Đệ Luyến
-
Chương 9: Bệnh
Tôn Kê thức dậy, phát hiện anh trai có cái gì không đúng, lập tức cởi ràng buộc tứ chi anh ra, nhưng là Tôn Bách vẫn giữ tư thế bị trói, ôm anh vào trong ngực, thân thể nóng dọa người, nơi vòng xuyên qua sưng rất cao.
Tôn Kê biết mình làm quá phận, ngày hôm qua lúc tìm được anh, chính mình quá xúc động chỉ muốn trừng phạt anh thật tốt. Không chịu được anh đi tìm người phụ nữ khác, càng không thể chịu đựng anh làm tình cùng cô gái kia, cho dù Bách chưa từng nói có yêu mình. Die nd da nl e q uu ydo n Không có suy nghĩ giới hạn cơ thể của anh cho anh đeo vòng, nhục nhã anh. Anh ấy cầu xin tha thứ cùng anh thỏa hiệp mình cũng không để ý đến, yêu thích lúc anh bị đeo vòng mang đến thoải mái cho mình, có lẽ nguyên nhân là không muốn dừng tay, thực ra với tính cách Bách không đến cuối cùng làm sao sẽ nói ra như vậy.
Về sau không cần biết đến anh ấy bị thương, vẫn cứ muốn anh nhiều lần như vậy, không để ý tới anh từ chối, không có suy nghĩ thân thể anh để cho mình rơi vào vực sâu dục vọng. Chưa từng có nghĩ đến muốn tổn thương Tôn Bách, trên cái thế giới này mình không muốn tổn thương nhất chính là anh ấy, Tôn Kê hối hận sâu đậm.
Mặc một bộ quần áo trên người Tôn Bách, lập tức ôm anh ra khỏi phòng, đặt vào trong xe thật nhanh chạy xe về nhà. Die nd da nl e q uu ydo n Về đến nhà Tôn Kê mới ý thức tới từ hôm qua đến bây giờ Tôn Bách cũng không ăn cái gì ngay cả nước cũng uống một ngụm, lập tức hâm nóng một ly sữa bò nóng, nhưng Tôn Bách đã bị sốt cao rơi vào hôn mê sẽ không nuốt xuống, không có biện pháp ngậm một ngụm sữa tươi chậm rãi đưa vào trong dạ dày của anh.
Gọi điện thoại cho trợ lý Lương Phong, để cho anh ta lập tức chạy xe đón Hàn Hiểu. Sau đó liên lạc với Hàn Hiểu, Lương Phong đi đón anh ta để anh ta mang theo các loại thuốc, đi đến nhà bọn họ giúp Tôn Bách khám bệnh.
Toàn thân Tôn Bách run rẩy, cơ thể không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhắm chặt hai mắt trong miệng không ngừng nói mớ. Tôn Kê ôm thật chặt anh vào trong ngực, dùng khăn mặt cẩn thận xoa mồ hôi trán của anh, trong miệng không ngừng an ủi: "Bách, không sao. Hàn Hiểu lập tức sang."
Hàn Hiểu rất nhanh thì đến, đóng cửa lại nhanh chóng nhìn tình huống Tôn Bách một chút, vén khăn trải giường trên người của anh lên, khắp người đầy dấu vết yêu thương và trên người ba cái vòng làm cho Hàn Hiểu ngược lại hít một hơi khí lạnh, xoay người dùng sức cho Tôn kê hai cái tát, máu theo khóe miệng lưu lại, khuôn mặt lập tức sưng lên. Phẫn nộ quát: "Anh xem rốt cuộc anh làm cái gì? Đây chính là yêu anh nói sao? Vết thương đầy người sẽ là yêu của anh? Anh không có tư cách nói yêu."
"Cậu mau cứu anh ấy đi, muốn đánh tôi thì chữa khỏi cho anh ấy tùy cậu đánh tôi." Tôn Kê rất sốt ruột tình trạng anh trai.
Hàn Hiểu hít sâu một hơi, nói rằng: "Tình hình rất nghiêm trọng, chắc là vết thương nhiễm trùng. Tôi muốn lấy xuống mấy cái vòng."
"Không được." Tôn Kê nói từ chối.
"Vì sao? Không tháo xuống anh trai cậu còn có thể nhiễm trùng."
"Không lấy xuống, mang theo cũng không có biện pháp, nếu phi cắt nơi đó đi."
"Anh.... Đại ca anh bị thương rất nghiêm trọng, tôi không rõ ràng lắm anh nghĩ đến như thế nào cho anh ấy đeo vòng, anh thật không có suy nghĩ thật kĩ hậu quả sao? Anh trai anh cũng không bao giờ có thể tiếp tục chạm phụ nữ. Die nd da nl e q uu ydo n Hậu môn cũng có xé rách nghiêm trọng, sưng kịch liệt, đường ruột cũng bị thương vậy, trong lúc đó đàn ông và đàn ông vốn cũng không có thể làm nhiều. Tôi không biết làm sao anh hạ thủ được, có lẽ anh đối với anh ấy tổn thương không thua gia tăng hình phạt tàn khốc."
Hàn Hiểu tiếp tục nói: "Nơi phía sau còn dễ xử lý, chính là nhiễm trùng, anh không chịu tháo tôi chỉ có thể ở bôi thuốc bên ngoài, bất quá tôi bảo đảm có thể có hiệu quả. Tôi giúp anh ấy bôi thuốc phía sau, tận cùng bên trong cũng muốn rửa sạch, rất đau anh nắm chắc anh trai anh."
Tôn Kê ấn chặt hai tay của anh, nước thuốc mỗi khi trải qua vết thương, sau đó giọng nói yếu dần nhưng thân thể run rẩy này và càng ngày càng chống lại mãnh liệt tuyên bố rõ ràng anh trai thừa nhận đau đớn.
"Cẩn thận, đừng làm cho chính anh ấy bị tổn thương đầu lưỡi.”
Tôn Kê lập tức nhét cánh tay vào trong miệng của anh, anh trai đau đớn một trận hàm răng lún thật sâu vào trong cánh tay của mình, máu lưu lại theo mặt Tôn bách. Đau đớn không để cho anh lấy về cánh tay, Tôn Kê muốn cùng anh trai cùng nhau chịu đựng qua đau đớn.
Hàn Hiểu bôi thuốc đến giây phút cuối cùng, thuốc tiêu viêm đi vào chỗ sâu nhất hậu môn Tôn Bách, hậu môn đã sưng cái gì đều không tha cho rồi, lại là một lần mạnh mẽ giãy dụa, Cánh tay Tôn Kê bị cắn càng sâu, hầu như muốn cắn đến đầu khớp xương. Nước mắt từ trong đôi mắt anh trai chảy ra, anh dùng gò má của mình động viên anh trai của mình. Thuốc trị thương rốt cục phát huy tác dụng, Tôn Bách cuối cùng im lặng chìm vào giấc ngủ rồi.
Hàn Hiểu kéo tay Tôn Kê qua, thuốc tốt nhất nghiêm túc nói chiếu cố giúp anh: "Không nên cho anh ấy ăn thức ăn cay, tốt nhất chỉ ăn thức ăn lỏng; nhớ kỹ cho anh ấy uống thuốc đúng hạn, ngày mai tôi qua đây giúp anh ấy thay thuốc. Die nd da nl e q uu ydo n Kê, vết thương trên người anh ấy chữa khỏi, trong lòng sẽ khó chịu, tôi đề nghị anh tốt nhất vẫn là dẫn anh ấy đi xem bác sĩ tâm lí một chút. Rất nhiều chuyện tôi không nói nhiều, giữ không nổi vẫn là buông xuống thì tốt hơn, không muốn làm quá mức, anh ấy là kiểu đàn ông rất cao ngạo."
Để Lương Phong đưa Hàn Hiểu đi, dặn bảo kẻ dưới phòng bếp nấu chút cháo có dinh dưỡng, Tôn Kê trở lại phòng ngủ, vuốt lên lông mày ổn định khẽ nhíu, kéo anh: "Bách, vì sao anh không yêu em? Vì sao?" Cũng không dừng được nước mắt từ đôi mắt chảy xuống nữa.
Đi vào phòng tắm, nước làm ướt toàn thân cũng làm biến mất nước mắt Tôn Kê: Buông tay sao? Bỏ được sao? Không được, cả đời anh là của em. Cùng sinh cùng chết, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Em sẽ vĩnh viễn chăm sóc anh.
Trở lại bên giường, một ngày mệt nhọc và kinh hồn bạt vía Tôn Kê theo anh trai giống như khi còn bé ngủ như vậy.
Tôn Kê biết mình làm quá phận, ngày hôm qua lúc tìm được anh, chính mình quá xúc động chỉ muốn trừng phạt anh thật tốt. Không chịu được anh đi tìm người phụ nữ khác, càng không thể chịu đựng anh làm tình cùng cô gái kia, cho dù Bách chưa từng nói có yêu mình. Die nd da nl e q uu ydo n Không có suy nghĩ giới hạn cơ thể của anh cho anh đeo vòng, nhục nhã anh. Anh ấy cầu xin tha thứ cùng anh thỏa hiệp mình cũng không để ý đến, yêu thích lúc anh bị đeo vòng mang đến thoải mái cho mình, có lẽ nguyên nhân là không muốn dừng tay, thực ra với tính cách Bách không đến cuối cùng làm sao sẽ nói ra như vậy.
Về sau không cần biết đến anh ấy bị thương, vẫn cứ muốn anh nhiều lần như vậy, không để ý tới anh từ chối, không có suy nghĩ thân thể anh để cho mình rơi vào vực sâu dục vọng. Chưa từng có nghĩ đến muốn tổn thương Tôn Bách, trên cái thế giới này mình không muốn tổn thương nhất chính là anh ấy, Tôn Kê hối hận sâu đậm.
Mặc một bộ quần áo trên người Tôn Bách, lập tức ôm anh ra khỏi phòng, đặt vào trong xe thật nhanh chạy xe về nhà. Die nd da nl e q uu ydo n Về đến nhà Tôn Kê mới ý thức tới từ hôm qua đến bây giờ Tôn Bách cũng không ăn cái gì ngay cả nước cũng uống một ngụm, lập tức hâm nóng một ly sữa bò nóng, nhưng Tôn Bách đã bị sốt cao rơi vào hôn mê sẽ không nuốt xuống, không có biện pháp ngậm một ngụm sữa tươi chậm rãi đưa vào trong dạ dày của anh.
Gọi điện thoại cho trợ lý Lương Phong, để cho anh ta lập tức chạy xe đón Hàn Hiểu. Sau đó liên lạc với Hàn Hiểu, Lương Phong đi đón anh ta để anh ta mang theo các loại thuốc, đi đến nhà bọn họ giúp Tôn Bách khám bệnh.
Toàn thân Tôn Bách run rẩy, cơ thể không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhắm chặt hai mắt trong miệng không ngừng nói mớ. Tôn Kê ôm thật chặt anh vào trong ngực, dùng khăn mặt cẩn thận xoa mồ hôi trán của anh, trong miệng không ngừng an ủi: "Bách, không sao. Hàn Hiểu lập tức sang."
Hàn Hiểu rất nhanh thì đến, đóng cửa lại nhanh chóng nhìn tình huống Tôn Bách một chút, vén khăn trải giường trên người của anh lên, khắp người đầy dấu vết yêu thương và trên người ba cái vòng làm cho Hàn Hiểu ngược lại hít một hơi khí lạnh, xoay người dùng sức cho Tôn kê hai cái tát, máu theo khóe miệng lưu lại, khuôn mặt lập tức sưng lên. Phẫn nộ quát: "Anh xem rốt cuộc anh làm cái gì? Đây chính là yêu anh nói sao? Vết thương đầy người sẽ là yêu của anh? Anh không có tư cách nói yêu."
"Cậu mau cứu anh ấy đi, muốn đánh tôi thì chữa khỏi cho anh ấy tùy cậu đánh tôi." Tôn Kê rất sốt ruột tình trạng anh trai.
Hàn Hiểu hít sâu một hơi, nói rằng: "Tình hình rất nghiêm trọng, chắc là vết thương nhiễm trùng. Tôi muốn lấy xuống mấy cái vòng."
"Không được." Tôn Kê nói từ chối.
"Vì sao? Không tháo xuống anh trai cậu còn có thể nhiễm trùng."
"Không lấy xuống, mang theo cũng không có biện pháp, nếu phi cắt nơi đó đi."
"Anh.... Đại ca anh bị thương rất nghiêm trọng, tôi không rõ ràng lắm anh nghĩ đến như thế nào cho anh ấy đeo vòng, anh thật không có suy nghĩ thật kĩ hậu quả sao? Anh trai anh cũng không bao giờ có thể tiếp tục chạm phụ nữ. Die nd da nl e q uu ydo n Hậu môn cũng có xé rách nghiêm trọng, sưng kịch liệt, đường ruột cũng bị thương vậy, trong lúc đó đàn ông và đàn ông vốn cũng không có thể làm nhiều. Tôi không biết làm sao anh hạ thủ được, có lẽ anh đối với anh ấy tổn thương không thua gia tăng hình phạt tàn khốc."
Hàn Hiểu tiếp tục nói: "Nơi phía sau còn dễ xử lý, chính là nhiễm trùng, anh không chịu tháo tôi chỉ có thể ở bôi thuốc bên ngoài, bất quá tôi bảo đảm có thể có hiệu quả. Tôi giúp anh ấy bôi thuốc phía sau, tận cùng bên trong cũng muốn rửa sạch, rất đau anh nắm chắc anh trai anh."
Tôn Kê ấn chặt hai tay của anh, nước thuốc mỗi khi trải qua vết thương, sau đó giọng nói yếu dần nhưng thân thể run rẩy này và càng ngày càng chống lại mãnh liệt tuyên bố rõ ràng anh trai thừa nhận đau đớn.
"Cẩn thận, đừng làm cho chính anh ấy bị tổn thương đầu lưỡi.”
Tôn Kê lập tức nhét cánh tay vào trong miệng của anh, anh trai đau đớn một trận hàm răng lún thật sâu vào trong cánh tay của mình, máu lưu lại theo mặt Tôn bách. Đau đớn không để cho anh lấy về cánh tay, Tôn Kê muốn cùng anh trai cùng nhau chịu đựng qua đau đớn.
Hàn Hiểu bôi thuốc đến giây phút cuối cùng, thuốc tiêu viêm đi vào chỗ sâu nhất hậu môn Tôn Bách, hậu môn đã sưng cái gì đều không tha cho rồi, lại là một lần mạnh mẽ giãy dụa, Cánh tay Tôn Kê bị cắn càng sâu, hầu như muốn cắn đến đầu khớp xương. Nước mắt từ trong đôi mắt anh trai chảy ra, anh dùng gò má của mình động viên anh trai của mình. Thuốc trị thương rốt cục phát huy tác dụng, Tôn Bách cuối cùng im lặng chìm vào giấc ngủ rồi.
Hàn Hiểu kéo tay Tôn Kê qua, thuốc tốt nhất nghiêm túc nói chiếu cố giúp anh: "Không nên cho anh ấy ăn thức ăn cay, tốt nhất chỉ ăn thức ăn lỏng; nhớ kỹ cho anh ấy uống thuốc đúng hạn, ngày mai tôi qua đây giúp anh ấy thay thuốc. Die nd da nl e q uu ydo n Kê, vết thương trên người anh ấy chữa khỏi, trong lòng sẽ khó chịu, tôi đề nghị anh tốt nhất vẫn là dẫn anh ấy đi xem bác sĩ tâm lí một chút. Rất nhiều chuyện tôi không nói nhiều, giữ không nổi vẫn là buông xuống thì tốt hơn, không muốn làm quá mức, anh ấy là kiểu đàn ông rất cao ngạo."
Để Lương Phong đưa Hàn Hiểu đi, dặn bảo kẻ dưới phòng bếp nấu chút cháo có dinh dưỡng, Tôn Kê trở lại phòng ngủ, vuốt lên lông mày ổn định khẽ nhíu, kéo anh: "Bách, vì sao anh không yêu em? Vì sao?" Cũng không dừng được nước mắt từ đôi mắt chảy xuống nữa.
Đi vào phòng tắm, nước làm ướt toàn thân cũng làm biến mất nước mắt Tôn Kê: Buông tay sao? Bỏ được sao? Không được, cả đời anh là của em. Cùng sinh cùng chết, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Em sẽ vĩnh viễn chăm sóc anh.
Trở lại bên giường, một ngày mệt nhọc và kinh hồn bạt vía Tôn Kê theo anh trai giống như khi còn bé ngủ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook