Đè Một Cái Liền Đính Ước
-
Chương 26: Đáp lễ
editor: Đông Sương
"Hôn lòng bàn tay, ý nghĩa là quý trọng, để ý, đại biểu thăm hỏi thâm tình. . . . . ." Lăng Nhuế từ Bách Độ đến Google, cuối cùng rốt cuộc trên một trang web tìm được đáp án. Nhìn chữ trên màn hình máy vi tính chân chân thực thực, cái loại cảm giác huyễn hoặc đó đã lâu ko có lại đánh úp tới trong đầu, trong lúc này còn kèm theo nhàn nhạt khốn hoặc.
Mở ra hai bàn tay trái phải, Lăng Nhuế chăm chú cẩn thận ngắm nhìn, hình như nhìn không ra có cái gì khác thường, nhưng là, làm sao lại cảm thấy lòng bàn tay phải nóng lên đây? Mới vừa rồi, trong đầu của cô lại còn tràn đầy gò má Tiêu Hạo cười khẽ trước mặt, tư tưởng cô đơn thuần như vậy, chẳng lẽ sẽ ở nơi đông lạnh này tư xuân?
Đôi tay nâng quai hàm, Lăng Nhuế cảm giác mình đã càng ngày càng hết thuốc chữa. . . . . . Cô vốn là bình tĩnh như tựa như nước hồ thu có lẽ đã trong lúc vô tình bị Tiêu Hạo quậy đến thầm mãnh liệt rồi. . . . . .
"Mẫn Mẫn a, cậu qua tới đây sờ sờ hai cái tay tớ, tớ thế nào lại có cảm giác có độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày à?" Rốt cuộc, Lăng Nhuế vẫn không thể bình tĩnh được, lúc này mới chỉ là một nụ hôn nhàn nhạt trong lòng bàn tay, cô liền lặp lại khẩn trương thành ra như vậy rồi, ngộ nhỡ mới vừa rồi Tiêu Hạo hôn phải . . . . .
Nếu quả thật là nói như vậy, Lăng Nhuế còn tưởng là thật không dám tưởng tượng bộ dáng chính mình, đoán chừng nhất định núp ở trong chăn thẹn ko dám đi ra gặp người đi!
Lúc Tô Mẫn Mẫn đẩy cửa tiến vào trong tay đang cầm hai chén sữa tươi.
Để xuống sữa tươi, cô đưa tay kèm trên bàn tay Lăng Nhuế, cầm nửa ngày, trầm ngâm, "Nha, giống như thật sự có độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng, cái đó. . . . . ." Tô Mẫn Mẫn bắt đầu chừng chẳng phân biệt được.
"Cái nào à?" Lăng Nhuế trợn to hai mắt chờ đáp án.
"Tớ cảm thấy được đi, giống như tay trái muốn lạnh một chút, đúng, tay trái." Nói xong, Tô Mẫn Mẫn kéo tay trái Lăng Nhuế, vẻ mặt khẳng định.
Lời nói của Tô Mẫn Mẫn không khác nào sấm sét giữa trời quang, Lăng Nhuế rốt cuộc một tiếng "A" thở dài ở bên trong, ngã lên giường, thì ra là không phải là ảo giác a! Như vậy, tay là bị đánh nóng, là bị hôn nóng, còn là mình nổi lên phản ứng sinh lý à? Vừa nghĩ tới nụ hôn kia, Lăng Nhuế mặt của"Vèo" lập tức, đỏ ngược đáy lên trời.
Đem sữa tươi từ trên bàn đến đầu giường, Tô Mẫn Mẫn đã nhìn thấy Lăng Nhuế mặt hồng gần như quỷ dị, "Cậu bị sốt?" Dứt lời, cô đưa tay sờ trán Lăng Nhuế.
Ngón tay lạnh lẽo vừa mới chạm đến da thịt Lăng Nhuế, Lăng Nhuế liền nhảy ngồi dậy, "Nha! Tay của cậu thế nào như băng vậy? Mau lấy ra, chết rét!"
Tô Mẫn Mẫn đem đôi tay hướng trên mặt mình dán lên, "Ah, tay của tớ cũng bị chênh lệch nhiệt độ trong ngày a, tay trái nóng, tay phải lạnh"
Ánh mắt xẹt qua hai chén sữa tươi đầu giường, Lăng Nhuế chợt dùng ánh mắt khi dễ nhìn Tô Mẫn Mẫn, "Mẫn Mẫn, may nhờ hôm nay chúng ta không có đi ăn nga!"
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu đã đủ ngây ngô rồi! Ăn nữa ngu đầu luôn nha, cậu liền hoàn toàn không có thông minh rồi!" Ngửa mặt lên trời thở dài, Lăng Nhuế nói tiếp, "Cậu một tay cầm sữa lạnh, một tay cầm sữa nóng, hai cái tay có thể không sinh ra chênh lệch nhiệt độ sao?"
Tô Mẫn mẫn cười cười, "Sữa chua có lợi cho tiêu hóa, cậu phải ăn, vừa đúng điều hòa nhiệt độ ah!"
Lăng Nhuế lắc đầu, hé miệng cười cười, cô rốt cuộc có thể yên tâm! Mình không có phản ứng hóa học sinh học gì, tay của mình còn là nhiệt độ của mình, không có dính vào nhiệt lượng của Tiêu Hạo!
Sau tiến sĩ Tiểu Thẩm lại làm ông chủ mời khách, Lăng Nhuế từ chối thân thể không thoải mái, không có đi tham gia. Đến đây, cô cũng mới biết, kết quả thua bài, chính là chịu bữa tiệc hải sản lớn khách sạn cấp năm sao. Làm công nghiệp quân sự quả nhiên không phải có tiền bình thường, Lăng Nhuế lần này coi như là hoàn toàn lãnh giáo.
Đối với Tiêu Hạo, cô không rõ lắm ý nghĩ của mình, theo lý thuyết anh hôn bàn tay cô, cô phải là rất tức giận mới đúng, nhưng tại sao trong tiềm thức một chút lại là xấu hổ cùng dè dặt như vậy, cô liền không tìm được cái lý do bất kỳ nào khác?
Lăng Nhuế nghĩ muốn nhanh về nhà rồi, trở về nhà, rời đi Tiêu Hạo không xuất hiện, có lẽ cô có thể khôi phục bình thường rồi ! Khiến những ý tưởng kia có, không có toàn bộ ở lại Bắc Kinh đi, vì vậy, Lăng Nhuế quyết định kết thúc chuyến đi Bắc Kinh trước thời hạn.
Vé xe lửa là Tô Việt đi mua, anh nguyên bản vỗ ngực bảo đảm nói sẽ không có chút vấn đề nào, nhưng phút cuối cùng cũng rất bất đắc dĩ nói cho các cô biết vé tàu tốc hành toàn bộ bán hết sạch, hơn nữa bởi vì thật bất hạnh gặp được xuân vận Cao Phong (chắc là đợt xuân lạnh) lợi hại nhất vài chục năm nay, cho nên ngay cả vé thường cũng không có mua được.
"Anh không phải là nói có quen nhân viên làm việc sao?"
Phòng khách, Tô Mẫn Mẫn trừng mắt liếc nhìn anh hai của mình, bộ mặt khinh thường, "Cũng biết anh không nhờ vả được, sớm biết còn không bằng tự chúng em đi xếp hàng!"
"Vốn là không có vấn đề a, ai biết xuân năm nay lại loạn như vậy a! Lại nói, quốc gia đột nhiên tăng cường nghiêm trị con bò (ko hiểu), em nói anh có thể có biện pháp gì? Hiện tại toàn bộ quá trình công tác của người bán vé trạm xe lửa ddeeud được kiểm tra, ai cũng không dám gây án ....!"
Tự nhiên, cái này không thể trách Tô Việt, nhưng là, tâm tình Lăng Nhuế lập tức liền hạ xuống đáy cốc. Này chỉ lát nữa là phải bước sang năm mới rồi, cô cũng không thể nương nhờ trong nhà người ta qua lễ mừng năm mới, lại nói ngày về cũng kéo thêm mấy ngày rồi, điện thoại trong nhà cũng thúc giục nhiều lần. Mình ngày hôm qua còn hưng cao quyết liệt nói ngày mai về nhà rồi, bây giờ nhìn lại, trong một đêm chỉ là mộng?
"Thôi, thôi, không có chuyện gì, cùng lắm thì tớ liền ngồi máy bay trở về!" Cắn răng một cái, Lăng Nhuế nghĩ cho dù là muốn ngồi khoang chờ cái gì, chính mình cũng nhận thức rồi.
"Cái đó, Lăng Nhuế a, em xem ở nhà bọn anh qua lễ mừng năm mới được không? Chờ xuân qua chẳng phải là được, chúng ta lại nghĩ biện pháp?" Tô Việt hiển nhiên bởi vì chính mình không thể thuận lợi nhiệm vụ hoàn thành mà lòng mang áy náy, không đợi Lăng Nhuế trả lời, anh liền từ trong túi áo trên lấy ra một xấp thật dầy lịch vé máy bay, "Anh tỉ mỉ giúp em tra hỏi qua, nếu như không thêm chuyến bay, hiện tại sớm nhất chỉ có thể mua được vé đêm giao thừa."
Đêm giao thừa?
Lập tức ý tưởng gì Lăng Nhuế cũng mất, trong nhà ngày nay còn" giổ tổ lễ mừng năm mới " sao đây, chẳng lẽ cô làm con cháu bất hiếu liền tung bay ở vạn dặm trời cao?
Lăng Nhuế cảm thấy tim lại bị chận. . . . . .
Lúc người đang có tâm tình không tốt, liền đặc biệt không hy vọng lại bị âm thanh gì ảnh hưởng đến, Lăng Nhuế cúi đầu chôn người ở trong áo khoác nhung của mình, sắc mặt không tốt. Lúc điện thoại di động kêu lên, cô theo bản năng lựa chọn không nhìn, kết quả, đối phương hình như rất ương ngạnh, không nhận một cuộc,gọi lại một.
Tô Mẫn Mẫn thấy cô quả nhiên tâm tình không tốt, giúp một tay từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn hồi lâu không có nhận, đưa tới, "Nhuế Nhuế, ba cậu."
Hít mũi một cái, Lăng Nhuế nhấn phím call, âm thanh vẫn có chút trầm thấp, "Ba a. . . . . . con nhưng có thể, có thể phải đến đêm giao thừa mới có thể đến nhà, hiện tại liền vé máy bay cũng rất khó khăn. . . . . ."
Ba Lăng vốn là chỉ là gọi điện thoại tới xác nhận một chút ngày về nhà của con gái, vừa nghe điện thoại này đầu âm thanh không đúng, vội vàng trấn an, "Không có việc gì, không có việc gì, này con an vị khoang hạng nhất trở lại, chỉ cần về nhà ăn tết là tốt rồi a."
"A, vậy con mua được vé máy bay liền gọi điện thoại cho ba." Không nói lễ mừng năm mới cũng may, vừa nói tâm tình Lăng Nhuế thì càng nguy rồi. Cúp điện thoại, ngồi lặng hồi lâu, thoáng bình phục hết tâm tình, Lăng Nhuế ngẩng đầu khách khí hỏi Tô Việt, "Anh có thể mang em đi chỗ bán vé máy bay gần đây mua vé ko?"
Đổi giầy đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lăng Nhuế vừa mở cửa chính, đã nhìn thấy Tiêu Hạo đứng ở bên ngoài một bộ dáng đang muốn nhấn chuông cửa, bốn mắt nhìn nhau, mặt của Lăng Nhuế trắng xanh một cái lại đỏ rồi.
"Anh tìm anh hai Mẫn Mẫn sao?" Lôi kéo cái mũ nhung, Lăng Nhuế cảm thấy phải có nói chút gì, "Cái đó, anh ấy muốn đưa tôi đi mua vé máy bay, cho nên, cho nên ó chucyện gì anh trước hết chờ đi!" Câu nói kế tiếp, Lăng Nhuế chợt tăng nhanh giọng điệu, làm gì mình mỗi lần cùng anh ta nói chuyện đều muốn vâng vâng dạ dạ nha!
"Em không phải là ngại máy bay rầm rầm vang làm cho khó chịu a, thế nào có xe lửa không ngồi, lại ưa thích lên máy bay rồi hả ?"
"Người nào không có việc gì thích vậy thì lại chịu tội cái đó a, tôi chỉ là tương đối gặp bi kịch có được hay không, vé xe lửa không có mua được mà thôi!" Mặc dù buổi trưa ánh nắng mặt trời ấm áp, nhưng gió vẫn là không nhỏ, Lăng Nhuế đứng ở cửa nhà chờ Tô Việt đi lấy chìa khóa xe, hơi chút sẽ đã cảm thấy tay lạnh, chà xát, nhét vào túi, ghé đầu lại đi nhìn phái trong cửa.
"Vào đi thôi, anh có vé xe lửa ghế đệm từ Bắc Kinh đến nhà em ngày mai."
Lăng Nhuế không thể tin nhìn Tiêu Hạo cùng mình lướt qua nhau, trầm mặc hồi lâu, chỉ"Nha" một tiếng liền bị anh kéo vào cửa.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Lăng Nhuế nghĩ, người đàn ông này quá đáng sợ, thậm chí cô không có mua được vé xe lửa cũng có thể có? Vì vậy, cô liền nghĩ tới lần trước khối tâm mạch "LR1208" kia, nếu như một lần coi như là trùng hợp, như vậy, phía sau tiếp lần hai lần ba hình nhưkhông phải là đơn giản như vậy chứ? Hay hoặc là, từ vừa mới bắt đầu thì không phải là trùng hợp?
Lăng Nhuế đầu bắt đầu suy nghĩ.
Trước khi đi, Tiêu Hạo nhét mười con vịt đóng gói chân ko để cho cô mang đi, nói là chiến lợi phẩm thắng bài, phải cầm.
Về đến nhà, nhìn bộ dạng các thân thích cầm con vịt cười đến ko sao khép miệng, Lăng Nhuế nghĩ mình thật đúng là sơ ý, đi một chuyến Bắc Kinh, thiếu chút nữa cái gì đặc sản cũng không có mang về.
Vì vậy, cô ở trong lòng thoáng cảm kích người kia một chút.
Sau mấy ngày liên tiếp, Lăng Nhuế cảm giác mình hoàn toàn xong đời. . . . . .
Họp lớp trung học cấp hai, Lăng Nhuế nhìn mọi người cầm bài xì phé chơi 80 điểm, phương pháp tâm đắc Tiêu Hạo truyền miệng lập tức liền từ trong đầu xông ra; khuya về nhà ăn tương áp Bắc Kinh, Lăng Nhuế liền nghĩ tới chính mình tự đi Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng ngày đó quạt người khác một cái tát, tiếp theo cảnh hôn lòng bàn tay rất nhanh ở trong đầu hiện lên; êm đẹp đi dạo siêu thị, nhìn trên giá hàng này khuyến mãi Nestlé cà phê, Lăng Nhuế lập tức nhớ lại cà phê Blue Mountain, sau đó theo thói quen đại não cực kỳ rất nhanh sẽ đem gương mặt Tiêu Hạo rõ ràng hiển lộ ra. . . . . .
Lăng Nhuế khẽ nổi giận, tay gắt gao lôi hộp Nestlé đóng gói, lẩm nhẩm: "Tôi gọi anh lại chạy đến, tôi gọi anh lại chạy đến. . . . . ."
Nhân viên thấy có khách hàng"Cố ý" hủy hoại sản phẩm, không nói hai lời, lập tức tiến lên gọi lại Lăng Nhuế, "Tiểu thư, cô đem sản phảm chúng tôi mới đưa ra thị trường biến thành loại hình dáng này, nói chúng tôi bán thế nào?"
"À?"
"Xin cô vì ngài hành vi của mình phụ trách."
Lăng Nhuế nhìn hộp giấy nhỏ trong tay mình không thành hình, không chút nào chú ý tới giọng nói của đối phương không tốt cùng xảo trá, thành công đem mặt của Tiêu Hạo đánh vào chõ sâu nhất đại não, cô ngượng ngùng nói câu "được", dẫn một giỏ đồ đã chon hướng quầy thu tiền, tự nhiên còn nhiều thêm hai hộp cà phê!
Ăn xong cơm tối, Lăng Nhuế bồi ba mẹ nhìn hồi TV, trở về gian phòng của mình lên mạng. Theo thường lệ treo QQ, sau đó liền chơi trò chơi, gần đây Lăng Nhuế đột nhiên đối với"Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ)" không thích rồi, ngược lại đang chơi "Thăng cấp", chính là mọi người gọi là bài xì phé 80 điểm.
Đánh đánh, Lăng Nhuế lại bắt đầu cảm khái, Tiêu Hạo thông minh thật không phải vừa a!
Theo phương pháp của anh, cư nhiên cô một lần cũng không thất thủ qua a, lợi hại a, lợi hại. . . . . . Quả nhiên là cao thủ trong tính toán a, cao thủ trong kế hoạch của a!
Tràn đầy cảm khái oai hùng, khí phách hiên ngang mà đi ở trên đường lớn, đang bắt đầu hoa lệ lệ mà hướng thật cao gần đám mây, chợt, tin tức nhắc nhở đã tới rồi.
Lăng Nhuế mở ra vừa nhìn, là Tô Mẫn Mẫn, còn là bắt cơ hình thức, "Nhuế Nhuế, tớ cho cậu biết, tớ hôm nay đánh bài thắng Tiêu Hạo a, cho nên, tớ để cho anh ta mời tớ tới Vô Tích xem hội chùa, ha ha, tớ lợi hại không. . . . . ."
Sữa tươi đưa tới mép nhanh chóng bị để xuống, Lăng Nhuế vội vàng gõ mấy chữ, "Cậu lừa gạt được anh ta?" Đây quả thực thật không thể tưởng tượng nổi!
"Thật ra thì đi, chính là anh tớ thiết kế khiến Tiêu Hạo uống say, sau đó, hắc hắc, chúng tớ đều nói anh ấy thua bài, anh ấy cũng chỉ có thể thừa nhận. . . . . ."
Lăng Nhuế cảm thấy từng hạt đậu mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, người kia lại có thể bị người lừa như vậy, thật sự là quá không thật rồi! Cán cân trong lòng không khỏi bắt đầu khẽ thiên vị hướng Tiêu Hạo, lần này, lăng Nhuế cảm thấy trong lòng cô không hề kháng cự cảm giác này nữa, lần này, Tô Mẫn Mẫn cùng anh cô ấy chơi có chút quá đáng!
Sáng sớm năm mới, Lăng Nhuế liền bị mẹ Lăng từ trong chăn kéo ra, "Nhanh, có bạn học tới, không được ngủ nướng nữa rồi !"
Lăng Nhuế"Nha" một tiếng dựng dậy, sau đó nhìn mẹ Lăng đi ra khỏi gian phòng của mình, "Phanh" một tiếng lại đảo nằm xuống lại.
Cái kĩ thuật lừa người này của mẹ quá kém, lúc nhỏ gạt cô nói Lão sư tới, sau khi lớn lên liền gạt ta nói bạn học tới. . . . . .
Chui vào chăn, Lăng Nhuế lật người, gãi gãi gương mặt, ngủ tiếp. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì đó đè ép mình, hơn nữa càng áp càng nặng. . . . . .
Rốt cuộc, Lăng Nhuế nhắm mắt, "Mẫn Mẫn?"
Còn buồn ngủ Lăng Nhuế ko dám tin tưởng tất cả trước mắt, ngáp một cái, "Ngày có suy nghĩ đêm nằm mộng, ngủ tiếp." Ôm chăn, Lăng Nhuế lại chợp mắt.
"Nhuế Nhuế, tới cũng không chỉ một mình tớ, cậu nghe một chút bên ngoài phòng khách là ai đang nói chuyện à?"
Bên phải cửa chính nhà Lăng Nhuế là phòng ăn, tay trái là phòng khách, chính diện chính là phòng ngủ thư phòng. Lúc bình thường, trong phòng khách có câu di môn cách phòng ngủ thư phòng. Nhưng mới vừa rồi lúc Tô Mẫn Mẫn tiến vào, cố ý mở rộng ra cửa phòng, vì vậy, phía ngoài tất cả, giờ phút này phòng ngủ có thể nghe được rõ ràng.
"A, cậu này gọi Tiêu Hạo a, vậy cậu là người ở nơi nào, cũng ở đại học A đi học?"
Trời ơi, ba cô đang cùng ai nói chuyện?
Tiêu Hạo?
Sau một khắc, Lăng Nhuế lập tức tỉnh táo, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất xông về phòng tắm trong phòng ngủ. . . . . .
"Hôn lòng bàn tay, ý nghĩa là quý trọng, để ý, đại biểu thăm hỏi thâm tình. . . . . ." Lăng Nhuế từ Bách Độ đến Google, cuối cùng rốt cuộc trên một trang web tìm được đáp án. Nhìn chữ trên màn hình máy vi tính chân chân thực thực, cái loại cảm giác huyễn hoặc đó đã lâu ko có lại đánh úp tới trong đầu, trong lúc này còn kèm theo nhàn nhạt khốn hoặc.
Mở ra hai bàn tay trái phải, Lăng Nhuế chăm chú cẩn thận ngắm nhìn, hình như nhìn không ra có cái gì khác thường, nhưng là, làm sao lại cảm thấy lòng bàn tay phải nóng lên đây? Mới vừa rồi, trong đầu của cô lại còn tràn đầy gò má Tiêu Hạo cười khẽ trước mặt, tư tưởng cô đơn thuần như vậy, chẳng lẽ sẽ ở nơi đông lạnh này tư xuân?
Đôi tay nâng quai hàm, Lăng Nhuế cảm giác mình đã càng ngày càng hết thuốc chữa. . . . . . Cô vốn là bình tĩnh như tựa như nước hồ thu có lẽ đã trong lúc vô tình bị Tiêu Hạo quậy đến thầm mãnh liệt rồi. . . . . .
"Mẫn Mẫn a, cậu qua tới đây sờ sờ hai cái tay tớ, tớ thế nào lại có cảm giác có độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày à?" Rốt cuộc, Lăng Nhuế vẫn không thể bình tĩnh được, lúc này mới chỉ là một nụ hôn nhàn nhạt trong lòng bàn tay, cô liền lặp lại khẩn trương thành ra như vậy rồi, ngộ nhỡ mới vừa rồi Tiêu Hạo hôn phải . . . . .
Nếu quả thật là nói như vậy, Lăng Nhuế còn tưởng là thật không dám tưởng tượng bộ dáng chính mình, đoán chừng nhất định núp ở trong chăn thẹn ko dám đi ra gặp người đi!
Lúc Tô Mẫn Mẫn đẩy cửa tiến vào trong tay đang cầm hai chén sữa tươi.
Để xuống sữa tươi, cô đưa tay kèm trên bàn tay Lăng Nhuế, cầm nửa ngày, trầm ngâm, "Nha, giống như thật sự có độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng, cái đó. . . . . ." Tô Mẫn Mẫn bắt đầu chừng chẳng phân biệt được.
"Cái nào à?" Lăng Nhuế trợn to hai mắt chờ đáp án.
"Tớ cảm thấy được đi, giống như tay trái muốn lạnh một chút, đúng, tay trái." Nói xong, Tô Mẫn Mẫn kéo tay trái Lăng Nhuế, vẻ mặt khẳng định.
Lời nói của Tô Mẫn Mẫn không khác nào sấm sét giữa trời quang, Lăng Nhuế rốt cuộc một tiếng "A" thở dài ở bên trong, ngã lên giường, thì ra là không phải là ảo giác a! Như vậy, tay là bị đánh nóng, là bị hôn nóng, còn là mình nổi lên phản ứng sinh lý à? Vừa nghĩ tới nụ hôn kia, Lăng Nhuế mặt của"Vèo" lập tức, đỏ ngược đáy lên trời.
Đem sữa tươi từ trên bàn đến đầu giường, Tô Mẫn Mẫn đã nhìn thấy Lăng Nhuế mặt hồng gần như quỷ dị, "Cậu bị sốt?" Dứt lời, cô đưa tay sờ trán Lăng Nhuế.
Ngón tay lạnh lẽo vừa mới chạm đến da thịt Lăng Nhuế, Lăng Nhuế liền nhảy ngồi dậy, "Nha! Tay của cậu thế nào như băng vậy? Mau lấy ra, chết rét!"
Tô Mẫn Mẫn đem đôi tay hướng trên mặt mình dán lên, "Ah, tay của tớ cũng bị chênh lệch nhiệt độ trong ngày a, tay trái nóng, tay phải lạnh"
Ánh mắt xẹt qua hai chén sữa tươi đầu giường, Lăng Nhuế chợt dùng ánh mắt khi dễ nhìn Tô Mẫn Mẫn, "Mẫn Mẫn, may nhờ hôm nay chúng ta không có đi ăn nga!"
"Tại sao?"
"Bởi vì cậu đã đủ ngây ngô rồi! Ăn nữa ngu đầu luôn nha, cậu liền hoàn toàn không có thông minh rồi!" Ngửa mặt lên trời thở dài, Lăng Nhuế nói tiếp, "Cậu một tay cầm sữa lạnh, một tay cầm sữa nóng, hai cái tay có thể không sinh ra chênh lệch nhiệt độ sao?"
Tô Mẫn mẫn cười cười, "Sữa chua có lợi cho tiêu hóa, cậu phải ăn, vừa đúng điều hòa nhiệt độ ah!"
Lăng Nhuế lắc đầu, hé miệng cười cười, cô rốt cuộc có thể yên tâm! Mình không có phản ứng hóa học sinh học gì, tay của mình còn là nhiệt độ của mình, không có dính vào nhiệt lượng của Tiêu Hạo!
Sau tiến sĩ Tiểu Thẩm lại làm ông chủ mời khách, Lăng Nhuế từ chối thân thể không thoải mái, không có đi tham gia. Đến đây, cô cũng mới biết, kết quả thua bài, chính là chịu bữa tiệc hải sản lớn khách sạn cấp năm sao. Làm công nghiệp quân sự quả nhiên không phải có tiền bình thường, Lăng Nhuế lần này coi như là hoàn toàn lãnh giáo.
Đối với Tiêu Hạo, cô không rõ lắm ý nghĩ của mình, theo lý thuyết anh hôn bàn tay cô, cô phải là rất tức giận mới đúng, nhưng tại sao trong tiềm thức một chút lại là xấu hổ cùng dè dặt như vậy, cô liền không tìm được cái lý do bất kỳ nào khác?
Lăng Nhuế nghĩ muốn nhanh về nhà rồi, trở về nhà, rời đi Tiêu Hạo không xuất hiện, có lẽ cô có thể khôi phục bình thường rồi ! Khiến những ý tưởng kia có, không có toàn bộ ở lại Bắc Kinh đi, vì vậy, Lăng Nhuế quyết định kết thúc chuyến đi Bắc Kinh trước thời hạn.
Vé xe lửa là Tô Việt đi mua, anh nguyên bản vỗ ngực bảo đảm nói sẽ không có chút vấn đề nào, nhưng phút cuối cùng cũng rất bất đắc dĩ nói cho các cô biết vé tàu tốc hành toàn bộ bán hết sạch, hơn nữa bởi vì thật bất hạnh gặp được xuân vận Cao Phong (chắc là đợt xuân lạnh) lợi hại nhất vài chục năm nay, cho nên ngay cả vé thường cũng không có mua được.
"Anh không phải là nói có quen nhân viên làm việc sao?"
Phòng khách, Tô Mẫn Mẫn trừng mắt liếc nhìn anh hai của mình, bộ mặt khinh thường, "Cũng biết anh không nhờ vả được, sớm biết còn không bằng tự chúng em đi xếp hàng!"
"Vốn là không có vấn đề a, ai biết xuân năm nay lại loạn như vậy a! Lại nói, quốc gia đột nhiên tăng cường nghiêm trị con bò (ko hiểu), em nói anh có thể có biện pháp gì? Hiện tại toàn bộ quá trình công tác của người bán vé trạm xe lửa ddeeud được kiểm tra, ai cũng không dám gây án ....!"
Tự nhiên, cái này không thể trách Tô Việt, nhưng là, tâm tình Lăng Nhuế lập tức liền hạ xuống đáy cốc. Này chỉ lát nữa là phải bước sang năm mới rồi, cô cũng không thể nương nhờ trong nhà người ta qua lễ mừng năm mới, lại nói ngày về cũng kéo thêm mấy ngày rồi, điện thoại trong nhà cũng thúc giục nhiều lần. Mình ngày hôm qua còn hưng cao quyết liệt nói ngày mai về nhà rồi, bây giờ nhìn lại, trong một đêm chỉ là mộng?
"Thôi, thôi, không có chuyện gì, cùng lắm thì tớ liền ngồi máy bay trở về!" Cắn răng một cái, Lăng Nhuế nghĩ cho dù là muốn ngồi khoang chờ cái gì, chính mình cũng nhận thức rồi.
"Cái đó, Lăng Nhuế a, em xem ở nhà bọn anh qua lễ mừng năm mới được không? Chờ xuân qua chẳng phải là được, chúng ta lại nghĩ biện pháp?" Tô Việt hiển nhiên bởi vì chính mình không thể thuận lợi nhiệm vụ hoàn thành mà lòng mang áy náy, không đợi Lăng Nhuế trả lời, anh liền từ trong túi áo trên lấy ra một xấp thật dầy lịch vé máy bay, "Anh tỉ mỉ giúp em tra hỏi qua, nếu như không thêm chuyến bay, hiện tại sớm nhất chỉ có thể mua được vé đêm giao thừa."
Đêm giao thừa?
Lập tức ý tưởng gì Lăng Nhuế cũng mất, trong nhà ngày nay còn" giổ tổ lễ mừng năm mới " sao đây, chẳng lẽ cô làm con cháu bất hiếu liền tung bay ở vạn dặm trời cao?
Lăng Nhuế cảm thấy tim lại bị chận. . . . . .
Lúc người đang có tâm tình không tốt, liền đặc biệt không hy vọng lại bị âm thanh gì ảnh hưởng đến, Lăng Nhuế cúi đầu chôn người ở trong áo khoác nhung của mình, sắc mặt không tốt. Lúc điện thoại di động kêu lên, cô theo bản năng lựa chọn không nhìn, kết quả, đối phương hình như rất ương ngạnh, không nhận một cuộc,gọi lại một.
Tô Mẫn Mẫn thấy cô quả nhiên tâm tình không tốt, giúp một tay từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn hồi lâu không có nhận, đưa tới, "Nhuế Nhuế, ba cậu."
Hít mũi một cái, Lăng Nhuế nhấn phím call, âm thanh vẫn có chút trầm thấp, "Ba a. . . . . . con nhưng có thể, có thể phải đến đêm giao thừa mới có thể đến nhà, hiện tại liền vé máy bay cũng rất khó khăn. . . . . ."
Ba Lăng vốn là chỉ là gọi điện thoại tới xác nhận một chút ngày về nhà của con gái, vừa nghe điện thoại này đầu âm thanh không đúng, vội vàng trấn an, "Không có việc gì, không có việc gì, này con an vị khoang hạng nhất trở lại, chỉ cần về nhà ăn tết là tốt rồi a."
"A, vậy con mua được vé máy bay liền gọi điện thoại cho ba." Không nói lễ mừng năm mới cũng may, vừa nói tâm tình Lăng Nhuế thì càng nguy rồi. Cúp điện thoại, ngồi lặng hồi lâu, thoáng bình phục hết tâm tình, Lăng Nhuế ngẩng đầu khách khí hỏi Tô Việt, "Anh có thể mang em đi chỗ bán vé máy bay gần đây mua vé ko?"
Đổi giầy đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lăng Nhuế vừa mở cửa chính, đã nhìn thấy Tiêu Hạo đứng ở bên ngoài một bộ dáng đang muốn nhấn chuông cửa, bốn mắt nhìn nhau, mặt của Lăng Nhuế trắng xanh một cái lại đỏ rồi.
"Anh tìm anh hai Mẫn Mẫn sao?" Lôi kéo cái mũ nhung, Lăng Nhuế cảm thấy phải có nói chút gì, "Cái đó, anh ấy muốn đưa tôi đi mua vé máy bay, cho nên, cho nên ó chucyện gì anh trước hết chờ đi!" Câu nói kế tiếp, Lăng Nhuế chợt tăng nhanh giọng điệu, làm gì mình mỗi lần cùng anh ta nói chuyện đều muốn vâng vâng dạ dạ nha!
"Em không phải là ngại máy bay rầm rầm vang làm cho khó chịu a, thế nào có xe lửa không ngồi, lại ưa thích lên máy bay rồi hả ?"
"Người nào không có việc gì thích vậy thì lại chịu tội cái đó a, tôi chỉ là tương đối gặp bi kịch có được hay không, vé xe lửa không có mua được mà thôi!" Mặc dù buổi trưa ánh nắng mặt trời ấm áp, nhưng gió vẫn là không nhỏ, Lăng Nhuế đứng ở cửa nhà chờ Tô Việt đi lấy chìa khóa xe, hơi chút sẽ đã cảm thấy tay lạnh, chà xát, nhét vào túi, ghé đầu lại đi nhìn phái trong cửa.
"Vào đi thôi, anh có vé xe lửa ghế đệm từ Bắc Kinh đến nhà em ngày mai."
Lăng Nhuế không thể tin nhìn Tiêu Hạo cùng mình lướt qua nhau, trầm mặc hồi lâu, chỉ"Nha" một tiếng liền bị anh kéo vào cửa.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Lăng Nhuế nghĩ, người đàn ông này quá đáng sợ, thậm chí cô không có mua được vé xe lửa cũng có thể có? Vì vậy, cô liền nghĩ tới lần trước khối tâm mạch "LR1208" kia, nếu như một lần coi như là trùng hợp, như vậy, phía sau tiếp lần hai lần ba hình nhưkhông phải là đơn giản như vậy chứ? Hay hoặc là, từ vừa mới bắt đầu thì không phải là trùng hợp?
Lăng Nhuế đầu bắt đầu suy nghĩ.
Trước khi đi, Tiêu Hạo nhét mười con vịt đóng gói chân ko để cho cô mang đi, nói là chiến lợi phẩm thắng bài, phải cầm.
Về đến nhà, nhìn bộ dạng các thân thích cầm con vịt cười đến ko sao khép miệng, Lăng Nhuế nghĩ mình thật đúng là sơ ý, đi một chuyến Bắc Kinh, thiếu chút nữa cái gì đặc sản cũng không có mang về.
Vì vậy, cô ở trong lòng thoáng cảm kích người kia một chút.
Sau mấy ngày liên tiếp, Lăng Nhuế cảm giác mình hoàn toàn xong đời. . . . . .
Họp lớp trung học cấp hai, Lăng Nhuế nhìn mọi người cầm bài xì phé chơi 80 điểm, phương pháp tâm đắc Tiêu Hạo truyền miệng lập tức liền từ trong đầu xông ra; khuya về nhà ăn tương áp Bắc Kinh, Lăng Nhuế liền nghĩ tới chính mình tự đi Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng ngày đó quạt người khác một cái tát, tiếp theo cảnh hôn lòng bàn tay rất nhanh ở trong đầu hiện lên; êm đẹp đi dạo siêu thị, nhìn trên giá hàng này khuyến mãi Nestlé cà phê, Lăng Nhuế lập tức nhớ lại cà phê Blue Mountain, sau đó theo thói quen đại não cực kỳ rất nhanh sẽ đem gương mặt Tiêu Hạo rõ ràng hiển lộ ra. . . . . .
Lăng Nhuế khẽ nổi giận, tay gắt gao lôi hộp Nestlé đóng gói, lẩm nhẩm: "Tôi gọi anh lại chạy đến, tôi gọi anh lại chạy đến. . . . . ."
Nhân viên thấy có khách hàng"Cố ý" hủy hoại sản phẩm, không nói hai lời, lập tức tiến lên gọi lại Lăng Nhuế, "Tiểu thư, cô đem sản phảm chúng tôi mới đưa ra thị trường biến thành loại hình dáng này, nói chúng tôi bán thế nào?"
"À?"
"Xin cô vì ngài hành vi của mình phụ trách."
Lăng Nhuế nhìn hộp giấy nhỏ trong tay mình không thành hình, không chút nào chú ý tới giọng nói của đối phương không tốt cùng xảo trá, thành công đem mặt của Tiêu Hạo đánh vào chõ sâu nhất đại não, cô ngượng ngùng nói câu "được", dẫn một giỏ đồ đã chon hướng quầy thu tiền, tự nhiên còn nhiều thêm hai hộp cà phê!
Ăn xong cơm tối, Lăng Nhuế bồi ba mẹ nhìn hồi TV, trở về gian phòng của mình lên mạng. Theo thường lệ treo QQ, sau đó liền chơi trò chơi, gần đây Lăng Nhuế đột nhiên đối với"Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ)" không thích rồi, ngược lại đang chơi "Thăng cấp", chính là mọi người gọi là bài xì phé 80 điểm.
Đánh đánh, Lăng Nhuế lại bắt đầu cảm khái, Tiêu Hạo thông minh thật không phải vừa a!
Theo phương pháp của anh, cư nhiên cô một lần cũng không thất thủ qua a, lợi hại a, lợi hại. . . . . . Quả nhiên là cao thủ trong tính toán a, cao thủ trong kế hoạch của a!
Tràn đầy cảm khái oai hùng, khí phách hiên ngang mà đi ở trên đường lớn, đang bắt đầu hoa lệ lệ mà hướng thật cao gần đám mây, chợt, tin tức nhắc nhở đã tới rồi.
Lăng Nhuế mở ra vừa nhìn, là Tô Mẫn Mẫn, còn là bắt cơ hình thức, "Nhuế Nhuế, tớ cho cậu biết, tớ hôm nay đánh bài thắng Tiêu Hạo a, cho nên, tớ để cho anh ta mời tớ tới Vô Tích xem hội chùa, ha ha, tớ lợi hại không. . . . . ."
Sữa tươi đưa tới mép nhanh chóng bị để xuống, Lăng Nhuế vội vàng gõ mấy chữ, "Cậu lừa gạt được anh ta?" Đây quả thực thật không thể tưởng tượng nổi!
"Thật ra thì đi, chính là anh tớ thiết kế khiến Tiêu Hạo uống say, sau đó, hắc hắc, chúng tớ đều nói anh ấy thua bài, anh ấy cũng chỉ có thể thừa nhận. . . . . ."
Lăng Nhuế cảm thấy từng hạt đậu mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, người kia lại có thể bị người lừa như vậy, thật sự là quá không thật rồi! Cán cân trong lòng không khỏi bắt đầu khẽ thiên vị hướng Tiêu Hạo, lần này, lăng Nhuế cảm thấy trong lòng cô không hề kháng cự cảm giác này nữa, lần này, Tô Mẫn Mẫn cùng anh cô ấy chơi có chút quá đáng!
Sáng sớm năm mới, Lăng Nhuế liền bị mẹ Lăng từ trong chăn kéo ra, "Nhanh, có bạn học tới, không được ngủ nướng nữa rồi !"
Lăng Nhuế"Nha" một tiếng dựng dậy, sau đó nhìn mẹ Lăng đi ra khỏi gian phòng của mình, "Phanh" một tiếng lại đảo nằm xuống lại.
Cái kĩ thuật lừa người này của mẹ quá kém, lúc nhỏ gạt cô nói Lão sư tới, sau khi lớn lên liền gạt ta nói bạn học tới. . . . . .
Chui vào chăn, Lăng Nhuế lật người, gãi gãi gương mặt, ngủ tiếp. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì đó đè ép mình, hơn nữa càng áp càng nặng. . . . . .
Rốt cuộc, Lăng Nhuế nhắm mắt, "Mẫn Mẫn?"
Còn buồn ngủ Lăng Nhuế ko dám tin tưởng tất cả trước mắt, ngáp một cái, "Ngày có suy nghĩ đêm nằm mộng, ngủ tiếp." Ôm chăn, Lăng Nhuế lại chợp mắt.
"Nhuế Nhuế, tới cũng không chỉ một mình tớ, cậu nghe một chút bên ngoài phòng khách là ai đang nói chuyện à?"
Bên phải cửa chính nhà Lăng Nhuế là phòng ăn, tay trái là phòng khách, chính diện chính là phòng ngủ thư phòng. Lúc bình thường, trong phòng khách có câu di môn cách phòng ngủ thư phòng. Nhưng mới vừa rồi lúc Tô Mẫn Mẫn tiến vào, cố ý mở rộng ra cửa phòng, vì vậy, phía ngoài tất cả, giờ phút này phòng ngủ có thể nghe được rõ ràng.
"A, cậu này gọi Tiêu Hạo a, vậy cậu là người ở nơi nào, cũng ở đại học A đi học?"
Trời ơi, ba cô đang cùng ai nói chuyện?
Tiêu Hạo?
Sau một khắc, Lăng Nhuế lập tức tỉnh táo, hơn nữa bằng tốc độ nhanh nhất xông về phòng tắm trong phòng ngủ. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook