Đế Nghiệp Vô Thường
-
Chương 82: Đón dâu
Chiêng trống dồn, pháo vang, không biết là nhà ai đón dâu, hòn đảo cách ly trần thế hôm nay giống như thành trấn náo nhiệt Trung nguyên, chung quanh thiếp hồng quải lục, cảnh tượng vui như mở hội.
Trong đại sảnh huy hoàng có thể so với đại điện hoàng cung, nam nhân một thân tân lang đỏ sắc, khí định thần nhàn ngồi trên đường tiền trải thảm đỏ, một đôi chân mày kiếm mi phi nhập, tuấn tú phi phàm, đôi môi bạc màu nhấp ngụm chén trà, vì tâm tình thích ý mà tạo thành một độ cung của mặt trăng, một mạt đỏ tươi, dung mạo nhất phẩm khiến người khác xúc động.
Trong ánh mắt kia là cuồng ngạo ngông ngênh, lại ngăn không được anh mị phát ra.
“Sao còn chưa đến ?” Đợi cũng hơn một nén nhang, nam nhân thân là tân lang có chút không kiên nhẫn, hừ nói, “Nghĩ mình là nữ nhân thật sao, vùng vùng vằng vằng, cũng đâu phải là bó chân không đi được.”
“Đảo chủ…. Nhanh nhanh lên, nhị đảo chủ cùng tam đảo chủ đã lên đường !” Người hầu một bên cười nói, bỗng nhiên thoáng nhìn ánh mắt của nam nhân, vội vàng đổi giọng nói, “Sai lầm rồi ! Sai lầm rồi…. là Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân.”
“Ừm, đúng, về sau cứ gọi như vậy.” Vừa lòng gật gật đầu, nam nhân tâm lý trả thù mạnh mẽ trong lòng âm thầm mắng, hai tên vô liêm sỉ kia chỉ biết cả ngày liên hợp lại khi dễ hắn, rõ ràng là hắn so với hai tên đó còn lớn tuổi hơn nhiều, võ công cũng không hề thua kém ! Chính là ở trên giường…. Hoan hảo đêm trước bỗng giống như một bức họa xuất hiện trong óc nam nhân, trước người là Trương Tứ Phong đang hôn lên xương quai xanh, phía sau là Hách Liên Bột đang ôm hắn vào trong ***g ngực, rên rỉ, thở dốc…. ký ức *** loạn khiến nam nhân tỉnh phắt lại, hắn… hắn sao lại nhớ đến chuyện này.
Hai tên sắc quỷ kia, Bạch Vô Thương hắn sao lạicó thể cam tâm bị đặt ở dưới chứ !
“Hừ….” Nam nhân đang uống trà bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ẩm hiểm, động phòng đêm nay, hắn sẽ chân chính làm một tân lang !
Người hầu bên cạnh thoáng nhìn nụ cười của chủ nhân không khỏi rùng mình một cái, Bạch Vô Thương này trong thường ngày ôn nhuận thản nhiên, sao cũng sẽ lộ ra một nụ cười như Trương Tứ Phong hay Hách Liên Bột chứ ?
Quả thật là trời sinh ba người !
Một lát sau, ngoài cửa bỗng nhiên trở nên náo nhiệt cả lên, giống như người trên đảo xung quanh đến tham quan, không vì cái gì khác, mà là muốn xem hai “đại mỹ nhân” mà đảo chủ “cưới” hôm nay là cái dạng gì.
Hai người siêu cấp mỹ nhân khiến kẻ khác chết mê chết mệt còn chưa đủ, cuối cùng lại còn xuất hiện một nam nhân được hai mỹ nhân đỡ xuống, tạm thời không biết phải tả thế nào, nhưng ánh mắt đạm mạc kia, không chỉ là nữ nhân, mà ngay cả tim nam nhân cũng đập bùm bùm.
“Ư…. Bọn họ cầm cuốc cầm dao là đến hoan nghênh chúng ta sao ?” Lúc ấy, Bạch Vô Thương nghi hoặc nhìn người trên đảo.
“Này… hẳn là muốn đuổi chúng ta đi.” Hách Liên Bột tỉnh lại trước , nhưng xem ánh mắt của người trên đảo lại thập phần kỳ lạ, một khắc trước còn hung thần ác sát, lúc này mỗi người đều có ánh mắt mê mang.
“Úi… rơi hết rồi.” Trương Tứ Phong chớp chớp đôi mắt phượng, cuốc dao gì đó toàn bộ đều đánh rơi trên mặt đất.
Đó là, ngày đầu tiên ba người đến đảo.
Ngày hôm sau, dân ở đảo nhiệt liệt vây quanh, tôn ba người thành đảo chủ.
Việc này tạm không nói đến.
Tin tưởng dưới sự dẫn dắt của ba vị đảo chủ, tiểu đảo này sẽ trở nên thập phần hài hòa dữ ái.
Nói sau đại đảo chủ Bạch Vô Thương lập gia đình, mọi người đều tò mò không biết tiên nữ nào mới có thể xứng đôi đại đảo chủ, hơn nữa lại còn là hai người !
Đã bị khí chất dung nhan của ba vị đảo chủ mê hoặc, dân trong đảo lại vây tụ bên phủ ngoại ngóng trông tuyệt thế đại mỹ nữ trong truyền thết.
“Ôi này ! Tân nương sao lại cao như vậy !” Kiệu hoa đỏ thẫm đến, hạ cỗ kiệu xuống, tân nương bên trong không đợi người ngoài hỗ trợ liền tự mình ra đến đây, chân to bước xuống mặt đất, thân mình nhất đĩnh, ai nha, má ơi, khí thế bức người kia khiến cho một hai tầng người kia bị doa lui ba bước.
“Tuy rằng bộ dạng to con, nhưng mà khí thế kia ! Chậc chậc, cũng chỉ có khí thế này mới có thể cùng đại đảo chủ đứng chung một chỗ !”
Mọi người đều ở trong lòng gật đầu, vị bước xuống đầu tiên tuyệt đối là Đại phu nhân, bằng không cũng không có khí thế như vậy.
Lại nhìn kiệu hoa thứ hai, vị “Tân nương tử” này có thể sánh bằng vị thứ nhất, thân hình như rắn nước, tư thái yêu mị, khiến cho nam nữ đều chảy nước miếng.
Kiều diễm như vậy, chắc là Nhị phu nhân.
“Chủ tử, cẩn thận bậc thang.” Một bên cũng là A Tuyết trang điểm lộng lẫy cười hì hì nâng tay Trương Tứ Phong, Hách Liên Bột thấy Trương Tứ Phong trang mô tác dạng thành tân nương, liền đè nặng giọng nói : “Muội tử, cước bộ phù phiếm, thân mình yêu kiều nha !”
“Về sau còn muốn tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn !” Đè nặng thanh âm, Trương Tứ Phong nhìn Hách Liên Bột không chút nào che dấu một đôi chân to, cười hỏi : “Chân tỷ tỷ thiệt là to quá nha.”
“Hừ !” Hách Liên Bột hừ lạnh một tiếng, một cước đạp Trương Tứ Phong đang cản đường, cười nói, “Phải đi ở phía trước ngươi, cũng không dễ dàng !” Dứt lời ở sự ghen tị trong ánh mắt của Trương Tứ Phong, thoải mái tiêu sái đi lên.
Hai “tân nương” hành động quái dị, người ở bên xem ra chính là còn chưa thành người một nhà, đã bắt đầu tranh giành tình nhân !
“Tân lang ra kìa ! Ra rồi !” Đám người xôn xao, lại bắt đầu nhìn tân lang từ đầu đến chân, tranh nhau nhìn ngắm đại đảo chủ.
Một thân hồng y hỏa diễm, càng tô điểm cho vẻ quyến rũ nói không nên lời.
Lần đầu nhìn thấy nam nhân mặc một y phục màu khác ngoài màu trắng, Hách Liên Bột trong nháy mắt ngây người khiến Trương Tứ Phong đoạt trước , tân nương tử vừa rồi còn mềm nhẹ lập tức lấy tốc độ như gió chạy đến bên người tân lang, tuyệt không thẹn thùng đến gần :
“Vô Thương, y phục này ngươi mặc thật đẹp.”
“Ngươi đẹp hơn.” Nam nhân tà tà cười, thân thủ ôm lấy thắt lưng Trương Tứ Phong, “Đúng không, nương tử.”
Thấy Trương Tứ Phong bị Bạch Vô Thương ôm như vậy lập tức cứng ngắc như cục nước đá, Hách Liên Bột nhịn cười không dược, thân thể run run lên.
Nhưng mà còn chưa chờ Hách Liên Bột cười đủ, chính y cũng bị Bạch Vô Thương kéo qua đến : “Phu nhân, chuyện gì hay mà cười vậy ?”
Cái này, Hách Liên Bột cười không nổi….
Trong đại sảnh huy hoàng có thể so với đại điện hoàng cung, nam nhân một thân tân lang đỏ sắc, khí định thần nhàn ngồi trên đường tiền trải thảm đỏ, một đôi chân mày kiếm mi phi nhập, tuấn tú phi phàm, đôi môi bạc màu nhấp ngụm chén trà, vì tâm tình thích ý mà tạo thành một độ cung của mặt trăng, một mạt đỏ tươi, dung mạo nhất phẩm khiến người khác xúc động.
Trong ánh mắt kia là cuồng ngạo ngông ngênh, lại ngăn không được anh mị phát ra.
“Sao còn chưa đến ?” Đợi cũng hơn một nén nhang, nam nhân thân là tân lang có chút không kiên nhẫn, hừ nói, “Nghĩ mình là nữ nhân thật sao, vùng vùng vằng vằng, cũng đâu phải là bó chân không đi được.”
“Đảo chủ…. Nhanh nhanh lên, nhị đảo chủ cùng tam đảo chủ đã lên đường !” Người hầu một bên cười nói, bỗng nhiên thoáng nhìn ánh mắt của nam nhân, vội vàng đổi giọng nói, “Sai lầm rồi ! Sai lầm rồi…. là Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân.”
“Ừm, đúng, về sau cứ gọi như vậy.” Vừa lòng gật gật đầu, nam nhân tâm lý trả thù mạnh mẽ trong lòng âm thầm mắng, hai tên vô liêm sỉ kia chỉ biết cả ngày liên hợp lại khi dễ hắn, rõ ràng là hắn so với hai tên đó còn lớn tuổi hơn nhiều, võ công cũng không hề thua kém ! Chính là ở trên giường…. Hoan hảo đêm trước bỗng giống như một bức họa xuất hiện trong óc nam nhân, trước người là Trương Tứ Phong đang hôn lên xương quai xanh, phía sau là Hách Liên Bột đang ôm hắn vào trong ***g ngực, rên rỉ, thở dốc…. ký ức *** loạn khiến nam nhân tỉnh phắt lại, hắn… hắn sao lại nhớ đến chuyện này.
Hai tên sắc quỷ kia, Bạch Vô Thương hắn sao lạicó thể cam tâm bị đặt ở dưới chứ !
“Hừ….” Nam nhân đang uống trà bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ẩm hiểm, động phòng đêm nay, hắn sẽ chân chính làm một tân lang !
Người hầu bên cạnh thoáng nhìn nụ cười của chủ nhân không khỏi rùng mình một cái, Bạch Vô Thương này trong thường ngày ôn nhuận thản nhiên, sao cũng sẽ lộ ra một nụ cười như Trương Tứ Phong hay Hách Liên Bột chứ ?
Quả thật là trời sinh ba người !
Một lát sau, ngoài cửa bỗng nhiên trở nên náo nhiệt cả lên, giống như người trên đảo xung quanh đến tham quan, không vì cái gì khác, mà là muốn xem hai “đại mỹ nhân” mà đảo chủ “cưới” hôm nay là cái dạng gì.
Nửa năm trước Bạch Vô Thương lên đảo, nguyên bản người trên đảo nghe nói có ngoại nhân đến liền cầm cuốc cầm dao đến bảo vệ lãnh thổ củamình, ai cũng không biết người từ thuyền lớn đến lại là những kẻ tuấn tú chứ.
Hai người siêu cấp mỹ nhân khiến kẻ khác chết mê chết mệt còn chưa đủ, cuối cùng lại còn xuất hiện một nam nhân được hai mỹ nhân đỡ xuống, tạm thời không biết phải tả thế nào, nhưng ánh mắt đạm mạc kia, không chỉ là nữ nhân, mà ngay cả tim nam nhân cũng đập bùm bùm.
“Ư…. Bọn họ cầm cuốc cầm dao là đến hoan nghênh chúng ta sao ?” Lúc ấy, Bạch Vô Thương nghi hoặc nhìn người trên đảo.
“Này… hẳn là muốn đuổi chúng ta đi.” Hách Liên Bột tỉnh lại trước , nhưng xem ánh mắt của người trên đảo lại thập phần kỳ lạ, một khắc trước còn hung thần ác sát, lúc này mỗi người đều có ánh mắt mê mang.
“Úi… rơi hết rồi.” Trương Tứ Phong chớp chớp đôi mắt phượng, cuốc dao gì đó toàn bộ đều đánh rơi trên mặt đất.
Đó là, ngày đầu tiên ba người đến đảo.
Ngày hôm sau, dân ở đảo nhiệt liệt vây quanh, tôn ba người thành đảo chủ.
Hôm nay nửa năm sau, đại đảo chủ tuyên bố muốn cưới thê tử, trong một đêm không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim, như là Vương Nhị thường xuyên bắt cá dâng lên đại đảo chủ, tiểu tử kia vừa nghe nói đại đảo chủ muốn kết hôn liền nhảy xuống biển thề không muốn sống nữa, lại được Trương Tam làm nông trên đảo cứu lên, cũng không biết thế nào, Vương Nhị sau đó cũng không khóc nữa, cũng không tặng cá cho đại đảo chủ, mỗi ngày đều vất cá cho bên Trương Tam, mắng : “Ngươi là đồ tồi ! Đồ tồi !”
Việc này tạm không nói đến.
Tin tưởng dưới sự dẫn dắt của ba vị đảo chủ, tiểu đảo này sẽ trở nên thập phần hài hòa dữ ái.
Nói sau đại đảo chủ Bạch Vô Thương lập gia đình, mọi người đều tò mò không biết tiên nữ nào mới có thể xứng đôi đại đảo chủ, hơn nữa lại còn là hai người !
Đã bị khí chất dung nhan của ba vị đảo chủ mê hoặc, dân trong đảo lại vây tụ bên phủ ngoại ngóng trông tuyệt thế đại mỹ nữ trong truyền thết.
“Ôi này ! Tân nương sao lại cao như vậy !” Kiệu hoa đỏ thẫm đến, hạ cỗ kiệu xuống, tân nương bên trong không đợi người ngoài hỗ trợ liền tự mình ra đến đây, chân to bước xuống mặt đất, thân mình nhất đĩnh, ai nha, má ơi, khí thế bức người kia khiến cho một hai tầng người kia bị doa lui ba bước.
“Tuy rằng bộ dạng to con, nhưng mà khí thế kia ! Chậc chậc, cũng chỉ có khí thế này mới có thể cùng đại đảo chủ đứng chung một chỗ !”
Mọi người đều ở trong lòng gật đầu, vị bước xuống đầu tiên tuyệt đối là Đại phu nhân, bằng không cũng không có khí thế như vậy.
Lại nhìn kiệu hoa thứ hai, vị “Tân nương tử” này có thể sánh bằng vị thứ nhất, thân hình như rắn nước, tư thái yêu mị, khiến cho nam nữ đều chảy nước miếng.
Kiều diễm như vậy, chắc là Nhị phu nhân.
“Chủ tử, cẩn thận bậc thang.” Một bên cũng là A Tuyết trang điểm lộng lẫy cười hì hì nâng tay Trương Tứ Phong, Hách Liên Bột thấy Trương Tứ Phong trang mô tác dạng thành tân nương, liền đè nặng giọng nói : “Muội tử, cước bộ phù phiếm, thân mình yêu kiều nha !”
“Về sau còn muốn tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn !” Đè nặng thanh âm, Trương Tứ Phong nhìn Hách Liên Bột không chút nào che dấu một đôi chân to, cười hỏi : “Chân tỷ tỷ thiệt là to quá nha.”
“Hừ !” Hách Liên Bột hừ lạnh một tiếng, một cước đạp Trương Tứ Phong đang cản đường, cười nói, “Phải đi ở phía trước ngươi, cũng không dễ dàng !” Dứt lời ở sự ghen tị trong ánh mắt của Trương Tứ Phong, thoải mái tiêu sái đi lên.
Hai “tân nương” hành động quái dị, người ở bên xem ra chính là còn chưa thành người một nhà, đã bắt đầu tranh giành tình nhân !
“Tân lang ra kìa ! Ra rồi !” Đám người xôn xao, lại bắt đầu nhìn tân lang từ đầu đến chân, tranh nhau nhìn ngắm đại đảo chủ.
Một thân hồng y hỏa diễm, càng tô điểm cho vẻ quyến rũ nói không nên lời.
Lần đầu nhìn thấy nam nhân mặc một y phục màu khác ngoài màu trắng, Hách Liên Bột trong nháy mắt ngây người khiến Trương Tứ Phong đoạt trước , tân nương tử vừa rồi còn mềm nhẹ lập tức lấy tốc độ như gió chạy đến bên người tân lang, tuyệt không thẹn thùng đến gần :
“Vô Thương, y phục này ngươi mặc thật đẹp.”
“Ngươi đẹp hơn.” Nam nhân tà tà cười, thân thủ ôm lấy thắt lưng Trương Tứ Phong, “Đúng không, nương tử.”
Thấy Trương Tứ Phong bị Bạch Vô Thương ôm như vậy lập tức cứng ngắc như cục nước đá, Hách Liên Bột nhịn cười không dược, thân thể run run lên.
Nhưng mà còn chưa chờ Hách Liên Bột cười đủ, chính y cũng bị Bạch Vô Thương kéo qua đến : “Phu nhân, chuyện gì hay mà cười vậy ?”
Cái này, Hách Liên Bột cười không nổi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook