Đế Long
Chapter 22 - Thương lượng

Chương 22: Thương lượng

Sau khi Ijeona rời đi.

Saga quay đầu lại nhìn cây trượng gỗ ngắn đã bị gãy, thanh kiếm kim loại và các vật dụng khác, đem bọn chúng ôm hết vào, tung đôi cánh rồng bay vào không trung hướng về phía ngọn núi lửa Yakan cao chót vót.

Trong suốt quá trình bay, chú rồng nhỏ cuối đầu quan sát.

Khu rừng rậm rạp ở trung tâm núi lửa Yakan tươi tốt và xanh mơn mởn.

Lúc này vì Saga không bay quá cao mà chỉ bay ở độ cao thấp nên những tán cây rậm rạp và tươi tốt bị luồng không khí giữa hai cánh của rồng con quét qua, tạo ra âm thanh xào xạc khi rung chuyển.

Một số chiếc lá rời khỏi cành và bay theo sau chú rồng con.

Rất nhanh.

Mùi cây cối xộc vào mũi dần được thay thế bằng mùi lưu huỳnh thoang thoảng.

Núi lửa Yakan đã ở ngay trước mặt.

Núi lửa Yakan là một ngọn núi lửa đã tắt, nguy nga đứng thẳng lên bầu trời. Nó đã không phun trào trong hàng ngàn năm, vì vậy một khu rừng rậm rạp tươi tốt có thể mọc lên xung quanh nó. Cho dù bây giờ đang là mùa đông, khu rừng với thảm thực vật ma thuật phát triển dày đặc tươi tốt.

Trên đỉnh núi là pháo đài cung điện của Xích Long Nương.

Nghe đồn kho báu của Nữ hoàng Xích Diễm nằm sâu trong cung điện trên đỉnh núi lửa.

Tuy nhiên, vị trí tổ rồng nơi Saga và Ekarina được nuôi dưỡng gần như nằm giữa đỉnh núi và lưng chừng núi, chứ không phải bên trong cung điện.

Không biết tại sao, Xích Long Nương không bao giờ để Saga và Ekarina đến cung điện trên đỉnh núi của bà.

Bản thân bà cũng chỉ thỉnh thoảng mới đến cung điện trên núi, phần lớn thời gian là sống ở tổ rồng.

Saga bé nhỏ thấy hiếu kì hỏi Xích Long Nương, nhưng Xích Long Nương lại không có hứng thú trả lời.

Vài phút sau, chú rồng con xinh đẹp trông như những viên kim cương thu đôi cánh lại và đáp xuống rìa tổ rồng.

Saga vừa chạy vừa hét lên: “Mẹ, con đã xử lý xong đám sâu bọ xâm phạm lãnh thổ rồi.”

Sâu trong tổ rồng, từ trong bóng tối xuất hiện một đôi đồng tử màu đỏ.

Thân thể uy nghiêm của Xích Long Nương đang nằm sấp trên nền đất ấm áp và nói với Saga: “Con ta, mẹ tự hào về con.”

Có vẻ bà đang có tâm trạng tốt, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Saga đặt thanh kiếm kim loại, cây trượng gỗ ngắn và những thứ khác xuống đất, chỉ giữ lại khẩu súng lục ổ quay có cấu tạo tương đối tinh xảo và phức tạp làm bộ sưu tập. Sau khi suy nghĩ một lúc, lại mỉm cười nói với Xích Long nương: “Mẹ, đây là chiến lợi phẩm của con. Người có thể cho con đổi chúng để lấy viên Đá quý ma thuật được không?”

“Một viên Hồng mã não có kích thước bằng một viên sỏi cũng được.”

Con rồng nhỏ ôm lấy chóp đuôi của Xích Long Nương, lắc lư nhẹ nhàng.

Xích Long Nương giơ chiếc đuôi thon dài của mình lên và xách con rồng nhỏ đang giữ chóp đuôi đến trước mắt.

“Ồ? Nhóc con tham lam, số đồng vàng đồng bạc mà con đang giấu, còn chưa đủ để con thỏa mãn sao?”

Đôi mắt của Xích Long Nương liếc qua lớp vảy trên cổ Saga, và một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt của con rồng.

“Nhiều con rồng con thậm chí còn không có nổi một đồng xu nào trong bộ sưu tập của mình khi chúng lớn đến thế này.”

Điều này hoàn toàn đúng.

Dưới hoàn cảnh sống bình thường thì một con rồng con chỉ mới một tuổi sẽ khó có cơ hội thu hoạch được kho báu.

Saga cười ngượng ngùng một cái, vẫn nắm lấy đuôi của Xích Long Nương, lắc lư qua trái rồi lại qua phải, nói: “Mẹ, chỉ một viên thôi, con muốn có một viên. Nếu không được, người có thể cho con một viên đá quý ma thuật bị vỡ một nửa cũng được.”

So với những đồng tiền vàng bạc, đá quý ma thuật có giá trị hơn, trữ lượng khoáng sản khan hiếm và luôn được Chân Long yêu thích sâu sắc.

Có rất nhiều viên ngọc tầm thường, giá trị tương đối trung bình. Đối với Chân Long, chúng chỉ là những viên đá đẹp hơn đôi chút, chỉ những con rồng kém cỏi mới dùng những viên ngọc bình thường để trang trí tổ rồng, trộn chúng với một ít đá quý ma thuật và giả vờ rằng nó đang sở hữu chúng rất nhiều của cải.

Những viên đá quý ma thuật có thể hấp thụ năng lượng nguyên tố thực sự rất hiếm.

 

Tất cả vũ khí chất lượng cao, cho dù là quyền trượng, kiếm của chiến binh, vũ khí thương pháo… đều yêu cầu sử dụng đá quý ma thuật làm vật liệu cốt lõi, một số sách phép cao cấp, công trình xây dựng, tháp nguyên tố…cũng cần đến đá quý ma thuật.

“Ồ, vậy để ta xem kĩ những món này của con.”

Xích Long Nương duỗi móng vuốt rồng khổng lồ của mình và kéo những chiến lợi phẩm mà Saga đã vài lần mang về.

“Nửa miếng Hồng mã não sáu mươi gram, để đổi lấy cái đống chiến lợi phẩm lộn xộn này của con.”

Xích Long Nương mĩm cười nói.

Xét về tổng thể giá trị, nửa khối Hồng mã não gần bằng đống chiến lợi phẩm lộn xộn của Saga. Tuy nhiên, trong tình huống bình thường, không có sinh vật nào sẵn sàng đổi một viên đá quý ma thuật có giá trị cao, dù chỉ một nửa, để đổi lấy một số trang bị hạ cấp như này.

Nhưng vì tình yêu mà Xích Long Nương dành cho chú rồng con này đã rõ ràng rồi.

“Con trai của ta, con cảm thấy thế nào?”

Xích Long Nương vừa nói vừa khẽ lắc đuôi bằng một lực nhẹ làm Saga ngã xuống.

Bịch một tiếng, con rồng nhỏ ngồi phịch xuống đất, đồng thời đã nghe được lời của Xích Long Nương, trên mặt con rồng còn non nớt không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

Saga ngẩng đầu lên nhìn Xích Long Nương uy nghiêm.

Cậu đong đưa mắt, sau đó làm ra vẻ nũng nịu với Xích Long Nương, hấp tấp chạy tới, dùng sức cọ vào móng vuốt của Xích Long Nương nói: “Cái kia, có thể được một trăm gram không? Mẹ hiền của con, cho con nguyên cái đi.”

Nghe được lời nói của Saga, Xích Long Nương không khỏi bật cười, tiếng rồng ngâm thâm trầm vang vọng trong tổ rồng, khiến rất nhiều sinh vật cứng đờ thật lâu không dám cử động.

Sau vài giây, tiếng cười mới dừng lại.

Xích Long Nương duỗi móng vuốt ra và nhẹ nhàng vuốt ve đầu con rồng nhỏ.

“Saga bé nhỏ, ta thích lòng tham không đáy của con.”

Xích Long là thủ lĩnh của Ngũ Sắc Ác Long, bản chất của loài Xích Long hung bạo, tham lam, hung dữ và không hề sợ hãi, vì vậy phản ứng của Xích Long Nương là đương nhiên, nhưng nếu Saga tỏ ra tử tế và rộng lượng, thì có lẽ Xích Long Nương sẽ cảm thấy bất mãn.

Dưới cái nhìn ngạc nhiên của con rồng nhỏ, Xích Long Nương thay đổi chủ đề và nói: “Tuy nhiên, một con rồng thực thụ sẽ không bao giờ làm ăn thua lỗ.”

“Nửa khối Hồng mã não, đổi lấy những chiến lợi phẩm này của con.”

“Thành giao sao?”

Con rồng nhỏ thương lượng không thành, nhưng cũng không chán nản, gật đầu như gà mổ thóc nói: “Thành giao, thành giao.”

Vừa nói cậu vừa đẩy một đống lộn xộn về phía Xích Long Nương.

Cùng lúc đó, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, nổi lên từng gợn sóng, nhanh chóng hình thành một vết nứt sâu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dài hơn mười mét, ở giữa rộng ra và thu hẹp ở hai đầu.

Dưới cái nhìn tò mò của Saga, Xích Long Nương đưa móng vuốt của mình vào vết nứt và mò mẫm xung quanh một lúc.

Chỉ mất vài giây, nửa khối Hồng mã não chỉ bằng một phần ba kích thước vảy nhỏ của Saga đã được Xích Long Nương lấy ra.

“Saga, con phải nhớ.”

“Nếu có một con rồng sẵn sàng làm ăn thua lỗ với con, thì chắc chắn nó đang âm mưu điều gì đó mà con không hay biết, và điều đó sẽ gây hại cho con hơn là đem lại lợi ích.”

Mặc dù đảo Thorn hiện đang nằm dưới sự cai trị của loài rồng, nhưng vẫn có một số tàu buôn bán hàng hải táo bạo đi ngan qua hòn đảo này, dám mạo hiểm mạng sống để đàm phán với Xích Long Nương và dùng tiền để đổi lấy da, vảy bị đánh rơi từ đám thuộc hạ của Xích Long Nương hay những loại vật liệu ma thuật có ám mùi rồng. Vì điều này có thể mang lại lợi ích lâu dài cho bản thân nên Xích Long Nương đã chấp thuận cho tàu buôn đến buôn bán. Thỉnh thoảng bà cũng mua một số đồ uống, thực phẩm và thiết bị ma thuật hay áo giáp và các vật dụng khác để các thành viên trong tộc sử dụng.

Rồng là kẻ keo kiệt, nhưng nó không phải chỉ biết nhận lấy mà không cho đi.

Rồng không từ chối những giao dịch có lợi cho mình.

“Nguyên tắc này cũng được các chủng tộc khác áp dụng.”

Trong khi đưa khối Hồng mã não cho Saga, Xích Long Nương nói một cách bình tĩnh với giọng trầm thấp.

Saga nghiêm túc gật đầu nói: “Con đã hiểu, thưa mẹ.”

Truyền thừa của rồng không phải toàn năng, các mẹ rồng của Ngũ Sắc Long thỉnh thoảng sẽ truyền đạt kinh nghiệm sống của mình cho các Ác Long nhỏ, về việc rồng con có thể hiểu và học được hay không, thì không nằm trong phạm vi mà rồng mẹ có thể nắm chắc.

Xích Long Nương khẽ gật đầu, sau đó thân hình to lớn đứng lên giữa cơn chấn động nhẹ của mặt đất.

Đồng thời, Xích Long Nương dang rộng đôi cánh rồng của mình, đôi cánh rồng che phủ cả bầu trời và ánh nắng, chỉ để lại cái bóng bao trùm lấy Saga.

“Tạm thời hãy ở trong tổ rồng và đừng ra ngoài.”

Khi Xích Long Nương không ở trong lãnh thổ của mình, sẽ không cho phép Saga và Ekarina rời khỏi tổ rồng.

Sau khi thông báo xong, Xích Long Nương vỗ cánh rồng, tạo trận cuồng phong rời khỏi tổ, cũng không biết ra ngoài để làm gì.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương