Đế Nghiệp Vô Thường
-
Chương 72: Nửa đêm xông vào cung thiền vu
Từ năm mười bốn tuổi đã đi theo Nguyên Bạch Lệ…. Long Điệp còn nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn đến nam nhân cao cao tại thượng, khi đó Nguyên Bạch Lệ còn trẻ khí thịnh, không có vẻ thu liễm như ngày hôm nay, khí thế cùng kinh tài đó khiến y không thở nổi, từ lúc bắt đầu lấy mục tiêu này mà khắc khổ luyện binh chờ mong có một ngày có thể ngồi trên vị trí như nam nhân, được mọi người ngưỡng mộ.
Mà từ khi y ra đời đã bắt đầu sứ mệnh của Long gia, tiêu diệt tên nghịch tặc Nguyên gia cướp ngôi, đến nâng đỡ người họ Trần đi lên vương vị Thiên Triều.
Mà trong vài năm bắt đầu, y cũng không biết Nguyên Uyên là đứa con còn sót lại của họ Trần, đứa con của hoàng hậu Nguyệt Hoa khi sinh ra đã bị bóp chết, ngầm tráo thành Nguyên Uyên, cho đến khi bốn năm trước Nguyên Bạch Lệ đi biên cảnh Hung Nô mới để y lại, mới biết y phải trung thành với ai, cũng đem mật sự cùng binh lực nắm giữ trong tay giao cho vị hoàng đế mà mình từng khinh thường.
Khi bị Nguyên Uyên ôm, y cũng không giãy dụa, thậm chí còn mang theo hưng phấn ẩn trong đáy lòng.
Từ nay về sau, liền rơi vào tay giặc.
Người mà y yêu không thương y, mà là một người khác, cũng là người không nên yêu.
Ra kiếm với Nguyên Bạch Lệ vốn từng theo nhiều năm, cũng không có gian nan như trong tưởng tượng, có lẽ từ đầu nhìn đến Nguyên Bạch Lệ, y liền đem nam nhân này như địch nhân trong tiềm thức, muốn vượt qua, muốn có được hết thảy của nam nhân : địa vị, quyền thế, cùng với Nguyên Uyên.
Những gì mà y từng làm, chỉ là một cái cớ hoa lệ để che đậy sự ghen tị cùng hận ý với nam nhân, lúc này đây, cũng không ngoại lệ.
“Keng…” Kiếm lạc huyết hồng.
Nhưng lúc này đây, kẻ bị thương là y.
“A Tuyết, chúng ta đi.” Thu kiếm lại, Bạch Vô Thương mang theo A Tuyết liền chuẩn bị ra đi..
Chân vừa bước ra đại môn, phía sau truyền đến thanh âm của nam tử : “Vì cái gì không giết ta !”
Bạch Vô Thương khóe miệng khẽ nhêch không trả lời, chỉ mau chóng rời đi, đi được một chốc A Tuyết hỏi : “Bạch gia, vì sao không giết lũ bại hoại đó đi, nếu bọn chúng đuổi theo thì làm sao bây giờ ?”
“Giết hắn, sợ ô uế tay của ta.” Nam nhân thân thủ xoa xoa vết thương trên trán, vết thương này do ai làm, hắn cũng không rõ ràng, nhưng lúc nãy khi đánh nhau, mà bỗng nhiên hướng về phía gương mặt Long Điệp tìm kiếm, vô luận có quan hệ đến vết thương của mình hay không, một kiếm kia, cũng khiến cho Long Điệp bị thương một thời gian.
Nếu tái kiến vẫn cứ không thuận theo buông tha cho mình, hắn thật cũng không để ý làm bẩn tay một lần.
Nhìn về phía tường thành đang dần hiện lên từ xa xa, nam nhân nện bước nhanh hơn, thế nhân đều nói Nguyên Bạch Lệ là chết trong tay Đại thiền vu Hung Nô, kia Bạch Vô Thương hắn sẽ đi gặp Đại thiền vu Hách Liên Bột một lần, có lẽ, cũng chỉ có thể tìm được người kia mới có thể giải trừ mối nghi hoặc trong tim.
Cát vàng bay đầu trời, cũng không biết là không phải hôm nay ra cửa gặp cái gì, vừa qua khỏi Long Điệp lại xuất hiện một đám kỵ binh Hung Nô bao lấy hai người.
Thở dài, nam nhân trấn định tự nhiên, nhìn vào đám kỵ binh tay cầm trường thương, bao lấy hắn ở giữa.
“Các ngươi là từ đâu đến đây ? Đến đây làm cái gì ?” Kẻ cầm đầu hỏ, cũng coi như là có lễ phép, không hề động thương động kiếm.
“Chúng ta là tới tìm người.” A Tuyết ở một bên mở miệng nói.
“Tìm người nào ?”
“Tìm… tìm…” A Tuyết đem ánh mắt hướng về phía Bạch Vô Thương, nam nhân hướng bọn họ cười, mấy kỵ binh còn có điểm hoang mang, bất quá loại cảm giác này rất nhanh đã bị kinh sợ thay thế.
“Tìm Đại thiền vu Hách Liên Bột của các ngươi để chơi.” Lời nói này, không lạnh không nóng, cứ như nói chuyện bình thường.
“Lớn mật ! Bắt bọn họ lại !” Tên cầm đầu ra tiếng, kỵ binh lập tức có người nhảy xuống dùng dây thừng trói chặt hai người.
“Bạch gia ! Bạch gia !” A Tuyết nghi hoặc nhìn Bạch Vô Thương vẫn trấn định như cũ, bọn họ là thật phải thúc thủ chịu trói sao ? Mấy tên tạp binh này, tùy tiện mấy chiêu là có thể đá mông chúng rồi !
“Hư….” làm một ám hiệu cho ngốc cô nương, Bạch Vô Thương thành thành thật thật để người ta trói lại, hai người liền như vậy dưới sự “hộ tống” của kỵ binh, công khai đi vào đại bản doanh của Hung Nô….
Trong ngục giam của Hung Nô cũng không dễ chịu mấy, cho dù có mọc cánh thì cũng là tầng tầng thủ vệ, đừng nói ruồi bọ, muỗi cũng không vào được.
Muốn tìm đến Đại thiền vu cũng không phải ngoài miệng nói “xì” một cái là có thể bay đến trước mặt Đại thiền vu rồi lại “cheng” một cái rút kiếm được.
Khi gặp được kỵ binh, Bạch Vô Thương liền quyết định cứ như vậy “công khai” đi vào, tuy rằng là ở trong ngục giam, nhưng là tránh thoát được phòng thủ ngoại tầng. Nói đến ngục giam của Hung Nô này, đám man nhân này cũng thật hiểu được nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ tách riêng phòng giam.
Vì cái gì hết thảy mọi người đều hành động ban đêm ? Đó là bởi vì khi trờ đã tối có thể trốn, hơn nữa một thân hắc y có thể hòa hợp cùng đêm đen.
Nhưng là… Bạch Vô Thương luôn thích một thân áo trắng.
Kết quả là ở trong bóng tối, cùng với từng trận âm phong, có một bóng trắng nhanh chóng chạy qua khiến người hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn lại, cái gì cũng không có, đây thật sự là một lời đồn khủng bố lan truyền trong ban đêm.
Mà Bạch mỗ nhân đầu cơ của dư luận lúc này nện bước như gió, khinh đãng đi vào một tòa thoạt nhìn như một căn phòng, nơi này tựa hồ không giống nhà giam, cũng không phải nơi đầu tiên nam nhân đến ? Nơi này là chỗ nào ?
Bạch Vô Thương bi thảm phát hiện hắn… lạc đường.
Làm sao bây giờ… đứng ở trên một cây đại thụ phía sau gian phòng, nam nhân có chút mơ hồ nhìn tứ phía, con đường gấp khúc giống nhau, cùng với gian phòng có chút khác với chỗ đang ở, kiến trúc khác giống y như nhau.
Cứ thế này cũng không phải là biện pháp, đang lúc Bạch Vô Thương phải cân nhắc có nên “tìm” một ai đó hỏi đường không, thì một bóng đen đi vào tầm mắt hắn.
Đêm khuya, kẻ không ngủ được chính là bị tương tư.
Hách Liên Bột khoác áo trong phòng mình đi ra, đừng ở hoa viên xuất thần nhìn trăng sáng trên bầu trời, người Trung Nguyên nói trăng tròn là ngày đoàn viên, y vì cái gì lại cô đơn một mình ?
Cũng là do nhớ thương người kia.
Một tiếng thở dài, Hách Liên Bột bỗng nhiên cảm thấy cây đại thụ phía sau có động tĩnh, nhìn lại, chính là mấy con sóc nhỏ ở trên cây chạy trốn, đang định quay đầu lại thì một bóng trắng đột nhiên từ phía sau cây thụ nhào vào hắn, Hách Liên Bột theo bản năng thân thủ công kích, lại bị đối phương tiếp được.
“Giỏi cho Bạch Niệm nhà ngươi ! Ngày đó không tuân thủ lời hứa, hôm nay vừa thấy mặt liền đối với ta quyền cước, thật là đáng giận !” Người đến mở miệng đem Hách Liên Bột mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Hách Liên Bột có chút ngơ ngác nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện, lắp bắp nói : “Vô…. Vô Thương ! Ha ha ha.”
Sau kinh ngạc lại cười ha ha.
“Bạch Niệm, ngươi điên rồi à ?”
“Bạch Niệm ? Ta không phải Bạch Niệm.” Hách Liên Bột đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Vô Thương, “Nếu lão thiên gia đã đưa ngươi đến trước mặt ta, Hách Liên Bột ta sẽ không bao giờ…. để ngươi rời đi nữa !”
Mà từ khi y ra đời đã bắt đầu sứ mệnh của Long gia, tiêu diệt tên nghịch tặc Nguyên gia cướp ngôi, đến nâng đỡ người họ Trần đi lên vương vị Thiên Triều.
Mà trong vài năm bắt đầu, y cũng không biết Nguyên Uyên là đứa con còn sót lại của họ Trần, đứa con của hoàng hậu Nguyệt Hoa khi sinh ra đã bị bóp chết, ngầm tráo thành Nguyên Uyên, cho đến khi bốn năm trước Nguyên Bạch Lệ đi biên cảnh Hung Nô mới để y lại, mới biết y phải trung thành với ai, cũng đem mật sự cùng binh lực nắm giữ trong tay giao cho vị hoàng đế mà mình từng khinh thường.
Khi bị Nguyên Uyên ôm, y cũng không giãy dụa, thậm chí còn mang theo hưng phấn ẩn trong đáy lòng.
Từ nay về sau, liền rơi vào tay giặc.
Người mà y yêu không thương y, mà là một người khác, cũng là người không nên yêu.
Ra kiếm với Nguyên Bạch Lệ vốn từng theo nhiều năm, cũng không có gian nan như trong tưởng tượng, có lẽ từ đầu nhìn đến Nguyên Bạch Lệ, y liền đem nam nhân này như địch nhân trong tiềm thức, muốn vượt qua, muốn có được hết thảy của nam nhân : địa vị, quyền thế, cùng với Nguyên Uyên.
Những gì mà y từng làm, chỉ là một cái cớ hoa lệ để che đậy sự ghen tị cùng hận ý với nam nhân, lúc này đây, cũng không ngoại lệ.
“Keng…” Kiếm lạc huyết hồng.
Nhưng lúc này đây, kẻ bị thương là y.
“A Tuyết, chúng ta đi.” Thu kiếm lại, Bạch Vô Thương mang theo A Tuyết liền chuẩn bị ra đi..
Chân vừa bước ra đại môn, phía sau truyền đến thanh âm của nam tử : “Vì cái gì không giết ta !”
Bạch Vô Thương khóe miệng khẽ nhêch không trả lời, chỉ mau chóng rời đi, đi được một chốc A Tuyết hỏi : “Bạch gia, vì sao không giết lũ bại hoại đó đi, nếu bọn chúng đuổi theo thì làm sao bây giờ ?”
“Giết hắn, sợ ô uế tay của ta.” Nam nhân thân thủ xoa xoa vết thương trên trán, vết thương này do ai làm, hắn cũng không rõ ràng, nhưng lúc nãy khi đánh nhau, mà bỗng nhiên hướng về phía gương mặt Long Điệp tìm kiếm, vô luận có quan hệ đến vết thương của mình hay không, một kiếm kia, cũng khiến cho Long Điệp bị thương một thời gian.
Nếu tái kiến vẫn cứ không thuận theo buông tha cho mình, hắn thật cũng không để ý làm bẩn tay một lần.
Nhìn về phía tường thành đang dần hiện lên từ xa xa, nam nhân nện bước nhanh hơn, thế nhân đều nói Nguyên Bạch Lệ là chết trong tay Đại thiền vu Hung Nô, kia Bạch Vô Thương hắn sẽ đi gặp Đại thiền vu Hách Liên Bột một lần, có lẽ, cũng chỉ có thể tìm được người kia mới có thể giải trừ mối nghi hoặc trong tim.
Cát vàng bay đầu trời, cũng không biết là không phải hôm nay ra cửa gặp cái gì, vừa qua khỏi Long Điệp lại xuất hiện một đám kỵ binh Hung Nô bao lấy hai người.
Thở dài, nam nhân trấn định tự nhiên, nhìn vào đám kỵ binh tay cầm trường thương, bao lấy hắn ở giữa.
“Các ngươi là từ đâu đến đây ? Đến đây làm cái gì ?” Kẻ cầm đầu hỏ, cũng coi như là có lễ phép, không hề động thương động kiếm.
“Chúng ta là tới tìm người.” A Tuyết ở một bên mở miệng nói.
“Tìm người nào ?”
“Tìm… tìm…” A Tuyết đem ánh mắt hướng về phía Bạch Vô Thương, nam nhân hướng bọn họ cười, mấy kỵ binh còn có điểm hoang mang, bất quá loại cảm giác này rất nhanh đã bị kinh sợ thay thế.
“Tìm Đại thiền vu Hách Liên Bột của các ngươi để chơi.” Lời nói này, không lạnh không nóng, cứ như nói chuyện bình thường.
“Lớn mật ! Bắt bọn họ lại !” Tên cầm đầu ra tiếng, kỵ binh lập tức có người nhảy xuống dùng dây thừng trói chặt hai người.
“Bạch gia ! Bạch gia !” A Tuyết nghi hoặc nhìn Bạch Vô Thương vẫn trấn định như cũ, bọn họ là thật phải thúc thủ chịu trói sao ? Mấy tên tạp binh này, tùy tiện mấy chiêu là có thể đá mông chúng rồi !
“Hư….” làm một ám hiệu cho ngốc cô nương, Bạch Vô Thương thành thành thật thật để người ta trói lại, hai người liền như vậy dưới sự “hộ tống” của kỵ binh, công khai đi vào đại bản doanh của Hung Nô….
Trong ngục giam của Hung Nô cũng không dễ chịu mấy, cho dù có mọc cánh thì cũng là tầng tầng thủ vệ, đừng nói ruồi bọ, muỗi cũng không vào được.
Muốn tìm đến Đại thiền vu cũng không phải ngoài miệng nói “xì” một cái là có thể bay đến trước mặt Đại thiền vu rồi lại “cheng” một cái rút kiếm được.
Khi gặp được kỵ binh, Bạch Vô Thương liền quyết định cứ như vậy “công khai” đi vào, tuy rằng là ở trong ngục giam, nhưng là tránh thoát được phòng thủ ngoại tầng. Nói đến ngục giam của Hung Nô này, đám man nhân này cũng thật hiểu được nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ tách riêng phòng giam.
Vì cái gì hết thảy mọi người đều hành động ban đêm ? Đó là bởi vì khi trờ đã tối có thể trốn, hơn nữa một thân hắc y có thể hòa hợp cùng đêm đen.
Nhưng là… Bạch Vô Thương luôn thích một thân áo trắng.
Kết quả là ở trong bóng tối, cùng với từng trận âm phong, có một bóng trắng nhanh chóng chạy qua khiến người hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn lại, cái gì cũng không có, đây thật sự là một lời đồn khủng bố lan truyền trong ban đêm.
Mà Bạch mỗ nhân đầu cơ của dư luận lúc này nện bước như gió, khinh đãng đi vào một tòa thoạt nhìn như một căn phòng, nơi này tựa hồ không giống nhà giam, cũng không phải nơi đầu tiên nam nhân đến ? Nơi này là chỗ nào ?
Bạch Vô Thương bi thảm phát hiện hắn… lạc đường.
Làm sao bây giờ… đứng ở trên một cây đại thụ phía sau gian phòng, nam nhân có chút mơ hồ nhìn tứ phía, con đường gấp khúc giống nhau, cùng với gian phòng có chút khác với chỗ đang ở, kiến trúc khác giống y như nhau.
Cứ thế này cũng không phải là biện pháp, đang lúc Bạch Vô Thương phải cân nhắc có nên “tìm” một ai đó hỏi đường không, thì một bóng đen đi vào tầm mắt hắn.
Đêm khuya, kẻ không ngủ được chính là bị tương tư.
Hách Liên Bột khoác áo trong phòng mình đi ra, đừng ở hoa viên xuất thần nhìn trăng sáng trên bầu trời, người Trung Nguyên nói trăng tròn là ngày đoàn viên, y vì cái gì lại cô đơn một mình ?
Cũng là do nhớ thương người kia.
Một tiếng thở dài, Hách Liên Bột bỗng nhiên cảm thấy cây đại thụ phía sau có động tĩnh, nhìn lại, chính là mấy con sóc nhỏ ở trên cây chạy trốn, đang định quay đầu lại thì một bóng trắng đột nhiên từ phía sau cây thụ nhào vào hắn, Hách Liên Bột theo bản năng thân thủ công kích, lại bị đối phương tiếp được.
“Giỏi cho Bạch Niệm nhà ngươi ! Ngày đó không tuân thủ lời hứa, hôm nay vừa thấy mặt liền đối với ta quyền cước, thật là đáng giận !” Người đến mở miệng đem Hách Liên Bột mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Hách Liên Bột có chút ngơ ngác nhìn người nam nhân đột nhiên xuất hiện, lắp bắp nói : “Vô…. Vô Thương ! Ha ha ha.”
Sau kinh ngạc lại cười ha ha.
“Bạch Niệm, ngươi điên rồi à ?”
“Bạch Niệm ? Ta không phải Bạch Niệm.” Hách Liên Bột đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Vô Thương, “Nếu lão thiên gia đã đưa ngươi đến trước mặt ta, Hách Liên Bột ta sẽ không bao giờ…. để ngươi rời đi nữa !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook