Đế Long Tu Thần
-
53: Chết Đi Sống Lại
Toàn bộ người Hãn Hải đều nổi cơn thịnh nổi! Một vị lão hoàng đế trực tiếp giận dữ mắng: “Chân Long cái con mẹ nó, bắt mày làm cọng hành mày thật đúng là coi chính mình là bàn đồ ăn!” Phóng lên cao, chưởng nát một phân thân Đế Long, nhìn chằm chằm Nguyên Thần lốm đốm vỡ vụn rồi đuổi theo đến trước cửa bảo khố thì nhìn thấy bản thể Đế Long, không nói hai lời, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Đế Long, đánh Đế Long tan biến tại chỗ!
Có cường giả đả tọa trong cung điện, kết quả Đế Long dẫn tới nghiệp hỏa thiếu chút nữa đốt hắn thành than, râu lông mày cháy rụi, da thịt đều bị đốt cháy khét.
Người nọ phẫn nộ lao ra, thấy bản thể Đế Long bị hậu bối tìm ra, mắng to: “Lão phu bổ chết mày!”.
Hai mắt tóe lửa lao tới giết Đế Long.
“Chân Long con mẹ mày, cút đi, thật sự coi chính mình là thần tiên sao, mày chỉ là một con phế vật bị đọa xuống phàm giới, lão tử có chết cũng phải làm thịt mày!”.
……
Tiếng quát mắng hết đợt này đến đợt khác vang lên, hơn ba mươi bóng người Nguyên Thần Đại Thừa liên tục phóng lên cao, thậm chí có người trực tiếp từ trong ngọn núi lao ra.
Trong phút chốc, Chân Long bị đánh nát năm sáu lần!
Toàn bộ ba mươi lăm người Nguyên Thần Đại Thừa vọt ra, Đế Long sợ tới mức co giò bỏ chạy! Nguyên Thần nàng vừa mới trọng tổ đã bị đánh nát!
Khương Hoài Ưu và Thanh Lam mới từ Truyền Tống đi xuống liền cảm thấy phương hướng tổ miếu Hãn Hải truyền đến chấn động cực lớn.
Thanh Lam tức khắc vui vẻ, la lên một tiếng: “Ồ, đánh nhau rồi! Cơ hội thử cung đây rồi! Tiểu Long nhi đừng sợ, tỷ tỷ tới giúp muội!”.
Nàng phóng lên cao, thình lình nhìn thấy có hơn ba mươi lão già phóng lên cao, tu vi mỗi người đều ở Đại Thừa hậu kỳ, có mấy người tu vi còn cao hơn nàng! Thanh Lam sợ tới mức trừng lớn hai mắt, đầy mặt hoảng sợ.
Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời quay đầu chạy về Nam Cương! Thân ảnh màu lam nhạt cơ hồ nháy mắt đã lao ra hơn chục nghìn dặm xa, chỉ nghe được Thanh Lam rống ra câu: “Làm ta sợ muốn chết, nội bộ Hãn Hải ra hết, lại đến một Khương Hoài Ưu ở thời kỳ đỉnh cao cũng kháng không nổi!”.
Mười một đại yêu Giao Long Tộc đang định đi giúp một tay, bỗng nhiên phát hiện Thanh Lam vậy mà phá lệ một lần chạy trốn! Bọn họ ngẩng đầu, vừa thấy, mười một đầu giao long lập tức không chút do dự đuổi theo sau mông Thanh Lam chạy trối chết! Hắc Giao là người đầu tiên chạy trước, còn không quên mang theo Sở Tịch Nhan.
Hắn trực tiếp hóa thành một con giao long lớn, ném Sở Tịch Nhan lên lưng của mình, liền chở Sở Tịch Nhan chạy! Toàn bộ lão tổ tông Hãn Hải giận sôi, cả Yêu Thần cũng chạy, bọn họ nào dám ở lại! Lại nói, lần này tiến vào Tiên Phủ chiếm được chỗ tốt, trên người toàn là báu vật, thật sự sợ đám lão già đông tây này không biết xấu hổ lao xuống cướp.
Thanh Lam chạy ở phía trước, theo sát là mười một đầu Giao Long, phô trương thanh thế dẫn tới tất cả mọi người trong thiên hạ đều liếc nhìn.
“Giết! Trên người Yêu Thần có báu vật!”.
Có người kêu to phóng về phía Thanh Lam, muốn để người tu tiên khắp nơi công đánh Thanh Lam, lấy chiến thuật lấy thịt đè người cướp báu vật trên người Thanh Lam.
Không một ai dám động, ánh mắt tất cả mọi người đều giống như đang nhìn đồ ngốc mà nhìn tiểu tu sĩ đang phóng lên cao kia.
Trên người Yêu Thần đâu chỉ có báu vật, cây Cung Thần chính là thần khí cấp bán tiên!
Tiểu tu sĩ kia bay đến giữa không trung, nhìn thấy không có người đi theo hắn, dừng lại bước chân lớn giọng kêu: “Này, không phải các ngươi nói muốn chặn đường bọn hắn đoạt báu vật sao? Còn không nhanh đi!”.
Thanh Lam nhìn thấy là một tên nhóc mới lớn tu vi còn chưa đến Nguyên Anh, tiến đến trên đầu người nọ, trực tiếp chụp bàn tay xuống, tát người nọ té từ trên không khung xuống mặt đất, mặt đất đánh ra một hố to hình người, xương cốt toàn thân đều bị đứt gãy! Thanh Lam cảm thấy có Nguyên Thần Đại Thừa theo dõi bản thân, nàng trực tiếp lấy ra Cung Thần đặt trên đỉnh đầu, tiếp tục chạy như bay!
Cung Thần đặt trên đỉnh đầu, ai muốn cướp của thì trực tiếp đến đây đi, đánh không lại đám lão già đang nổi điên, còn không bắn chết nổi mấy kẻ chặn đường?
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn thấy thế, tay lanh lẹ mà giao tiên bảo trên người cho trưởng bối tu vi ở Đại Thừa hậu kỳ, để bọn họ mang theo tiên bảo cấp tốc trở về.
Một đám lão già không chút do dự vứt ra pháp trận Truyền Thống, chạy!
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn ở lại, bảo vệ Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu nhàn nhạt mà nói câu: “Ta không có việc gì, các ngươi về đi.” Nàng biết sẽ có người muốn nàng chết, cũng có người muốn cướp nàng, nhưng nàng không sợ! Ai dám ra tay với nàng, thì giết thôi! Nàng sắc mặt cực khó coi, là bởi vì nàng nhìn thấy Đế Long bị người Hãn Hải vây kín đánh đến chết đi sống lại! Nàng biết Đế Long không chết được, thần thức của Đế Long giấu rất kỹ, thậm chí có đế khí bảo vệ, cho dù là người Tiên Giới xuống đây cũng chỉ sợ khó có thể giết chết Đế Long.
Nàng cũng không lo lắng cho Đế Long.
Nhưng nàng đã từng vỡ vụn Nguyên Thần, biết sau khi Nguyên Thần nổ nát, lúc trọng tổ đau bao nhiêu, nhưng giờ nàng cứu Đế Long không được.
Nàng không phải Khương Hoài Ưu ngày xưa, ở vị trí chí tôn, hiện tại nàng chỉ là lão hổ không răng nanh, nàng xông lên không ngăn cản được những người đang đuổi giết Đế Long.
Những lão hoàng đế, lão vương gia đang giận sôi máu cũng sẽ không nghe nàng mà dừng tay.
Ở trong mắt bọn họ, nàng chỉ là một kỳ tài mới xuất hiện mấy ngàn năm nay.
Nàng xoay người trở về Hạ phủ, trở về tiểu viện lúc trước, đóng cửa đả tọa.
Chỉ là lần này nàng cũng không tu hành, mà là thả ra Nguyên Thần niệm lực chú ý tình huống Đế Long, sau đó hơi thở trên người nàng càng ngày càng lạnh.
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn cũng chưa rời đi.
Bây giờ Đế Long bị người Hãn Hải đánh giết, bọn họ không cách nào cứu giúp, bọn họ lo lắng sẽ có người ra tay với Khương Hoài Ưu.
Thực lực hiện tại Khương Hoài Ưu không cao, chỉ cần một tên Đại Thừa đã khó mà đối phó.
Dù hai người bọn họ không được chỗ tốt, thì nể mặt Khương Hoài Ưu hộ Nhân Tộc 5000 năm nay cũng muốn bảo vệ Khương Hoài Ưu, liền càng không bỏ xuống Khương Hoài Ưu rút đi.
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn tu vi đều không tính là cao, nhưng bọn họ là người đứng đầu một phái, ai dám ra tay với bọn họ đó chính là trực tiếp khiêu chiến với Nguyên Thiên và Kiếm Tiên Môn.
Trong mười thế lực tu tiên lớn, nhà ai mà không có mấy nghìn năm, mấy chục nghìn năm gốc gác! Hãn Hải đứng thứ tư trong các thế lực tu tiên có thể cử ra hơn ba mươi người cao thủ Đại Thừa hậu kỳ lánh đời không ra thế.
Nguyên Thiên đứng hàng thứ nhất cũng sẽ không yếu hơn bọn hắn bao nhiêu, hơn nữa còn thêm một Kiếm Tiên Môn đứng hàng thứ bảy, hai môn phái cộng lại, người trong thiên hạ đều phải sợ.
Hơn ba mươi người Nguyên Thần Đại Thừa đồng loạt ra tay, Đế Long làm sao cũng không đỡ được.
Nàng muốn chạy cũng khó! Nguyên Thần nàng bị nổ nát, bọn họ liền pháp lực giam cầm Nguyên Thần lốm đốm, bức cho Đế Long phải dùng đế khí căn nguyên mạnh mẽ kéo Nguyên Thần lốm đốm trở về, mạnh mẽ lấy đế khí dẫn ra linh khí long mạch chặn đòn tấn công của bọn hắn, sau đó lao đi ra.
Kết quả chưa lao ra bao xa, liền bị năng lượng Nguyên Thần Đại Thừa đánh tới đánh nát! Không phải tốc độ của nàng không đủ nhanh, không phải nàng không trốn, mà là hơn ba mươi tên Nguyên Thần Đại Thừa đồng loạt đánh ra, khắp trời đất đều bị khóa chặt, một đường đào tẩu đều không có.
Nàng thậm chí thử xé mở hư không độn đi vào, kết quả hư không còn chưa có mở ra nàng đã bị đánh nát.
Một bên lấy đế khí dẫn linh khí trời đất, một bên trọng tổ, một bên chạy trốn, còn chưa có trọng tổ về hình người, lại bị nổ nát!
Đế Long cũng không phải người chỉ biết chạy trốn, bị người khác đánh, các ngươi đánh ta, trước khi bị đánh nát cũng phải liều mạng
đánh trả! Năng lượng linh khí trong trời đất không ngừng mà bị nàng gọi lên đập về phía đám lão già vây đánh nàng, lại liên tục mà bị những người đó đánh tan! Nàng vừa đánh vừa chạy, gần như là bước một bước là vỡ! Thời gian có hạn, linh khí trời đất có thể câu đến cũng có hạn, cản bản không đủ tạo thành uy hiếp đối với những tên Nguyên Thần Đại Thừa này, vừa tụ đến linh khí đánh ra đã bị bọn họ một đấm bổ nát, lại một đấm đánh Đế Long nát.
Khương Hoài Ưu cho nàng bình ngọc trữ vật được nàng khóa trong Linh Hải của mình, dùng đế khí cùng lúc bảo vệ linh thức và bình ngọc.
Đế Long căn bản đã phân không rõ chính mình rốt cuộc đã nát bao nhiều lần, lại trọng tổ bao nhiêu lần, hoặc là có bao nhiêu lần đang trọng tổ lại bị nổ nát!
Đế Long thử không trọng tổ, kết quả đám lão già này trực tiếp bắt lấy Nguyên Thần lốm đốm muốn luyện hóa nàng.
Nàng trọng tổ, bọn hắn liền đánh nàng nát! Nàng chạy, bọn hắn nổ nát nàng ngay tại chỗ, để nàng không cách nào chạy!
Một tên Nguyên Thần Đại Thừa cười lạnh nói: “Ta xem ngươi có bao nhiêu năng lượng để trọng tổ Nguyên Thần!”.
“Con rồng này có cổ quái, nổ nát đế khí của nàng! Đế khí không tan biến, Nguyên Thần nàng sẽ không vong.”.
“Nhãi con, giao ra tiên bảo, lập lời thề sẽ suốt đời suốt kiếp cũng sẽ không đụng vào Hãn Hải, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Đế Long nổi giận đáp trả: “Các ngươi nằm mơ giữa ban ngày đi!”.
Nàng lại trọng tổ Nguyên Thần lần nữa, lại bị nổ nát!
Đế Long cực kỳ tức giận, nàng quát lớn một tiếng: “Đế Long ta thề kiếp này ngày nào ta còn sống các ngươi đừng hòng sống!”.
Lại một đấm đánh tới, Nguyên Thần nàng nát, sát đó lại là một đấm nện trên đế khí của nàng!
“Grừ—— “ Một tiếng rồng gầm, đế khí bàng bạc tản ra, một con rồng ảo ảnh ánh vàng dài hơn mười mét hiện ra, Nguyên Thần lốm đốm nháo nhào tụ về hướng ảo ảnh tựa như thật kia.
Con rồng này không dài, thậm chí đang ở trạng thái một con rồng nhỏ, cặp sừng trên trán còn có vẻ thập phần non nớt, giữa trán là đôi mắt sắc bén, trong nháy mắt đôi mắt mở ra trực tiếp bắn ra một cổ sát khí lạnh thấu xương ánh vàng, bắn nát tên Nguyên Thần Đại Thừa chắn trước mặt nàng, hình thần câu diệt, hồn phi phách tán!
Đế Long nhân cơ hội này xông qua lỗ hổng bay thẳng chín tầng mây, sau lưng là năng lượng pháp thuật tấn công đánh về phía nàng, đụng vào thân hình nàng nổ tung.
Đế khí mênh mông cuồn cuộn từ thân rồng tràn ra, mặc cho năng lượng pháp thuật đánh vào trên người nàng, lại không cách nào đánh nát được nàng.
Nhưng nỗi đau đó để cho Đế Long phát ra từng tiếng rồng gào tê tâm liệt phế, tiếng rít gào như muốn xé rách mảnh không gian này, làm nhân tâm sởn gai óc.
Thanh Lam đã trở về Nam Cương nghe được tiếng kêu thảm thiết của Đế Long cũng ngồi không yên, nàng tức giận mà mắng: “Mẹ nó, đám lão già sắp xuống lỗ này quá độc ác!”.
Giáo huấn Đế Long một trận để Đế Long lần sau không dám trêu chọc bọn hắn là xong không phải sao, sao còn đánh đến Đế Long bỏ chạy đến tận trời cao còn đuổi! Nàng nhìn thấy hình rồng của Đế Long khác hoàn toàn lúc trước, biết Đế Long bị đám lão già đánh đến tàn nhẫn.
Nàng lấy ra Cung Thần hướng về phía Hãn Hải chạy đi.
Khương Hoài Ưu mở mắt ra, con ngươi lạnh như băng bắn ra một tia ánh sáng sắc bén, nàng từ trong phòng phóng lên cao, trực tiếp xốc tung mái ngói, xông lên trời cao đuổi theo Đế Long.
Một nguồn năng lượng hỗn độn từ trên người Khương Hoài Ưu tràn ra, toàn thân nàng phát ra ánh sáng lóa mắt, giống như một viên sao băng lao tới Đế Long.
Ngay lúc Khương Hoài Ưu sắp tới gần Đế Long, nàng đột nhiên quay đầu tập kích một vị lão hoàng đế gần Đế Long nhất.
Nàng quát lớn một tiếng: “Vạn vật căn nguyên, hỗn độn chi sơ!”.
Hỗn độn mênh mông cuồn cuộn xuất hiện, một quả cầu thật lớn ẩn chứa vô số năng lượng hỗn độn xuất hiện trước hai tay nàng, liền chưởng về phía lão hoàng đế kia.
Lão hoàng đế kia la lên một tiếng: “A!”.
Bay ra ngoài hơn mấy nghìn mét! Năng lượng hỗn độn đánh vào trên người hắn nổ tung không có làm hắn bị thương, nhưng lại khiến đầu tóc hắn rối bù, quần áo rách nát! Hắn hét lớn một tiếng “A!”.
Giận không thể át mà ổn định thân mình, quát to: “Khương Hoài Ưu!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook