Đế Nghiệp Vô Thường
-
Chương 84: Hoạt sắc sinh hương (đại kết cục)
“Họ Nguyên kia, ngươi không lo ngôi vị của ngươi chạy đến đây làm gì ? Thức thời thì nhanh đi đi, vĩnh biệt miễn đưa tiễn !” Hách Liên Bột nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nguyên Uyên đang ôm nam nhân cười đến thích ý, đối phương không chút để ý, đem mảnh y phục còn sót lại của nam nhân nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một nửa tấm lưng trần….
“Nguyên Uyên….” Ánh mắt Trương Tứ Phong gắt gao nhìn cánh tay không thành thật của Nguyên Uyên.
Nguyên Uyên hướng về phía hai người cười, “Ừm, cái giường này cũng thật lớn, các ngươi đúng là biết hưởng thụ nha.” Cho dù có bốn người ở trên giường, vẫn còn chỗ trống, đúng là đủ lớn.
“Ngươi muốn làm gì chứ ? Vô Thương nếu tỉnh lại, sẽ không tha cho ngươi.” Hách Liên Bột nhắc nhở nói.
Nguyên Uyên lắc đầu, bắt tay vói vào trong nội y của nam nhân, mềm nhẹ vuốt ve, đối với hai người đôi mắt bốc hỏa cười nói :
“Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn : Một, ta cứu tỉnh Vô Thương, để cho hắn áp hai ngươi, hai, hai thì…” Nguyên Uyên dài giọng , quay đầu hôn lên cổ nam nhân , “A, ta nghĩ các ngươi cũng minh bạch ý tứ của ta.”
“Ta chọn loại thứ ba, ngươi cút đi đi !”
“Thứ ba của ngươi đương nhiên là không có, ha ha, cho các ngươi xem miễn phí một trò hay một lúc, thật sự là tiện nghi các ngươi.” Ý tứ trong câu nói của Nguyên Uyên, nhất thời khiến hai nam nhân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Nguyên Uyên nuốt vào trong bụng cắn nát tươi.
“Ngươi…. ngươi….” Đây đề ulà do tức giận đến nói không ra lời.
“Ta…. ta thì sao ?” Nguyên Uyên cười cười, đem Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột vất qua một bên, đem nam nhân ở trong ***g ngực đặt giữa hai ngươi, “Nhắm mắt lại cũng được, tùy nhị vị.”
Nguyên Uyên thế nhưng lại trước mặt Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột hôn lên đôi môi nam nhân, rõ ràng nam nhân yêu nhất đang ở bên cạnh mình, nhưng lại không có khả năng chạm vào, hai người tức giận muốn nổi điên.
Hách Liên Bột lại có nỗi khổ nói không nên lời, lúc trước y từng nhìn thấy Bạch Vô Thương cùng Trương Tứ Phong ân ái trong rừng mai, giờ thì, lại phải xem một lần nữa, khoảng cách còn gần hơn !
Mà Trương Tứ Phong, cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ trước kia của Hách Liên Bột… Loại thời khắc này, hai nam tử đều nhắm chặt mắt lại ! Kiên quyết không xem ! Trong lòng thầm quyết lúc cơ thể khôi phục tự do sẽ đem Nguyên Uyên chém thành mười tám khúc mang cho cá ăn….. Nhưng….
“Ư…. ! A A !
Thanh âm này, thanh âm này, có thể không cần vang lên hay không.
Bạch Vô Thương hiện tại đến tột cùng là bị làm sao mới phát ra thanh âm như vậy ? Trương Tứ Phong khẽ cắn môi, rốt cục kềm chế tê dại trong lòng không được, khẽ hé mắt, sẽ đó cũng nhắm không nổi.
Trước kia lúc hoan ái chưa bao giờ nhìn kỹ nam nhân khi dục vọng phát trước là thế nào, mà giờ phút này thân thể lưu hỏa xích lõa trong ngực Nguyên Uyên, đôi mắt mù sương, thiếu đi vẻ ôn nhuận thường ngày, mà lại tăng thêm phần mị nhân yêu dị, giống như một đóa hoa mạn châu sa dưới hoàng tuyền, mang theo hấp dẫn đáng sợ.
Thân hình cân xứng, cơ thể mảnh khảnh mà hữu lực, đôi môi thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ… Nam nhân bị Nguyên Uyên ôm vào trong ngực dang hai chân ra, đôi chân mảnh khảnh không chỉ khoát lên người hai kẻ không nhúc nhích nổi, mà còn run nhèn hẹ theo trừu sáp của Nguyên Uyên.
Bộ vị mập hợp chỉ cần đưa mắt xuống là có thể xem thấu, hung khí thật lớn đang mãnh liệt chiếm lấy thân thể nam nhân, theo luật động mà phát ra thanh âm *** mỹ, cùng với tiếng rên ri không thể ức chế của nam nhân vang lên trong phòng.
“Phần phật” một tiếng, nam nhân ngồi trên người Nguyên Uyên bị ấn ngã xuống giường, vừa vặn ở giữa Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột, mái tóc đen ướt đẫm tích lạc bên má hai người, mang theo lãnh hương mị hoặc khiến lòng người ngứa ngáy.
Nhưng là…. bọn họ không có cách nào chạm vào !
“A….” Nguyên Uyên hướng về phía hai người cười, “Sao lại hung ác nhìn ta như vậy ? Bất quá, muốn xem thì cứ xem đi, hiện tại ta cũng không có tinh lực đánh với hai ngươi, sau này… còn nhiều thời gian ?”
Những lời này là có ý gì, chẳng lẽ cẩu hoàng đế này muốn lưu lại sao ?
Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột còn chưa mắng, Nguyên Uyên lại bắt đầu một vòng với nam nhân…. Hoạt sắc sinh hương, tiện thể giết người ngoài luông.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, đại khái chính là ý tứ này.
Vòng xoay người, nam nhân vì bản thân mềm lòng mà thở dài, sau đó, Bạch Vô Thương liền cứng người… đè nặng trên người là Nguyên Uyên, bên trái là Hách Liên Bột, Trương Tứ Phong nằm bên phải… Hơn nữa… Ai cũng trần trụi !
Bạch Vô Thương bỗng có dự cảm chẳng lành , cúi đầu nhìn thân thể mình không khỏi hít một hơi lãnh khí, trên gười đầy dấu vết tình ái, tìm không ra được một nơi sạch sẽ.
“Tỉnh ?” Bởi vị bị Nguyên Uyên ôm vào trong ngực, nam nhân vừa động, Nguyên Uyên liền tỉnh lại, vẻ mặt thỏa mãn hôn xuống nam nhân đang ngây ra như phỗng.
“Cẩu hoàng đến, buông hắn ra !” Trương Tứ Phong bên cạnh cũng tỉnh, tay lôi kéo Bạch Vô Thương về phía mình, như là muốn đem tất cả dấu vết của Nguyên Uyên dán trên người nam nhân lau đi.
Bạch Vô Thương ăn đau : “Đau…”
“Hai tên điên các ngươi, biết điều một chút cho ta !” Phía sau một trận rống giận, Bạch Vô Thương còn chưa kịp phản ứng lại liền rơi vào trong bộ ngực dày rộng của nam tử.
“Này mọi rợ nhà ngươi còn giả vờ tốt đẹp gì, tối hôm qua ngươi đùa hung mãnh nhất đi ?” Trương Tứ Phong ở một bên nói móc.
Mấy tiểu công cứ như vậy ngươi một lời ta một ngữ, cãi qua cãi lại, Bạch Vô Thương bị kẹt ở giữa âm thầm nắm chặt tay, hắn tôi hôm qua cư nhiên… cư nhiên bị ba tên khốn này…..
“Ba người các ngươi, tối hôm qua đùa thực thoải mái đi ?” Nam nhân âm lãnh nói một câu khiến ba tên cãi cọ nhất thời ngừng lại, sau đó…. nhất trí nắm lấy quần áo trên giường bỏ chạy.
“Thân ái, chúng ta đi kiếm gì đó cho ngươi ăn !”
“Ba tên khốn các ngươi, đừng cho là ta sẽ bỏ qua các ngươi !” Nam nhân hướng ra ngoài mắng to một trận, lại đỡ lấy thắt lưng nằm bên giường, âm thầm hạ quyết tâm.
Thất bại là mẹ thành công , Bạch Vô Thương hắn cũng không tin cả đời này sẽ bị áp, hắn sớm muộn gì cũng phải mang hết nợ nần đòi lại về.
“Nam tử hán đại trượng phu, chỉ chuyện nhỏ này mà khóc cái gì ? Thúc thúc dạy võ công cho ngươi, tương lai đả bại hắn được không ?” Hách Liên Thánh Lan ôm Nguyên Hoa vào ngực dỗ dành.
“Ừm ! Hoa Nhi nhất định phải đem tên cẩu hoàng đế kia đánh tới khóc !”
Nhớ đến Nguyên Uyên, Tiểu Xuân Tử liền khóc, hoàng đế kia cư nhiên đem thiên hạ trao lại cho hài đồng ba tuổi, bản thân thì chạy đi tìm “vợ”, không mang theo con cái !
“Thí thí của hắn nhìn thực mềm nha !” Tiểu hoàng đế thiên chân vô tà mở to đôi mắt, “Tiểu Xuân Tử, tương lai ta muốn đem tiểu Nguyên Hoa cưới về làm hoàng hậu, như vậy ta có thể mỗi ngày được vuốt thí thí của hắn, ha ha ha, ta thông minh đi ?”
Tiểu Xuân Tử cười ngất…..
“Nguyên Uyên….” Ánh mắt Trương Tứ Phong gắt gao nhìn cánh tay không thành thật của Nguyên Uyên.
Nguyên Uyên hướng về phía hai người cười, “Ừm, cái giường này cũng thật lớn, các ngươi đúng là biết hưởng thụ nha.” Cho dù có bốn người ở trên giường, vẫn còn chỗ trống, đúng là đủ lớn.
“Ngươi muốn làm gì chứ ? Vô Thương nếu tỉnh lại, sẽ không tha cho ngươi.” Hách Liên Bột nhắc nhở nói.
Nguyên Uyên lắc đầu, bắt tay vói vào trong nội y của nam nhân, mềm nhẹ vuốt ve, đối với hai người đôi mắt bốc hỏa cười nói :
“Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn : Một, ta cứu tỉnh Vô Thương, để cho hắn áp hai ngươi, hai, hai thì…” Nguyên Uyên dài giọng , quay đầu hôn lên cổ nam nhân , “A, ta nghĩ các ngươi cũng minh bạch ý tứ của ta.”
“Ta chọn loại thứ ba, ngươi cút đi đi !”
“Thứ ba của ngươi đương nhiên là không có, ha ha, cho các ngươi xem miễn phí một trò hay một lúc, thật sự là tiện nghi các ngươi.” Ý tứ trong câu nói của Nguyên Uyên, nhất thời khiến hai nam nhân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Nguyên Uyên nuốt vào trong bụng cắn nát tươi.
“Ngươi…. ngươi….” Đây đề ulà do tức giận đến nói không ra lời.
“Ta…. ta thì sao ?” Nguyên Uyên cười cười, đem Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột vất qua một bên, đem nam nhân ở trong ***g ngực đặt giữa hai ngươi, “Nhắm mắt lại cũng được, tùy nhị vị.”
Nguyên Uyên thế nhưng lại trước mặt Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột hôn lên đôi môi nam nhân, rõ ràng nam nhân yêu nhất đang ở bên cạnh mình, nhưng lại không có khả năng chạm vào, hai người tức giận muốn nổi điên.
Hách Liên Bột lại có nỗi khổ nói không nên lời, lúc trước y từng nhìn thấy Bạch Vô Thương cùng Trương Tứ Phong ân ái trong rừng mai, giờ thì, lại phải xem một lần nữa, khoảng cách còn gần hơn !
Mà Trương Tứ Phong, cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ trước kia của Hách Liên Bột… Loại thời khắc này, hai nam tử đều nhắm chặt mắt lại ! Kiên quyết không xem ! Trong lòng thầm quyết lúc cơ thể khôi phục tự do sẽ đem Nguyên Uyên chém thành mười tám khúc mang cho cá ăn….. Nhưng….
“Ư…. ! A A !
Thanh âm này, thanh âm này, có thể không cần vang lên hay không.
Bạch Vô Thương hiện tại đến tột cùng là bị làm sao mới phát ra thanh âm như vậy ? Trương Tứ Phong khẽ cắn môi, rốt cục kềm chế tê dại trong lòng không được, khẽ hé mắt, sẽ đó cũng nhắm không nổi.
Trước kia lúc hoan ái chưa bao giờ nhìn kỹ nam nhân khi dục vọng phát trước là thế nào, mà giờ phút này thân thể lưu hỏa xích lõa trong ngực Nguyên Uyên, đôi mắt mù sương, thiếu đi vẻ ôn nhuận thường ngày, mà lại tăng thêm phần mị nhân yêu dị, giống như một đóa hoa mạn châu sa dưới hoàng tuyền, mang theo hấp dẫn đáng sợ.
Thân hình cân xứng, cơ thể mảnh khảnh mà hữu lực, đôi môi thở hổn hển phát ra tiếng rên rỉ… Nam nhân bị Nguyên Uyên ôm vào trong ngực dang hai chân ra, đôi chân mảnh khảnh không chỉ khoát lên người hai kẻ không nhúc nhích nổi, mà còn run nhèn hẹ theo trừu sáp của Nguyên Uyên.
Bộ vị mập hợp chỉ cần đưa mắt xuống là có thể xem thấu, hung khí thật lớn đang mãnh liệt chiếm lấy thân thể nam nhân, theo luật động mà phát ra thanh âm *** mỹ, cùng với tiếng rên ri không thể ức chế của nam nhân vang lên trong phòng.
“Phần phật” một tiếng, nam nhân ngồi trên người Nguyên Uyên bị ấn ngã xuống giường, vừa vặn ở giữa Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột, mái tóc đen ướt đẫm tích lạc bên má hai người, mang theo lãnh hương mị hoặc khiến lòng người ngứa ngáy.
Nhưng là…. bọn họ không có cách nào chạm vào !
“A….” Nguyên Uyên hướng về phía hai người cười, “Sao lại hung ác nhìn ta như vậy ? Bất quá, muốn xem thì cứ xem đi, hiện tại ta cũng không có tinh lực đánh với hai ngươi, sau này… còn nhiều thời gian ?”
Những lời này là có ý gì, chẳng lẽ cẩu hoàng đế này muốn lưu lại sao ?
Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột còn chưa mắng, Nguyên Uyên lại bắt đầu một vòng với nam nhân…. Hoạt sắc sinh hương, tiện thể giết người ngoài luông.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, đại khái chính là ý tứ này.
Bạch Vô Thương thật sự là cảm khái, tiền mất tật mang, chưa được hai “phu nhân” hiến thân trong đêm động phòng, ngày hôm sau còn thấy bản thân xích lõa được Nguyên Uyên nửa năm nay không thấy mắt ôm vào trong ngực, hắn rất là muốn một tay đẩy Nguyên Uyên ra, nhưng ánh mắt khi chạm đến đôi tay đang đặt trên lưng mình, lại nhẫn tâm không được.
Vòng xoay người, nam nhân vì bản thân mềm lòng mà thở dài, sau đó, Bạch Vô Thương liền cứng người… đè nặng trên người là Nguyên Uyên, bên trái là Hách Liên Bột, Trương Tứ Phong nằm bên phải… Hơn nữa… Ai cũng trần trụi !
Bạch Vô Thương bỗng có dự cảm chẳng lành , cúi đầu nhìn thân thể mình không khỏi hít một hơi lãnh khí, trên gười đầy dấu vết tình ái, tìm không ra được một nơi sạch sẽ.
“Tỉnh ?” Bởi vị bị Nguyên Uyên ôm vào trong ngực, nam nhân vừa động, Nguyên Uyên liền tỉnh lại, vẻ mặt thỏa mãn hôn xuống nam nhân đang ngây ra như phỗng.
“Cẩu hoàng đến, buông hắn ra !” Trương Tứ Phong bên cạnh cũng tỉnh, tay lôi kéo Bạch Vô Thương về phía mình, như là muốn đem tất cả dấu vết của Nguyên Uyên dán trên người nam nhân lau đi.
Bạch Vô Thương ăn đau : “Đau…”
“Hai tên điên các ngươi, biết điều một chút cho ta !” Phía sau một trận rống giận, Bạch Vô Thương còn chưa kịp phản ứng lại liền rơi vào trong bộ ngực dày rộng của nam tử.
“Này mọi rợ nhà ngươi còn giả vờ tốt đẹp gì, tối hôm qua ngươi đùa hung mãnh nhất đi ?” Trương Tứ Phong ở một bên nói móc.
Mấy tiểu công cứ như vậy ngươi một lời ta một ngữ, cãi qua cãi lại, Bạch Vô Thương bị kẹt ở giữa âm thầm nắm chặt tay, hắn tôi hôm qua cư nhiên… cư nhiên bị ba tên khốn này…..
“Ba người các ngươi, tối hôm qua đùa thực thoải mái đi ?” Nam nhân âm lãnh nói một câu khiến ba tên cãi cọ nhất thời ngừng lại, sau đó…. nhất trí nắm lấy quần áo trên giường bỏ chạy.
“Thân ái, chúng ta đi kiếm gì đó cho ngươi ăn !”
“Ba tên khốn các ngươi, đừng cho là ta sẽ bỏ qua các ngươi !” Nam nhân hướng ra ngoài mắng to một trận, lại đỡ lấy thắt lưng nằm bên giường, âm thầm hạ quyết tâm.
Thất bại là mẹ thành công , Bạch Vô Thương hắn cũng không tin cả đời này sẽ bị áp, hắn sớm muộn gì cũng phải mang hết nợ nần đòi lại về.
Hoàng cung Hung Nô, một hài đồng bảy tám tuổi anh khí bừng bừng nhào vào lòng Đại thiền vu Hách Liên Thánh Lan, khóc nháo lên :
“Nam tử hán đại trượng phu, chỉ chuyện nhỏ này mà khóc cái gì ? Thúc thúc dạy võ công cho ngươi, tương lai đả bại hắn được không ?” Hách Liên Thánh Lan ôm Nguyên Hoa vào ngực dỗ dành.
“Ừm ! Hoa Nhi nhất định phải đem tên cẩu hoàng đế kia đánh tới khóc !”
Hoàng cung Thiên triều, tiên đế “băng hà”, tân đế năm ấy ba tuổi đăng cơ.
Nhớ đến Nguyên Uyên, Tiểu Xuân Tử liền khóc, hoàng đế kia cư nhiên đem thiên hạ trao lại cho hài đồng ba tuổi, bản thân thì chạy đi tìm “vợ”, không mang theo con cái !
“Thí thí của hắn nhìn thực mềm nha !” Tiểu hoàng đế thiên chân vô tà mở to đôi mắt, “Tiểu Xuân Tử, tương lai ta muốn đem tiểu Nguyên Hoa cưới về làm hoàng hậu, như vậy ta có thể mỗi ngày được vuốt thí thí của hắn, ha ha ha, ta thông minh đi ?”
Tiểu Xuân Tử cười ngất…..
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook