Đệ Nhất Ác Phi
-
Quyển 1 - Chương 49: Hảo tâm muốn bị hưu
Edit: August97
Vừa nghe nói thế, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, nàng đang ngầm nói trong mắt nàng hắn cũng không bằng một con chó sao?
"Vương gia ~"
Tử Cơ mềm mại dựa vào trong ngực Phong Huyền Dịch, bĩu môi muốn tiếp cận vạt áo đang rộng mở trước ngực hắn, Phong Huyền Dịch cũng không cự tuyệt, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Vãn Thanh. Bên tai dần dần truyền đến thở dốc của Tử Cơ, Vãn Thanh uống một hớp trà ngẩng đầu nhìn lên, tay Phong Huyền Dịch đang di chuyển qua lại bên hông nàng ta.
Kinh ngạc về sự không biết xấu hổ của hai người này, ngụm trà của Vãn Thanh bị nghẹn ở cổ họng, ho sặc sụa, cau mày liếc mắt nhìn hai kẻ đầu sỏ, tựa hồ trên khuôn mặt Phong Huyền Dịch có phần hài lòng, bàn tay càng tiến sâu vào trong lớp quần áo.
Tựa hồ hắn nghĩ Vãn Thanh đang ghen, tươi cười hả hê cực kỳ chói mắt, Vãn Thanh cũng không vạch trần, lạnh nhạt ngồi bên cạnh nhìn màn biểu diễn tận lực của hai người.
Ước chừng qua một lúc, y phục của Tử Cơ đã cởi ra gần hết, cặp mắt mị hoặc khóa chặt người trước mắt, đường cong dáng lưng duyên dáng hiện ra trước mặt Vãn Thanh, thân thể mềm mại ra sức trêu chọc nam nhân tuấn mỹ trước mắt, y phục Phong Huyền Dịch vẫn còn chỉnh tề, Tử Cơ đưa tay muốn cởi áo hắn ra, lại bị tay của hắn giữ lại, chăm chú nhìn chằm chằm Vãn Thanh, vốn tưởng rằng nàng sẽ bị chút kích thích, nhưng nhìn vào nét mặt của nàng, sao lại là biểu tình càng ngày càng có hứng thú.
Hoàn toàn không có tâm tình diễn trò, Phong Huyền Dịch đẩy Tử Cơ ra, xuống giường đi về phía Vãn Thanh.
"Vương phi nếu thích xem như thế, sao không tiến lại gần xem cho rõ ràng."
Lời nói cắn răng nghiến lợi làm người ta không rét mà run, Vãn Thanh cũng biết tiếp tục lưu lại sẽ lành ít dữ nhiều, cười hắc hắc hai tiếng, vội nhảy cách xa hắn mấy bước.
"Không được không được, ta cần phải trở về."
Cũng không chờ Phong Huyền Dịch đáp lại, Vãn Thanh đóng cửa lại nhanh chóng rời đi, sau lưng là Phong Huyền Dịch căm hận nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, liếc mắt nhìn Tử Cơ cực kỳ mê người trên giường, cũng không hề có hứng thú, lạnh nhạt phất phất tay, nói một tiếng “Cút!”.
Tử Cơ biết tâm tình hắn không tốt, nũng nịu muốn tới an ủi hắn, lại bị hắn lạnh nhạt đẩy ra, chỉ có bất đắc dĩ thể rời đi, hai tay nắm chặt thành quả đấm: Vãn Thanh, ngươi hãy nhớ kỹ món nợ hôm nay.
Ngày hôm sau lúc Vãn Thanh thức dậy thị vệ của Phong Huyền Dịch vẫn không biến mất, hơn nữa lại có dấu hiệu càng ngày càng nhiều, mấy ngày nay Vãn Thanh cũng có chút mệt mỏi không muốn cùng hắn so đo, liền ngồi bên cạnh hồ nhỏ trong viện câu cá, xích đu ở phía sau đu đưa theo gió, trái lại rất nhàn nhã, Mạc Tử Thần cũng nhớ tới thương thế của nàng, hật vất vả mới đưa tới chút điểm tâm.
Đưa tay muốn cài mồi câu, lại tựa hồ đụng đến cái gì đó lớn hơn, Vãn Thanh quay đầu lại, một con rắn tiểu hoa thè thè cái lưỡi trườn đến chỗ nàng, Vãn Thanh sợ hãi hét to một tiếng, ném con rắn kia xuống đất, con rắn kia cũng không chịu bỏ qua truy đuổi phía sau Vãn Thanh, cũng không biết rắn này có độc hay không, Vãn Thanh chỉ biết chạy thục mạng, thấy phía trước có thị vệ liền vội vàng gọi bọn họ chạy tới.
Nhìn ra đều là cao thủ tinh nhuệ của vương phủ, một kiếm liền chém con rắn kia thành hai khúc, thị vệ vẻ mặt không biểu cảm tránh cánh tay Vãn Thanh đang muốn chạm vào hắn, sắc mặt lạnh lùng.
"Vương phi xin an phận đợi ở trong phòng đi, rắn này là cực phẩm Tây Vực, có kịch độc."
"A?!" Vãn Thanh cả kinh, nhớ tới mới vừa rồi chạm phải lớp da trơn trơn của con rắn kia, trong lòng càng thêm ghê tởm, "Rắn Tây Vực sao có thể chạy đến nơi này?!"
"Rắn cực phẩm này luôn do người nuôi rắn nuôi dưỡng, hơn nữa giá một con rắn lên ngàn lượng, chẳng lẽ vương phi đã đắc tội với nhân vật hung ác nào?"
Ngược lại thị vệ cực kỳ bình tĩnh, khom lưng nhặt thân rắn đã bị chém đứt cho vào một cái túi.
"Nhân vật hung ác?"
Vãn Thanh cau mày, nhớ tới Phong Huyền Dịch, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không đúng, nếu hắn muốn giết nàng, sao lại để nhiều thị vệ như vậy tới thủ, có lẽ, hắn đã sớm biết có người muốn hại nàng, những thị vệ này là do hắn đặc biệt phái tới.
Nghĩ như vậy Vãn Thanh liền thông suốt, thường ngày cùng Phong Huyền Dịch đánh nhau, hắn chán ghét nàng cũng không có giam lỏng, lần này nhất định là có nguyên nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là chuyện sứ giả địch quốc, huống chi này rắn này cùng không phải ở bản địa, chỉ là Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ bị giam trong hoàng cung, sao có thể thả rắn đến nơi này.
Tử Cơ!
Vãn Thanh nhớ tới ánh mắt phẫn nộ Tử Cơ nhìn nàng đêm qua, liền biết chuyện này tám chín phần là nàng ta làm.
Trong lòng tức giận, lại nhớ tới Phong Huyền Dịch bảo nàng không nên làm gì nàng ta lúc này, nếu không phản kích, nàng nuốt không trôi cục giận này, nếu làm lớn chuyện lại sợ hỏng chuyện của hắn.
Ở trong viện buồn bực cả một buổi chiều, Vãn Thanh cũng chỉ đi lại ở những nơi có thị vệ canh gác, nếu là lại chui ra mấy loài rắn, côn trùng, chuột, kiến, cũng không biết ứng phó ra sao.
"Vương phi có ở đây không?"
Ngoài viện truyền đến một giọng nữ thanh thúy, Vãn Thanh quay đầu lại, một tiểu nha hoàn thanh y đang nghiêng đầu vừa nhìn vào, đi theo phía sau là Tử Cơ đang nở nụ cười, cũng không chờ người bên trong trả lời, nàng ta đã nhấc chân đi vào.
Vãn Thanh vốn đang áp chế không nổi tâm tình sắp bộc phát, không tìm nàng ta tính sổ, ngược lại nàng ta lại tự mình tìm tới cửa.
Thấy Vãn Thanh vẫn còn tốt đẹp ngồi đó, Tử Cơ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
"Vương phi, muội muội cố ý làm chút điểm tâm, muốn mang tới cho người một chút."
Tử Cơ vung tay, nha hoàn sau lưng vội đưa lên một hộp gấm màu hồng đào, Vãn Thanh đưa mắt nhìn, quế hoa cao màu trắng thập phần đẹp mắt, chỉ không biết bên trong có độc hay không, thời điểm này nàng sao có thể ăn mấy thứ đồ của nàng ta.
Tử Cơ thấy Vãn Thanh không đưa tay nhận có phần xấu hổ, nhưng vẫn đem hộp gấm đặt bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ là đang tức giận chuyện hôm qua sao, sáng nay muội muội mới từ trong phòng vương gia đi ra ngoài, cũng cảm giác hết sức có lỗi với tỷ tỷ, cho nên mới mang bánh ngọt đến muốn nhận lỗi với tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ lại nhỏ mọn như vậy, không muốn tha thứ cho muội muội sao?"
Rõ ràng là giọng điệu xin lỗi nhưng thực chất lại đang khoe khoang, Vãn Thanh liếc mắt nhìn nàng ta, giọng nói châm chọc.
"Ta rất rộng lượng, vị trí vương phi này ta đã sớm muốn giao cho ngươi, nhưng vương gia chết sống không chấp nhận. Vương gia yêu ngươi như thế, sao không nói với hắn một chút, để hắn sớm ngày bỏ ta, để ta được tự do."
"A, vương gia là ngại mặt mũi Thái hậu, mới cưới tỷ tỷ không bao lâu, ít ra cũng phải cho tỷ tỷ chút thể diện, nếu cứ hưu tỷ tỷ như vậy, không phải tỷ tỷ sẽ bị dân chúng đàm tiếu sao."
Sắc mặt Tử Cơ không tốt nhưng vẫn giả bộ tươi cười như cũ, đem hộp đựng điểm tâm đẩy tới trước mặt Vãn Thanh.
"Ta không thích ăn ngọt."
"Tỷ tỷ thử một chút, quế hoa cao bình thường không giống như vậy."
Tử Cơ cầm lên một khối đưa tới trước mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa tay ngăn tay nàng ta lại, liếc mắt nhìn nàng ta, giọng nói không vui.
"Ta không ăn chính là không ăn."
Vốn tưởng rằng sắc mặt nàng đại biến, nàng ta lại chỉ cười một tiếng, giống như không thèm để ý chút nào, bỏ lại quế hoa cao vào trong hộp.
"Nếu đã như thế, tỷ tỷ liền xem như muội chưa từng tới."
Tử Cơ thu hộp điểm tâm, thướt tha đi khỏi biệt viện, Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, vừa cúi đầu, nhìn thấy mấy mẩu vụn bánh rơi trên y phục, cùng không nghĩ nhiều, đưa tay phất hết.
Vừa nghe nói thế, sắc mặt Phong Huyền Dịch càng thêm khó coi, nàng đang ngầm nói trong mắt nàng hắn cũng không bằng một con chó sao?
"Vương gia ~"
Tử Cơ mềm mại dựa vào trong ngực Phong Huyền Dịch, bĩu môi muốn tiếp cận vạt áo đang rộng mở trước ngực hắn, Phong Huyền Dịch cũng không cự tuyệt, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Vãn Thanh. Bên tai dần dần truyền đến thở dốc của Tử Cơ, Vãn Thanh uống một hớp trà ngẩng đầu nhìn lên, tay Phong Huyền Dịch đang di chuyển qua lại bên hông nàng ta.
Kinh ngạc về sự không biết xấu hổ của hai người này, ngụm trà của Vãn Thanh bị nghẹn ở cổ họng, ho sặc sụa, cau mày liếc mắt nhìn hai kẻ đầu sỏ, tựa hồ trên khuôn mặt Phong Huyền Dịch có phần hài lòng, bàn tay càng tiến sâu vào trong lớp quần áo.
Tựa hồ hắn nghĩ Vãn Thanh đang ghen, tươi cười hả hê cực kỳ chói mắt, Vãn Thanh cũng không vạch trần, lạnh nhạt ngồi bên cạnh nhìn màn biểu diễn tận lực của hai người.
Ước chừng qua một lúc, y phục của Tử Cơ đã cởi ra gần hết, cặp mắt mị hoặc khóa chặt người trước mắt, đường cong dáng lưng duyên dáng hiện ra trước mặt Vãn Thanh, thân thể mềm mại ra sức trêu chọc nam nhân tuấn mỹ trước mắt, y phục Phong Huyền Dịch vẫn còn chỉnh tề, Tử Cơ đưa tay muốn cởi áo hắn ra, lại bị tay của hắn giữ lại, chăm chú nhìn chằm chằm Vãn Thanh, vốn tưởng rằng nàng sẽ bị chút kích thích, nhưng nhìn vào nét mặt của nàng, sao lại là biểu tình càng ngày càng có hứng thú.
Hoàn toàn không có tâm tình diễn trò, Phong Huyền Dịch đẩy Tử Cơ ra, xuống giường đi về phía Vãn Thanh.
"Vương phi nếu thích xem như thế, sao không tiến lại gần xem cho rõ ràng."
Lời nói cắn răng nghiến lợi làm người ta không rét mà run, Vãn Thanh cũng biết tiếp tục lưu lại sẽ lành ít dữ nhiều, cười hắc hắc hai tiếng, vội nhảy cách xa hắn mấy bước.
"Không được không được, ta cần phải trở về."
Cũng không chờ Phong Huyền Dịch đáp lại, Vãn Thanh đóng cửa lại nhanh chóng rời đi, sau lưng là Phong Huyền Dịch căm hận nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, liếc mắt nhìn Tử Cơ cực kỳ mê người trên giường, cũng không hề có hứng thú, lạnh nhạt phất phất tay, nói một tiếng “Cút!”.
Tử Cơ biết tâm tình hắn không tốt, nũng nịu muốn tới an ủi hắn, lại bị hắn lạnh nhạt đẩy ra, chỉ có bất đắc dĩ thể rời đi, hai tay nắm chặt thành quả đấm: Vãn Thanh, ngươi hãy nhớ kỹ món nợ hôm nay.
Ngày hôm sau lúc Vãn Thanh thức dậy thị vệ của Phong Huyền Dịch vẫn không biến mất, hơn nữa lại có dấu hiệu càng ngày càng nhiều, mấy ngày nay Vãn Thanh cũng có chút mệt mỏi không muốn cùng hắn so đo, liền ngồi bên cạnh hồ nhỏ trong viện câu cá, xích đu ở phía sau đu đưa theo gió, trái lại rất nhàn nhã, Mạc Tử Thần cũng nhớ tới thương thế của nàng, hật vất vả mới đưa tới chút điểm tâm.
Đưa tay muốn cài mồi câu, lại tựa hồ đụng đến cái gì đó lớn hơn, Vãn Thanh quay đầu lại, một con rắn tiểu hoa thè thè cái lưỡi trườn đến chỗ nàng, Vãn Thanh sợ hãi hét to một tiếng, ném con rắn kia xuống đất, con rắn kia cũng không chịu bỏ qua truy đuổi phía sau Vãn Thanh, cũng không biết rắn này có độc hay không, Vãn Thanh chỉ biết chạy thục mạng, thấy phía trước có thị vệ liền vội vàng gọi bọn họ chạy tới.
Nhìn ra đều là cao thủ tinh nhuệ của vương phủ, một kiếm liền chém con rắn kia thành hai khúc, thị vệ vẻ mặt không biểu cảm tránh cánh tay Vãn Thanh đang muốn chạm vào hắn, sắc mặt lạnh lùng.
"Vương phi xin an phận đợi ở trong phòng đi, rắn này là cực phẩm Tây Vực, có kịch độc."
"A?!" Vãn Thanh cả kinh, nhớ tới mới vừa rồi chạm phải lớp da trơn trơn của con rắn kia, trong lòng càng thêm ghê tởm, "Rắn Tây Vực sao có thể chạy đến nơi này?!"
"Rắn cực phẩm này luôn do người nuôi rắn nuôi dưỡng, hơn nữa giá một con rắn lên ngàn lượng, chẳng lẽ vương phi đã đắc tội với nhân vật hung ác nào?"
Ngược lại thị vệ cực kỳ bình tĩnh, khom lưng nhặt thân rắn đã bị chém đứt cho vào một cái túi.
"Nhân vật hung ác?"
Vãn Thanh cau mày, nhớ tới Phong Huyền Dịch, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không đúng, nếu hắn muốn giết nàng, sao lại để nhiều thị vệ như vậy tới thủ, có lẽ, hắn đã sớm biết có người muốn hại nàng, những thị vệ này là do hắn đặc biệt phái tới.
Nghĩ như vậy Vãn Thanh liền thông suốt, thường ngày cùng Phong Huyền Dịch đánh nhau, hắn chán ghét nàng cũng không có giam lỏng, lần này nhất định là có nguyên nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là chuyện sứ giả địch quốc, huống chi này rắn này cùng không phải ở bản địa, chỉ là Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ bị giam trong hoàng cung, sao có thể thả rắn đến nơi này.
Tử Cơ!
Vãn Thanh nhớ tới ánh mắt phẫn nộ Tử Cơ nhìn nàng đêm qua, liền biết chuyện này tám chín phần là nàng ta làm.
Trong lòng tức giận, lại nhớ tới Phong Huyền Dịch bảo nàng không nên làm gì nàng ta lúc này, nếu không phản kích, nàng nuốt không trôi cục giận này, nếu làm lớn chuyện lại sợ hỏng chuyện của hắn.
Ở trong viện buồn bực cả một buổi chiều, Vãn Thanh cũng chỉ đi lại ở những nơi có thị vệ canh gác, nếu là lại chui ra mấy loài rắn, côn trùng, chuột, kiến, cũng không biết ứng phó ra sao.
"Vương phi có ở đây không?"
Ngoài viện truyền đến một giọng nữ thanh thúy, Vãn Thanh quay đầu lại, một tiểu nha hoàn thanh y đang nghiêng đầu vừa nhìn vào, đi theo phía sau là Tử Cơ đang nở nụ cười, cũng không chờ người bên trong trả lời, nàng ta đã nhấc chân đi vào.
Vãn Thanh vốn đang áp chế không nổi tâm tình sắp bộc phát, không tìm nàng ta tính sổ, ngược lại nàng ta lại tự mình tìm tới cửa.
Thấy Vãn Thanh vẫn còn tốt đẹp ngồi đó, Tử Cơ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
"Vương phi, muội muội cố ý làm chút điểm tâm, muốn mang tới cho người một chút."
Tử Cơ vung tay, nha hoàn sau lưng vội đưa lên một hộp gấm màu hồng đào, Vãn Thanh đưa mắt nhìn, quế hoa cao màu trắng thập phần đẹp mắt, chỉ không biết bên trong có độc hay không, thời điểm này nàng sao có thể ăn mấy thứ đồ của nàng ta.
Tử Cơ thấy Vãn Thanh không đưa tay nhận có phần xấu hổ, nhưng vẫn đem hộp gấm đặt bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ là đang tức giận chuyện hôm qua sao, sáng nay muội muội mới từ trong phòng vương gia đi ra ngoài, cũng cảm giác hết sức có lỗi với tỷ tỷ, cho nên mới mang bánh ngọt đến muốn nhận lỗi với tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ lại nhỏ mọn như vậy, không muốn tha thứ cho muội muội sao?"
Rõ ràng là giọng điệu xin lỗi nhưng thực chất lại đang khoe khoang, Vãn Thanh liếc mắt nhìn nàng ta, giọng nói châm chọc.
"Ta rất rộng lượng, vị trí vương phi này ta đã sớm muốn giao cho ngươi, nhưng vương gia chết sống không chấp nhận. Vương gia yêu ngươi như thế, sao không nói với hắn một chút, để hắn sớm ngày bỏ ta, để ta được tự do."
"A, vương gia là ngại mặt mũi Thái hậu, mới cưới tỷ tỷ không bao lâu, ít ra cũng phải cho tỷ tỷ chút thể diện, nếu cứ hưu tỷ tỷ như vậy, không phải tỷ tỷ sẽ bị dân chúng đàm tiếu sao."
Sắc mặt Tử Cơ không tốt nhưng vẫn giả bộ tươi cười như cũ, đem hộp đựng điểm tâm đẩy tới trước mặt Vãn Thanh.
"Ta không thích ăn ngọt."
"Tỷ tỷ thử một chút, quế hoa cao bình thường không giống như vậy."
Tử Cơ cầm lên một khối đưa tới trước mặt Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa tay ngăn tay nàng ta lại, liếc mắt nhìn nàng ta, giọng nói không vui.
"Ta không ăn chính là không ăn."
Vốn tưởng rằng sắc mặt nàng đại biến, nàng ta lại chỉ cười một tiếng, giống như không thèm để ý chút nào, bỏ lại quế hoa cao vào trong hộp.
"Nếu đã như thế, tỷ tỷ liền xem như muội chưa từng tới."
Tử Cơ thu hộp điểm tâm, thướt tha đi khỏi biệt viện, Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, vừa cúi đầu, nhìn thấy mấy mẩu vụn bánh rơi trên y phục, cùng không nghĩ nhiều, đưa tay phất hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook