Đệ Nhất Ác Phi
-
Quyển 1 - Chương 33: Trùng hợp hay không trùng hợp
Edit: August97
Đây là tửu lâu tốt nhất kinh thành Túy Tiên Cư, lầu hai có ghế lô riêng biệt, ngay cạnh bình phong ở bàn ăn đối diện.
Vãn Thanh vốn định chọn một vị trí thanh tĩnh để ngồi xuống, nhưng vừa mới đi lên cầu thang, nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy. Tử Cơ rúc vào trong ngực một sứ thần nàng từng thấy qua hôm yến tiệc hoàng cung, lúc này sứ thần ăn mặc khiêm tốn trông giống như dân chúng bình thường, nếu không phải nhìn thấy Tử Cơ, dù có nhìn kỹ đi nữa cũng không nhận ra hắn.
Hai người vẫn thân mật thì thầm, Vãn Thanh cũng không tiến lên quấy rầy bọn họ, tránh rút dây động rừng, đứng ở cửa cầu thang nhìn hai người ôm nhau đi vào ghế lô cạnh đó.
Tư Mã Lưu Vân tựa hồ một mực phối hợp với ý định của Vãn Thanh, mặc dù hắn cũng rất kỳ quái khi thấy Tử Cơ ở chỗ này, nhưng hắn cũng chẳng muốn biết nguyên nhân.
"Nhìn đủ chưa?"
"Giúp ta."
Vãn Thanh quay đầu lại, khuôn mặt vốn không kiên nhẫn hiện lên một nụ cười xinh đẹp.
Con ngươi Tư Mã Lưu Vân chuyển động, nhấc khóe miệng:
"Nhìn vẻ mặt này của nàng, ta không có cách nào cự tuyệt."
Vãn Thanh cười cười, cùng Tư Mã Lưu Vân ngồi vào chỗ đối diện cửa phòng hai người kia đi vào, cơm nước xong đã lâu mới thấy nam nhân bên trong vội vã ra ngoài, cảnh giác quét mắt chung quanh, Vãn Thanh cúi đầu giả bộ không nhìn hắn, lại nháy mắt ra hiệu cho Tư Mã Lưu Vân đi theo.
Đợi hồi lâu nữa mới thấy Tử Cơ ra ngoài, Vãn Thanh ngồi ở đối diện, vờ như trùng hợp, cười cười đi về phía nàng ta.
"Thật khéo, Tử Cơ cô nương."
Tử Cơ nhìn thấy Vãn Thanh, trong nháy mắt kinh sợ, nhưng rất nhanh nàng ta đã nhìn chung quanh, không thấy nam nhân kia mới thoáng yên tâm, mặc dù trong lòng hơi lo lắng, nhưng nhìn nụ cười của Vãn Thanh, nàng ta vẫn ngồi xuống.
"Vương, vương phi, người tới từ lúc nào vậy?"
"Không lâu lắm, mới vừa tới thôi."
Vãn Thanh thưởng thức trà nóng trong tay, quan sát vẻ mặt hốt hoảng của Tử Cơ.
Tử Cơ miễn cưỡng cười cười, vẻ hung hăng ngang ngược thường ngày vì nội tâm không bình tĩnh mà không thể phát huy.
"Ha ha, thật khéo, ta vừa mới tới, vương phi tới uống trà một mình?"
Nghe thấy câu trả lời của Vãn Thanh, rõ ràng Tử Cơ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ban đầu hơi hoài nghi, nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh này của Vãn Thanh, chắc cũng không biết điều gì.
"Tử Cơ cô nương thích ngồi trong phòng ăn cơm sao? Một người ăn rất buồn, nếu sớm nói với ta, ta đã cùng đi với ngươi rồi." Vãn Thanh cười cười, đặt tay trên vai nàng ta.
"Ai nha, sao y phục cũng chưa chỉnh tề, ngươi ở đây làm gì vậy!"
"Ta...ta đến sớm, thời điểm tới đây hơi mệt nên liền nằm nghỉ, không cần vương phi phí tâm lo lắng, vương gia vẫn còn ở vương phủ chờ ta đấy."
Tử Cơ vỗ vỗ tay Vãn Thanh, mặc dù vẻ mặt mất tự nhiên nhưng vẫn cố giả bộ trấn định như cũ.
"Vương phi cứ từ từ ăn."
Vãn Thanh không trả lời lại, nhìn nàng ta rời đi. Nàng vốn định đuổi theo lại thấy Tư Mã Lưu Vân trở lại, biết chưa cần thiết, kéo cái ghế bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống.
"Nàng đang mời ta sao?" Bộ dáng Tư Mã Lưu Vân vẫn bất cần đời như cũ khiến Vãn Thanh nhíu mày.
"Lấy được không?"
"Có phải nàng nên đưa cho ta chút thù lao đã hay không?"
Tư Mã Lưu Vân híp híp mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên mấy phần bỉ ổi.
"Ví như cho ngươi một cái tát?"
"Được rồi, nhưng nàng phải nhớ, nàng nợ ta một nhân tình." Tư Mã Lưu Vân bĩu môi, lấy ra một khối ngọc bội từ trong tay áo, Vãn Thanh nhìn qua, trên đó khắc hai chữ ‘Sứ giả’ rất lớn.
Vãn Thanh thu kim bài vào ống tay áo, cười với Tư Mã Lưu Vân.
"Đa tạ, ta về trước đây."
Tư Mã Lưu Vân kiên trì muốn đi theo Vãn Thanh, lại bị Vãn Thanh kiên quyết cự tuyệt. Một mình trở về vương phủ, mới vừa vào cửa nàng đã bắt gặp Tử Cơ đang la lối om sòm với hạ nhân.
"Còn không nhanh đem về cho ta!"
Thanh âm Tử Cơ cực kỳ phẫn nộ, Vãn Thanh vào cửa đã thấy, thì ra là mấy loại hoa kia, bọn hạ nhân thấy Vãn Thanh đi vào, tay đang đặt chậu hoa xuống cũng không dám động, Tử Cơ vừa thấy bọn họ ngừng lại, hắng giọng lại bắt đầu lớn tiếng quát.
"Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy hả?! Không muốn sống nữa sao!"
"Là ta bảo bọn họ đem vứt chúng đi."
Vãn Thanh đứng sau lưng Tử Cơ, bất ngờ lên tiếng, Tử Cơ quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc mà chanh chua.
"Vương phi, vương gia không có ở đây ngươi lại rỗi rãnh như vậy sao, một chút hoa hoa thảo thảo trong phủ cũng cấm đoán, chẳng lẽ bọn họ không có nói cho ngươi biết, vương gia đã đồng ý rồi sao?"
Giọng điệu Tử Cơ đầy chất vấn, có lẽ đã quên chuyện sáng nay.
"Ta ghét mùi hương này, vả lại ta mới chính là nữ chủ nhân Dịch phủ."
Vãn Thanh cường thế đối diện con ngươi nàng ta, ánh mắt trấn định khiến Tử Cơ giận dữ.
"Nhanh mời vương gia tới cho ta! Để vương gia tới phân xử!"
Vẻ mặt Tử Cơ chắc chắn Phong Huyền Dịch sẽ đứng về phía nàng ta, cao ngạo liếc nhìn Vãn Thanh, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đầy khinh thường.
"Ta nghĩ không cần, hắn đã tới."
Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn Phong Huyền Dịch đi tới từ sau núi giả, khuôn mặt chanh chua của Tử Cơ lập tức chuyển thành tươi cười, chạy chậm ra nghênh đón, dựa vào trong ngực hắn.
Phong Huyền Dịch không đưa tay ôm nàng ta, đối mặt với nhiệt tình của Tử Cơ có chút lạnh nhạt, thậm chí khi nhìn thấy Vãn Thanh đứng trước mặt còn đẩy nàng ta ra.
Vãn Thanh cười cười, lại thấy ánh mắt Phong Huyền Dịch nhìn chăm chú vào mình.
"Vương gia!"
Tử Cơ nũng nịu kéo cánh tay Phong Huyền Dịch, chỉ vào những chậu hoa tàn bị hạ nhân vứt thành đống vào trong góc, vẻ mặt uất ức.
"Không phải ngài đã đồng ý để thiếp đặt loại hoa này ở đây hay sao! Tại sao vương phi lại có thể đem chúng biến thành như vậy ~?!"
Thanh âm làm nũng khiến người ta lập tức nổi da gà, Vãn Thanh không hề trốn tránh ánh mắt Phong Huyền Dịch, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi mở miệng.
✯Edit:August97✯Diễn✯đàn✯Lê✯Quý✯Đôn
"Ta ghét mùi hương này."
"Vậy thì ném đi, ngươi thích trồng thì trồng trong phòng ngươi đi."
Thái độ Phong Huyền Dịch bất đồng so với tưởng tượng của Vãn Thanh, Tử Cơ lại càng kinh ngạc, nàng ta mấp máy môi muốn truy hỏi, lại nhìn thấy sắc mặt Phong Huyền Dịch không tốt.
Ba năm chung sống đủ để nàng ta hiểu rõ tính tình Phong Huyền Dịch, cũng không hỏi nữa, sắc mặt Tử Cơ giả bộ càng thêm đáng thương, lệ đầy mắt giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đưa tay đẩy Phong Huyền Dịch ra, hướng phía sau hắn chạy đi.
Phong Huyền Dịch thở dài, liếc mắt nhìn Vãn Thanh, xoay người đuổi theo.
Đây là tửu lâu tốt nhất kinh thành Túy Tiên Cư, lầu hai có ghế lô riêng biệt, ngay cạnh bình phong ở bàn ăn đối diện.
Vãn Thanh vốn định chọn một vị trí thanh tĩnh để ngồi xuống, nhưng vừa mới đi lên cầu thang, nàng lại nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy. Tử Cơ rúc vào trong ngực một sứ thần nàng từng thấy qua hôm yến tiệc hoàng cung, lúc này sứ thần ăn mặc khiêm tốn trông giống như dân chúng bình thường, nếu không phải nhìn thấy Tử Cơ, dù có nhìn kỹ đi nữa cũng không nhận ra hắn.
Hai người vẫn thân mật thì thầm, Vãn Thanh cũng không tiến lên quấy rầy bọn họ, tránh rút dây động rừng, đứng ở cửa cầu thang nhìn hai người ôm nhau đi vào ghế lô cạnh đó.
Tư Mã Lưu Vân tựa hồ một mực phối hợp với ý định của Vãn Thanh, mặc dù hắn cũng rất kỳ quái khi thấy Tử Cơ ở chỗ này, nhưng hắn cũng chẳng muốn biết nguyên nhân.
"Nhìn đủ chưa?"
"Giúp ta."
Vãn Thanh quay đầu lại, khuôn mặt vốn không kiên nhẫn hiện lên một nụ cười xinh đẹp.
Con ngươi Tư Mã Lưu Vân chuyển động, nhấc khóe miệng:
"Nhìn vẻ mặt này của nàng, ta không có cách nào cự tuyệt."
Vãn Thanh cười cười, cùng Tư Mã Lưu Vân ngồi vào chỗ đối diện cửa phòng hai người kia đi vào, cơm nước xong đã lâu mới thấy nam nhân bên trong vội vã ra ngoài, cảnh giác quét mắt chung quanh, Vãn Thanh cúi đầu giả bộ không nhìn hắn, lại nháy mắt ra hiệu cho Tư Mã Lưu Vân đi theo.
Đợi hồi lâu nữa mới thấy Tử Cơ ra ngoài, Vãn Thanh ngồi ở đối diện, vờ như trùng hợp, cười cười đi về phía nàng ta.
"Thật khéo, Tử Cơ cô nương."
Tử Cơ nhìn thấy Vãn Thanh, trong nháy mắt kinh sợ, nhưng rất nhanh nàng ta đã nhìn chung quanh, không thấy nam nhân kia mới thoáng yên tâm, mặc dù trong lòng hơi lo lắng, nhưng nhìn nụ cười của Vãn Thanh, nàng ta vẫn ngồi xuống.
"Vương, vương phi, người tới từ lúc nào vậy?"
"Không lâu lắm, mới vừa tới thôi."
Vãn Thanh thưởng thức trà nóng trong tay, quan sát vẻ mặt hốt hoảng của Tử Cơ.
Tử Cơ miễn cưỡng cười cười, vẻ hung hăng ngang ngược thường ngày vì nội tâm không bình tĩnh mà không thể phát huy.
"Ha ha, thật khéo, ta vừa mới tới, vương phi tới uống trà một mình?"
Nghe thấy câu trả lời của Vãn Thanh, rõ ràng Tử Cơ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ban đầu hơi hoài nghi, nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh này của Vãn Thanh, chắc cũng không biết điều gì.
"Tử Cơ cô nương thích ngồi trong phòng ăn cơm sao? Một người ăn rất buồn, nếu sớm nói với ta, ta đã cùng đi với ngươi rồi." Vãn Thanh cười cười, đặt tay trên vai nàng ta.
"Ai nha, sao y phục cũng chưa chỉnh tề, ngươi ở đây làm gì vậy!"
"Ta...ta đến sớm, thời điểm tới đây hơi mệt nên liền nằm nghỉ, không cần vương phi phí tâm lo lắng, vương gia vẫn còn ở vương phủ chờ ta đấy."
Tử Cơ vỗ vỗ tay Vãn Thanh, mặc dù vẻ mặt mất tự nhiên nhưng vẫn cố giả bộ trấn định như cũ.
"Vương phi cứ từ từ ăn."
Vãn Thanh không trả lời lại, nhìn nàng ta rời đi. Nàng vốn định đuổi theo lại thấy Tư Mã Lưu Vân trở lại, biết chưa cần thiết, kéo cái ghế bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống.
"Nàng đang mời ta sao?" Bộ dáng Tư Mã Lưu Vân vẫn bất cần đời như cũ khiến Vãn Thanh nhíu mày.
"Lấy được không?"
"Có phải nàng nên đưa cho ta chút thù lao đã hay không?"
Tư Mã Lưu Vân híp híp mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên mấy phần bỉ ổi.
"Ví như cho ngươi một cái tát?"
"Được rồi, nhưng nàng phải nhớ, nàng nợ ta một nhân tình." Tư Mã Lưu Vân bĩu môi, lấy ra một khối ngọc bội từ trong tay áo, Vãn Thanh nhìn qua, trên đó khắc hai chữ ‘Sứ giả’ rất lớn.
Vãn Thanh thu kim bài vào ống tay áo, cười với Tư Mã Lưu Vân.
"Đa tạ, ta về trước đây."
Tư Mã Lưu Vân kiên trì muốn đi theo Vãn Thanh, lại bị Vãn Thanh kiên quyết cự tuyệt. Một mình trở về vương phủ, mới vừa vào cửa nàng đã bắt gặp Tử Cơ đang la lối om sòm với hạ nhân.
"Còn không nhanh đem về cho ta!"
Thanh âm Tử Cơ cực kỳ phẫn nộ, Vãn Thanh vào cửa đã thấy, thì ra là mấy loại hoa kia, bọn hạ nhân thấy Vãn Thanh đi vào, tay đang đặt chậu hoa xuống cũng không dám động, Tử Cơ vừa thấy bọn họ ngừng lại, hắng giọng lại bắt đầu lớn tiếng quát.
"Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy hả?! Không muốn sống nữa sao!"
"Là ta bảo bọn họ đem vứt chúng đi."
Vãn Thanh đứng sau lưng Tử Cơ, bất ngờ lên tiếng, Tử Cơ quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc mà chanh chua.
"Vương phi, vương gia không có ở đây ngươi lại rỗi rãnh như vậy sao, một chút hoa hoa thảo thảo trong phủ cũng cấm đoán, chẳng lẽ bọn họ không có nói cho ngươi biết, vương gia đã đồng ý rồi sao?"
Giọng điệu Tử Cơ đầy chất vấn, có lẽ đã quên chuyện sáng nay.
"Ta ghét mùi hương này, vả lại ta mới chính là nữ chủ nhân Dịch phủ."
Vãn Thanh cường thế đối diện con ngươi nàng ta, ánh mắt trấn định khiến Tử Cơ giận dữ.
"Nhanh mời vương gia tới cho ta! Để vương gia tới phân xử!"
Vẻ mặt Tử Cơ chắc chắn Phong Huyền Dịch sẽ đứng về phía nàng ta, cao ngạo liếc nhìn Vãn Thanh, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đầy khinh thường.
"Ta nghĩ không cần, hắn đã tới."
Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn Phong Huyền Dịch đi tới từ sau núi giả, khuôn mặt chanh chua của Tử Cơ lập tức chuyển thành tươi cười, chạy chậm ra nghênh đón, dựa vào trong ngực hắn.
Phong Huyền Dịch không đưa tay ôm nàng ta, đối mặt với nhiệt tình của Tử Cơ có chút lạnh nhạt, thậm chí khi nhìn thấy Vãn Thanh đứng trước mặt còn đẩy nàng ta ra.
Vãn Thanh cười cười, lại thấy ánh mắt Phong Huyền Dịch nhìn chăm chú vào mình.
"Vương gia!"
Tử Cơ nũng nịu kéo cánh tay Phong Huyền Dịch, chỉ vào những chậu hoa tàn bị hạ nhân vứt thành đống vào trong góc, vẻ mặt uất ức.
"Không phải ngài đã đồng ý để thiếp đặt loại hoa này ở đây hay sao! Tại sao vương phi lại có thể đem chúng biến thành như vậy ~?!"
Thanh âm làm nũng khiến người ta lập tức nổi da gà, Vãn Thanh không hề trốn tránh ánh mắt Phong Huyền Dịch, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi mở miệng.
✯Edit:August97✯Diễn✯đàn✯Lê✯Quý✯Đôn
"Ta ghét mùi hương này."
"Vậy thì ném đi, ngươi thích trồng thì trồng trong phòng ngươi đi."
Thái độ Phong Huyền Dịch bất đồng so với tưởng tượng của Vãn Thanh, Tử Cơ lại càng kinh ngạc, nàng ta mấp máy môi muốn truy hỏi, lại nhìn thấy sắc mặt Phong Huyền Dịch không tốt.
Ba năm chung sống đủ để nàng ta hiểu rõ tính tình Phong Huyền Dịch, cũng không hỏi nữa, sắc mặt Tử Cơ giả bộ càng thêm đáng thương, lệ đầy mắt giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đưa tay đẩy Phong Huyền Dịch ra, hướng phía sau hắn chạy đi.
Phong Huyền Dịch thở dài, liếc mắt nhìn Vãn Thanh, xoay người đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook