Đệ Luyến
Chương 2: Tình cảm ràng buộc

Toàn thân đau nhức và hạ thể(1) đau đớn chính là giá phải trả khi sa ngã.

(1) Hạ thể: nửa thân dưới/ bộ phận sinh dục

Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt, hai tay hai chân đã được thả ra, chỉ có trên chân trái còng một cái xích chân gắn ở đầu tường nhà, xiềng xích thật dài ước đoán phạm vi hoạt động chỉ là gian phòng này, cơ thể đã được rửa sạch qua, đắp một lớp chăn mỏng.

Tôn Bách ngơ ngác nhìn trần nhà, cả người bủn rủn khẽ động cũng không muốn di chuyển, não chuyển động rất nhanh suy nghĩ thoát thân như thế nào.

"Anh trai, anh tỉnh rồi. Hãy ăn một chút gì đó đi." Tôn Kê bưng một cái khay đi vào.

Tôn Bách lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: "Không cần, tôi không đói bụng."

Tôn Kê ngồi ở bên giường, đặt khay ở đầu giường: "Bách, đã một ngày anh không ăn, nhiều ít gì cũng nên ăn một chút đi. Tối hôm qua là em quá kích động, làm anh bị thương, đợi lát nữa em sẽ kêu Hàn Hiểu xem anh thế nào."

Nói đến tối hôm qua, Tôn Bách theo bản năng(2) lảng tránh, người kia ở dưới thân em trai rên rỉ không phải là mình.

(2) Bản năng: là khuynh hướng vốn có của một sinh vật đáp lại một tác động hay điều kiện cụ thể.... Đối với loài người, bản năng dễ thấy nhất khi quan sát những hành vi về thân thể, xúc cảm hoặc giới tính, bởi chúng đã được xác định rõ ràng về mặt sinh học.

"Không cần, em thả anh ra. Anh là anh trai của em, không phải tù nhân của em, càng không phải là đồ riêng của em, em không có quyền giam cầm anh như vậy. Giữa chúng ta sẽ không có tình yêu, em mau thả anh ra đi, chuyện tối ngày hôm qua coi như chưa từng xảy ra." Tôn Bách thật giống như đang phát tiết nói một hơi.

Tôn Kê mặt "Ngạn"(3) thoáng cái không còn chút máu, nói rằng: "Bách, em sẽ không bỏ cuộc. Mười tám năm qua lần đầu tiên em có thể gần gũi anh như vậy, Bách, cho dù bẻ đi cánh của anh, chặt đứt chân của anh thì em vẫn muốn giữ anh bên cạnh.anh không muốn để em thăm dò ranh giới cuối cùng, em sẽ phát điên. Trước tiên anh ăn chút gì đi, em không muốn bỏ đói anh." Chờ anh ăn xong, Tôn Kê mang đồ rời khỏi phòng.

(3) “唰” Hán Việt là ngạn. Ý chỉ là như người chết. 

Tôn Bách bắt đầu sợ hãi em trai của mình, lẽ nào tình yêu có thể khiến em trai nhẫn nại kiên nghị trở thành một người mất trí?

Không bao lâu, Hàn Hiểu đến. Hàn Hiểu là bạn thân của anh và Tôn Kê, kiêm làm bác sĩ gia đình của bọn họ. Hầu như cả người Tôn Bách vết máu ứ đọng trốn trong chăn không chịu đi ra.

"Tôn Bách, tôi là bác sĩ của cậu, trốn tránh làm gì? Ai nha, cậu Kê cũng quá không cẩn thận, đều phá." Hàn Hiểu không để ý Tôn Bách phản kháng mở chăn ra, giúp anh kiểm tra lại cẩn thận.

Ngón tay Hàn Hiểu xoa thuốc mỡ ở giữa bắp đùi trượt, tự nhiên Tôn Bách nảy sinh một trận vui vẻ, vẻ mặt Hàn Hiểu tự tiếu phi tiếu(4), rõ ràng anh ta là cố ý. Bôi thuốc xong, Hàn Hiểu ngồi cạnh Tôn Bách, nói rằng: "Mấy ngày nay ăn ít đồ ăn cứng, mỗi ngày phải bôi thuốc, tôi sẽ nhắc Kê mấy ngày này không nên chạm vào anh."

(4) Tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.

"Tôn Bách, hiện tại anh định làm thế nào?" Đã sớm chú ý tới đến xiềng xích trên chân, Hàn Hiểu hiếm thấy nhìn anh nghiêm túc như vậy.

"Hàn Hiểu, cậu giúp tôi trốn đi?" Tôn Bách nói ra ý nghĩ trong lòng.

"Không được, không phải tôi không giúp cậu, cậu trốn tránh sẽ làm Kê đau khổ. Từ nhỏ đến lớn tôi đều nhìn thấy Kê đau khổ, hiện tại tuy rằng anh ấy giam cầm cậu, nhưng tôi hi vọng cậu có thể đối mặt thật tốt với tình cảm của Kê chứ không phải trốn tránh. Cậu không thể tiếp nhận đượ tình cảm của Kê? Thử một chút đi coi như cuối cùng Kê thất bại cũng còn tốt hơn." Hàn Hiểu từ chối yêu cầu của Tôn Bách.

"Tôi sẽ không chấp nhận tình cảm của em ấy." Tôn Bách bật thốt lên, là nói cho Hàn Hiểu nghe hay vẫn là nói cho mình nghe.

Bốn ngày trôi qua, Hàn Hiểu tuyên bố vết thương trên người Tô Bách đã tốt hẳn rồi. Tôn Bách càng ngày càng sốt sắng, nghĩ tới rất nhiều biện pháp thoát thân, xiềng xích trên chân làm cho toàn bộ kế hoạch của Tôn Bách thất bại.

Đêm từ từ đến.

"Bách, anh xem em tìm được cái gì?" Tôn Kê hưng phấn đi vào, trong tay cầm một bộ sách.

Là bộ sách anh và Tôn Kê khi còn bé, cha mẹ sau khi ly hôn, bọn họ chuyển đi thì cũng không còn tìm tới. Tôn Bách lì quái nhìn em trai cầm cái này cho mình xem làm gì? Ôn chuyện à?

"Bách, anh nhìn đây là cái hai chúng ta ở công viên, bức ảnh anh cướp kem của em, lớn như vậy anh còn cướp kem của một đứa nhỏ, Bách, anh có tố chấ làm thổ phỉ đó."

"Còn nói em đây, nhìn tấm này em vì cuộc thi mệt mỏi quá ngủ trên giường một ngày, ngược lại người anh tốt lại dùng bút đánh dấu vẽ mặt hoa lớn(5), hại em rửa không sạch mấy ngày liền không dám đi ra ngoài." Tôn Bách nhìn bức ảnh cũng vui vẻ lên.

(5) Mặt hoa lớn: vẽ hoa văn lên mặt, đại loại giống như một cái mặt lạ.

"Bách, khi còn bé anh đối với em thật tốt. Nhưng sau đó anh lại đồng ý gần gũi em." Tôn Kê nhìn anh trai cưng chiều ôm em trai trng hình, lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Chúng ta đều đã lớn rồi nha, không thể thân mật âu yếm đối phương." Tôn Bách tìm một lí do nát không thể nát hơn.

"Nhưng là em muốn anh đối xử với em như hồi nhỏ." Vẻ mặt Tôn Kê khẩn thiết nhìn anh.

Lúc nào thì quan hệ của bọn họ bết bát như thế? Gần gũi anh trai của mình còn cần phải dùng xiềng xích? Tại sao anh thấy em liền chạy? Lẽ nào tình cảm của anh Không dễ dàng tiếp nhận được đến thế?

"Em thả anh ra, anh sẽ đối xử với em như trước." Tôn Bách đưa ra điều kiện của chính mình.

"Anh bảo đảm anh sẽ không rời khỏi em, thử tiếp thu tình cảm của em, em sẽ thả anh." Tôn Kê cũng nói ra ý nghĩ trong lòng mình, chỉ cần tâm anh có thể ở lại thì em sẽ thả anh tự do.

Tôn Bách gằn từng chữ một: “Anh bảo đảm sẽ ở bên cạnh em mãi mãi làm anh trai của em."

"Bách, anh biết em muốn gì. Nếu vậy đàm phán thất bại." Tôn Kê khép lại tập ảnh, tắt đèn ngủ. Thân thể theo bản năng cứng ngắc, nhưng là em trai ngoại trừ ôm anh cũng không làm gì, một đêm giữa sự kinh ngạc trôi qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương