…
"Thanh Nhi cũng đã thẳng thắn với người, nàng cũng vì tốt cho người, vì tốt cho Dịch nhi, nếu đã không hợp, vậy thì đồng ý chuyện hòa ly thôi."
"Để ai gia suy nghĩ một chút!"
Thái hậu cũng không nén được giận, xoay người, thái độ không được tự nhiên:
"Thanh Nhi ngươi trở về trước đi, nếu ta đồng ý, ta sẽ sai Tiểu Thuận Tử mang ý chỉ tới tận phủ.”
"Vâng"
Biết Thái hậu đã dao động, trong lòng Vãn Thanh cũng sáng tỏ, liền không nói nữa mà đứng dậy rời đi, Phong Nhược Nhan nói vừa lúc muốn đi vương phủ xem Phong Huyền Dịch một chút, lấy cớ cùng Vãn Thanh ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về Dịch phủ.
Thời điểm xe ngựa dừng ở bên ngoài vương phủ, Phong Huyền Dịch cũng vừa vặn từ hoàng cung trở lại. Mới vừa đưa mắt liền bắt gặp một đôi con ngươi sắc bén nhìn mình chằm chằm, Vãn Thanh khó chịu, cũng không phản ứng gì mà nghiêng đầu xoay người tiến vào.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
"Thanh Nhi mới vừa vào cung gặp mẫu hậu, ta vừa lúc có chuyện muốn nói với đệ, liền cùng nàng trở lại, đi vào trước đi." Giọng nói Phong Nhược Nhan êm dịu, theo sau lưng Vãn Thanh cùng vào phủ.
"Thanh Nhi ~" thật xa đã nghe được một thanh âm đầy quan tâm từ phía trước, Vãn Thanh nhìn về phía đó, Mộc Vân Hạc ngồi trước bàn đá, thấy nàng đi tới liền đứng dậy đón:
"Có chuyện gì? Sao cổ muội lại bị như vậy? Còn có trên mặt bị gì sao?”
Liếc mắt đã nhìn thấy nơi Vãn Thanh bị thương, Vãn Thanh có phần không được tự nhiên gạt tay hắn ra, cười tự giễu.
"Không sao, là do muội không cẩn thận."
"Sao có thể thương tổn đến cổ, Thanh Nhi đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết chăm sóc mình."
Mộc Vân Hạc tức giận quở trách, lại đưa mắt nhìn sang Phong Huyền Dịch, lời nói dối rõ ràng như vậy hắn vẫn có thể nhìn ra.
"Vân Hạc huynh không nói ta cũng không phát hiện ra, ta đã kỳ quái sao hôm nay Thanh Nhi lại băng bó phần cổ như vậy."
Vẻ mặt Phong Nhược Nhan khẩn trương, tiến lên nhìn khuôn mặt nàng:
"Vết thương này là bị kim châm, sao không nói sớm, ta sai ngự y tới đây xem cho muội, không thể tùy tiện như thế được."
"Không có gì đáng ngại."
Hai người Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc ngươi một câu ta một câu, đều hết sức ân cần, Phong Huyền Dịch đứng một bên cau mày, hắn cũng đã đoán ra là do Tử Cơ làm, nghĩ muốn tiến lên hỏi han một chút, lại thấy Phong Nhược Nhan cùng Mộc Vân Hạc như vậy cũng không mở miệng được, đứng đó một lát liền xoay người rời đi.
"Không phải công chúa còn có việc muốn nói với Vương gia sao?" Không chịu nổi nhiệt tình của hai người này, khuôn mặt Vãn Thanh cũng bị ngón tay của hai người chọc đau.
"Ừ, vậy ta đi tìm đệ đệ trước, đợi lát nữa trở lại sẽ tới thăm muội."
Đuổi đi một người, Mộc Vân Hạc vẫn còn ở đây, sắc mặt hắn rất khó coi, cũng không khó nhìn ra vẻ tràn đầy đau lòng trong đó, thấy chung quanh không ai, mới thở dài nhỏ giọng nói.
"Thanh Nhi, có phải Vương gia khi dễ muội hay không?"
"Hả?"
Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Vân Hạc, trong lòng tự hỏi phải trả lời như thế nào mới giúp nàng nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
"Vẫn là vì nữ nhân kia?"
"Đại ca, ta."
Ấp úng muốn nói lại thôi khiến Mộc Vân Hạc càng thêm khẳng định là do Phong Huyền Dịch làm sai, sắc mặt hắn giận dữ, thanh âm cũng lớn hơn mấy phần.
"Thanh Nhi, muội cứ nói thẳng, chức quan của ta cùng phụ thân mặc dù không lớn, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho việc muội muội bị người ta ăn hiếp, muội là vương phi của hắn, sao hắn có thể như thế với muội!"
"Đại ca, không phải hắn."
"Vậy là nữ nhân kia? Ta đi tìm hắn!"
Mộc Vân Hạc tức giận muốn đi ra bên ngoài, Vãn Thanh vội vàng giữ lấy hắn, giọng nói cũng mềm xuống.
"Đại ca, hôm nay muội đã vào cung xin ý chỉ Thái hậu để hai người muội hòa ly, huynh không cần tìm hắn nữa."
"Hòa ly?!"
Mộc Vân Hạc giật mình, thanh âm cũng đề cao, Vãn Thanh vội vàng nói hắn nhỏ giọng một chút, hắn áy náy nhìn Vãn Thanh, vẫn là vẻ mặt lo lắng:
“Thanh Nhi, chuyện lớn như vậy sao muội không thương nghị trước với ta và cha."
"Đại ca huynh không phải không biết, muội thật sự không cách nào chịu được cuộc sống như thế, Vương gia có một nữ nhân khác chắc hẳn huynh đã biết, vốn muội định mắt nhắm mắt mở cho qua, nào đoán được Vương gia thực sự quá sủng ái nàng ta, biệt viện vốn là nơi chính phi ở lại để nàng ta ở đã không nói, còn giao Kim Ấn trong phủ cho quản gia, nữ nhân kia được vương gia sủng ái ngày ngày lại chạy tới khiêu khích, muội cùng nàng ta đấu, nàng ta liền giả bộ đáng thương với Vương gia, Vương gia buồn bực, cũng không để ý mặt mũi, đánh nhau với muội, chuyện này, người làm trong phủ đều đã xem qua nhiều lần."
"Tại sao Vương gia có thể như vậy?!"
"Đại ca xem mặt muội, còn có cổ muội, đều là nữ nhân kia gây nên, Vương gia lại mặc kệ, muội thật sự không thể chịu được cuộc sống như thế, mới tự ý chủ trương, đại ca trở về làm phiền nói với phụ thân, Thanh Nhi thực xin lỗi mọi người." Thanh âm Vãn Thanh nghẹn ngào, càng diễn càng nhập tâm, nước mắt nói đến là đến.
"Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly thì hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định sẽ không để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta nói với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta sẽ cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định không thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"
"Sao có thể?! Điều này sao lại là lỗi của muội?! Buồn cười! Thanh Nhi yên tâm, đại ca vĩnh viễn đứng về phía muội, hòa ly thì hòa ly, Phủ Thượng Thư lớn như thế, nhất định sẽ không để Thanh Nhi chịu khổ! Bên phụ thân có ta nói với ông, Thanh Nhi cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, ta sẽ cùng phụ thân vào cung chờ lệnh, nhất định không thể để Thanh Nhi chịu khổ chịu như thế nữa!"
"Đa tạ đại ca!"
Trên mặt hiện lên mấy phần cười thầm, có Mộc Thiên Hải cùng Mộc Vân Hạc giúp một tay, cộng thêm Thái hậu đang dao động, chuyện hòa ly này sợ là ván đã đóng thuyền rồi.
"Nếu Thanh Nhi không muốn ở vương phủ, có thể theo ta trở về ngay."
"Không sao, mặc dù Vương gia đối đãi với muội không tốt, nhưng vẫn có người đối đãi với muội rất tốt, muội muốn trong mấy ngày này cáo biệt bọn họ, chờ tin tức của đại ca."
"Vậy ta đi về trước nói với phụ thân, nếu Vương gia khi dễ muội, lập tức phái người tới thông báo cho ta biết, biết không?"
"Vâng."
Đứng dậy tiễn Mộc Vân Hạc, vốn tưởng rằng có thể được nghỉ ngơi một chút, lúc trở lại lại nhìn thấy Phong Huyền Dịch đứng ở cửa phòng, xoay người nhìn về phía nàng, không biết Phong Nhược Nhan đã đi đâu, chung quanh không có bóng dáng của nàng.
"Không phải Vương gia đi gặp công chúa rồi sao?"
"Tỷ tỷ có chuyện nên đi về trước, thương thế của ngươi…" Sắc mặt Phong Huyền Dịch thiếu tự nhiên, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng, "Bổn vương đưa chút thuốc thoa ngoài da cho ngươi, khi hoàng huynh và ta còn bé hay dùng khi bị thương, hiệu quả rất tốt, người bảo nha hoàn thoa thuốc… "
"Vương gia hảo tâm như vậy thật khiến ta không dám nhận, ta cho rằng ngươi phải luôn ước gì ta chết đi chứ." Vãn Thanh liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhận vật trong tay hắn.
"Ngươi tin hay không thì tùy, Bổn vương hảo tâm cố ý hỏi hoàng huynh, ngươi lại không biết điều như vậy, không cần thì ném đi!" Sắc mặt Phong Huyền Dịch rất khó coi, tức giận ném mạnh vật trong tay, xoay người rời đi.
Vãn Thanh nhìn túi đồ kia, vừa mở ra, bình bình lọ lọ có chừng hơn mười cái, đã là thuốc Hoàng đế dùng, nhất định là thượng phẩm, nghĩ vậy Vãn Thanh liền thu lại chúng.
Thấy sắc trời còn sớm, trong lòng cũng khá nhớ Dung Chỉ, liền vượt qua rừng trúc đi tìm hắn, bên trong nhà lá không có bóng dáng của hắn, Vãn Thanh kỳ quái, đi khắp nơi lại phát hiện phía trước truyền đến âm thanh nước chảy.
Đi về phía trước đã nhìn thấy một thác nước nhỏ từ trên cao chảy xuống, tiếng nước chảy thập phần dễ nghe dòng sông nhỏ dưới thác nước cũng hết sức nhu hòa, muốn lại gần xem một chút, lại phát hiện trên bờ cát vứt y phục đỏ như lửa, suy đoán có lẽ Dung Chỉ đang ở đây giặt quần áo hoặc tắm rửa, mắt Vãn Thanh sáng lên.
Theo dấu vết y phục kia rón rén đi tới, quả nhiên nhìn thấy một sống lưng trơn bóng, tóc đen thật dài dán chặt bên hông có phần bị nước sông thấm ướt, hai cánh tay trắng nõn khi có khi không vuốt ve bả vai, thỉnh thoảng tóc đen không che dấu lộ ra da thịt trắng nõn càng thêm mê người, núp ở phía sau một đại thụ, Vãn Thanh không chớp mắt nhìn chằm chằm nam tử phía trước đang xoay người lại.
Mắt xếch hẹp dài thập phần quyến rũ, dù chưa thoa phấn lại có thể nhìn ra vẻ đẹp không ai bì nổi, ngũ quan tinh xảo nổi bật dưới trời chiều càng phát ra ánh sáng đẹp mắt, thân thể tinh tráng lộ ra, có thể nhìn thấy hai điểm phấn hồng, trên ngực còn có một vết sẹo lớn, Vãn Thanh suy đoán nhất định là do vết thương lưu lại, hắn khẽ vuốt tóc, quan sát toàn thân, trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy nữ thần cũng phải mặc cảm.
Da thịt trắng nõn lộ ra thuỷ châu, ánh mắt hẹp dài của hắn híp lại, cơ thể săn chắc dần dần chìm vào trong nước, bắt đầu lúc lúc lặn.
Cũng không biết có phải do nhìn ngắm quá mê mẩn hay không, Vãn Thanh đứng không vững hướng nghiêng người về phía trước một chút, Dung Chỉ trong nước nghe được âm thanh, lập tức cảnh giác hô một tiếng
"Người nào?!"
Vãn Thanh muốn chạy, một phi tiêu đã bay đến trước mặt nàng, trong lòng hối hận, hắn cũng đã mặc y phục phi thân đến trước mặt nàng.
Tóc dài phủ trên y phục ẩm ướt, lồng ngực trắng nõn còn lộ rõ hơn phân nửa, y phục đỏ như lửa rộng thùng thình khoác lên người, còn mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của hắn, thần sắc mị hoặc, mắt xếch thập phần mị nhân.
"Sư… sư phụ."
Vãn Thanh cười ngây ngô mấy tiếng, nhìn thần sắc không tốt của hắn, trong lòng thấp thỏm.
Hắn thấy Vãn Thanh, đầu tiên là cả kinh nghiêng đầu, kéo lại y phục, nhìn lại hắn, Vãn Thanh đã phát hiện trên khuôn mặt hắn hiện lên sắc đỏ ửng.
"Sư phụ, ta…"
"Ngươi lén lén lút lút ở đây làm gì?!"
"Vốn muốn tới xem sư phụ một chút, thấy sư phụ không có ở đó nên ra ngoài tìm, thấy sư phụ tắm giặt vui vẻ như vậy, không đành lòng cắt đứt."
Lén lút nhìn hắn, Dung Chỉ hơi ngượng ngùng, khuôn mặt yêu mị bỗng dưng hung dữ.
"Trở về chờ ta!"
"Sư phụ!" Còn muốn nói tiếp gì đó, lại thấy trước mặt bay tới một thanh phi tiêu, Vãn Thanh sợ hết hồn, vội vàng gật đầu chạy đi.
Dung Chỉ liếc mắt nhìn bóng dáng nàng chạy đi, sắc mặt nhăn nhó, lần nữa lặn vào trong nước.
Đợi ở nhà lá đến khi sắc trời tối cũng không thấy hắn trở lại, Vãn Thanh có phần nhàm chán, vào nhà nhìn xem có nguyên liệu làm đồ ăn gì không, muốn làm vài món ăn, lại phát hiện tất cả đều là rau dại củ quả thức ăn chay, Vãn Thanh thích ăn thịt, thấy mấy thứ đồ như vậy thì không có khẩu vị, suy nghĩ một chút, thấy cung tên trong phòng thì mang theo vào rừng, tìm hồi lâu mới bắt được một con thỏ.
Lúc trở về Dung Chỉ đã trở lại, trong tay còn cầm mấy bộ y phục, thấy Vãn Thanh xách theo con thỏ trở lại có phần bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Sư phụ trở lại."
"Ừ."
"Thương thế của ngươi sao rồi?"
"Không sai biệt lắm”
“Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
"Nhớ sư phụ nên tới xem một chút, chắc sư phụ chưa ăn cơm, ta đem con thỏ này nướng lên."
"Ta không ăn thịt."
Lời nói của Dung Chỉ chưa ra khỏi miệng, Vãn Thanh đã xách thỏ chạy nhanh như làn khói đến bờ sông rồi, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giúp nàng nhóm củi, trước cửa nhanh chóng nhóm lên một đống lửa.
"Sư phụ người vừa mới nói gì?"
Xách thỏ lên, Vãn Thanh chạy đến phòng bếp lấy chút đồ gia vị mới ngồi vào chỗ của mình bên cạnh hắn.
"Không có gì, sao hôm nay ngươi rãnh rỗi như vậy."
"Nhớ sư phụ nên tới xem một chút a!"
Vãn Thanh quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, nhìn khuôn mặt như ngọc của Dung Chỉ xoay qua chỗ khác không nhìn mình, trong lòng lại nhiều hơn mấy phần vui sướng pha trò…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook