Đệ Luyến
-
Chương 10: Bàng hoàng
Tôn Bách tỉnh, ngơ ngác nhìn trần nhà, tại sao mình lại về tới đây rồi. Nếu không phải là vết thương trên người đau nhức nhắc nhở anh, anh cho rằng thời gian như địa ngục chỉ mới là một cái buổi tối ác mộng: Ôi, lại về tới đây rồi, toàn thân bị thương đã bôi thuốc, không thể nào đau đớn. D d l q d Quả nhiên Kê không nỡ để mình chết, chết làm sao còn có thể dằn vặt mình chứ? Nhìn người thanh niên bên cạnh, khuôn mặt như thiên sứ ngủ làm sao có thể thấy rõ nội tâm ác quỷ của anh?
"Bách, anh đã tỉnh? Sáng sớm anh phát sốt rồi. Một ngày chưa ăn bây giờ có đói bụng không? Em để cho phòng bếp làm đồ, bưng tới cho anh!?" Tôn Kê ngủ ít vừa phát hiện tiếng động bên cạnh lập tức mở mắt, nói vui vẻ.
"Ăn xong rồi lại làm gì? Tiếp tục cho em hành hạ sao? Lần này cần trừng phạt anh chỗ nào? Hay là chuẩn bị tiếp tục làm vài thứ xuyên qua chỗ khác trên người anh." Tôn Bách nói, cười lạnh.
"Xin lỗi, Bách, lần này là em không tốt, Em quá xúc động. Chờ anh khỏi bệnh rồi anh muốn phạt em thế nào đều có thể, chỉ xin anh không nên nói với em như vậy. D d l q d Em không biết sẽ làm cho anh tổn thương." Tôn Bách ngôn ngữ lạnh lẽo làm cho anh khó chịu, tuy đều là lỗi của anh, nhưng đây cũng là bực bội anh ấy đi tìm phụ nữ khác bên ngoài.
"Em xin anh? Thực sự là chuyện cười lớn. Trước đây lúc anh xin em dừng tay sao không thấy em đồng ý? Em không phải lấy hành hạ anh làm vui sao? Hiện tại sao không trói anh? Không cần xiềng xích khóa anh lại, nhưng là anh sẽ chạy trốn." D d l q d Dường như Tôn Bách muốn trút cơn giận, vươn tay lộ ra vết trói sinh ra bởi vì giãy giụa. Tôn Kê muốn đi qua an ủi, lại bị một cái ánh mắt lạnh của anh dừng bước chân, trong ánh mắt cảnh cáo anh: Anh chán ghét em đụng vào.
Tôn Kê biết anh trai không phải dễ dàng tha thứ anh như vậy, dù sao bị tổn thương chính là Tôn Bách, hay là trước để anh từ từ dưỡng bệnh tốt, cầu xin sự tha thứ của anh vẫn phải có nhiều thời gian.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Hiểu đúng giờ vội tới khám lại lần nữa cho Tôn Bách. Tôn Bách rất là muốn giết vài cái vòng trên người, anh không biết mấy cái vòng này sẽ vĩnh viễn đi theo anh rồi, chẳng qua cuối cùng vẫn bỏ qua, dấu vết sỉ nhục này anh muốn giữ lại. Thực ra cũng chính là vết thương nhiễm trùng cộng thêm lạnh, cho nên ngày hôm qua sốt cao Hàn Hiểu bôi thuốc hạ sốt, hiện tại đã không sốt rồi, chỉ có chút bệnh đã đỡ yếu.
"Làm sao các anh thành ra như vậy? Anh ở chỗ của em không phải là rất tốt sao, chí ít anh Tôn Kê tìm không được, làm cái gì muốn tìm người tình mĩ nữ của anh?" D d l q d Tôn Kê không có ở nhà, Hàn Hiểu càn rỡ lớn tiếng chất vấn, "Mấy ngày nay Kê tìm anh tìm rất vất vả, cơ hồ lật cả đáy nơi đây lên trời, anh đi ba ngày anh ấy đều không có ngủ."
"Anh là anh trai Tôn Kê, không nên bảo vệ em trai sao? Đối với những chuyện anh làm Kê đối xử, em đã mắng anh ấy, có thể là cử chỉ của anh lẽ nào cũng không có nghĩ tới sẽ tổn thương đến anh ấy?"
"Hàn Hiểu, anh biết em lo lắng cho Tôn Kê. Kỳ thực anh đi tìm Vu Na, chỉ là muốn biết anh có phải anh yêu em ấy thật vậy hay không, ở trong lòng anh rốt cuộc Kê có trọng lượng bao nhiêu. Anh không biết Vu Na sẽ bán anh, kỳ thực lập tức anh đã nghĩ trở về. Biến thành cái dạng này cũng không phải anh muốn, nói thật hiện tại anh cảm thấy em ấy đối với anh yêu là gánh nặng, anh mệt mỏi quá không muốn lại tiếp nhận bất kì cái tổ thương khác." Tôn Bách ôm đầu, cảm giác chuyện càng ngày càng phức tạp.
..............................
Mấy ngày trôi qua rồi, bệnh Tôn Bách được Hàn Hiểu tỉ mỉ điều trị dần dần khỏi rồi, bệnh là được rồi thế nhưng tâm bệnh của anh lại mỗi ngày một nghiêm trọng. Kể từ ngày đó Tôn Bách tỉnh lại trở đi, anh không hề nói với em trai cho dù em trai có việc hỏi anh cũng lạnh nhạt, cũng không để em trai đụng tới thân thể của chính mình bất luận vị trí nào. Bực bội của anh đã sớm biến mất, chỉ là không biết cùng em trai ở chung như thế nào, chỉ có thể đi cùng người lạ.
Tôn Bách khóa mình cả ngày ở trong phòng không được ra, ngoại trừ có lúc tâm sự cùng Hàn Hiểu, nếu không phải là lên mạng xem hoặc là luôn chỉ có một mình xem đĩa phim, ít nói chuyện với người khác. Nhưng là không có ai phát hiện đêm khuya một mình lúc anh ngủ, ánh mắt nhìn ánh sao sáng trên trời cô đơn lạnh lẽo.
Tuy là Tôn Kê thất vọng anh trai lạnh nhạt, nhưng cũng không dám làm chuyện gì nữa tổn thương anh, càng không muốn tại tình huống anh ấy không đồng ý cùng anh xảy ra quan hệ. Mỗi ngày ngoại trừ công việc vẫn là công việc, hoặc là chỉ có thể ở nơi hẻo lánh yên lặng quan tâm Tôn Bách, tin tưởng có một ngày anh trai có thể tha thứ anh, chấp nhận anh.
"Bách, anh đã tỉnh? Sáng sớm anh phát sốt rồi. Một ngày chưa ăn bây giờ có đói bụng không? Em để cho phòng bếp làm đồ, bưng tới cho anh!?" Tôn Kê ngủ ít vừa phát hiện tiếng động bên cạnh lập tức mở mắt, nói vui vẻ.
"Ăn xong rồi lại làm gì? Tiếp tục cho em hành hạ sao? Lần này cần trừng phạt anh chỗ nào? Hay là chuẩn bị tiếp tục làm vài thứ xuyên qua chỗ khác trên người anh." Tôn Bách nói, cười lạnh.
"Xin lỗi, Bách, lần này là em không tốt, Em quá xúc động. Chờ anh khỏi bệnh rồi anh muốn phạt em thế nào đều có thể, chỉ xin anh không nên nói với em như vậy. D d l q d Em không biết sẽ làm cho anh tổn thương." Tôn Bách ngôn ngữ lạnh lẽo làm cho anh khó chịu, tuy đều là lỗi của anh, nhưng đây cũng là bực bội anh ấy đi tìm phụ nữ khác bên ngoài.
"Em xin anh? Thực sự là chuyện cười lớn. Trước đây lúc anh xin em dừng tay sao không thấy em đồng ý? Em không phải lấy hành hạ anh làm vui sao? Hiện tại sao không trói anh? Không cần xiềng xích khóa anh lại, nhưng là anh sẽ chạy trốn." D d l q d Dường như Tôn Bách muốn trút cơn giận, vươn tay lộ ra vết trói sinh ra bởi vì giãy giụa. Tôn Kê muốn đi qua an ủi, lại bị một cái ánh mắt lạnh của anh dừng bước chân, trong ánh mắt cảnh cáo anh: Anh chán ghét em đụng vào.
Tôn Kê biết anh trai không phải dễ dàng tha thứ anh như vậy, dù sao bị tổn thương chính là Tôn Bách, hay là trước để anh từ từ dưỡng bệnh tốt, cầu xin sự tha thứ của anh vẫn phải có nhiều thời gian.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Hiểu đúng giờ vội tới khám lại lần nữa cho Tôn Bách. Tôn Bách rất là muốn giết vài cái vòng trên người, anh không biết mấy cái vòng này sẽ vĩnh viễn đi theo anh rồi, chẳng qua cuối cùng vẫn bỏ qua, dấu vết sỉ nhục này anh muốn giữ lại. Thực ra cũng chính là vết thương nhiễm trùng cộng thêm lạnh, cho nên ngày hôm qua sốt cao Hàn Hiểu bôi thuốc hạ sốt, hiện tại đã không sốt rồi, chỉ có chút bệnh đã đỡ yếu.
"Làm sao các anh thành ra như vậy? Anh ở chỗ của em không phải là rất tốt sao, chí ít anh Tôn Kê tìm không được, làm cái gì muốn tìm người tình mĩ nữ của anh?" D d l q d Tôn Kê không có ở nhà, Hàn Hiểu càn rỡ lớn tiếng chất vấn, "Mấy ngày nay Kê tìm anh tìm rất vất vả, cơ hồ lật cả đáy nơi đây lên trời, anh đi ba ngày anh ấy đều không có ngủ."
"Anh là anh trai Tôn Kê, không nên bảo vệ em trai sao? Đối với những chuyện anh làm Kê đối xử, em đã mắng anh ấy, có thể là cử chỉ của anh lẽ nào cũng không có nghĩ tới sẽ tổn thương đến anh ấy?"
"Hàn Hiểu, anh biết em lo lắng cho Tôn Kê. Kỳ thực anh đi tìm Vu Na, chỉ là muốn biết anh có phải anh yêu em ấy thật vậy hay không, ở trong lòng anh rốt cuộc Kê có trọng lượng bao nhiêu. Anh không biết Vu Na sẽ bán anh, kỳ thực lập tức anh đã nghĩ trở về. Biến thành cái dạng này cũng không phải anh muốn, nói thật hiện tại anh cảm thấy em ấy đối với anh yêu là gánh nặng, anh mệt mỏi quá không muốn lại tiếp nhận bất kì cái tổ thương khác." Tôn Bách ôm đầu, cảm giác chuyện càng ngày càng phức tạp.
..............................
Mấy ngày trôi qua rồi, bệnh Tôn Bách được Hàn Hiểu tỉ mỉ điều trị dần dần khỏi rồi, bệnh là được rồi thế nhưng tâm bệnh của anh lại mỗi ngày một nghiêm trọng. Kể từ ngày đó Tôn Bách tỉnh lại trở đi, anh không hề nói với em trai cho dù em trai có việc hỏi anh cũng lạnh nhạt, cũng không để em trai đụng tới thân thể của chính mình bất luận vị trí nào. Bực bội của anh đã sớm biến mất, chỉ là không biết cùng em trai ở chung như thế nào, chỉ có thể đi cùng người lạ.
Tôn Bách khóa mình cả ngày ở trong phòng không được ra, ngoại trừ có lúc tâm sự cùng Hàn Hiểu, nếu không phải là lên mạng xem hoặc là luôn chỉ có một mình xem đĩa phim, ít nói chuyện với người khác. Nhưng là không có ai phát hiện đêm khuya một mình lúc anh ngủ, ánh mắt nhìn ánh sao sáng trên trời cô đơn lạnh lẽo.
Tuy là Tôn Kê thất vọng anh trai lạnh nhạt, nhưng cũng không dám làm chuyện gì nữa tổn thương anh, càng không muốn tại tình huống anh ấy không đồng ý cùng anh xảy ra quan hệ. Mỗi ngày ngoại trừ công việc vẫn là công việc, hoặc là chỉ có thể ở nơi hẻo lánh yên lặng quan tâm Tôn Bách, tin tưởng có một ngày anh trai có thể tha thứ anh, chấp nhận anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook