Đế Long
-
Chapter 8 - Long uy
Chương 8: Long uy
“Saga, em chỉ dựa vào sự bảo vệ của mẹ thôi à?”
“Em là một Xích Long dũng cảm và không hề sợ hãi, hay chỉ là chiếc vảy đen, vảy trắng hèn nhát nhu nhược?”
Vảy đen và vảy trắng trong miệng Ekarina ám chỉ Hắc Long và Bạch Long, đều thuộc Ngũ Sắc Long, vì cùng lứa tuổi mà chúng lại yếu đuối hơn khó tránh khỏi việc các loài rồng khác coi thường.
Đặc biệt là Bạch Long.
Rất nhiều những con rồng thực thụ đều không muốn thừa nhận Bạch Long là rồng thực thụ, bọn họ cảm thấy Bạch Long trở thành đồng loại là việc xấu hổ.
“Đừng nhắc tới mẹ, chị muốn ngươi đối đầu trực diện với em ngay lập tức. Chị sẽ đè em xuống đất và đánh ngươi thật mạnh.”
Ekarina hét lên.
Saga trợn tròn đôi mắt tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Ekarina.
Khả năng khống chế sức mạnh của cậu chưa đủ mạnh, chỉ có một số công dụng bên ngoài mà thôi, điều đó là không đủ để thu hẹp khoảng cách vật lý giữa cậu và Ekarina. Hơn nữa, Ekarina cũng không phải một con lợn rừng da đen có thể tùy ý bị làm thịt vì cũng là Dị Thể Long có sức mạnh vượt trội rất khác biệt so với những con Xích Long thông thường.
Đấu tranh là một phương tiện, không phải là mục đích.
Nếu khi nắm chắc phần thắng, Saga không hề có ý định đối đầu trực diện với Ekarina.
Điều này sẽ không mang lại lợi ích gì cho cậu ấy.
Về Năng Lực... đó là cái tên mà Saga đặt cho sức mạnh đặc biệt của mình.
Bởi vì nó liên quan đến lực nên gọi là lực Năng Lực, điều này có vẻ rất hợp lý.
“Sẽ không, sẽ không, em sẽ không, hơi…hơi…hơi…”
Con rồng nhỏ nâng cằm, liếc nhìn Ekarina, làm bộ thờ ơ, đồng thời lè lưỡi có chút giễu cợt với Ekarina.
“Em!”
Khuôn mặt của Ekarina trông giận dữ và ngọn lửa bùng lên bên trong những cái răng.
Nhưng cơn tức giận này không thể trút hết được, khiến Ekarina càng tức giận hơn.
Rầm!
Chiếc đuôi rồng mạnh mẽ của cô quét ra và đập nát cây thông trắng gần nhất, cây thông trắng tội nghiệp gặp tai họa không thể tưởng tượng nổi, nặng nề ngã xuống đất với một tiếng nổ, bắn tung tóe một vòng tro bụi và lá xanh trên cành. Âm thanh rung chuyển và quay cuồng giống như tiếng rên rỉ.
Ngay cả khi còn nhỏ, sức mạnh của nó vẫn rất đáng nể, vượt xa những con chó rừng, hổ hoặc báo trưởng thành thông thường.
“Saga, em đúng là một đứa em đáng ghét.”
Ekarina trừng mắt nhìn Saga.
“Khi mẹ dỡ bỏ lệnh cấm, chị nhất định sẽ dạy cho một bài học nhớ đời.”
Saga lắc đầu và nói: “Thật sao? Em lại sợ quá.”
"Hừ, em biết sợ cũng vô dụng, đến lúc đó đừng mong chị sẽ khoan dung.”
Nghe được lời nói của Saga, Ekarina kiêu ngạo ngẩng đầu, vươn cổ nói với Saga.
Saga sửng sốt một lúc rồi cười ngốc nghếch.
Cái đứa này có đầu óc thẳng thắn quá, thực sự cho rằng Saga sợ cô nên mới tỏ ra yếu đuối trước cô ấy.
Tại sao lại cảm thấy thật ngớ ngẩn mà cũng dễ thương?
Hừm, nếu muốn ăn trứng của tôi thì cho dù có đáng yêu đến đâu sau này cũng phải đánh lại thôi!
Saga biết Năng Lực của mình đáng sợ đến mức nào.
Bốn lực lượng cơ bản là nền tảng của thế giới, là trật tự chân chính và quy luật vận hành cơ bản của đa vũ trụ, cho dù chỉ nắm vững một trong số chúng thì cũng rất ấn tượng rồi.
Khi cậu tiếp tục phát triển và sử dụng sức mạnh một cách bài bản, dù chỉ một chút, cậu không nghĩ Ekarina có thể đánh bại cậu.
“Chị có muốn ở lại đây nhìn em ăn không?”
Saga dùng một móng vuốt xé thịt tươi trên lưng con lợn rừng da đen, nhai vài lần rồi nuốt chửng.
Ekarina khẽ khịt mũi, chậm rãi cử động đôi cánh, kiềm chế Long uy đang tỏa ra từ cơ thể, không thèm liếc nhìn Saga một cái, cô quay người bỏ đi.
Tại thời điểm này.
Saga nhận thấy Ekarina có thể kiềm chế Long uy của bản thân, không giống như cậu không thể điều khiển nó, nên không khỏi khẽ liếc mắt và tạm dừng ăn.
“Ekarina, đợi đã.”
Saga ngăn chị gái cậu lại.
Ekarina dừng lại, quay đầu nói: “Em muốn làm gì? Cầu xin chị thương xót sao?”
“Em trai, nếu như em chịu quỳ xuống, trở thành đứa em trai ngoan và nghe theo chỉ thị của chị, thì chị có thể cân nhắc tha thứ cho em về sự bất kính trước đây.”
Saga phớt lờ lời này, nói thẳng: “Em đang học cách kiềm chế Long uy. Chị có gợi ý gì hay không?”
Nắng chói chang, gió nhẹ thổi làm những tán cây rậm rạp rung rinh.
Một vài chiếc lá từ từ rơi xuống và đáp trên người Saga.
Bên kia nghe được lời nói này của Saga, Ekarina hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Em hình như quên mất ân oán giữa chúng ta. Em cho rằng chị sẽ dạy em cách làm chủ Long uy sao? Hãy từ từ mà ngẫm nghĩ về nó đi.”
Cô ấy không có ý định giúp đỡ Saga.
Saga suy nghĩ một chút, sau đó khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói với Ekarina: “Ta nghĩ không phải chị không muốn dạy em, mà là bản thân chị không thành thạo.”
Saga nhận thấy Ekarina kiềm chế Long uy rất tốt nhưng vẫn nói như vậy.
Ekarina tức giận, chăm chú nhìn Saga, cao giọng nói: “Em đang coi thường chị đấy à?”
“Chỉ là Long uy thôi mà, đối với chị không thể dễ dàng hơn!”
Saga trên mặt vờ ra vẻ không thể tin được, nhưng cũng đồng ý: “Đúng, đúng, chị nhất định sẽ khắc chế được long uy của mình. Em chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”
Nói xong, Saga cúi đầu tiếp tục xé xác con mồi, như thể quên mất chuyện đó.
Tuy nhiên, điều Ekarina không thể chịu đựng nhất chính là việc bị coi thường.
Saga lại tỏ ra như không hề tin vào khả năng của cô chút nào.
Điều này là không thể chấp nhận được đối với Ekarina.
“Thằng em ngu ngốc của chị, lại đây!”
“Chị nói cho em biết như thế nào khắc chế long uy. Đợi đến khi em thử một lần, sẽ biết Ekarina ta đây có thể làm được hay không!”
Vì đã biết rất rõ tính cách của Ekarina nên Saga gần như đã thao túng được Long tỷ có bản tính vô cùng kiêu ngạo này.
Ngay lập tức, Ekarina dang rộng đôi cánh của mình và một phần Long uy yếu ớt đã xuất hiện.
“Long uy là một sức mạnh siêu nhiên thuộc về những con rồng thực thụ. Chúng ta sinh ra đã có nó và sớm hay muộn cũng có thể làm chủ được nó.”
Bởi vì sớm hay muộn có thể nắm giữ, nên trong truyền thừa không có ghi chép gì về việc này.
“Nhưng cần có những kỹ năng nhất định để học cách kiềm chế Long uy càng sớm càng tốt.”
Ekarina nghiêm túc nói.
“Em có thể cố gắng sửa chữa một số chuyển động, chẳng hạn như giải phóng Long uy khi giơ đuôi và hạn chế Long uy khi hạ đuôi xuống.”
“Làm thử vài lần thì cũng sẽ củng cố được tâm lý.”
“Dựa theo phương pháp này, không bao lâu nữa em có thể thông qua các động tác nhất định như này để có thể kiềm chế được Long uy.”
Ekarina tập trung xòe đôi cánh dang rộng của mình sang hai bên, đồng thời Long uy vừa tỏa ra cũng tiêu tan dần.
Nghe có vẻ là một phương pháp hay…Saga nghĩ trong đầu.
“Hiểu rồi chứ?”
Ekarina nhìn con rồng nhỏ với vẻ mặt trầm ngâm và hỏi.
Nhưng vừa dứt lời, sắc mặt cô liền thay đổi, tiếp tục tức giận nói: “Em trai ngốc nghếch của chị, với khả năng của em, không hiểu những gì chị nói cũng là điều bình thường.”
Quay đầu lại, liếc nhìn Saga một cái, Ekarina tung đôi cánh, cơ thể bay lên không trung trong cơn gió mạnh, tiến thẳng về phía tổ rồng.
“Đừng vội rời đi. Đổi lại, em sẽ chia cho chị ít lòng lợn.”
Trước khi Ekarina rời đi, Saga đã kịp hét lên.
“Hừm, chị có thể tự đi săn được.”
“Em ngu ngốc như vậy, nhất định sẽ khó bắt được con mồi, cứ giữ lại cho mình đi!”
Con rồng nhỏ thậm chí không nhìn lại.
Giọng cô hòa cùng gió.
Cùng lúc đó, hình bóng đan xen giữa màu đỏ và vàng nhanh chóng bị che khuất bởi tán lá cây rậm rạp.
Sau khi bóng dáng của Ekarina biến mất khỏi tầm mắt, Saga thu hồi ánh nhìn.
Tiếp theo, sau những gì Ekarina nói, Saga cố gắng dang rộng đôi cánh đồng thời giải phóng Long uy, rồi từ từ áp chế Long uy bằng cách thu lại cánh.
Đương nhiên, ban đầu nó đã thất bại, nhưng theo thời gian và sau hơn chục lần thử lại, Saga rõ ràng cảm thấy mình đã thoải mái hơn rất nhiều vì đã có thể kiểm soát Long uy.
“Sử dụng phương pháp này, Long uy có thể dễ dàng được khống chế rất nhanh.”
Saga đang khẳng định về phương pháp của Ekarina.
Lát sau, Saga lại cúi đầu, đặt một chân lên con lợn rừng da đen vô hồn rồi bắt đầu bữa ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook