Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 3: Đạo biệt

Nói tới kẻ vô sỉ mặt dày mày dạn nhất thiên hạ, Nguyên Bạch Lệ rốt cục cũng đã gặp qua !

Nhìn Vương Gia nhà mình vừa rồi thu được một lông chim màu đen bộ dạng vừa tức giận lại vừa có điểm vui vẻ, Long Điệp không khỏi thở dài.

Từ ngày Vương Gia mang theo bọn họ đi vào quân doanh Hung Nô, quân Thiên Triều tuy rằng sĩ khí dâng lên, theo lý thuyết mà nói cũng không có thể chắc chắn ngăn được việc đối phương tấn công, dù sao thì bọn họ bên này chỉ có ba vạn quân mã, đối phương lại nhiều hơn mình đến mấy chục lần !

Long Điệp tự nhiên là không biết trong lòng Nguyên Bạch Lệ suy nghĩ cái gì, ngày ấy cùng Hách Liên Bột đại chiến một ngày một đêm, cuối cùng một mình cưỡi ngựa trở về bỏ lại cái tên cặn bã kia trên thảo nguyên, Nguyên Bạch Lệ cao hứng không bao lâu liền phát hiện Hách Liên Bột thật sự là cùng mình lãng phí thời gian.

“Tranh giành không chém giết, thế nào ?” Đối phương nói ra một câu rất kỳ quái, bất chấp có phải là mưu kế hay không, Nguyên Bạch Lệ quyết định đáp ứng trước rồi nói sau.

Kết quả thật cũng ngoài dự kiến của hắn, Hách Liên Bột quả nhiên tuân thủ lời hứa, sau đó hai quân giao chiến như người một nhà, ngươi đem mã khiên thảo nguyên ném ra xa, ta đem chiến xa trung nguyên chạy trong gió, ngươi ném một mị nhãn, ta đáp trả một trừng nhãn, sau đó tự động trở về nhà.

Này thực ra là thế nào ?! Nguyên Bạch Lệ hít một hơi, nói với Long Điệp : “Coi chừng quân doanh.” Sau đó lại giống như trước cưỡi ngựa đi.

Nhìn Vương Gia đi xa, Long Điệp trong mắt lộ ra chút mất mát, cũng là bắt đầu từ ngày ấy, Vương Gia thường xuyên một mình đi ra ngoài, vô luận y thỉnh cầu như thế nào, cũng không mang theo bất kỳ ai.

Gió thổi trên mặt cỏ, đại mạc mờ mịt, ngay cả một một con ngưu dương (trâu núi) cũng không gặp, mặt cỏ xào xạc cuồng phong, ngẫu nhiên nghe được một tiếng hát vang lên ở nơi nào, hào sảng vạn phần.

“Hừ ! Hiện tại mới đến !” Ở xa xa chợt nghe thấy tiếng ca của người nọ, Nguyên Bạch Lệ hiện ra một mạt mỉm cười, mấy ngày nay hai người thường xuyên trộm chạy ra cùng nhau bàn luận, từ khi đánh nhau đến không còn khí lực cho đến nói chuyện trên trời dưới đất, có đôi khi Nguyên Bạch Lệ nghĩ, nếu hắn không phải Hiền Vương của Hung Nô, bản thân cũng không phải Vương Gia của Thiên Triều, thật là bằng hữu kiếp này khó có được…

Đang suy nghĩ miên man, chợt thấy một nam tử cưỡi một con ngựa chiến màu đỏ xuất hiện, Nguyên Bạch Lệ liếc mắt nhìn người vừa đến, rồi đột nhiên ngây dại, người này là ai vậy ?

“Ha hả ! Vương Gia nhìn bổn vương như vậy, chẳng lẽ là coi trọng bổn vương ?” Là tiếng của Hách Liên Bột, nhưng bề ngoài hiện tại cùng với trước kia như hai kẻ khác hẳn.

“Ngươi định đi cầu hôn ai vậy ? Ăn mặc lộng lẫy như thế.” Nguyên Bạch Lệ khó chịu nói, Hách Liên Bột trước kia chẳng có chút bộ dáng của Hiền Vương, gương mặt đầy hồ bột không nói đến, ngay cả y phục cũng chẳng bao giờ chỉnh tề.

Nhưng Hách Liên Bột hôm nay không chỉ thay đổi một thân trâng phục hoa lệ màu đỏ sẫm làm nổi bật dáng người, trên mặt cũng thực sạch sẽ, trước kia không chú ý, hôm nay vừa thấy lại phát hiện người này ngũ quan sâu sắc, trong vẻ anh tuấn lộ ra một khí phách khiến người ta khiếp sợ, so với Nguyên Bạch Lệ không hề kém chút nào, có lẽ còn thêm phần dũng khí của nam tử đại mạc.

Ngửi thấy một vị đạo không bình thường, Nguyên Bạch Lệ nói : “Các người rốt cục tính toán tiến công Thiên Triều ra sao ?”

Không nghĩ tới Nguyên Bạch Lệ lại mẫn tuệ như vậy, Hách Liên Bột nhếch miệng cười : “Không tồi, nhưng người tiến công không phải là ta, ngươi có thể yên tâm.”

“Hừ ! Không thể ở trên chiến trường hạ gục ngươi, thật sự là đáng tiếc.” Quát to lên, chỉ vì chuyện này sao ? Sắc mặt Nguyên Bạch Lệ bắt đầu khó coi.

“Ai ! Đáng tiếc là ta về đi về một chuyến xử lý chút việc nhà, Vương Gia đến lúc đó cũng đừng quá mức tưởng niệm bổn vương.”

“Ha ? Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định tự mình dẫn dắt đám thủ hạ không ra gì đến phủ thượng của Hiền Vương bái phỏng.” Hai người này giống như một ngày không đấu võ mồm, thì cảm thấy không thấy thoải mái.

“Ha ha ha !” Ngửa mặt lên trời cười to một hồi, Hách Liên Bột nhìn thẳng Nguyên Bạch Lệ nói : “Được ! Phải có một ngày nào đó, Hách Liên Bột cũng ta sẽ tiếp nhận.” Cười xong, Hách Liên Bột nghiêm nghị hiếm thấy : “Từ biệt lần này, không biết khi nào có thể gặp lại, Nguyên Bạch Lệ, ngươi là người duy nhất mà Hách Liên Bột ta bội phục. Chỉ tiếc ta và ngươi tuy có tinh linh tương tri, nhưng ý trời trêu người, không thể sống chúng dưới một bầu trời.”

Gặp Nguyên Bạch Lệ trầm mặc không nói, Hách Liên Bột thở dài, tiếp tục nói : “Thiên Triều hoàng đế đối với ngươi tựa hồ rất kiêng kị, ngươi cần gì phải cúi đầu xưng thần với hắn, lao lực biên quan ? Cái gọi là gần vua như gần cọp, thông minh như ngươi, vì sao còn muốn để hắn bên người ?”

Vì cái gì sao ? Nguyên Bạch Lệ không khỏi lộ ra một tia cười khổ, trong đầu hiện lên hình ảnh má lúm đồng tiền của một thiếu nữ .

“Hóa ra ngươi có người trong lòng.” Làm như tiếc hận, Hách Liên Bột theo ánh mắt của Nguyên Bạch Lệ nhìn về một nơi xa xôi, giống như nghĩ đến người kia đến tột cùng là ai.

“A, cũng là người, cũng sẽ có một người dây dưa.” Nguyên Bạch Lệ thở dài.

“Không tồi ….” Hách Liên Bột nhìn vào sườn mặt của nam nhân, cương nghị mà không mất vẻ nhu hòa, hắn đột nhiên cưỡi ngựa đến bên cạnh Nguyên Bạch Lệ, cười nói, “Cuộc chiến nửa tháng sau người nhất định phải thắng, nếu không ta sẽ không khách khí.”

“Hừ ! Không khách khí cái gì ?” Nguyên Bạch Lệ nhìn lại, gương mặt kẻ vừa cạo râu này lại đột nhiên phóng đại lên.

Hách Liên Bột khóe miệng giương lên từ chối cho ý kiến, đột nhiên kéo qua Nguyên Bạch Lệ cắn lên vành tai : “Rơi vào trong tay ta, liền cho ngươi nếm thử, chút hương vị cùng cưỡi một con ngựa.”

Khi đó Nguyên Bạch Lệ không rõ vẻ mặt xấu xa kia của Hách Liên Bột là có ý gì, đợi sau khi hiểu ý tứ thâm tầng trong câu nói của Hách Liên Bột, muốn lấy đao chém người, thì Tả Hiền Vương Hách Liên Bột đã trở về hoàng thành.

Mà Nguyên Bạch Lệ, cũng gặp phải một cuộc quyết chiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương