Đế Nghiệp Vô Thường
-
Chương 13: Liệt tửu
Mùa thu hồng thụy năm thứ ba, Thiên triều cùng quân Hung Nô lại phát sinh xung đột, kẻ đến thế công mãnh liệt, biên quan cấp bách, Nhiếp Chính Vương Nguyên Bạch Lệ tự mình mang binh xuất chinh, mùa đi săn cũng vì vậy mà bị hủy bỏ.
Nguyên Bạch Lệ dẫn mười vạn quân đi đến biên quan, quân Hung Nô như là thấy được cuồng phong đột nhiên đóng quân bên ngoài không tiến công, rất là kỳ quái. Hai bên cứ như vậy giằng co bất động.
Liên tiếp ba ngày, quân Hung Nộ không có động rĩnh, Nguyên Bạch Lệ cũng không dám tùy tiện ra tay. Kỳ thật hắn căn bản không cần tự mình xuất chinh, chính là những năm gần đây mâu thuẫn cùng Nguyên Uyên càng lúc càng sâu, mỗi lần nhìn đến Nguyên Uyên, lại nhớ lại những suy nghĩ không muốn nghĩ đến, vì thế thừa dịp quân Hung Nô khiêu khích biên quan, lấy cớ ra khỏi hoàng thành.
Ngày hôm đó lúc nghỉ ngơi trong doanh trại, binh lính báo lại nói là một người đưa đến một lông chim màu đen liền chạy mất, nhìn thấy nó, Nguyên Bạch Lệ sau khi khẽ sửng sốt không khỏi hé miệng cười – là gã à.
“Chuẩn bị ngựa !” Ra lệnh một tiếng, binh lính lui ra ngoài.
Phủ thêm tấm áo choàng màu tím cà, thúc ngựa sải bước đi, Nguyên Bạch Lệ hướng về phía thảo nguyên, chạy qua biển cỏ mờ mịt, đón lấy ngọn gió ào ào thổi tung áo choàng, phấp phới giữa trời.
Xa xa, một thân ảnh màu đen dần dần đập vào mắt Nguyên Bạch Lệ, mà đối phương tựa hồ cũng xoay người về phía Nguyên Bạch Lệ….
“Ngươi sao lại ở đây ?” Ba năm không thấy, nam tử trước mắt vẫn anh tuấn như trước, nhưng Tả hiền vương năm đó đã thành địch nhân lớn nhất của Thiên triều- Thiền Vu Hung Nô.
Hách Liên Bột dùng sức vỗ vỗ bả vai Nguyên Bạch Lệ, cười nói : “Nhớ ngươi, thì đến gặp thôi.”
“Ha ? Ngươi sao biết ta nhất định sẽ đến ?” Đối với hành vi thân thiết của Hách Liên Bột, nam nhân ba năm trước đã thành thói quen, còn làm như chỉ là cử chỉ của bằng hữu.
“Ha ha ha ! Tất nhiên là không biết, bất quá xem ra vận khí của ta không tồi !” Hách Liên Bột cười vang một trận. “Hai quân giao chiến, Nhiếp Chính Vương của Thiên Triều lại cùng dân Hung Nô tản bộ tán gẫu, nếu truyền ra ngoài chắc không ai dám tin.
“Hừ ! Xem ra ngươi cũng biết chúng ta là địch nhân, ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi tại đây sao ?”
“Thu được ám hiệu của ta liền một mình một ngựa đến, ngươi không sợ ta đặt bẫy sao ?” Hách Liên Bột đáp lễ một câu, dùng thân mình chặn trước người Nguyên Bạch Lệ, khiêu khích nói, :Ngươi vừa đi là không ai cùng ta giao chiến, đến vận động xương cốt nào !”
Nguyên Bạch Lệ không nói lời nào, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, đột nhiên vươn chân đá thẳng vào hạ thể Hách Liên Bột, đối phương sợ đến mức bối rối nhảy ra sau ba bước : “Thật nham hiểm ! Ngươi có một đứa con, ta còn không có được một, muốn ta bị đoạn hậu sao ?”
Vừa nói, Nguyên Bạch Lệ đã như gió đánh tới, hai người ngươi đến ta đi, trên đồng cỏ xanh ngát chỉ nhìn thấy hai thân ảnh màu đen và tím cứ thiên biến vạn hóa quấn quanh không ngừng, đột nhiên thân ảnh màu tím ngã vào trong biển xanh, thân ảnh màu đen cũng áp xuống.
“Chỉ có vài năm, thân thủ sao lại không tốt như trước nữa ?” Đặt nam nhân dưới thân, Hách Liên Bột nhẹ nhàng huých huých mũi ngửi lấy cần cổ của Nguyên Bạch Lệ, mùi xạ hương mê người sâu kín tiến vào hơi thở, không khỏi động lòng.
“Đã già rồi, tất nhiên không thể lợi hại như người trẻ tuổi.” Kỳ thật tuổi Nguyên Bạch Lệ cũng không cách Hách Liên Bột là mấy, mấy năm nay quá bận rộn chính vụ, tay chân tự nhiên không được linh hoạt như trước kia. Bị Hách Liên Bột áp đến khó chịu, Nguyên Bạch Lệ đẩy kẻ trên người ra : “Đứng lên !”
“Một đại nam nhân còn dùng xạ hương !” Hách Liên Bột không có hảo ý nhìn chằm chằm Nguyên Bạch Lệ, nói. “Thơm như vậy là muốn câu dẫn nam nhân sao ?”
“Cút !” Một cước đá văng Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ trừng mắt nhìn gã, “Muốn động dục thì tìm người khác !” Hách Liên Bột trước kia mặc dù cũng thường xuyên đùa vui như thế, nhưng cũng cảm thấy Hách Liên Bột hôm nay hình như có chút kỳ quái, trong mắt cất giấu một loại tình tố mình không hiểu được.
“A !” Hách Liên Bột cười, tránh đi ánh mắt của Nguyên Bạch Lệ, , nắm lấy vài bình rượu ngồi cạnh Nguyên Bạch Lệ, “Đây ! Theo giúp ta vài ngụm !”
Tiếp nhận bầu rượu của Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ ngửi ngửi, mùi rượu thơm phức tinh khiết khiến hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng hớp một ngụm, hương vị vào miệng xuyên qua cả răng. Vốn đã uống rất nhiều rượu ngon, nhưng lúc này đây đều uống một ngụm này.
“Rượu này có tác dụng mạnh lắm !” Hách Liên Bột hảo tâm nhắc nhở một câu, trong mắt ý cười thỏa mãn nhìn chằm chằm Nguyên Bạch Lệ, “Nghe nói người Trung Nguyên tửu lượng không tốt, ngươi như thế này cũng đừng có mà nằm dài ra đây !”
“Hừ !” Trừng mắt nhìn Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ cầm lấy bầu rượu lại uống vào, hít một hơi thật sâu, hắn có bao nhiêu lâu không tận hứng uống rượu ?
Luôn bị vô số chuyện tình quấn thân, luôn vì vô số chuyện mà hao tổn tinh thần, luôn hãm thân trong lốc xoáy quyền lực tranh giành, mà hết thảy đổi lại được gì ?
Vinh hoa phú quý, hay là danh dự thiên hạ ?
Càng nghĩ càng phiền lòng, Nguyên Bạch Lệ thẳng tay nắm lấy bình rượu mà uống, mà Hách Liên Bột cứ một mực bên cạnh nhìn, cũng không có ra tay ngăn cản. Cho đến khi trên mặt Nguyên Bạch Lệ nhiễm một tầng ửng đỏ như bầu trời chiều, Hách Liên Bột bắt lấy cánh tay cầm bầu rượu, đi đến trầm giọng nói : “Bạch Lệ…. Ngươi say rồi.”
“Say ? Rượu không say, chỉ có người ta tự say, ta thật là muốn say một trận bất tỉnh !” Sâu kín nói, nam nhân cười khổ một tiếng nằm ngã vào biển cỏ mềm mại, nhìn bầu trời chiều đầy nắng trên cao, hôm nay, dường như vấy đầy máu, không xem thì hơn !
Nguyên Bạch Lệ che mắt lại, cũng không biết là do lâu rồi không uống, hay rượu kia tác dụng thật mạnh, nam nhân chỉ cảm thấy bản thân nhẹ nhàng phấp phới, thần trí có chút lơ mơ, một cỗ nhiệt khí tán loạn toàn thân, lại khó có thể tìm được một để phát tiết, nóng đến khó chịu !
“A…. ” Vô ý, sâu kín phát ra một tiếng, nghe vào trong tai người khác, lại là một loại mê hoặc đến chừng nào ?
“Bạch Lệ….” Ai gọi ta ? Tiếng nỉ non bên tai vô cùng thân thiết, xúc cảm mềm nhẹ tựa hồng mao nhộn nhạo trên môi, khi thì như chuồn chuồn lướt nước, khi lại tiến sâu vào, mỗi một loại đều khiến thân thể run nhè nhẹ.
“Thoải mái không ?” Vang lên thanh âm quen thuộc của nam nhân, thanh âm ma xát của quần áo vang lên, Nguyên Bạch Lệ nghi hoặc mở mắt ra, đôi mắt vốn nhiễm đầy một tầng mờ mịt lại ngưng trọng, thanh âm mang theo hàn ý phát ra từ hầu gian : “Ngươi làm cái gì
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook